Tiểu Bạch Thỏ Vương Phi, Ác Bá Vương Gia, Cút!

Chương 305




Hoàng Phủ Nam Ninh mỉm cười gật đầu. "Không hổ là tiểu bạch thỏ của ta, thông minh." 

"Sau đó, nắm rõ sơ đồ nội phủ, liền thừa dịp nguyệt hắc phong cao, trộm chạy vào đây?" 

"Đúng vậy" Hoàng Phủ Nam Ninh gật đầu lần nữa."Bất quá - -" lại một ngưng, "Kỳ thật chủ ý ban đầu của ta không phải ý này." 

"Vậy chủ ý gì?" 

"Ta ban đầu nghĩ, là muốn đem nàng len lén khiêng trở về vương phủ." 

Nam nhân này. 

Hạ Mộng quả thực dở khóc dở cười. "Ta sẽ không đi theo chàng." Nàng mới không ngốc như vậy. 

"Ta biết rõ, cho nên ta đã bỏ ý niệm này đi." Hoàng Phủ Nam Ninh nói, khóe miệng cũng nhếch lên, hai chân liền bắt chéo 

Bộ dáng này của hắn... Đuôi lông mày lại Hạ Mộng nhếch lên."Chàng lại làm gì rồi?" 

"Ta cảm thấy, đêm nay cha nàng khẳng định ở bên ngoài bố trí rất nhiều thủ vệ, một mình ta qua còn có thể. Nhưng một khi mang theo nàng, muốn qua lại tự nhiên cũng không phải là chuyện đơn giản như vậy. Thay vì như thế, ta còn không bằng ở chỗ này ở lại một đêm, đợi đến hừng đông ngày mai, lại nghênh ngang dẫn nàng trở về." 

Hắn nghĩ khá lắm. Hạ Mộng hừ nhẹ một tiếng."Nói như vậy, chàng tối nay là dự định ở chỗ của ta phải không” 

"Đúng vậy" Hoàng Phủ Nam Ninh dùng sức gật đầu. 

"Nhưng mà, ta còn không có đáp ứng muốn lưu chàng lại đây." 

"Nàng cho rằng nàng còn có thể nói không sao?" Hừ nhẹ một tiếng, Hoàng Phủ Nam Ninh chợt xoay người một cái, đè nàng dưới thân. 

"Nha" Hạ Mộng lúc này nhịn không được thấp hô ra tiếng, "Chàng... Chàng đang làm gì đó?" 

"Đêm dài còn lâu, nếu đã không ngủ được, vậy chúng ta tìm một chút chuyện làm đi?" Hoàng Phủ Nam Ninh cười, một đôi tay lại bắt đầu tại trên người nàng di chuyển. 

Thân thể Hạ Mộng run lên bần bật."Không cần như vậy chứ?" 

"Nàng nói không cần là không cần sao?" Hoàng Phủ Nam Ninh cười nhẹ, "Ba tháng không đụng nàng, nàng cho rằng, thân thể của ta còn có thể nghe nàng khống chế sao?" 

"Chàng - - ngô" 

Lần nữa tước đoạt lời nói của nàng, Hoàng Phủ Nam Ninh nặng nề cúi người, đem môi của nàng che lại, thân thể tập kích trên thân thể của nàng, bắt đầu công thành đoạt đất. 

Không ý thức, đêm dài cứ thế qua đi, ban ngày tiến đến. 

Một vòng mặt trời đỏ từ phía chân trời từ từ dâng lên, đạo đạo kim quang vung vẫy trên cả vùng đất, đem thế gian đều chiếu rọi sáng tỏ. 

"Oa oa oa..." 

Cùng với tiếng khóc thê lương của tiểu oa nhi, tiếng bước chân dồn dập nhanh chóng hướng bên này đến gần. 

Cốc cốc cốc, cốc cốc cốc 

"Tứ tiểu thư. Tứ tiểu thư. Tiểu thiếu gia khóc, ngài mau đứng lên ôm một cái đi. Tứ tiểu thư." 

