Tiểu Thư Nhà Ta Trọng Sinh

Chương 24




Chương 24 : Tật giật mình

Nhìn qua giống như đã bị một vật gì đó cực kỳ to lớn tập kích, vách tường vỡ ra thành từng mảnh từng mảnh, Tố Nhã âm thầm nuốt nước miếng một cái.

Đây là cô mới sơn cách đả ngưu* đó hả? Hay là cách không châm lửa vậy ta? Tại sao một quyền này có thể trực tiếp xuyên qua phòng của Đường Văn Triết, đánh nát một vách tường trong phòng Tào Văn Hoan luôn vậy trời!!!

Chẳng lẽ là bàn tay vàng đột nhiên thăng cấp?

Tố Nhã còn đang biểu thị vui sướng, đồng thời cũng bắt đầu hơi hơi lo lắng.

Nghe nói, lúc đó có người được tận mắt chứng kiến một màn lịch sử oanh liệt kia.

Ban ngày ban mặt, bỗng nhiên trên vách tường xuất hiện một nắm tay đen thùi không lớn không nhỏ, còn chưa kịp đợi cho bọn họ nhìn thấy rõ ràng, cả mặt tường liền xuất hiện những vết rạn nứt tựa như mạng nhện, sau đó ầm ầm vỡ vụn.


Sau khi Đàm Hải biết được chuyện này, vội vã vọt vào phòng của Văn Hoan, giậm chân xù lông ngay tại chỗ: "Tào đội phó, dù cậu có muốn tu luyện thì cũng đừng có lấy vách tường ra mà thí nghiệm chứ! Cậu có biết là, muốn tu sửa lại có bao nhiêu phiền phức hay không hả!"

Hắn là người phụ trách xử lý những chuyện vụn vặt, đối với những người ăn ở không rồi đi kiếm chuyện, không những vậy người đó còn phá hoại của công, đương nhiên là hắn sẽ không cho người nọ sắc mặt tốt rồi, huống chi loại chuyện bất ngờ phát sinh này, cũng tương đương với chuyện, thời gian nghỉ ngơi vốn đã rất ngắn ngủi của hắn, hiện tại lại càng trở nên ít hơn nữa rồi đó!

Tào Văn Hoan đã hết đường chối cãi, cái tường bị vỡ nằm ngay trong phòng của cậu, không có đạo lý nào cậu có thể thoát khỏi liên can được.


Nhưng có quỷ mới biết, lúc đó cậu đang ngồi tu luyện ở bên cạnh, cái tự nhiên vách tường kia nứt toạt con mẹ nó ra có được hay hông? Đậu má cậu muốn bao nhiêu vô tội liền có bấy nhiêu vô tội có được hay không? Con mẹ nó chứ nếu không phải cậu phản ứng nhanh như chớp, thì thiếu chút nữa chính cậu cũng đã gặp nạn rồi có được hay không?

Tào Văn Hoan hừ hừ sờ sờ mũi, biết hiện tại bản thân đang phải đối diện với một người xù lông, giải thích là không có một tia hy vọng gì rồi, cho nên chỉ mong có thể giảm thiểu cái chuyện lỗ tai mình bị giày vò một chút là được: "Đàm Hải à, kỳ thực cũng không nghiêm trọng như vậy đâu, tôi cũng chỉ định khoét thử một cái lỗ mà thôi..."

Khoét một cái lỗ?! Khóe miệng Đàm Hải hung hăng co rút lại, ánh mắt sắc bén lần thứ hai càng quét qua hiện trường, cái kiểu cả vách tường đều muốn vỡ ra hết thế này rồi, cậu nói cho tôi biết coi con mắt nào của cậu thấy chỉ khoét có một cái lỗ vậy hả?!!!


Bộ cậu cho rằng chỉ số thông minh của tôi là số âm hay sao?

"Cho dù cậu định khoét một cái lỗ để thông khí đi nữa thì cái loại hoạt động yêu cầu kỹ năng chuyên nghiệp cao thế này, cậu có thể nào đừng tự xung phong đi đảm nhận có được hay hông?" Đàm Hải hận không thể dùng ánh mắt chứa đầy dao găm của mình xuyên thủng một lỗ trên người cậu ta.

Gương mặt baby của Tào Văn Hoan lộ ra vẻ khổ sở, đôi mắt ươn ướt đong đầy nước mong ngóng nhìn Đàm Hải, thoạt nhìn thật sự rất đáng thương.

Chân mày Đàm Hải co rút lại, lúc này đây còn rơi xuống vài sợi hắc tuyến. 

Che mặt, cuối cùng hắn cũng biết, vì sao Đường đội phó luôn nói Tào đội phó là nhị hóa rồi, đối mặt với một gương mặt baby lại lộ ra kiểu bán manh giả đáng thương như vậy, mà Đường đội phó lại có thể bồi dưỡng ra được khí chất quý công tử ưu nhã kia, thật đúng là uy vũ như thần nhá!
Bên trong phòng làm việc, Đường Văn Triết đọc báo cáo do Đàm Hải đưa tới, nhíu chặt chân mày, đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại, cực kỳ giống một con hồ ly đang đánh tính toán gì đó.

"Đàm Hải, có tận mắt chứng kiến Tào Văn Hoan động thủ không?"

