Tiểu Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 3: Đi hàn trì sơn




“Ôi a, Lão già, không được đánh mặt ta, làm mặt ta hết đẹp trai thì sao!” Hoa Trảm Lãng vừa chạy vào trong rừng, vừa né những đòn đánh Hoa Liên Phong.

“Mặt ngươi xấu đi càng tốt, nghĩ mình đẹp lắm sao?” Hoa Liên Phong hừ lạnh, dám trộm bảo bối của hắn còn coi như kẹo để ăn, đúng là phí của trời a! Càng nghĩ càng giận, chưởng đánh ra càng ác liệt hơn, đánh ngã cả cây đại thụ.

“Ngừng lại ngừng lại, lão già, trước tiên chúng ta đừng đánh nữa! Ta có chuyện quan trọng muốn hỏi ông!” Hoa Trảm Lãng kêu to, nhanh chóng tránh khỏi cây đại thụ đang ngã, nhanh nhẹ đến trước mặt Hoa Liên Phong, khoanh hai tay để trước ngực.

“Ngươi mà có chính sự gì mà nói?” Hoa Liên vẻ mặt chế giễu nhìn hắn, giống như nghe thấy chuyện cười lớn trong thiên hạ.

Hoa Trảm Lãng liền đen mặt lại, hừ một tiếng, hắng giọng một cái, “Lão già, ngươi thật sự đưa hắn đến Hàn Trì?”

“Uhm? Không vào Hàn Trì làm sao cải tạo thể chất cho hắn?” Hoa Liên Phong nhìn hắn như nhìn một người đần, Tẩy Tuỷ đan của hắn khi uống phải ở trong môi trường thật lạnh như Hàn Trì, mới có thể phát huy hết hiệu quả Tẩy Tuỷ đan, làm cho cơ thể hoàn toàn không còn tạp chất.

“Hắn… Có thể chịu nổi sao?” Hoa Trảm Lãng ngồi xuống đất, ngửa đầu nhìn sư phụ của hắn, có chút lo lắng.

“Ngươi làm như người nào cũng như ngươi sao, cho ngươi ở lại đây mười ngày, ngươi lại chỉ ở chưa tới năm ngày liền chạy ra!” Hoa Liên Phong một lần nữa tức giận, mỗi lần nghĩ tới chuyện này, hắn liền giận đến bóc hoả, tiểu tử Hoa Thuỷ Thuỷ này thể chất rất tốt, nhưng không chịu được cực khổ trong đó, liền viện một đống lý do liền chạy ra ngoài.

“Khụ khụ, chuyện cũ đã qua, lão già, ta đang nói về chuyện Mộ Lương.” Hoa Trảm Lãng xấu hổ cười, muốn nói sang chuyện khác.

“Hừ!” Hoa Liên Phong tức giận nhìn hắn, “Mười ngày, hắn có thể chịu đựng được.”

“Chậc chậc, ở bên trong Hàn Trì thật sự rất thống khổ, ta vì thật Mộ Lương mà lo lắng.” Hoa Trảm Lãng nhìn lên trời thở dài, ở đó lạnh thấu xương, mặc dù đã qua ba năm, hắn vẫn cảm thấy như mới xảy ra.

“ Tuyết nha đầu là người rất có tiền đồ, nếu không ta mà chỉ có một đệ tử như ngươi, thế nào cũng sẽ tức chết!” Hoa Liên Phong tới ngồi kế bên cạnh hắn, trừng mắt nhìn hắn một cái, cảm thán.

Vô Cực lão nhân có hai người đệ tử, ngoại trừ Hoa Trảm Lãng ra, còn có một người nữa là Hoa Khấp Tuyết, nhắc tới Hoa Khấp Tuyết, đó là một đưa nhỏ dũng cảm, mới gần bốn tuổi liền ở Hàn Trì chống đỡ mười lăm ngày, sau một năm võ cũng cũng tăng mạnh, mới đây võ công đã vượt qua tầng thứ bảy.

