Tình Hận

Chương 16




Xung Tự lập tức chuẩn bị ít hành lí bỏ vào tay nải buộc lên vai,phi nước đại gấp rút từ Yên Châu về cung theo lời Trác Vũ Hạo.Xung Tự hoàn toàn không biết trong lá thư đó viết những gì,y chỉ biết rằng Vũ Hạo buộc y về hoàng cung là đã xảy ra việc nghiêm trọng.Nhưng Hoàng thái phi xưa nay chưa hề gây khó dễ cho ai cũng gặp chuyện,có lẽ y đã ở Yên Châu quá lâu rồi.

Xung Tự sau khi đặt chân đến kinh thành liền bí mật đến gặp Lục Nương. Nàng ta hoàn toàn không ngờ Xung Tự đang ở Yên Châu lại có mặt ở hoàng cung ngay lúc này:

-Xung Tự,sao ngươi lại ở đây?

-Ta về đây có chút việc cần giải quyết cho Thuần vương.Lục Nương,ta nghĩ chỗ cô là an toàn nhất,vừa hay lại cô lại có một mình,ta có thể ở lại vài ngày được không?

-Khụ,nam nữ thụ thụ bất thân.Ngươi đi mà nhờ người khác,không thì tìm đại một khách điếm nào đó mà nghỉ lại.Tội gì cứ phải tìm ta.

Lục Nương sợ Hoàng thượng biết được sẽ mang tội che giấu nên dù là chỗ quen biết với Xung Tự đã lâu nhưng nàng ta không dám nhận lời.Vả lại nam nữ ở chung một chỗ không tiện chút nào.

-Lục Nương,dù gì Quận chúa và Thuần vương cũng là huynh muội,cô từ chối mà không nể mặt Thuần vương chút nào hay sao?!

-Nhưng Hoàng thượng...

-Cô yên tâm đi.Ta xong việc sẽ đi ngay. Chỉ là giám sát nên không gây rắc rối cho cô đâu.

-Vậy...ngươi nhớ không được để lộ hành tung đấy,ta không muốn bị Hoàng thượng hay Mộc Hoan bắt gặp.

-Yên tâm.

Trác Diễm Cơ thẫn thờ bên bàn trang điểm.Nàng ngồi như vậy liền mấy canh giờ đến nỗi đôi chân tê cứng lại mà vẫn không buồn nhúc nhích.Đầu chốc chốc lại gục xuống bàn,ngón tay thon dài vẽ vẽ lên mặt bàn những đường nét kì quái,lại thở dài não nề.Diễm Cơ chìm vào những suy nghĩ vẩn vơ, không nhận ra Lục Nương đứng đằng sau từ lúc nào.

-Quận chúa,Hoàng thượng đang đợi ở bên ngoài cửa điện.Nói là muốn cùng đánh cờ với Quận chúa.

-Nhị ca? Bảo rằng ta không tiện,để hôm khác huynh ấy hãy tới.

-Nhưng...Quận chúa...

-Ngươi không nghe ta nói gì ư?Từ lúc nào ngươi lại dám chống đối lời ta rồi.

Lục Nương không thể không nghe,lúc này đành lủi thủi lui ra,bẩm báo lại với Trác Dạ Hàn:

-Hoàng thượng,Cửu Quận chúa đột nhiên đau đầu nên không thể rời khỏi phòng.Quận chúa có nói hôm khác Hoàng thượng hãy đến.-Nàng ta nói dối.

-Để trẫm vào thăm muội ấy.

-A-Lục Nương kêu lên-Quận chúa có dặn nô tì không được để ai làm phiền người cho nên...

Trác Dạ Hàn nhìn ra đôi mắt Lục Nương đảo liên hồi,hai tay đan chéo vào nhau,còn đôi chân không chịu đứng yên một chỗ,thi thoảng lại đá đá không khí liền biết ngay nàng ta đang nói dối.Hắn không nghĩ được lí do khiến Diễm Cơ tránh mặt mình nên trong bụng không yên nhưng ngoài mặt vẫn tỏ thái độ như không có gì xảy ra.
Hắn cười:

-Trẫm không vào là được chứ gì.Hôm khác trẫm sẽ đến.

Mộc Hoan đứng sau lưng Trác Dạ Hàn từ đầu đến giờ không hề mở miệng nói một câu,đôi chân mày nhíu lại như suy nghĩ điều gì đó.Dạ Hàn rời đi,y cũng vội vàng chạy theo.