"Duệ nhi?" Thanh âm quen thuộc truyền lọt vào trong tai, Hạ Mộng lập tức nhảy dựng lên đi mở cửa. Nhưng màà - - 

"Ừ ~ " 

Còn trong mộng đẹp, nghe thanh âm huyên náo bên ngoài, Hoàng Phủ Nam Ninh liền nhướng mày, một tay ôm lấy người bên cạnh về trong lòng. 

Hành động bị ngăn trở, Hạ Mộng vội vàng dùng sức đẩy hắn."Chàng mau buông tay. Ta muốn đi ra ngoài" 

"Ngủ." Lại lật người, đem nàng ôm trở về giường, Hoàng Phủ Nam Ninh vừa nhắm mắt vừa nói. Giai nhân bên người, hắn đã bao lâu không có trải qua một giấc ngủ thư thái như vậy rồi? Cho dù bên ngoài có là Thiên hoàng lão tử, hắn cũng không sợ. Hắn muốn ôm tiểu bạch thỏ của hắn ngủ thẳng vĩnh viễn sánh cùng thiên địa. 

"Nhưng mà..." Duệ nhi... 

"Ngủ" Nghe được âm thanh phiền lòng lưu luyến không rời của nàng, Hoàng Phủ Nam Ninh khẽ quát một tiếng, nhắm mắt lại tìm được môi của nàng, ổn chuẩn hung ác chặn lên. 

"Oa oa oa" 

Ngoài cửa, tiếng khóc hài nhi nỉ non thật lâu không nghỉ, tiếng gõ cửa trầm trọng cũng duy trì liên tục không ngừng. Nhưng mà, trong phòng lại chậm chạp không có bất kỳ hưởng ứng gì. 

"Nhu nhi. Nhu nhi." 

Không bao lâu, lại một thanh âm gia nhập vào - - là Bộ phu nhân. 

Trong nội tâm cả kinh, Hạ Mộng vội vàng muốn đẩy hắn ra. Nhưng Hoàng Phủ Nam Ninh lại đem nàng đè xuống, tiếp tục hôn môi. 

Loảng xoảng. 

Rốt cục, sau vô số lần kêu gọi không có được đáp lại, có người dùng lực đạp mở cửa phòng, rất nhiều người hô to cùng nhau tràn vào phòng. 

"Nhu nhi. Nhu nhi." 

Cùng với tiếng kêu gọi dè dặt, đại đội nhân mã đã đi vào trước giường, cùng lúc đó một thân hình từ từ đến gần. 

"Ngô ngô" Trong lòng càng lúc càng cuống cuồng, Hạ Mộng vội vàng đẩy nam nhân còn đắm chìm trong hôn sâu - - khốn kiếp, cút nhanh lên đi. Không thấy người khác cũng đã xông vào sao? 

Nhưng mà, Hoàng Phủ Nam Ninh mặc kệ, hắn chỉ trông nom ôm nàng, hôn nàng, ngửi được trên người nàng hương vị dễ ngửi, tâm tình thoải mái không thôi. 

Xoát 

Rốt cục, trước mắt chợt sáng choang, kim quang chói mắt bắn vào trong mắt, đâm vào Hạ Mộng một tiếng ưm, vội vàng nhắm mắt lại. 

"A" 

Lập tức, một tiếng hô to điếc tai nhức óc vang lên, thiếu chút nữa đem nóc phòng ném đi. 

"A a a" 

"A a a - - " 

Ngay sau đó, một tiếng hô to khác cũng vang lên, cơ hồ muốn đem căn phòng phá vỡ. 

"Oa oa oa" 

Lại thêm đám nữ nhân một lớp lại thêm một lớp kêu to, đứa bé vừa rồi đã tỉnh ngủ cũng không chịu lùi lại ở sau, càng hắng giọng khóc lớn lên. 

Dưới tình cảnh này, hào hứng của Hoàng Phủ Nam Ninh cũng mất hết. Một cái xoay người, hắn trên thân Hạ Mộng trèo xuống, ôm nàng lăn một vòng, còn kéo chăn mền đem hai người bao bọc thực kín đáo. 

"Ngươi... Ngươi ngươi ngươi... Các ngươi..." 

