Tiểu Phì Thu Chủ Luôn Muốn Ăn Ta

Chương 26




Đông Tảo che miệng, hoảng loạn nhảy ra sau tấm rèm ngăn. Vừa hóa thành hình người, nó còn chưa quen lắm, cuộn tròn trốn ở bên trong không dám thở mạnh.

Nhưng may mà thị vệ ở ngoài đã dừng lại, giống như xuất hiện ý kiến bất đồng.

“Thư phòng của Vương Gia mà ngươi cũng muốn vào? Không cần mạng nữa sao?”

Hai mắt Đông Tảo mở to, căng thẳng nhìn bàn tay trên cửa, lòng dạ thắt chặt, chỉ sợ một giây sau cửa sẽ bị đẩy ra, người từ ngoài chạy vào, thấy nó biến thành yêu quái thì gọi đạo sĩ tới bắt nó đi.

Có điều sau câu nói kia thì bàn tay cũng chậm rãi thu về.

“Vừa nãy thấy con chim Vương Gia nuôi bay vào không ra, có lẽ là âm thanh do nó gây ra, đừng quan tâm nữa, lát Vương Gia về lại trách tội!”

Nói như vậy lại càng làm mất đi ý chí muốn tiến vào. Quả nhiên, thị vệ muốn vào kiểm tra bị thuyết phục, xoay người đi về vị trí của mình, vểnh tai nghe ngóng.

Đông Tảo thở phào, nhưng lúc này nó duỗi tay duỗi chân nhìn thân thể trần truồng của mình thì rất ngạc nhiên.

Làm… Làm sao lại biến thành cái dạng này vậy?

Biến hóa bất ngờ khiến Đông Tảo khá lúng túng, sợ hãi, nhưng sau đó thì lại tương đối sung sướng. Nó cứ nghĩ đến tám mươi tuổi nó cũng không có cơ hội được biến thành hình người, không ngờ bây giờ lại đột ngột thành công thế này. Nhưng chuyện bất ngờ quá, trong thời gian ngắn, Đông Tảo vẫn cảm thấy thật khó xử lí.

Sau khi hóa thành hình người xong, chuyện Đông Tảo quan tâm nhất là đi quanh phòng hai vòng để tìm gương soi xem mình có quái dị hay không.

Đông Tảo đi qua đi lại trong thư phòng, sờ hết thứ nọ đến thứ kia, hầu như là cái gì cũng có, chỉ mỗi gương là không. Chờ lúc nó sờ được đến cuốn sách trên bàn thì đã sớm nhụt chí.

Đông Tảo ngồi trên chiếc ghế mà Tiêu Tuy thường ngồi, ánh mắt vô tình lướt qua sách trên bàn.

“Yêu vật chí”… Đông Tảo đọc thầm. Cái tiêu đề không làm nó cảnh giác chút nào. Đông Tảo cầm sách lên, tiện tay mở ra một trang, xem xong thì sợ mất mật.

“Trảm yêu trừ ma”.

Đầu tiên, nếu là yêu vật có thể biến hóa, để đề phòng chúng làm hại đến nhân gian, phải diệt cỏ tận gốc, không được do dự.

Thứ hai, yêu vật sau khi biến hóa sẽ cực kì giảo hoạt, phải nhớ là không thể nương tay…

Đông Tảo cẩn thận nhớ lại, xác nhận đúng là trước khi mình tiến vào, Tiêu Tuy đang xem quển sách này. Nó dùng bộ não không được linh hoạt lắm suy nghĩ, kết luận Tiêu Tuy đã bắt đầu hoài nghi nó.

Đến đây, Đông Tảo cảm thấy vừa tủi vừa sợ.

Nó hít mũi, đọc tiếp.

“Yêu vật am hiểu che giấu hành tung, tuyệt đối không tùy tiện hóa thành hình người, cái này phải cẩn thận chú ý phân biệt…”

Từ điều này, Đông Tảo rút ra, việc mình phải che giấu hành tung là vô cùng quan trọng.

Đông Tảo lật “Yêu vật chí” xem lại lần nữa, ghi nhớ đại khái nội dung, đang xét xem sau này phải làm như thế nào, thì bên ngoài đột ngột vang lên tiếng bước chân rất khẽ. Nó vội vã đi đến bên cửa sổ, đẩy ra một khe nhỏ lén nhìn. Là Tiêu Tuy đang đi về bên này, chỉ còn khoảng bảy tám bước nữa là sẽ đến nơi.