“Đúng vậy, như thế nào Tuyết nha đầu còn chưa trở lại?” Hoa Trảm Lãng chống cằm, vị tiểu sư muội của hắn tuy lúc nào mặt cũng lạnh như băng, còn có khi lời nói ra lời nói rât ác độc làm cho hắn nghĩ đến muốn phát khóc, nhũng mấy ngày nay lại không thấy, liền thấy nhớ.

“Phỏng chừng hai ngày này đi nghiên cứu những món ăn dân dã rồi nghỉ ngơi trong động luôn rồi.” Hoa Liên Phong nói, khuôn mặt cười khổ, đồ đệ bảo bối này ngoại trừ có một thân võ công kỳ tài, còn có một tay nghề nấu nướng làm cho Hoa Thuỷ Thuỷ cùng hắn không thể không nhớ tới được!

Khuôn mặt nhỏ của Hoa Trảm Lãng hiện lên đau khổ, mấy ngày nay ăn bánh bao, hắn sắp điên lên rồi, thật nhớ đến tài nấu ăn của sư muội, nhớ đến những món ăn dân dã của nàng….

Một già một trẻ ai oán hồi lâu, cuối cùng lại cũng phải lấp đầy bụng bằng bánh bao, thời gian trôi qua thật dài.

Bên trong Hàn Trì toả ra luồn sương trắng, Hoa Trảm Lãng cùng Mộ Lương chỉ đứng ở bên ngoài, cũng cảm nhận được bên trong đó lạnh thấu xương.

Hoa Trảm Lãng cả người run lên, chán ghét nhìn Hàn Trì, đồng tình nhìn Mộ Lương, “Mộ Lương, chút nữa ngươi toạ thiền trong đó, năm ngày sau ta sẽ mang thức ăn cho ngươi ăn.” đầu tiên trong tẩy tuỷ là năm ngày phải tuyệt thực…..

“Uhm.” Mộ Lương bình thản cười, khí lạnh bốn phia vây quanh hình như không làm cho hắn e ngại gì.

“Vậy mau đi đi, ta cầu phúc cho ngươi!” Hoa Trãm Lãng cười ngượng hai tiếng, xoa xoa bàn tay với nhau, xoay người chạy đi.

Mộ Lương thấy vậy, đáy mắt hiện lên ý cười, chậm trãi xoay người đi vào bên trong Hàn Trì, Tẩy Tuỷ Đan đang dần phát huy dược tính, trong người hắn hiện giờ đều là lửa nóng.

Vừa mới xuống nước lạnh, người bình tĩnh như Mô Lương, cũng không nhịn được rùng mình một cái, một hồi sau khí lạnh từ giữa hai chân lên đến toàn thân làm cho thân thể điều phát run, cùng với luồng khí trong cơ thể xung đột với nhau, thật là một cảm giác rất khó chịu.

Mộ Lương nhíu mày, cắn răng ngồi xuống, cả người run lên, liền không cử động, hít thở thật sâu vài cái, bình ổn huyết khí đang tán loạn trong cơ thể lại, chậm rãi nhắm mắt, trên mặt mang theo ý chí kiên cường mà người đồng tuổi không thể có được.

Hoàng cung, là nơi đứng đầu về chuyên rèn luyện con người, nếu không đủ mạnh mẽ, nếu không biết dùng nụ cười để nguỵ trang, thì không biết hắn đã chết bao nhiêu lần, nhưng ở trong hoàn cảnh đó, cũng không thể lấy đi tính mạng của hắn, cho nên, hắn phải mạnh mẽ lên, dù hiện tại phải ngâm mình dưới hồ nước lạnh giá này có đau khổ hơn trước kia gấp ngàn lần, hắn cũng nguyện ý trả giá!

Năm ngày sau.

