Tình Mê Pháp Lan Tây

Chương 49




Ray vội vàng đuổi theo vươn tay chặn ngang người Alex, hạ thấp âm thanh kêu lên:

“Alex, anh đang nghĩ cái gì trong đầu vậy? Sao lại có thể để Jason cầm vũ khí? Hơn nữa lại còn không mang theo vệ sĩ nào ra ngoài? Anh không sợ cậu ta quay họng súng đem anh làm con mồi, giết chết sau đó trốn thoát sao?”

Alex nhẹ khiêu mày kiếm, lạnh nhạt nói:

“Lăng sẽ không làm vậy.”

Ray vừa tức giận lại bất đắc dĩ, quả thực anh tức đến mức không biết nên làm gì, quay đầu lại liếc nhìn Sở Lăng đang đứng bên cạnh tuấn mã, thấy cậu đang quay đầu sang hướng khác, tựa như không quan tâm tới bọn họ đang nói gì.

Ray chỉ có thể tiếp tục cố gắng làm Alex thay đổi ý định:

“Anh làm sao biết cậu ta sẽ không làm như vậy? Dựa vào cái gì để khẳng định? Đúng, tôi biết anh yêu cậu ta đến phát cuồng, nhưng anh cũng không phải không muốn sống đi? Đừng quên cậu ta không hề yêu anh, ngược lại còn rất hận, anh sao có thể đưa vũ khí rồi cùng cậu ta ra ngoài? Alex, tôi có thể không xem Jason là địch nhân, nhưng tôi lo lắng cho sự an nguy của anh, tôi quả thực không có cách nào hoàn toàn tin tưởng cậu ta, anh không nên đem tính mạng mình ra mạo hiểm được không?”

Alex ngẩng đầu nhìn về phía Sở Lăng, nhìn thấy cậu mặc trang phục đi săn vô cùng anh tuấn, ánh mắt chăm chú nhìn về phương xa lại toát ra loại đau buồn động lòng người, nhất thời làm lòng anh tràn ngập tình cảm yêu thương triều mến, nói:

“Ray, tôi không sao, anh cũng đừng quá lo lắng.”

Không chút do dự liền hướng Sở Lăng đi đến, kêu lên:

“Lăng, chúng ta có thể đi rồi.”

Sau đó bước lên lưng ngựa trước.

Ray lo lắng kêu lên:

“Alex.”

Sở Lăng do dự không có lập tức leo lên ngựa, cậu đương nhiên hiểu được Ray đang lo lắng điều gì, cũng đoán được Ray muốn ngăn cản chuyện này.

Alex kéo dây cương:

“Lăng, sao còn chưa lên?”

Sở Lăng khẽ thở hắt ra:

“Alex, tôi nghĩ… tôi không nên đi.”

Alex ngồi trên lưng ngựa, xoay người cúi thân về phía cậu, khẽ cười nói:

“Lăng, mau lên đây, không phải em muốn tôi ôm em lên ngựa đi?”

Sở Lăng ngẩng đầu tức giận trừng mắt liếc Alex một cái, giận dỗi kéo dây cương một con ngựa khác, đặt tay lên yên dặm chân phóng người nhảy lên lưng ngựa.

Alex không khỏi bật cười, rộng rãi khen ngợi:

“Lăng, thân thủ của em thật xinh đẹp.”

Ray trơ mắt nhìn hai người phóng ngựa ra khỏi trang viên, thất vọng thở dài thật mạnh.

Arthur đi tới nói:

“Ray…”

Ray cười khổ khoát tay chặn lại:

“Cái gì cũng không cần nói, bây giờ trong mắt Alex tất cả đều là Jason, bất luận chúng ta nói cái gì anh ta cũng không nghe thấy.”

Arthur lo lắng hỏi:

“Kia…nên làm cái gì bây giờ?”

Ray bất đắc dĩ nhún vai:

“Cũng chỉ có thể phó thác cho số phận.”

Sở Lăng và Alex phóng ngựa rong ruổi trong cánh rừng mênh mông, tiếng cười mạnh mẽ sang sảng của Alex thỉnh thoảng lại vang dội trong rừng, Sở Lăng cũng tạm thời vứt bỏ sầu lo phiền não, đón lấy làn gió mạnh mẽ quất vào mặt cùng Alex thỏa thích phóng ngựa truy đuổi nhau, vượt qua nhau.

Alex bỗng nhiên ghìm dây cương nói:

“Lăng, mau nhìn xem.”

Hai người lúc này đang đứng trên một gò đất cao, phía xa trong rừng rậm có thể nhìn thấy một con suối nhỏ uốn lượn chảy qua, có một con lộc mẹ đang ở bên dòng suối cúi đầu uống nước.

Alex nhanh chóng quan sát khoảng cách tầm bắn, hơi xa một chút, anh lập tức nhảy xuống ngựa, nhẹ nhàng đi về phía trước:

“Lăng, thử xem ai trong chúng ta có thể bắn trúng nó.”

Tính háo thắng của Sở Lăng cũng nhất thời trổi dậy, nhảy xuống ngựa đi đến bên cạnh.

Hai người bí mật tiến về phía trước, vào trong tầm bắn, Alex tìm một góc độ tốt nửa quỳ xuống, giơ nòng súng lên bắt đầu ngắm, Sở Lăng cũng nâng súng lên ngắm vào lộc mẹ bên dòng suối.

Ngón tay Alex đã đặt lên cò súng, ngay lúc anh muốn động ngón tay, Sở Lăng bất ngờ từ bên cạnh vọt qua đẩy ngã anh khẽ nói:

“Không, đừng nổ súng.”

Thân thể Alex mất thăng bằng, “phanh” một tiếng, sẩy tay bóp cò súng, viên đạn bay thẳng lên không trung làm một đám chim chóc hoảng sợ bay tán loạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.