Tiêu Diêu Thiên Địa Du

Chương 40: Huynh Đệ (2)




Ta là Khoa Đặc, là thị vệ của Lục công tử, ma hùng kia là ta cùng Tứ công tử hợp lực giết. Huống hồ lúc chúng ta đuổi tới uy lực của ma hùng đã giảm, hơn nữa trong tay ta có bảo kiếm, mới có thể hợp lực đâm vào tim của ma hùng, kết liễu nó.” Hắn nghe theo phân phó của điện hạ che dấu thực lực, không để mình có quá nhiều biểu hiện. 

Tuy rằng hắn nói rất khiêm tốn, nhưng Dũng Giả dong binh đoàn đều nhìn thấy rõ tình cảnh hai người sát ma hùng. Trong lòng sự kính nể một chút cũng không giảm, ánh mắt đều lóe sáng nhìn về phía hắn.

“Đại tẩu, các ngươi đều ở trong dong binh đoàn sao? Cuộc sống của dong binh khẳng định thực kích thích đi, các ngươi nhất định đi qua rất nhiều nơi đi?” tiểu cô nương Long Nguyệt Ny phá lệ hâm mộ, nay gặp được mấy người này nên nhanh chóng hỏi. 

Mã Lệ nghe nàng vẫn kêu mình là đại tẩu trong lòng cực vui vẻ, biết tiểu cô nương khẳng định chưa từng xuất môn, đối bên ngoài thật sự hiếu kỳ, cũng vui vẻ đem những việc mà bọn họ trải qua giảng cho nàng nghe “Đương nhiên, ta đi theo đại ca của ngươi làm dong binh tận sáu năm, đi từ dong binh đoàn cấp E là cấp thấp nhất lên đến cấp A như hiện nay. Đã đi qua rất nhiều nơi trải qua rất nhiều nguy hiểm, Nguyệt Ny muội muội, để đại tẩu giảng cho ngươi nghe.” 

Chỉ thấy hai người chạy sang một bên nói chuyện, tiểu cô nương nghe thật sự chăm chú, trên mặt biểu tình cực kỳ phong phú. Thường thường cả kinh nhảy dựng, tựa như chính mình đang trải qua nguy hiểm, thật sự mê mẩn. 

“Tứ đệ, Lục đệ, các ngươi như thế nào lại vào ma thú rừng rậm này a? Phải biết rằng nơi này rất nguy hiểm.” Đặc biệt Lục đệ, rất được phụ hoàng sủng ái, phụ hoàng như thế nào nhượng y xuất môn a. 

“Năm nay Tứ ca cùng Ngũ tỷ muốn đi Áo Đặc ma khí học viện để học, ta hướng phụ thân yêu cầu cùng đi. Trên đường Ngũ tỷ muốn vào ma thú rừng rậm nhìn một cái, nàng rất thích Tiểu Ngân của ta, cũng muốn có một con.” Nói xong sờ sờ ngân mao mền mại của Tiểu Ngân đang nằm trên vai của y, gãi gãi cằm của nó, Tiểu Ngân thoải mái “Ô ô” kêu hai tiếng cọ cọ vào khuôn mặt của chủ nhân. 

Mấy người đã sớm để ý đến ma sủng của y, thực đặc biệt, lúc này mới hỏi “Đây là ma thú gì a? Bề ngoài thực giống ma lang, nhưng nhìn kỹ lại không giống, bộ lông so với ma lang sáng bóng xinh đẹp hơn nhiều, chân cũng không giống.” Mấy người vài năm nay đi qua không ít nơi, lại chưa thấy qua loại ma sủng này. 

“Là phụ thân cấp cho ngươi sao?” Long Nguyệt Võ cũng hiếu kì, nghĩ là do phụ hoàng cấp, nghe nói Lục hoàng đệ không có thiên phú luyện võ. 

