Tình Mê Pháp Lan Tây

Chương 14




Alex liếc mắt nhìn Ray, xoay người ngồi xuống sô pha, thản nhiên nói: “Từ lúc nào anh bắt đầu quan tâm đến chuyện tôi lên giường với ai?”

Lập tức trong đại sảnh vang lên một loạt tiếng hít sâu, cằm đám vệ sĩ vừa được nâng lên lại một lần nữa rớt phịch xuống đất, vị chủ nhân luôn thay đổi nữ nhân chóng mặt như thay quần áo sao lại đột ngột thay đổi khẩu vị a?

Đôi ngươi xanh biếc của Alex lạnh lùng đảo một vòng đại sảnh, tất cả mọi người lập tức cúi đầu khép chặt miệng mình lại.

Ray đứng bên cạnh sô pha, lo lắng hỏi: “Alex, nghề của cậu ta là sát thủ a.”

“Tôi biết.” Alex thản nhiên nói.

“Cậu ta cực kỳ nguy hiểm.”

“Tôi hiểu rõ.”

“Cậu ta đã từng muốn giết anh.”

Khóe môi Alex khẽ cong lên, nhàn nhạt cười: “Hiện tại em ấy vẫn muốn như vậy.”

“Vậy sao anh còn muốn giữ cậu ta bên cạnh?” Ray bắt đầu có chút luống cuống.

Alex vẫn thản nhiên như trước: “Muốn giết tôi là chuyện của em ấy, không liên quan đến việc tôi yêu em ấy cả.”

Ray suýt chút nữa bị sặc vì nước bọt của chính mình: “Yêu…Yêu cậu ta?”

Alex khẽ liếc đôi ngươi xanh biếc về phía anh: “Bằng không anh cho là cái gì? Cho là tôi chỉ muốn nếm thử một chút hương vị mới sao?”

“Tôi quả thực đã nghĩ như vậy.” Ray khẽ lẩm bẩm.

Ray quả thực không thể hiểu được người bạn thân đồng thời là người đứng đầu tập đoàn Hắc Diễm đang ngồi trước mặt mình đang suy nghĩ cái gì, bỏ ra một cái giá cực lớn để mắt được người kia làm tù binh, không những không giết trái lại còn nảy sinh yêu thương với tên địch nhân muốn giết mình—— chờ một chút, hóa ra… hóa ra đây chính là nguyên nhân Alex quyết định trả một cái giá lớn như vậy?! Một trăm triệu đôla với hơn mười tên vệ sĩ…Thảo nào từ đầu Alex đã ra lệnh không được làm tổn thương mà phải bắt sống.

Nghĩ ra điều này, Ray cảm thấy vô cùng kinh ngạc: “Alex, anh nghiêm túc thật sao? Anh luôn ra lệnh cho tôi không được làm cậu ta bị thương là vì nguyên nhân này sao?”

Alex ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: “Không sai. Ray, bây giờ tôi ra lệnh, bất luận có chuyện gì, tôi không cho phép bất kì ai được tổn thương cậu ta. Từ hôm nay trở đi, cậu ta không phải kẻ địch, các người phải bảo vệ cậu ta như đối với tôi, đều nghe rõ rồi chứ?”

Alex lúc này toát ra vẻ uy nghi lãnh khốc quen thuộc, tại thời điểm này tuyệt đối không có ai có can đảm có chút chần chờ hay nghi vấn nào đối với mệnh lệnh của anh, Ray cùng với đám vệ sĩ trong đại sảnh lập tức nghiêm chỉnh nói: “Rõ.” Đồng thời trong lòng bọn họ cũng hiểu được Alex có lẽ thực sự yêu tên Jason kia, người mang vẻ đẹp huyền bí cũng cực kỳ nguy hiểm kia.

Alex đột ngột xoay sang nhìn người đang đứng gần đó: “Arthur, anh đem người vào kho hàng đem miếng chip hướng dẫn của quả tên lửa còn lại lên cho tôi, sau đó đem số tên lửa tiêu hủy toàn bộ.”

“Rõ.” Arthur trả lời sau đó dẫn hết đám vệ sĩ trong đại sảnh ra ngoài.

Ray đối với mưu tính của Alex cũng đoán được vài phần, nhịn không được lên tiếng hỏi: “Alex, anh thực sự muốn hủy hết số tên lửa khí độc này à?”

“Ngồi xuống đi Ray.”

Ray ngồi xuống ghế sô pha đối diện Alex, lúc này trong đại sảnh không còn người ngoài, bọn họ tự nhiên nói chuyện như bạn bè.

“Bất quá chỉ có một trăm triệu đô la thôi, coi như là quà tôi tặng cho Lăng.”

“Lăng?” Ray thắc mắc hỏi.

“Tên thật của em ấy là Sở Lăng, khi em ấy còn bé được mẹ đem từ Đài Loan sang định cư ở Mỹ, sau đó sửa tên theo họ cha dượng là Claire, tên cũng đổi thành Jason.”

Ray bật cười: “Xem ra anh đã tìm hiểu kỹ về cậu ta.”

Alex khẽ lắc đầu: “Không, tôi chỉ xem được một số hồ sơ không bị hạn chế trên máy tính. Tuy rằng vừa nhìn thấy tấm hình liền yêu em ấy, nhưng vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ được, điều duy nhất tôi chắc chắn là bây giờ em ấy vô cùng căm hận tôi.”

Ray nhạy bén nhìn thấy được chút buồn bã chợt lóe lên trong đôi mắt xanh biếc, cảm giác này chưa bao giờ xuất hiện trong đôi mắt lạnh lùng của Alex: “Bởi vì anh bắt cậu ta làm tù binh sao?”

Chân mày Alex chợt nhíu lại, im lặng một lúc mới miễn cưỡng thừa nhận: “Vì tôi cưỡng đoạt em ấy.”

Ray chần chừ một chút, khẽ nói: “Alex, anh đã thực sự yêu cậu ta, vì sao không chờ đến lúc cậu ta cam tâm tình nguyện?”

Alex im lặng một lúc lâu mới nói: “Tôi cũng không hiểu vì sao đối mặt với em ấy dục vọng liền dâng lên mạnh liệt đến mức không thể kiếm nén được. Tôi cũng hiểu trước tiên nên nắm bắt được tâm tư em ấy, thế nhưng, vừa nhìn đến liền muốn em ấy, căn bản là không có biện pháp khống chế.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.