Trên đường trở về điện Vĩ Tuyên, Trác Dạ Hàn có nói:

-Mộc Hoan,ngươi có để ý rằng mấy ngày gần đây cả Hoàng thái phi và cửu muội đều cư xử rất kì lạ không?

-Vâng?

-Họ trốn tránh ta bất kể lúc nào,lạnh nhạt với ta,thậm chí ta còn cảm nhận được sự cảnh giác cao độ trong mắt họ.

Mộc Hoan biết những điều xảy ra mấy hôm nay do đâu mà có nhưng hắn vẫn không can dự hay nói bất cứ điều gì cho Trác Dạ Hàn.Y cho rằng có nói cho hắn biết cũng chẳng thay đổi được gì, ngược lại còn khiến hắn thêm phiền lòng hơn.

-Hoàng thượng,người lo lắng quá rồi. Thuộc hạ thấy Hoàng thái phi và Cửu Quận chúa không có điểm bất thường, chắc tại thể trạng họ không tốt nên thường phải ở trong tẩm điện dưỡng bệnh,người lại cho rằng đó là tránh mặt thôi.

-Diễm Cơ thì không có gì đáng ngại nhưng còn Hoàng thái phi thì...

-Hoàng thái phi làm sao ạ?

Trác Dạ Hàn nghĩ ngợi rồi lắc đầu:

-À,không có gì.

Tối hôm đó,Xung Tự tay nắm chặt kiếm,huy động mọi giác quan để quan sát động tĩnh xung quanh.Y không tiện nấp ở dưới đất bởi có quân vũ lâm vệ túc trực 24/24,chỉ cần lơ đễnh một tí sẽ bị bắt ngay.Xung Tự đành leo lên cái cây đối diện với cung Nguyệt Hân.Y đến từ giờ Dậu nhưng suốt từ lúc đó tới giờ không hề thấy có gì khả nghi, thêm vào đó là tự tin với võ công của mình nên hắn trở nên mất cảnh giác. Cùng lúc,một tên hắc y nhân thân thủ nhanh nhẹn như sóc lướt đi sau lưng Xung Tự,lẻn vào cung Nguyệt Hân.

Tên hắc y nhân đó thân thể dẻo như rắn,thoắt ẩn thoắt hiện,mỗi cử động đều nhẹ như không đến nỗi Hoàng thái phi không hề biết có kẻ xâm nhập đến khi bà xoay người lại.

Đứng trước mặt bà là một nam nhân áo đen cao gầy,tay cầm dao,đôi mắt sắc lạnh đang nhìn chằm chằm vào bà.Dù khuôn mặt đã được che kín nhưng bà vẫn cảm thấy rất quen,hình như đã gặp nhau rồi.

-Ngươi...-Hoàng thái phi sợ đến nỗi không thốt lên lời.

-Ngươi ngươi cái gì.

-Ngươi...là ai?

Con dao sắc chĩa thẳng vào mặt bà,với giọng trầm trầm,y nói:

-Bà hỏi để làm gì?Trước sau cũng chết, mà người chết không biết nói đâu.

Hoàng thái phi mặt cắt không còn giọt máu,run rẩy lùi về phía sau.Chưa bao giờ gặp phải tình huống này:bị giết mà không biết lí do.

-Ta trước giờ chưa hề có thù oán với ai,tại sao ngươi lại muốn lấy mạng ta?!

-Hừ,đừng nhiều lời.Cho dù bà biết hay không thì ta cũng không thể để bà sống thêm chút nào nữa.Ngoan ngoãn để ta hoá kiếp cho bà.

Nhanh như cắt hắn túm lấy tay bà,đẩy ngã xuống đất.Hoàng thái phi chưa kịp đề phòng nên cả người bổ nhào,nằm sõng soài trên sàn.Bà định đứng dậy nhưng hắn lại nhanh tay hơn,ấn chặt đầu bà,mặt vùi xuống đất,chẳng khác gì một con gà sắp bị cắt tiết.

Hoàng thái phi dùng hết sức,điêncuồng chống trả,ra sức cào cấu đôi tay của hắc y nhân đến chảy máu nhưng hắn không hề hấn gì,ngược lại còn ra tay mạnh hơn trước.

Xung Tự ở bên ngoài vẫn chưa hề hay biết,ung dung tưởng rằng chẳng có kẻ nào mò đến.Trong phòng không thắp nến nên không nhìn được là phải.

Bỗng có bóng người di chuyển trên hành lang,hắn nhanh chóng rút kiếm, định nhảy xuống thì phát hiện ra đó chính là Cửu Quận chúa.