“Không phải, là ta từ trong một tiểu điếm bán thú noãn ở Thiên Long thành mua được đem về ấp ra. Bất quá lúc ấy thú noãn đã sắp thành tử noãn, ta mất hai năm mới cải tạo được nó, khi ấp ra chính là hình dạng này, ha hả, ta cũng không biết Tiểu Ngân là ma thú gì. Bất quá Tiểu Ngân thực đáng yêu, cũng rất ngoan, ta thực thích.” Long Nguyệt Thanh giải thích nói. 

“Ô ô, cám ơn chủ nhân cứu Tiểu Ngân, bằng không Tiểu Ngân cũng không có cơ hội sinh tồn.” Tiểu Ngân vui vẻ tiếp tục cọ a cọ, hiện tại xuất môn nên không có ai cùng nó thưởng chủ nhân. 

“Nhưng lại không rõ thân thế của Tiểu Ngân a , bất quá Tiểu Ngân chính là hảo bằng hữu của ta a.” Long Nguyệt Thanh truyền âm cùng nó trao đổi. 

“Các ngươi ngày mai hãy cùng chúng ta rời khỏi nơi này a, không cần tiếp tục xâm nhập vào bên trong, dù sao ai cũng không thể đoán trước hội đụng tới nguy hiểm gì. Liền giống như hôm nay đột nhiên xuất hiện một con ma hùng bị phát cuồng, theo lý nó không nên xuất hiện tại đây khu vực. Thiên định thế nào lại gặp phải, khiến hai gã đội hữu đem mệnh lưu lại nơi này.” Long Nguyệt Võ lo lắng nói, nghĩ tới cái chết của hai gã đội hữu trên mặt lại lộ ra vẻ khổ sở. 

“Hảo, nghe theo đại ca, chúng ta chính là vì Ngũ tỷ chưa từng thấy nơi này, mới muốn đến nhìn một lần, chúng ta ngày mai sẽ ly khai.” 

“Như vậy đi, dong binh đoàn của chúng ta ngẫu nhiên có được một quả ma thú noãn bát cấp, mọi người trong đoàn vẫn chưa biết tính sao. Ta xem đem nó cấp cho Nguyệt Ny đi, đỡ cho nàng khỏi phải ao ước.” Long Nguyệt Võ nghĩ nghĩ lấy ra một quả thú noãn, cũng coi như làm tẫn trách nhiệm của ca ca. Huống chi sau khi hồi cung ma thú cao giai tuy không có, nhưng thất cấp hẳn có, đội hữu nếu muốn hắn có thể đưa ra. 

“Nguyệt Ny, lại đây.” 

“Đại ca, chuyện gì a?” Tiểu cô nương đang nghe được hăng say, bỉu môi đi tới. 

“Ngươi không phải muốn có ma sủng sao? Đại ca ở đây vừa lúc có một con sẽ cấp cho ngươi, không cần tiếp tục ở lại ma thú rừng rậm này.” 

“Thật sự? Là mấy cấp? Là ma thú gì a?” Long Nguyệt Ny song mâu tỏa sáng nhìn chằm chằm thú noãn, đại hoàng huynh hẳn là sẽ không cấp cho nàng đê giai đi. 

“Bát cấp ma thú phi hành, là Hồng linh. Trong lúc chúng ta làm nhiệm vụ vừa lúc đụng phải hai ma thú đánh nhau chết sống, chúng ta liền chiếm một chút tiện nghi, thích không?” Vỗ vỗ đầu của muội muội, cảm khái tiểu oa nhi năm đó hiện giờ đã thành một tiểu cô nương. 

“Thật sự, thật tốt quá, ta thích, về sau có thể bay, cám ơn đại ca.” 

Long Nguyệt Ny cực kỳ vui vẻ, tiếp nhận thú noãn liền trực tiếp lấy huyết ấp thú noãn, ký kết khế ước. Một trận hào quang hiện lên, xuất hiện một con tiểu điểu hồng sắc mỏ nhỏ, Long Nguyệt Ny vui vẻ ôm lấy nó, không ngừng vuốt ve. 

