Tiểu Thư Nhà Ta Trọng Sinh

Chương 89




Chương 89

Nói xong, đám người đứng ở sau lưng Vương Hổ đều lộ ra nụ cười hiểu nhưng không nói.

“Đáng tiếc có người, năng lực cũng không được tốt như Hổ ca vậy.” Nữ nhân mềm nhũn ghé vào trước ngực Hổ ca xoa xoa, khẽ ve vãn, tuyệt không quan tâm đến người khác nói nàng như thế nào.

Lý Thụ cười nhạt: “Trước đây thực sự là mắt chó của tôi bị mù rồi, mới có thể coi trọng cái loại nữ nhân rắn rết thế này!”

Nếu như không phải do ả, đệ đệ cũng sẽ không bởi vì trong cơn tức giận mà chạy đi đến ký túc xá của trường học, một tháng cũng không thèm về đến một lần, cha mẹ già của hắn cũng sẽ không sớm chết thảm như vậy! Lý Thụ hận, nhưng cũng chỉ có thể hận mà thôi, hắn không có năng lực báo thù cho người nhà của mình.

Nữ nhân khẽ hừ một tiếng: “Người không vì mình, chính ngươi không có năng lực thì đừng sủa bậy như cẩu được không? Nữ nhân mà, đều là anh hùng. Có đúng hay không nha, Hổ ca ~ ”


“Tiểu dâm nhi.” Vương Hổ bị thanh âm nhu nhược nũng nịu gần như ôn nhu tới thấu xương này gọi đến, toàn bộ rối loạn đều trào ra, cảm giác được bụng dưới có chút cứng rắn, hắn muốn mang nữ nhân này trở lại dập dập lửa trước, cũng không định cọ xát thêm với cái tên Lý Thụ này làm gì.

Vừa mới đi được vài bước, bỗng nhiên chẳng biết thủ hạ nào ở phía sau lẩm bẩm một câu: “Tại sao lại đụng phải hắn ở chỗ này chứ?”

Vương Hổ dừng cước bộ lại, đúng rồi, rõ ràng cái tên Lý Thụ này chính là một quả trứng yếu đuối không có dị năng gì, cả ngày đều ăn mặc rách rưới, tại sao lại đứng ở chỗ này chứ? Chẳng lẽ có tiểu đội dị năng giả thu hắn? Chuyện này không có khả năng!

Hắn theo bản năng quay đầu lại nhìn thoáng qua, vừa lúc thấy một cặp mẹ con trẻ tuổi đi ra từ Vọng Phong Tháp, người mẹ đội một cái mũ rách, không nhìn rõ dung mạo, nhưng mặc một bộ quần áo xám tro bẩn thỉu, vừa nhìn cũng là người lăn lộn đến không được tốt lắm, nhất định là tới nơi này để tìm người nương tựa rồi.


Nhưng đứa trẻ kia thì ngược lại, tuy rằng quần áo đã có hơi sẫm màu, nhưng cái đầu tóc mao nhung nhung, gương mặt phần nộn này, vừa nhìn chính là cái loại đơn thuần trải đời chưa sâu, được người nhà bảo vệ rất tốt. Đúng lúc này, bỗng nhiên đứa trẻ quay đầu nhìn lại, một đôi mắt to tròn đen lúng liếng không hề phòng bị cứ như vậy mà chớp mắt với hắn vài cái.

Nhất thời Vương Hổ chỉ cảm thấy tâm niệm khẽ động, lập tức, có một tia tà niệm bắt đầu len lỏi trồi dậy từ bụng dưới của hắn.

Hắn có một anh em thích nhất là chơi bé gái, đặc biệt là cái loại trẻ con trong thời kỳ thiếu nữ với cặp mắt đơn thuần, tướng mạo xinh đẹp, chính là loại hình trời sinh liền thích kɦoáı ƈảʍ khi được nam nhân sáp nhập, nhìn sự ẩn nhẫn và thống khổ khi bị chèn ép của người dưới thân, đáy mắt đơn thuần vỡ vụn rồi từ từ bị thay thế bởi đắng cay, sẽ xuất hiện một loại kɦoáı ƈảʍ và thỏa mãn mãnh liệt tràn ngập trong lòng. 