Gọi đủ rồi, Bộ phu nhân trừng to mắt, mới phát hiện nam nhân trên giường xuất hiện là ai. Tiện đà, tròng mắt nàng từ trong hốc mắt đều muốn trừng ra. 

"Ừ." Lập tức hừ lạnh một tiếng, Hoàng Phủ Nam Ninh nhàn nhạt liếc nhìn nàng. 

Thân thể Bộ phu nhân run lên, vội vàng xoay người. "A a a. Có ai không? Lão gia, lão gia, xảy ra đại sự rồi? Ngài mau tới đi" Lớn tiếng kêu lên, nàng hoa tay múa chân chạy ra ngoài. 

Thấy nàng chạy, đám người trong phòng bà vú nha hoàn nhìn nàng một chút, lại nhìn lẫn nhau, mọi người cũng thức thời lui ra ngoài. 

Khi Bộ lão gia nghe tiếng chạy tới, thì hắn đã nhìn thấy tất cả nữ nhân vờn quanh tại cửa phòng Hạ Mộng, một tiếng không dám nói. 

Sắc mặt âm trầm đáng sợ, hắn nhắc chân liền tiến vào cửa. 

Lúc này, Hạ Mộng cùng Hoàng Phủ Nam Ninh sớm đã tách ra, trên người cũng vội vã mặc lên mấy bộ y phục. Nhưng mà, tiếp xúc như thế, lại thấy một giường mất trật tự như vậy, cùng với y phục trên người hai người đều có nhiều nếp nhăn, tóc lại rối tung, còn có nụ cười thoả mãn trên mặt Hoàng Phủ Nam Ninh sáng lạn vô cùng điển hình chính là sau khi ăn uống no đủ, thấy thế nào cũng làm cho người cha trước mắt cảm thấy vô cùng chướng mắt. 

"Nhu nhi, con tới đây.” Hô hấp hơi chậm lại, Bộ Ngưng Vận trầm giọng quát lên. 

“Vâng." Hạ Mộng vội vàng đáp lời, vừa mới nhấc chân, Hoàng Phủ Nam Ninh liền bắt được cổ tay nàng, "Tiểu bạch thỏ, lưu lại bên cạnh ta." 

"Minh vương gia" Nghe vậy, sắc mặt Bộ Ngưng Vận mãnh liệt chìm xuống, "Thỉnh buông tiểu nữ ra" 

"Nàng là vương phi của bản vương." Hoàng Phủ Nam Ninh nhạt thanh đáp lại. 

"Các người đã không còn quan hệ" 

"Ngươi.." Tức giận đến dựng râu trừng mắt, Bộ Ngưng Vận hung hăng trừng hắn, "Minh vương gia, xin ngài không nên quá phận" 

"Bộ đại nhân, ngươi mới chính là người không nên quá phận đấy." Lạnh mặt xuống, Hoàng Phủ Nam Ninh khẽ quát một tiếng, "Ngươi ác ý châm ngòi ly giáng vợ chồng chúng ta, còn mạng mẽ bắt vương phi của bản vương tới nơi này đến ba tháng. Bản vương nhịn ngươi là nhạc phụ, nên không có đem ngươi làm gì, nhưng ngươi bây giờ lại vẫn được voi đòi tiên rồi? Là do bản vương liên tục không có làm gì ngươi sao?" 

"Ngài…" Nghe được lời ấy, Bộ lão gia nhịn không được lui về phía sau hai bước, "Minh vương gia, ngài đừng ngậm máu phun người. Lúc trước, rõ ràng là ngài... Chính ngài..." 

"Bản vương thế nào, cũng không tới phiên ngươi giáo huấn. Hơn nữa, chuyện đã qua lâu như vậy, bản vương đã cho ngươi đủ mặt mũi. Hôm nay, bản vương phải mang vương phi của bản vương hồi phủ." Nói xong, rất nhanh cầm tay Hạ Mộng. 

"Không được" Thái độ hắn trở nên cường ngạch cả người tê dại đi, ái nữ sốt ruột dừng bước kiên trì lắc đầu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.