“Tốt lắm, đem nó thu vào không gian ma sủng chậm rãi tiến hóa đi, mới ấp ra còn rất yếu ớt a.” 

“Hảo, cám ơn đại ca.” Không tha mà đem tiểu điểu vừa mới sinh ra thu hồi. 

Buổi tối sau khi đoàn người đều tự nghỉ ngơi, Long Nguyệt Võ một mình đến gặp Long Nguyệt Tân cùng Long Nguyệt Thanh, ba người đi vào trướng bồng, Khoa Đặc ở bên ngoài phòng thủ. 

“Tứ đệ, Lục đệ, ta. . .” Long Nguyệt Võ sờ sờ ót, không biết như thế nào mở miệng. 

“Đại hoàng huynh là muốn hỏi chuyện của phụ hoàng sao? Đồng đội của ngươi cũng không biết thân phận thật sự của ngươi sao?” Long Nguyệt Tân nhịn không được mở miệng nói. 

“Ân, đúng a, ta chưa có nói cho bọn họ biết, ngay cả Mã Lệ cũng vậy.” Long Nguyệt Võ liên tục gật đầu, nhìn thấy gương mặt của Tứ hoàng đệ cùng phụ hoàng thật giống nhau a, ngay cả khí chất cũng thật giống. 

Long Nguyệt Thanh cười tủm tỉm vuốt Tiểu Ngân đang nằm trong lòng nhìn huynh đệ hai người, nhìn ra được Tứ hoàng huynh đối Đại hoàng huynh không quá nhiệt tình. 

“Đại hoàng huynh hẳn là biết đoạn thời gian trước đã xảy ra chuyện gì đi?” 

“Đúng vậy, ta nghe được tin tức là nói tả tướng Ngải Khẳng cấu kết Duy Khẳng đế quốc phản loạn.” 

“Đích xác là như thế, nhưng ngươi không biết được rằng phệ khí tán năm đó hại cả nhà Long gia chính là do Ngải Khẳng cung cấp, cho nên nói hắn mới là độc thủ ở phía sau tấm màn. Lần này là cố kế trọng thi (thực hiện lại kế cũ), đối chúng ta hạ phệ khí tán, phụ hoàng cũng không dự đoán được, thiếu chút chết trong tay của tên gia khỏa kia, hắn muốn đem Tam Hoàng huynh ngồi lên thượng vị.” 

“Thật sự?” Long Nguyệt Võ cũng không khỏi sợ hãi, biết rõ phụ hoàng sẽ rất phẫn nộ, “Tam Hoàng đệ cũng tham gia vào việc mưu hại phụ hoàng?” 

“Đúng vậy, sau khi biết Ngải Khẳng là hung thủ hại cả nhà Long gia hắn vẫn không biết hối cải.” 

“Thực đáng chết.” Long Nguyệt Võ cũng đau lòng khi huynh đệ đi tới nông nỗi này. 

“Đúng vậy, rất may có người cung cấp giải dược, mới cứu vãn được một hồi nguy cơ, Tam Hoàng huynh đã bị đuổi khỏi gia tộc.” Long Nguyệt Tân vẻ mặt vẫn lạnh nhạt giảng thuật chuyện cũ, trong lòng biết quyền lực thực sự có thể mê hoặc lòng người. Ngải Khẳng cũng vậy, Tam Hoàng huynh cũng vậy, mà tiền vương thất đã giết hại cả nhà Long gia cũng là như thế, hắn có thoát khỏi nó hay không? Hắn không biết, nhưng hắn sẽ không trở thành nô lệ của quyền lực, hắn phải chính đại quang minh chiến thắng phụ hoàng. 

“May mắn, ít nhiều được cao nhân trợ giúp, Tam Hoàng đệ là gieo gió gặt bảo.” Hắn hiện giờ mới biết tình huống có bao nhiêu nguy hiểm, phụ hoàng đối việc của Tam Hoàng đệ xử trí đã thực nhân từ . 