Thế nhưng khi mấy con rối này bắt đầu trở nên chết lặng và thờ ơ liền không còn ý nghĩa gì cả, cho nên bên người anh em của hắn cứ liên tục thay đổi người.

Lúc Vương Hổ thấy đứa trẻ kia trong lòng liền tự đánh giá, cho dù có đưa hàng này đến chỗ người anh em kia của hắn, tuyệt đối cũng là một món hàng thượng đẳng a! Đến cả hắn trước giờ chưa từng có hứng thú gì với bé gái cũng không khỏi muốn động tâm tư, hay là hắn nên mang về chơi một hồi trước thử xem, sau đó mới đưa cho anh em của mình?

Sau khi hạ quyết tâm, Vương Hổ phất phất tay, tiện tay giao nữ nhân cho tên thủ hạ gần nhất: “Bọn mày về trước đi, tao còn muốn làm một chút chuyện nữa, mấy ngày nay các anh em cực khổ rồi, ngày mai tao làm chủ, mời bọn mày ăn một bữa.”

“Hay quá, cảm ơn Hổ ca.”
“Cám ơn Hổ ca nhiều!”

“Hổ ca chơi vui vẻ, tụi em về trước đây!”



Nữ nhân âm thầm cắn răng một cái, nhưng cũng không có gan nói ra câu gì cả.

“Ấy chà, hai vị này là bạn của Lý đại ca sao? Chưa từng gặp qua nha.”

Thấy Vương Hổ quay lại, nhất thời Lý Thụ cảnh giác nhíu mày.

Vương Hổ cũng không thực sự muốn tiếp xúc với Lý Thụ, cho nên gã trực tiếp đưa mắt nhìn người trên người của nữ nhân trước mặt này, quan sát một cách càn rỡ, là một người mẹ, quả thực là nữ nhân này có hơi trẻ tuổi, mũ che khuất dung mạo, có vẻ có chút âm u.

Thế nhưng đứa bé này thật sự là… Vương Hổ dời tầm mắt về phía Tiểu Tố Nhã, nhất thời đáy mắt nổi lên sự tham lam vô hạn, không cần nói cũng biết hàm nghĩa là gì, vừa nhìn liền biết rõ.

Đáy mắt Trịnh Tuyết Như trầm xuống, nhất thời bốc lên sát khí, thằng khốn kia thế mà lại dám dùng ánh mắt ham muốn để nhìn vật của nàng, đây chính là cái loại cặn bã đến cả ngẩng đầu lên nhìn đều là một sự khinh nhờn!
Lý Thụ hừ lạnh một tiếng, bất động thanh sắc hơi lùi về phía sau, đột nhiên Vương Hổ cảm thấy cả người phát lạnh, một trận hàn khí lạnh lẽo cứ như phát ra từ trong xương, lạnh đến mức hàm răng của hắn trực tiếp run lên.

“Mày, mày… Xảy, xảy ra chuyện gì?” Bởi vì bị đông lạnh, ngay cả nói chuyện mà hắn cũng nói lắp, vội vã ôm lấy cánh tay run lên.

Trịnh Tuyết Như nhìn hắn đầy lạnh lùng, ánh mắt cứ như là đang nhìn vật chết, trong chớp mắt xoay người rời đi, tay nàng khẽ động.

Vương Hổ ở phía sau cứ như vừa mới thấy được chuyện gì đó rất kinh khủng, trong chớp mắt gã mở to hai mắt, một tia máu tươi chậm rãi chảy ra từ khóe môi của hắn, lập tức, hắn không khác gì một con rối gỗ bị chặt đứt dây, thở dốc một tiếng rồi ngã xuống đất.

