Tiểu Bạch Thỏ Vương Phi, Ác Bá Vương Gia, Cút!

Chương 296




Minh Vương gia bị đánh!!! 

Hiện tại là tin bát nháo nhất tại vương triều Phượng Tường - - không chỉ ở kinh thành mà là toàn bộ vương triều Phượng Tường. Lần này tin tức lan ra phạm vi rộng hơn rất nhiều. 

Hiện nay, tất cả người trong nước đều biết: Minh Vương gia xưa nay luôn ngang tàng ngạo nghễ, lại bị nhạc phụ đại nhân đánh te tua ngay tại Tướng phủ, sau đó lại bị xách cổ lôi về Minh Vương phủ vô cùng thê thảm. Cuối cùng, phụ thân của Minh Vương phi liền ôm ngoại tôn cõng nữ nhi, rất tự nhiên mà đi về nhà. Nhân chứng chứng kiến toàn bộ sự việc là toàn bộ hạ nhân của Tướng phủ, Minh Vương phủ, còn có mấy người trên đường ngày đó tất cả đều tận mắt nhìn thấy, còn về phần vật chứng sao - - không phải Minh Vương phi hiện tại đang ở nhà mẹ đẻ rồi còn gì? 

Hơn nữa, nghe nói, ngay hôm sau khi đánh Minh Vương gia nửa sống nửa chết, phụ thân của Minh Vương phi - - cũng chính là Bộ Ngưng Vận, Bộ đại nhân - - đã tự trói mình, chủ động tiến vào triều quỳ xuống thỉnh tội. Nhưng mà, hắn vẫn luôn kiên trì khẳng định rằng - - Minh Vương gia chính là đáng bị đánh. Hắn có thể chết, nhưng ai làm người đó chịu, thỉnh Hoàng Thượng không cần trách phạt đến người nhà hắn, nữ nhi của hắn cũng tuyệt đối tuyệt đối không trở về Minh Vương phủ. 

Hoàng đế trên Kim Loan thượng cũng đang vô cùng đau đầu. 

Đệ đệ mình bị đánh, lại là đệ đệ cùng cha cùng mẹ, về tình về lý mà nói, hắn làm ca ca đều phải giúp đệ đệ mình đòi lại chút công đạo. Nhưng mà, hắn căn bản là không có công đạo đáng nói mới chết chứ. Chuyện này vốn chính là do em trai nhà mình gây nên. Hắn hiện tại chỉ có thể nói là tự làm tự chịu. Hơn nữa, từ nhỏ đã bị đứa em này chọc giận đến gần chết, thậm chí đến lớn cũng không thay đổi, từ đáy lòng hắn thật ra cũng hy vọng có thể thấy đệ đệ này bị dạy dỗ một trận. Cho nên, sau khi nghe em trai bị đánh, hắn cười thầm trong lòng một trận rất vui vẻ. Vì thế, hắn đối với Bộ Ngưng Vận cũng thay đổi cách nhìn, trong lòng thật đang muốn thăng quan cho hắn. Bất quá, hiện tại đang trên đầu sóng ngọn gió, hắn phải kiềm chế một chút mới được. 

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, vô luận như thế nào thì Hoàng Phủ Nam Ninh cũng là một vương gia, là hoàng thân quốc thích không phải sao? Danh dự của hoàng thân quốc thích bị một võ tướng tứ phẩm đánh, thật là làm bẽ mặt hoàng tộc. Cho nên, vì mặt mũi hoàng tộc suy nghĩ, hắn nhất định phải thận trọng xử lý việc này. Nếu không, tương lai nếu có người cũng đối đãi như vậy với hoàng thân quốc thích khác, rồi sau đó cuối cùng lan tràn thành phong trào, thì phải làm như thế nào chứ? Mặt mũi hoàng tộc bọn họ lúc đó biết giấu ở đâu? 

Hơn nữa, Vương Thái hậu cũng đã tới đây cầu tình. Vừa đau lòng vì con trai mình bị đánh, nhưng lại vừa không cam lòng khi con dâu ôm cháu nội về nhà mẹ đẻ, lại luyến tiếc vì chưa thấy cháu nội mấy lần. Nói đi nói lại, con trai mình đời này đã như vậy, sau khi bà do dự một lúc, liền đem tất cả tiền đặt cược đều đặt trên người cháu nội bảo bối của mình. Dù sáng dù tối, lão nhân gia lúc nào cũng dặn dò hoàng đế rất nhiều lần: không cần phải cùng Bộ đại nhân trở mặt, nếu không, cháu nội bảo bối của bà thật không trở về được. 