“Ha ha, Tuyết nha đầu, ngươi cuối cùng cũng trở lại, sư phụ rất nhớ ngươi nha….” Hoa Liên Phong nhìn bóng người màu trắng ở trước nhà, cười thật tươi, râu bạc cũng run theo.

“Ôi, Tuyết nha đầu, để sư huynh cầm đồ đạc cho, ngươi đi lâu như vậy, chắc cũng mệt lắm rồi.” Hoa Trảm Lãng cùng đi theo ra, vẻ mặt tươi cười nhận lấy con thỏ rừng trên tay nàng, đầy quan tâm nói, nhưng ánh mắt hắn nhìn nàng thể hiện thật lòng hắn như sói đói lâu ngày săp được ăn ngon.

Bóng dáng màu trắng kia chính là Hoa Khấp Tuyết, trên khuôn mặt non nớt không biểu cảm gì, biểu cảm lạnh lẽo như ngọn núi tuyết ngàn năm, nhưng nếu người tinh mắt để ý, thì tiểu nha đầu này khi lớn lên sẽ đẹp đến khuynh nước khuynh thành.

“Sư phụ, ta xuống phòng bếp.” Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng nhìn Hoa Trảm Lãng, không cần nghĩ cũng biết những lời quan tâm đó điều là giả dối, còn không phải hắn đang muốn ăn thức ăn của nàng nấu.

“Tuyết nha đầu muốn xuống bếp sao!” Hoa Liên Phong ánh mắt liền sáng lên, lẽ ra hắn sống đến từng tuổi này rồi, có cái gì mà chưa thấy qua, lại bị mê hoặc bởi tài nấu nướng của đứa nhỏ này, ngẫm lại cũng thật là kỳ lạ.

“Có khách tới đây!” Hoa Khấp Tuyết cũng lười quan tâm đến hai thầy trò dở hơi này, ngửi ngửi mũi, ngửi được những mùi hương sen nhàn nhạc.

“Chậc chậc, sư muội, lực quan sát của ngươi thật tinh tường…” Hoa Trảm Lãng luôn luôn rất bội phục sư muội hắn trong lĩnh vực này, tròng mắt xoay chuyển, chợt cười trộm, “Sư muội, người khách này là một nam nhân nha!”

Hoa Khấp Tuyết thản nhiên liếc nhìn hắn, giọng nói lạnh lùng, “Thuỷ Thuỷ, ngươi thích nam nhân!” lời này không phải là nghi vấn, mà là khẳng định!

Hoa Trảm Lãng lập tức tối mặt, ném con thỏ về phía nàng, run chỉ tay về phía nàng, nói không ra lời, hắn tại sao lại quên tâm địa cô gái nhỏ này ác độc đến mức nào, miệng nhỏ này đầy ác độc!

Hoa Trảm Lãng thì chán nản, Hoa Liên Phong lại rất vui vẻ, mỉm cười cầm con thỏ trên tay Hoa Khấp Tuyết, vừa hát vừa xách vào bếp, năm năm trước hắn gặp được bảo bối này, nhìn đi nhìn đi, tư chất cùng tài nấu nướng không phải cần nói, còn có thể giúp hắn thu thập tiểu tử thúi Hoa Thuỷ Thuỷ này, lão già này sống trên thế gian này đã quá viên mãn rồi!

Hoa Khấp Tuyết nhìn Lão già dồi dào sức lực vào trong bếp, mắt chợt loé, nếu như nàng nhớ không lầm, sư phụ đã hơn chín mươi tuổi, mà động tác lớn như vậy, cũng không sợ trât eo…..

“Tuyết Tuyết, mau vào bếp đi!” Hoa Trảm Lảng rất nhanh nổi nóng, cũng rất nhanh trở lại bình thường, gặp Hoa Liên Phong vọt vào bếp, hai tròng mắt liền dấy lên ánh mắt sói đói lâu ngày.

Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng liếc hắn, không nói một câu, xoay ngươi chậm rãi đi vào bếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.