Đáy mắt Lý Thụ xẹt qua một tia lạnh lùng, một lần nữa nhìn về phía bóng lưng của Trịnh Tuyết Như, nhất thời mang theo chút vị đạo tựa như có điều suy nghĩ.
Tiểu Tố Nhã ôm lấy cổ của đại tỷ nhà mình, đặt đầu lên trên vai Trịnh Tuyết Như, vừa lúc thấy một màn Vương Hổ ngã xuống kia: “Tỷ, dị năng thứ hai của chị cũng đã thăng cấp rồi sao?”

Cô nghiêng nghiêng cái mặt bánh bao, đôi mắt tròn vo trên mặt hơi híp lại, có vẻ thập phần thích ý.

Trịnh Tuyết Như vỗ vỗ lên lưng của Tiểu Tố Nhã, khẽ giải thích: “Không sai, lúc nãy chị vừa mới cho đông máu bên trong cơ thể lại, đâm xuyên qua nội tạng của hắn ta.”

Lợi hại a! Thế nhưng…

“Không có điều kiện hạn chế gì sao?” Tiểu Tố Nhã chớp mắt vài cái.

“Có.” Trịnh Tuyết Như ôn nhu hôn lên mặt bánh bao một cái, xét theo tình hình, loại vấn đề tương tự với khuyết điểm này, người bình thường sẽ không hỏi đến, nàng cũng sẽ không dễ dàng nói cho người khác biết, nhưng Tiểu Nhã là người khác sao? Đương nhiên không phải rồi! “Dưới tình huống nhất định phải tiếp xúc với đối phương trước, nhưng là vừa nãy hắn ta không có dùng dị năng bảo vệ mình, liền thừa dịp đó mà lẻn vào.”
Tiểu Tố Nhã buồn chán quơ quơ tóc dài của Trịnh Tuyết Như: “Đây là kết cục khi khinh địch, thế nhưng, tỷ, làm vậy có khi nào sẽ gây phiền toái hay không?”

Cặp mắt Trịnh Tuyết Như hiện lên một mạt sắc bén, tên Vương Hổ đó chết là đúng rồi, căn bản nàng cũng sẽ không để chuyện này ở trong lòng, nhưng vì không muốn để cho Tiểu Nhã lo lắng, nàng quyết định vẫn nên làm bộ một chút, đi hỏi thăm tình huống cũng được.

“Người vừa nãy có lai lịch thế nào?”

Rất hiển nhiên, những lời này là đang nói với Lý Thụ, hiện tại dưới đáy lòng Lý Thụ đã sớm rõ ràng, hạ quyết tâm phải hảo hảo bám víu vào hai vị này, nghe được câu hỏi đương nhiên sẽ lập tức ân cần trả lời rồi.

“Nhắc tới cũng thật trùng hợp, người kia tên là Vương Hổ, cũng là người của thôn này, trước đây tất cả mọi người gọi gã là Hổ Tử, bản thân hắn có dị năng hệ hỏa, có một đội dị năng giả 10 người, hình như là hôm nay bọn họ vừa mới trở về.” Lý Thụ dừng một chút, bỗng nhiên, trong đầu chợt lóe quang mang, “Tôi nhớ ra rồi, cái người Chu Phong mà hai người muốn tìm kia là anh em kết nghĩa của Vương Hổ, quen biết cũng đã lâu, hình như hiện tại có quan hệ cũng không tồi.”
Tiểu Tố Nhã vui vẻ cười hì hì: “Thực sự là tìm hoài thì không thấy, lúc chẳng cần lại hiện ra, tỷ, hiện tại chúng ta chỉ cần chờ người khác tìm tới cửa là được rồi.”

Nhìn Tiểu Nhã cười đến thiên chân vô tà, trong lòng Trịnh Tuyết Như cũng hóa thành một đoàn mềm nhũn.

Lý Thụ đứng ở một bên, không biết tại sao bỗng nhiên hắn lại rùng mình một cái, cái loại cảm giác khi một đứa trẻ tựa như thiên sứ mỉm cười với bạn nói đến chuyện tử vong không hài hòa tới mức cực kỳ quỷ dị.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.