“Đại hoàng huynh, mau chóng hồi cung đi, phụ hoàng có ngươi trợ giúp sẽ thật cao hứng a.” Long Nguyệt Thanh nhìn ra Đại hoàng huynh cũng không tệ, là một hán tử sang sảng. Mặc dù hùng tâm cùng tài cán không kịp Tứ hoàng huynh, nhưng có thể xác thực hắn là một vị tướng quân không tồi. Y hy vọng càng ngày sẽ có càng nhiều người trợ giúp phụ hoàng gánh vác trọng trách, phụ hoàng mới có nhiều thời gian rãnh a. Tốt nhất bọn họ đều nhanh chóng trưởng thành nhận hết trọng trách, phụ hoàng mới có thể bồi y du ngoạn. 

“Ân, ta sẽ, ta đã ở bên ngoài trì hoãn nhiều năm như vậy, chỉ cần phụ hoàng cần, ta sẽ hảo hảo cố gắng.” 

Hai vị ca ca không hề hay biết suy nghĩ trong đầu của đệ đệ mình, nhìn qua cứ nghĩ là đệ đệ nhà mình rất biết suy nghĩ cho phụ thân a. 

“Dong binh đoàn của người phải tính sao đây? Bọn họ cũng không biết thân phận của ngươi.” 

“Ngày mai ra khỏi ma thú rừng rậm ta sẽ nói với bọn họ ta phải về nhà, sẽ không đảm nhiệm chức vụ đội trưởng nữa, xem ý nguyện của bọn họ đi. Nếu nguyện ý tiếp tục đi theo ta, ta sau khi trở lại đế đô sẽ nói cho bọn họ biết.” Long Nguyệt Võ nghĩ nghĩ nói. 

“Cũng tốt, đỡ phải dẫn tới phiền phức không cần thiết a. Chúng ta cũng là che giấu thân phận xuất môn để tăng cường kiến thức, không muốn sớm bị bại lộ.” 

“Không phải đồn Lục hoàng đệ là hắc mâu hắc phát sao?” Long Nguyệt Võ hiếu kỳ hỏi, hiện giờ lại cùng phụ hoàng giống nhau tử phát tử mâu. 

“Ha hả, dấu hiệu kia rất bắt mắt a, nên chỉnh lại một chút.” Nói xong liền khôi phục nguyên trạng. Long Nguyệt Võ vừa thấy quả nhiên thực đặc biệt, rất mỹ a. 

“Sáng mai chúng ta sẽ xuất phát, các ngươi có an bài gì khác không?” Long Nguyệt Võ quan tâm hỏi. 

“Lục đệ ngươi thấy sao?” Long Nguyệt Tân nhìn về phía Long Nguyệt Thanh, hắn biết bọn họ căn bản không cần lo lắng nguy hiểm, chỉ xem ý tứ của Lục hoàng đệ. Điều này nhượng Long Nguyệt Võ có điểm kỳ quái. 

“Dù sao mục tiêu của chúng ta là Áo Đặc ma khí học viện, đi như thế nào phương tiện thì đi như thế đó đi.” Y cũng không để ý. 

“Chúng ta sẽ không đi cùng hướng với Đại hoàng huynh, chúng ta trực tiếp hướng về phía bắc đi qua ma thú rừng rậm, tiến vào Mã Lạp vương quốc, sau đó thông qua hỗn loạn khu vực tới học viện, không cần tái vòng vèo. Đại hoàng huynh yên tâm, không cần lo lắng cho an toàn của bọn ta. Bằng không phụ hoàng sẽ không nhượng Lục hoàng đệ xuất môn.” Long Nguyệt Tân chọn một lộ tuyến ngắn nhất, cũng hướng Long Nguyệt Võ giải thích. 

Long Nguyệt Võ ngẫm lại cũng đúng, đồng thời biết phụ hoàng thật sự sủng ái Lục hoàng đệ, nhất định có kế sách chu toàn, không cần hắn lo lắng, gật gật đầu “Vậy được rồi, các ngươi cũng sớm nghỉ ngơi đi, sáng mai liền xuất phát.” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.