Đông Tảo hít sâu, lần thứ hai cảm thấy căng thẳng.

Hình dáng này tuyệt đối không thể để A Tuy thấy được!

Mặc dù nội tâm Đông Tảo kiên định, thế nhưng động tác lại hoảng loạn vô cùng. Nó luống cuống chạy tới sau rèm vải, trốn vào trong đó, khiến cho rèm vải phồng ra.

Cùng lúc đó, ngoài cửa vang lên tiếng thị vệ hành lễ. Tim Đông Tảo đập thình thịch. Nó vùi mặt vào giữa hai đầu gối, lúc chớp mắt, lông mi cọ cọ vào da rất ngứa.

Tiêu Tuy đẩy cửa bước vào. Hắn khẽ khàng cầm sách trên bàn lên, nhưng sau khi không thấy Đông Tảo ngủ ở đó thì ngừng lại, nhìn quanh “Đông Tảo?”

Tiêu Tuy đảo mắt, phát hiện rèm vải lồi lên một khối to.

“Ta… Ta ở đây.” Đông Tảo run giọng đáp.

Sàn nhà lạnh lẽo, trên người nó lại không mặc gì, dần dần cũng thấy lạnh, hai hàm răng đã nhịn không được mà đánh vào nhau.

Tiêu Tuy nghe giọng nó khang khác “Ngươi sao vậy? Trốn sau đó làm gì?”

Hắn nhìn rèm vải, cảm thấy kì quái. Đông Tảo nhỏ như vậy, sao có thể tạo ra hình dáng lớn đến thế?

Tiêu Tuy nhíu mày, chậm chạp bước đến “Ở đó bụi lắm, ngươi mau ra đây.”

Đông Tảo liên tục lắc đầu “Không, không được, ta không ra được.” Lúc nó lắc đầu, rèm vải cũng bị nó làm cho lung lay.

Mau biến thành chim, mau biến thành chim, mau biến thành chim đi!!!

Mắt Đông Tảo ầng ậc nước, sắp khóc. Nó hoảng loạn nên giật phải cái rèm khiến cái rèm rơi hết xuống, phủ lên người nó.

Mũi chân Tiêu Tuy đã dừng trước mặt Đông Tảo. Bàn tay muốn vén rèm của hắn bất động giữa không trung, thầm ngạc nhiên. Chuyện… Chuyện này là sao?

Vì sợ nên tim Đông Tảo nhói lên, cả người căng thẳng muốn bất tỉnh.

Tiêu Tuy khom người, ngón tay hơi dùng lực kéo góc rèm. Tấm rèm theo tay hắn mà hé ra một góc.

Nháy mắt, Tiêu Tuy giống như thấy một chân beo béo lộ ra. Hắn không khỏi trấn động. Nếu như phía sau là Đông Tảo thì chân này là của ai?

Động tác chậm rãi của Tiêu Tuy bất ngờ dùng lực, kéo phăng tấm rèm ra. Kèm theo tiếng phiu nhỏ, có vật gì đó rơi xuống đất.

Tiêu Tuy chờ mong cúi đầu nhìn, nhưng chỉ thấy tên mật thám nhỏ tròn tròn đang ngồi phịch trên đất ngẩng đầu nhìn mình, cả người run rẩy.

“Ta… Ta…” Mắt Đông Tảo ướt nhẹp, mở miệng nức nở, giấu đầu hở đuôi nói “Ta không có làm gì hết đâu.”

Thực sự chỉ là một con chim nhỏ có bộ dạng mật thám mà thôi! Tiêu Tuy nhìn Đông Tảo, không tìm ra được chút bóng người nào, tựa như thứ hắn vừa nhìn thấy tất cả đều chỉ do hắn tự mình tưởng tượng ra vậy.

Tiêu Tuy định tâm, tìm lấy một lí do. Có lẽ là do hắn đọc “Yêu vật chí”, đủ loại miêu tả bên trong đã khiến lòng hắn sinh ra ý tưởng, sau đó áp vào Đông Tảo nên lúc nãy mới có thể nhìn ra như thế.

Tiêu Tuy cúi người, nhặt Đông Tảo từ mặt đất lên, phủi bụi trên người nó, trong lòng mơ hồ hiện ra chút thất vọng.

“Đông Tảo ngốc.” Hắn thì thào nói nhỏ.