"Ặc..." Này có gì khác nhau sao? Thời điểm người khác nhìn thấy từ bên ngoài, thứ xuất hiện trước tiên chính là dấu vết của một nắm đấm, sau đó tường vỡ vụn, hơn nữa lúc đó Tào đội phó lại đang ở trong phòng, thời điểm hắn chạy tới thiếu chút nữa còn cho rằng chính mình đã đụng phải một con gấu bắc cực con rồi, bởi vì cả người Tào đội phó bị phủ đầy bởi bụi trắng luôn.

"Tập hợp toàn bộ người của đội chúng ta lại."

"Đội trưởng thì sao?"

"Tuyết tỷ... Để tự tôi đi là được rồi."

Đường Văn Triết đè huyệt thái dương lại, chuyện này không thích hợp!
Anh biết rõ, Tào Văn Hoan không phải là một người không biết nặng nhẹ.

Nếu quả thật là một chuyện ngoài ý muốn thì cũng không sao, anh chỉ sợ... Quân địch bất ngờ tấn công.

Thời điểm Tố Nhã thấy Đàm Hải đến gọi mình, cô càng thêm hoảng sợ hơn.

Không phải chứ, nhanh như vậy đã tra ra được rồi? Cô bắt đầu suy nghĩ, nếu như mình mang thái độ ngoan ngoãn đi nhận sai thì xác suất bị xử phạt sẽ giảm được bao nhiêu phần trăm đây ta?

Tố Nhã có tật giật mình, vào lúc cô còn đang suy nghĩ xem có nên mượn cớ hay không, Đàm Hải lại cho rằng cô là lần đầu tiên đến phòng họp nên mới thấy khẩn trương, liền vỗ vỗ đầu của cô an ủi.

"Phòng họp cách đây không xa, anh còn phải đi thông báo cho những người khác nữa cho nên không thể đi cùng với em."

Những người khác? Đôi mắt Tố Nhã lóe lên, trái tim đang treo giữa không trung cũng chậm rãi thả lỏng xuống.
Thoạt nhìn, chắc là có chuyện khác rồi a, họp và vân vân gì đó đi.

"Đường đội phó tỏ vẻ phải hảo hảo điều tra chuyện vách tường lần này, không biết tại sao lại phải làm như vậy nữa."

Hể —— trái tim mới vừa thả lỏng xuống, lần thứ hai bị xách lên cao.

Không phải chớ, con hồ ly kia còn muốn điều tra tỉ mỉ hả?! Thượng Đế a, chắc ăn là con sẽ chết rất thảm luôn rồi đó!

Không phải là cô không dám thừa nhận, nhưng mà thật sự là lòng người tại mạt thế quá phức tạp, nếu như bị người có tâm biết cô có loại năng lực này, ai biết được sẽ nháo ra cái chuyện gì chứ.

Trước khi có được thực lực cường đại và một địa vị nhất định, cô chỉ có thể thận trọng cụp đuôi lại mà thôi.

Bị kêu vào phòng họp chỉ có người trong tiểu đội của Trịnh Tuyết Như: Đường Văn Triết, Tào Văn Hoan, Trịnh Hạo Lâm, Đàm Hải, cùng với Trần Nguyên và Trần Đán mới gia nhập.
Vừa vào đã thấy Trịnh Tuyết Như đang ngồi ở bên trong, hai chân thon dài bắt chéo, bá đạo ngồi vào vị trí của cấp trên, ánh mắt lạnh như băng đảo qua mỗi người, trên mặt là sự lạnh lẽo vạn năm không đổi.

"Về chuyện lần này, tất cả mọi người có ý kiến gì không?" Đường Văn Triết đẩy kính mắt một cái, theo bản năng nhìn thoáng qua Trịnh Tuyết Như.

Trịnh Tuyết Như chỉ ngồi ở chỗ kia không nhúc nhích, tựa như một pho tượng được điêu khắc từ trong gió rét ra, từ khi Tố Nhã qua đời, nàng iền trở nên càng thêm lạnh lùng và ít nói ít cười, thậm chí đến mức một ngày nói được mười câu cũng đã là chuyện hết sức hiếm thấy rồi.

"Còn gì để nói nữa đâu, nhất định là do Tào đội phó tung ra một quyền làm vỡ tường rồi!" Đàm Hải tức giận liếc một cái, Tào Văn Hoan thì đang bĩu môi biểu thị mình thập phần ủy khuất.
Đôi mắt Đường Văn Triết lóe lên: "Ngoại trừ phỏng đoán này còn gì nữa hay không?"

Trần Đán giơ tay, cười hì hì trả lời: "Có thể nào là do nóng lạnh gặp nhau? Hai bên đối chọi dẫn đến nổ tung."

Trịnh Hạo Lâm khinh thường hừ một tiếng: "Nhị thiếu à rốt cuộc chỉ số thông minh của cậu có hạn cuối hay không vậy, thế nào mà lại thoái hóa đến trình độ ngu ngốc này rồi chứ. Chỗ này là Ngự Long Uyển, là khu biệt thự cao cấp của Z quốc, chất lượng nhà ở có thể chống chọi được với động đất cấp 8 lận đấy!"

_____

*Sơn cách đả ngưu: một loại võ thuật truyền thuyết của Trung Quốc có thể vận chưởng công kích kể cả khi đang cách cả một khoảng không, đánh bại đối thủ một cách dễ dàng, tuy nhiên chiêu thức này cũng không thật sự tồn tại.

Đôi lời : Ôi giời, dăm ba cái liêm sỉ tiết tháo cần phải giữ nha, vất hết đi :3
(人 •͈ᴗ•͈)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.