-Quận chúa đến giờ này làm gì?-Y thắc mắc.

Trác Diễm Cơ không thể ngủ,trằn trọc cả đêm nên định tìm đến mẫu phi hỏi rõ lại mọi chuyện.Nàng định để mai nhưng lúc nào câu chuyện chưa được sáng tỏ thì đến lúc đó vẫn chưa thể an tâm.

"Không còn sáng?"

-Mẫu phi,người ngủ rồi ư?

Hoàng thái phi và tên thích khách đó đang giằng co bỗng nghe thấy có tiếng nói vọng vào,đồng thời nhìn lên cửa.

Bóng một nữ nhân quen thuộc hắt lên cửa mờ mờ.Hoàng thái phi biết chính là Trác Diễm Cơ,định mở miệng kêu cứu thì ngay lập tức đôi tay kia siết lấy chiếc cổ mỏng manh như thể muốn bóp vụn nó thành từng mảnh.

-Cơ...n...nh...i...

Hoàng thái phi ú ớ không ra tiếng, lại cảm thấy ngày một khó thở.Bà biết rằng mình không còn cơ hội sống sót nhưng còn Cơ nhi của bà đang ở ngoài kia,nếu chẳng may nàng bước vào không khéo sẽ bị kẻ này giết mất.

Trác Diễm Cơ không nghe thấy tiếng trả lời liền cảm thấy lạ.Bình thường mỗi lần nàng đến,dù sớm hay muộn mẫu phi nàng đều không phiền mà mở cửa nhưng hôm nay đến một câu trả lời cũng không có.Chẳng lẽ đã ngủ,lại còn ngủ say như vậy.

Nàng định đưa tay mở cửa nhưng nghĩ ngợi thế nào lại rụt tay về.Nàng nhớ sức khoẻ mẫu phi không tốt,hôm nay mới ngủ được nên không nỡ đánh thức dậy.

-Để hôm khác đến vậy.

Cuối cùng cũng đi rồi.Bà thở phào nhẹ nhõm khi thấy bóng nàng biến mất.Bây giờ bà chỉ còn một điều cuối cùng cần phải làm.

Hoàng thái phi vắt chút sức tàn nắm lấy khăn bịt mặt của hắc y nhân bất ngờ kéo xuống khiến hắn không kịp trở tay.Bà kinh hãi,đôi mắt trợn ngược căm hận nhìn khuôn mặt kẻ trước mắt chỉ trong vài giây ngắn ngủi,không kịp nói câu nào đã tắc thở.

Hắc y nhân chẳng thèm để ý đến ánh mắt đầy hận thù của bà,hắn thản nhiên dọn dẹp hiện trường không một tiếng động,đặt cái xác lên gường,đắp chăn cẩn thận như đang ngủ.Hắn cạy tay Hoàng thái phi lấy lại chiếc khăn rồi bịt lại khuôn mặt:

-Nếu đêm đó bà yên phận trong cung Nguyệt Hân thì đâu đến nỗi ta phải giết bà.

Hắc y nhân cẩn trọng rời khỏi phòng không một tiếng động.Xung Tự ngồi trên cây lập tức phát hiện ra có thứ đang di chuyển bất thường vội nhảy xuống đất:

-Thích khách !!!!

Hắc y nhân nghe tiếng chân,quay lại đã thấy một nam nhân cầm kiếm lao như bay về phía mình.Người cần giết thì đã giết,không nên nán lại lâu vì sẽ thêm phức tạp.Nghĩ vậy hắn dùng khinh công trốn thoát,chẳng thèm ngoái đầu lại một lần.

Xung Tự do ngồi trên cây quá lâu nên chân chưa quen với việc di chuyển nhiều,lúc đuổi theo thích khách vô tình đã khiến cho hắn mất thăng bằng ngã xuống,đến khi nhìn lên đã chẳng thấy người đâu nữa.

-Chết tiệt !!!

Trong lòng hắn dấy lên dự cảm không lành,hắn chợt nhớ còn Hoàng thái phi một mình trong phòng.Xung Tự không để ý đến hắc y nhân kia nữa,vội vàng quay lại kiểm tra.

Hắn đẩy hé cửa,thấy người đang nằm trên giường tưởng Hoàng thái phi đã ngủ say,đồ đạc cũng không bị xê dịch nên thở phào nhẹ nhõm,rón rén rời khỏi phòng không chút nghi ngờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.