Tiểu Thái Giám, Bổn Cô Nương Thích Ngươi

Chương 18: Lộ diện




Hàn Doanh nghe Liễu phi hỏi: “Lạc Nhi đã dậy chưa?”

Một cung nữ đáp lời: “Thưa nương nương, điện hạ vẫn còn đang ngủ ạ?” Hàn Doanh khóe miệng giật giật.

Liễu phi lại nói: “Giúp bổn cung gọi Lạc Nhi dậy đi.”

Cung nữ đó cung kính đáp một tiếng “Vâng” rồi hướng giường nhỏ giọng gọi: “Điện hạ, nên dậy thôi, nương nương đến thăm người.”

Không lâu sau, bóng đen bên trong màn chuyển động, Hàn Doanh cười trộm, tiểu tử này thật nghe lời. Nào nào, ra đây cho tỷ tỷ xem mặt một chút, để tỷ coi tiểu tử nhà ngươi xinh đẹp đến đâu nào!!!

Thế nhưng bóng đen kia chỉ ngồi im, không hề có ý định bước xuống giường.

Tống Vân Tiêu lấy làm kì lạ hỏi: “Nương nương, thảo dân mạn phép hỏi, tại sao điện hạ lại không rời giường?” Hàn Doanh gật gù, hỏi hay lắm, nàng cũng muốn biết.

Liễu phi làm như khó xử nói: “Lạc Nhi ít khi tiếp xúc với người lạ, khó tránh khỏi sợ hãi, phiền Tống đại phu bắt mạch qua tấm màn vậy.”

Hàn Doanh trong lòng gào thét, không phải chứ!

Xuân Nhi từ nãy giờ vẫn im lặng, đột nhiên lên tiếng: “Liễu phi nương nương nói thế sao được, biểu ca của ta có giỏi đến mấy cũng không thể chỉ bắt mạch bốc thuốc được.”

Lời này nói đúng suy nghĩ của Hàn Doanh, bất quá cừu nhân vẫn là cừu nhân, lời của cừu nhân dù đúng cũng không thể đồng tình.

“Đây là nơi ngươi có thể lên tiếng sao?” Chết! Nàng lỡ miệng. Lén nhìn nương nương nhà nàng, khóe mắt hơi cong cong, hình như là đang cười, tức là âm thầm cho phép nàng làm càn đây mà, khà khà, Xuân Nhi kia, dám ở địa bàn của bổn cô nương diễu võ dương oai à, không có cửa đâu, nhá!

Xuân Nhi tức giận, thở phì phì: “Ngươi thì có thể sao?”

Hàn Doanh há miệng muốn nói, lại cảm giác giống như có một túm lông mềm mại nhẹ nhàng cọ vào mu bàn chân nàng, cúi xuống nhìn thì hóa ra là: “Tiểu Hổ!” Hàn Doanh nhìn thấy Tiểu Hổ liền vui vẻ cười hi hi, cúi người bế nó lên. Tiểu Hổ được bế, nũng nịu kêu hai tiếng “meo meo” còn cọ cọ cái đầu nhỏ vào tay Hàn Doanh, làm ổ luôn trên tay nàng.

Toàn bộ thái giám và cung nữ có mặt tại đó, kể cả Cố Mạc Nhiên đều phải tròn mắt kinh hãi. Phải biết Tiểu Hổ là thú cưng của hoàng tử điện hạ, kiêu ngạo vô cùng, ngoài điện hạ ra thì ai cũng không được động vào nó, làm nó phật ý cũng sẽ bị nó cào cho vài đường máu làm kỉ niệm, vậy mà... Đây là chuyện khó tin đến mức nào!

Hàn Doanh đương nhiên không biết những chuyện này, chỉ vui vẻ vuốt ve bộ lông mềm mại của Tiểu Hổ. Lần trước đến đây, trông thấy nó, chỉ muốn ôm lên cưng nựng một trận mà không được, không ngờ bây giờ lại có cơ hội. Ôi, mèo đâu mà đáng yêu chết đi được!

Tống Vân Tiêu khen một tiếng: “Chú mèo này thật dễ thương.”

“Đương nhiên rồi.” Hàn Doanh trả lời như là mèo của mình vậy, làm ai đó ngồi trong màn không kìm được cười khẽ.

Cố Mạc Nhiên lại không cho là vậy: “Cũng không phải mèo của ngươi.” Lập tức nhận được cái lườm sắc lẹm.

Liễu Uyển Nghi ho một tiếng, kéo mọi người lại chuyện chính: “Tống đại phu, thật sự không thể chỉ bắt mạch thôi sao?”

“Thưa nương nương, đúng là vậy.”

Liễu Uyển Nghi thở dài: “Vậy được, để bổn cung thuyết phục Lạc Nhi vậy.” Hàn Doanh nghe câu này, cười đến mắt cũng híp lại.

Liễu Uyển Nghi bước đến trước giường, dịu dàng nói: “Lạc Nhi, con ra ngoài cho mẹ nhìn mặt một chút nào.”

Người kia không có động tĩnh.

Liễu Uyển Nghi lại nói: “Lạc Nhi, ở đây đều là người tốt đến chơi với con, không cần sợ hãi.”

Lần này người kia đã có động tĩnh, tấm màn chuyển động, từ bên trong một cánh tay xuất hiện.

Tay thật đẹp, bàn tay trắng trẻo mịn màng, ngón tay thon dài, nếu không phải Hàn Doanh biết trước, nhất định sẽ nghĩ chủ nhân của cánh tay kia là nữ nhi. Thế nhưng tại sao nàng lại cảm thấy cánh tay này có chút quen mắt?

Hai cung nữ đứng hai bên nhanh nhẹn đưa tay vén màn lên, lộ ra khuôn mặt đang cười ngây ngô. Hàn Doanh đột nhiên cảm thấy hổ thẹn, thân là nữ nhi chính tông lại cảm thấy một phần của hắn ta cũng không bằng. Anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, hai câu này cũng không thể nào thể hiện được độ đẹp của hắn ta, ngược lại “chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn” có vẻ thích hợp hơn, bởi vì dáng vẻ hắn ta yếu ớt túm một góc y phục của Liễu phi, giật nhẹ, thật sự rất giống tiểu nương tử dụ dỗ người ta phạm tội... Hàn Doanh chớp chớp mắt, sao càng nhìn càng thấy quen mắt thế nhỉ?

Nàng cố gắng nhớ lại xem đã từng thấy khuôn mặt này ở đâu, lục lọi một hồi cũng nhớ ra, đây chẳng phải là khuôn mặt xinh dai của tiểu thái giám đó sao!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.