Nghĩ đi nghĩ lại, hoàng thượng liền kết luận: đánh Bộ Ngưng Vận ba mươi trượng, giáng xuống một bậc, phạt ba tháng ở nhà suy ngẫm về lỗi của mình. Ba tháng sau, liền chuyển ra biên quan, tiếp nhận chức vụ của Vũ tướng quân đã lớn tuổi. 

Điểm trách phạt này, tuy không đến nơi đến chốn, nhưng mặt mũi hoàng tộc không có trở ngại là được!!! Hơn nữa, trong triều người bị Hoàng Phủ Nam Ninh ức hiếp cũng không phải là số ít, nghe nói hắn bị đánh tới thừa sống thiếu chết, trong lòng nhiều người cũng thật sảng khoái. Cho nên, sau khi biết Bộ Ngưng Vận như vậy, mọi người cũng đều thở dài một hơi, khi Bộ Ngưng Vận về nhà thì liền vội vàng tiến đến thăm, có người ngại mặt mũi không có đi thì gọi người đến đưa rất nhiều lễ vật quý trọng, để bày tỏ lòng ủng hộ. 

Trong lúc đó, trên triều và dân chúng phía dưới, mọi người đều ủng hộ Bộ gia bọn họ. 

Đáng thương Minh Vương gia, phải xem lại nhân phẩm của ngươi nha. 

Cho nên, mặc dù bị phạt trượng, cũng bị hoàng đế mắng một trận, nhưng tâm tình Bộ Ngưng Vận rất tốt, đi đường ngoài miệng vẫn còn cười được. 

"Nhu nhi." 

Đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy nữ nhi ôm hài tử nằm trên giường, khóe miệng của hắn giương cao hơn. 

"Cha, người đến rồi." Nhìn thấy hắn, Hạ Mộng cũng khẽ mỉm cười. 

Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, thật không nghĩ tới, nàng lại trở về nơi này, cũng cùng vị phụ thân này trùng tu quan hệ. Hiện nay, địa vị của nàng trong phủ cũng tăng vọt, mà ngay cả Bộ phu nhân cũng không dám đem nàng khi dễ như trước nữa. 

"Ừ." Bộ Ngưng Vận liền vội vàng gật đầu, bước nhanh đi tới. 

Tới trước giường, đưa tay ôm cháu nội, "Để cho ta xem, hôm nay tiểu Duệ nhi của chúng ta có ngoan hay không nào?" 

Đúng vậy, kể từ khi đón mẹ con Hạ Mộng trở lại, tiểu hài tử này sau khi sinh gần nửa tháng vẫn chưa có tên, Bộ Ngưng Vận giận dữ, lại đem Hoàng Phủ Nam Ninh rủa từ đầu đến chân mười lần, sau đó mới thở phì phì nói: "Nếu hắn đã tuyệt tình như vậy, chúng ta cũng không cần hắn nữa, đứa nhỏ này coi như hài tử của Bộ gia chúng ta, ta sẽ tự đặt tên cho nó." Buổi tối hôm đó, sau khi trở về thư phòng, lại tìm quan văn quen biết thỉnh giáo, sau một hồi lâu, cuối cùng mới cho hài tử lấy cái chữ “duệ” này. Hi vọng về sau thông minh cơ trí, không vô dụng giống như cha nó. Đương nhiên, đằng sau là giải thích của Hạ Mộng. 

"Đương nhiên ngoan ngoãn mà!! Trừ ăn nãi ra sau đó đem bà vú cắn đau, những lúc khác đều rất ngoan ngoãn chịu đi ngủ đó." Mỉm cười đem con giao trên tay hắn, Hạ Mộng dịu dàng nhỏ nhẹ nói. 

Kỳ thật, hài tử lớn như vậy, mỗi ngày trừ ăn ra chính là ngủ, cũng chưa nói tới cái gì có ngoan hay không ngoan. 

