Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 766




Chương 766

Mùi hương tuyết tùng trong trẻo quen thuộc tràn vào chóp mũi, hai vai Giang Nguyệt hơi rụt lại, thần kinh trong não bắt đầu vô thức thả lỏng.

Giang Nguyệt rất nhạy cảm với mùi hương, và cũng có thói quen đến gần với những mùi hương quen thuộc, chẳng hạn như mùi tuyết tùng của Tiêu Kỳ Nhiên.

Âm thanh trầm thấp lạnh lùng vang lên trên đầu cô: “Tôi đưa em về.”

Sau đó, anh không nói gì mà kéo tay cô, thái độ lạnh lùng đẩy cô vào chiếc xe đã đậu sẵn bên đường.

Sau khi lên xe, ngồi ở hàng ghế sau rộng rãi, Giang Nguyệt càng cảm thấy đau đầu và buồn ngủ, cô cắn đầu lưỡi ép bản thân phải tỉnh táo.

Tiêu Kỳ Nhiên: “Lái xe.”

Chiếc xe vững vàng tiến về phía trước, mưa thực sự rất lớn đúng như lời Tiêu Kỳ Nhiên nói, trong xe vẫn có thể nghe thấy tiếng hạt mưa rơi trên nóc xe, rất ồn ào nhưng cũng rất mê hoặc.

Giang Nguyệt phá vỡ sự im lặng: “Tiêu tổng rất nhàn nhã sao, bây giờ lại có thời gian làm việc tốt cho người khác rồi.”

“Không nhàn rỗi, rất bận.” Anh nghiêng đầu nhìn cô: “Nhưng tôi muốn sang đây để xem tình hình gần đây của em như thế nào, cho nên mới đến đây.”

Giang Nguyệt vô thức nắm chặt bộ âu phục trên người, giọng nói trở nên căng thẳng: “Đến nhìn tôi? Tôi chẳng có gì đáng để nhìn cả. Anh làm vậy để làm gì chứ? Anh nên quan tâm Ngu tiểu thư nhiều hơn mới đúng.”

Tiêu Kỳ Nhiên vẫn nhìn cô, ngữ khí bình tĩnh: “Em rất để ý Ngu Vãn.”

Giang Nguyệt lập tức dời tầm mắt: “Không dám.”

Giang Nguyệt cô có phiền hay không, suy cho cùng cũng chỉ là câu chuyện ngoài lề của hai người họ, làm gì đến lượt người ngoài như cô chen vào chỉ trỏ.

“Nếu em không dám, tại sao lại đề nghị tôi quan tâm cô ấy?” Tiêu Kỳ Nhiên lạnh giọng hỏi cô: “Tôi chưa từng nhắc đến cô ấy, nhưng em cứ nhắc đi nhắc lại tên cô ấy.”

Giang Nguyệt im lặng một lúc.

“Em rất để ý đến cuộc trò chuyện giữa tôi và cô ấy, cho nên có thể thấy là em rất quan tâm đ ến mối quan hệ hiện tại giữa tôi và cô ấy. Đó là lý do tại sao em thường xuyên nhắc đến Ngu Vãn.”

“Anh suy nghĩ nhiều rồi.” Giang Nguyệt che trán, cảm thấy tối nay bản thân đã uống quá nhiều rượu, lời nói không có sự chọn lọc.

Để ngăn chặn sự phát sinh của những lời nói lung tung và sai lầm, Giang Nguyệt sẽ giữ im lặng.

“Tôi suy nghĩ nhiều rồi?” Tiêu Kỳ Nhiên ngẫm nghĩ lời nói của cô, giọng nói lạnh lùng:

“Cho nên, em không ngại mối quan hệ giữa tôi và cô ấy? Em hy vọng tôi và cô ấy có thể quay lại với nhau, để tôi nắm tay cô ấy đi dạo, sau đó cùng cô ấy kết hôn sinh con, cả đời sống bên nhau đúng không?”

“Ừ, tôi thật lòng chúc phúc cho anh, mong anh hạnh phúc.”

Giang Nguyệt hô hấp dồn dập, nước mắt rơi vào cổ áo, bộ âu phục đặt may ngay ngắn bị cô làm cho nhăn lại, lòng bàn tay bắt đầu ẩm ướt.

Anh luôn như vậy, trên cơ sở biết được sự thật, anh luôn biết nói những gì có thể khiến cô tổn thương nhất.

Tiêu Kỳ Nhiên vẫn nhìn chằm chằm vào Giang Nguyệt: “Tôi và Ngu vãn là tình cờ gặp nhau. Cô ấy là cháu gái của Đàm Di Tông, cũng là đối tượng kết hôn Đàm Di Tông giới thiệu cho tôi.”

“Ban đầu, tôi không để ý những chuyện này, nói chính xác là tôi không để ý nửa kia của cuộc đời mình là ai, chỉ cần có thể làm cho cha mẹ yên lòng, vợ tôi là ai cũng không quan trọng.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.