Tình Mê Pháp Lan Tây

Chương 38




Bác sĩ Gore ngồi trên mép giường vẫy thanh nhiệt kế vừa đánh giá người con trai phương đông xinh đẹp đang nằm trên giường của Alex, ôn hòa cười hỏi:

“Cậu tên gì?”

Sở Lăng bởi vì sốt cao mà, hơi thở có chút nặng nề, nửa tỉnh nửa mộng mở đôi mắt nhìn ông lão tóc trắng trước mặt, theo bản năng nói:

“Jason…”

Gore nói:

“Tốt, Jason, tôi là bác sĩ Gore, bây giờ tôi muốn đo nhiệt độ cơ thể cậu. Đến, mở miệng ra.”

Nói xong liền đặt nhiệt kế vào trong miệng Sở Lăng.

Sở Lăng nửa mê nửa tỉnh cũng không nghe thấy ông nói gì, bỗng nhiên cảm nhận được một cái gì đó lạnh lạnh chạm vào môi mình, trải qua huấn luyện bản năng tự vệ khiến cậu không cần suy nghĩ lập tức phản ứng theo bản năng dùng sức vung tay lên, Gore không hề đề phòng, nhiệt kế trong tay bị cậu hất văng ra xa, rơi xuống vỡ nát trên mặt đất.

Gore không khỏi ngây người, Alex nhíu mày:

“Lăng, em làm cái gì vậy?”

Sở Lăng cố gắng mở to đôi mắt mờ mịt, có chút mơ hồ nói:

“Ông muốn cho tôi ăn cái gì? Tôi không muốn ăn.”

Alex đi tới bên kia giường ngồi xuống, cầm lấy một bàn tay hắn khẽ thở dài: “Lăng, ông ấy là bác sĩ Gore, đang khám bệnh cho em.”

Sở Lăng có vẻ khó hiểu hỏi:

“Khám bệnh? Tôi không có bệnh…”

Alex ngẩng đầu nói với Gore đang ngẩn người:

“Gore, em ấy sốt rất cao, thần trí có chút không rõ ràng lắm, ông mau khám xem có nặng lắm không.”

Gore đang kinh ngạc nhìn Alex đối với Sở LĂng vô cùng ôn nhu lo lắng, nghe thấy vậy mới hồi phục tinh thần, đưa tay sờ sờ hai má Sở Lăng, lại vói vào bên trong vạt áo tắm, cảm giác da thịt nóng muốn bỏng tay, không cần nhiệt kế cũng biết được cậu đang phát sốt, lại bất ngờ nghe thấy Sở Lăng giận dữ kêu lên:

“Alex, mau lấy tay ra, không được đụng tôi.”

Vừa nói vừa vươn tay gạt tay Gore ra.

Gore lại ngẩn người, Ray đứng bên cạnh chịu không được “phốc xích” bật cười một tiếng.

Alex căm tức trừng mắt liếc Ray một cái, bắt lấy hai tay Sở Lăng đè lại, nói:

“Lăng, đừng quấy, bác sĩ Gore đang kiểm tra.”

Gore lắc đầu khó hiểu, đeo tai nghe, tay giật mở áo choàng tắm trên người Sở Lăng, chuẩn bị khám bệnh cho cậu, không ngờ Sở Lăng lại bực tức kêu lên:

“Alex, sao anh lại cởi quần áo của tôi? Tên khốn này, tránh xa tôi ra một chút.”

Vừa nói vừa vùng vẫy muốn ngồi dậy, nếu không có Alex dùng sức bắt lấy hai tay cậu, thật không biết bác sĩ Gore có bị đánh không nữa.

Gore cứng họng nhìn Sở Lăng, sau đó ngẩng đầu nhìn Alex, ngoài ý muốn phát hiện ra trên gương mặt lạnh lùng luôn không có một biểu tình nào của Alex đang lộ ra một tia xấu hổ cùng bối rối, nhớ lại sự ôn nhu của Alex đối với Sở Lăng lúc nãy, quả thật khiến người ta hoảng hốt không dám tin.

Ray quả thực đã muốn ôm bụng chạy ra ngoài cười to, lại chỉ có thể liều mạng chịu đựng, ho khan hai tiếng:

“Bác sĩ Gore, ông không cần để ý, lúc bệnh nhân phát sốt khó tránh được có chút nói mê sảng, ông vẫn cứ kiểm tra nhanh một chút đi.”

Gore liếc mắt nhìn Alex một cái, áp chế lòng hiếu kỳ mãnh liệt, đem ống nghe đặt lên ngực Sở Lăng, quyết định trước tiên nên khám cho bệnh nhân, sau đó mới hảo hảo hỏi Alex xem tột cùng có chuyện gì xảy ra.

Gore kiểm tra cho Sở Lăng, hỏi thêm quá trình hắn phát sốt, kết luận cũng giống như suy nghĩ của Alex và Ray, Sở Lăng bởi vì dầm mưa một thời gian dài, cảm lạnh dẫn tới sốt cao, cũng may chạy chữa kịp thời nên cũng không ảnh hưởng tới phổi hay một vài thứ linh tinh khác, hơn nữa thể chất cậu rất tốt, uống thuốc sau đó hảo hảo nghĩ ngơi, đến tối sẽ hạ sốt.

Gore lấy thuốc trong hộp ra, phân chia phân lượng, Ray thì phân phó Nina bưng nước ấm tới.

Sở Lăng lăn qua lăn lại suốt nữa ngày, rốt cuộc mệt mỏi khép mắt lại, Alex ngồi ở mép giường nâng người hắn dậy, cầm lấy thuốc bác sĩ Gore đưa qua, nói:

“Lăng, uống thuốc rồi ngủ tiếp.”

Sở Lăng mê man cố nâng lên hàng mi dài liếc mắt nhìn Alex, sau đó lại vô lực nhắm mắt lại.

Alex cúi xuống tai hắn thì thầm:

“Lăng, mau uống hết thuốc, nếu không tôi sẽ tự mình uy em uống.”

Sở Lăng mơ mơ màng màng hơi hơi hé miệng, Alex đem thuốc bỏ vào, cầm lấy cốc nước Nina đem đến đưa lên môi uy cậu uống, đưa Nina chiếc ly không, cẩn thận đỡ Sở Lăng nằm xuống, kéo chăn lên đắp lên người cậu.

Gore nhìn khung cảnh thú vị trước mắt, cuối cùng đem ánh mắt nghi ngờ chuyển hướng về phía Ray, không tiếng động mà hỏi anh, Ray sớm thấy cảnh quái dị này nên đã tập thành thói quen nhưng cũng không thể trách, đối với nghi vấn của Gore, chỉ nhún vai, tỏ vẻ đây còn chưa có gì chuyện kinh sợ hơn anh cũng đã thấy qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.