Còn Đông Tảo, nó bị đủ loại tâm trạng lăn qua lăn lại, ỉu xìu không nói lên lời.

Nó không hiểu sao đột nhiên mình lại biến hóa, cũng không hiểu sao lại đột nhiên biến lại về chim. Nó sợ nếu như mình vĩnh viễn không khống chế được loại biến hóa này, thì ở trước mặt bao nhiêu người, chẳng mấy mà chết không toàn thây!

Đông Tảo nấc rồi lại nấc, trong lòng lo lắng không thôi.

Loại lo lắng này kéo dài hai ngày, hầu như những người ở cạnh nó đều có thể nhận ra.

Khi Đông Tảo cuộn mình ngủ cạnh cửa sổ còn có thể nghe thấy hai người thị vệ bình thường ít quan tâm đến nó nói “Hình như con chim kia không muốn ra ngoài lắm nhỉ…?”

Tỳ nữ béo và tỳ nữ gầy lại càng lo lắng hơn, suốt ngày vây lấy Đông Tảo.

“Mập Mập à, sao lại không ăn cũng không ngủ vậy?” Tỳ nữ béo lấy đầu ngón tay xoa xoa đầu Đông Tảo, đau lòng cái vẻ tiều tụy nhỏ bé của nó, quay đầu nói với tỳ nữ gầy “Cũng không biết có chuyện gì nữa, gầy dộc đi rồi…”

Tỳ nữ gầy nhìn thoáng qua quả cầu béo im lặng ngồi bên cửa sổ. Nhìn từ phía sau cũng sắp thành một hình tròn luôn rồi mà không hiểu sao tỳ nữ béo lại thấy nó gầy nữa.

Dù vậy, nàng cũng thay đổi đủ loại đồ ăn để dỗ Đông Tảo.

Như lúc này chẳng hạn, nàng bê một đĩa thịt băm nhỏ đặt xuống trước mặt nó.

Đông Tảo liếc nhìn đồ tỳ nữ gầy bê đến.

Nó có rất nhiều chuyện phiền lòng, không muốn ăn cái gì. Nhưng nó lại không thể nói cho tỳ nữ gầy nghe. Thế cho nên nó chỉ có thể dịch mông, dưới ánh mắt vô cùng mong chờ của nàng, mổ mổ lấy lệ.

Ăn một miếng để an ủi nàng vậy, nàng cũng đối với mình rất tốt.

Đông Tảo rất tâm lí, nó cúi đầu ăn một ít. Tỳ nữ gầy làm thịt băm rất mềm, thêm chút gia vị, tươi ngon hơn mọi lần nhiều lắm.

Đông Tảo ăn thêm một miếng, hai mắt sáng bừng, quên luôn cả sầu lo. Chỉ là lời nói chỉ ăn một miếng khi nãy hãy còn văng vẳng bên tai làm Đông Tảo chột dạ. Nó quay đầu, vì bản thân mà lên dây cót tâm lí. Đông tảo nhìn tỳ nữ gầy, thấy nàng hình như vẫn còn không yên tâm, cảm thấy mình đã là người biết nghĩ cho người khác, thì nên ăn hết chút thịt này, miễn cho nàng lo lắng.

Nghĩ vậy, nó đứng lên, bước hai bước đến trước đĩa thịt băm, nhanh nhẹn mổ mổ, chỉ một lát đã vơi hơn phân nửa.

Tỳ nữ béo thấy vậy mới thở phào “Có phải vì hai hôm nay Vương Gia bề bộn công việc, không ở cùng Mập Mập được không?”

“Có lẽ.” Tỳ nữ gầy nói “Mập Mập thích dính lấy Vương Gia như vậy, hai hôm nay không thấy người nên không vui đi?”

Lúc các nàng nói chuyện đã hoàn toàn coi Đông Tảo như một đứa bé con.

“Mấy hôm nay cũng len lén ngủ một mình trong lồng tre nữa. Chẳng biết là khác thường ở đâu.”

Tiêu Tuy mấy ngày nay đi sớm về trễ, bề bộn nhiều chuyện triều chính. Còn Đông Tảo thì lại đang mê man chuyện mình biến hóa nên cũng không dám ngủ cùng hắn.

Nhưng có trời mới biết, mỗi tối, khi ngủ một mình trong lồng chim, nó đều tự thương cảm cho mình, thầm nghĩ, đời một chim còn có thể đáng thương hơn được nữa hay không!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.