"Ha ha, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!" Liền tranh thủ ôm tiểu oa nhi ở trên tay, xem khuôn mặt bé con nhỏ nhắn đáng yêu như vậy, Bộ Ngưng Vận quả thực cười đến nheo mắt, "Quả nhiên là cháu của Bộ Ngưng Vận ta, bộ dạng giống ta như đúc" 

Rất tốt, câu nói đầu tiên liền đem Hoàng Phủ Nam Ninh cho qua một bên rồi, hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ với hắn. Hơn nữa, lời này gần đây hắn ngày càng nói rất nhiều, rõ ràng là đang tẩy não không phải sao? Không chỉ với hắn, mà còn với tất cả mọi người, chính là muốn khẳng định cùng Minh Vương phủ đoạn tuyệt hoàn toàn. 

Hạ Mộng cười mà không nói. 

Nhìn hài tử, Bộ Ngưng Vận mới lưu luyến ngẩng đầu lên: "Hôm nay nó ăn mấy lần nãi rồi? Ăn được nhiều không?" 

"Ăn ba lần, mỗi lần đều rất khá" bà vú vội vàng đứng ra trả lời, "Tiểu tổ tông này khẩu vị lớn, nếu không phải của ta nhiều, thật có điểm ứng phó không kịp." Chẳng những khẩu vị lớn, bé con này khí lực cũng rất lớn, cho nên thường đem nàng hút đến cực kỳ đau nhức. 

"Ha ha ha, tốt! Thật tốt! Ăn nhiều một chút, sau này thân thể mới cường tráng được, về sau mới ra trận giết địch cùng gia gia phải không nào?" Nghe vậy, Bộ Ngưng Vận càng cười to vui vẻ hơn, nhìn lại bà vú, "Vất vả ngươi, chỉ cần ngươi chuyên tâm chăm sóc cháu ta, ta nhất định sẽ không bạc đãi ngươi." 

"Lão gia, không khổ cực, một chút cũng không khổ cực, chỉ cần trông thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Tiểu công tử, cho dù bị cắn chút xíu cũng không có gì." Vội vàng lắc đầu, bà vú cũng vui tươi hớn hở nói. 

Nàng nói là thật tâm nha. 

Tiểu oa nhi này, mặc dù còn nhỏ, nhưng miệng chưa bao giờ tha người, luôn biết dùng khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của mình lừa người, đầu tiên là luôn làm cho người thường nhìn thấy liền thích, nên khi tiến tới một chút cũng không đề phòng. Người nào ôm nó, thì nhất định nó không có cắn nha. 

Hạ Mộng thường thường hồi tưởng: chờ nó trưởng thành, sẽ không yêu nghiệt giống như cha nó chứ? 

Nhớ tới cha bé con... Tâm khẽ trầm xuống. Thôi, không muốn, dù sao tên kia cũng sẽ sống tốt. Bên cạnh hắn không phải có Lý Như Phong sao? 

"Đúng rồi, Nhu nhi." Suy nghĩ một chút, Bộ Ngưng Vận đã lại đem tiểu tử ngủ say trả lại, hé ra khuôn mặt nghiêm túc. 

Biết rõ hắn có chuyện quan trọng cần phải nói, Hạ Mộng vội vàng giương mắt. "Cha, có chuyện gì sao?" 

"Duệ nhi chuẩn bị tròn trăm ngày, con định tính thế nào?" 

"Con..." 

Nếu như ở vương phủ, không cần ai nhắc nhở, khẳng định nàng sẽ làm. Nhưng hiện tại... Đó đã là chuyện quá khứ rồi, cả nhà bọn họ hiện tại đều trên đầu sóng ngọn gió, nếu như hiện tại lại lo nhiều làm nhiều, kia không phải lại tát một cái thật nặng vào trên mặt Hoàng gia hay sao? Cơn tức này Hoàng Thượng cùng Vương Thái hậu khẳng định sẽ nhẫn không được. Lúc đó, có khi lại không thừa nhận đứa nhỏ này là của Bộ gia nữa. 

"Ta đang suy nghĩ, hiện tại ta đang chịu phạt ngẫm lại lỗi lầm đã gây ra, cũng không nên gặp nhiều người, cho nên, dịp lễ trăm ngày của hài tử lần này chắc không làm được rồi. Chúng ta ráng chờ một chút, qua hai tháng nữa, chờ cha xuất quan, trước khi dời nhà đi biên cương, chúng ta mở tiệc tiễn đưa, thuận tiện tổ chức một trăm ngày, con thấy thế nào?" 

"Tốt." Hạ Mộng liền vội vàng gật đầu. 

Đây chính là ý kiến hay. Lấy thăng quan để tổ chức trăm ngày, cho dù trong lòng Hoàng Thượng bọn họ khó chịu, vậy cũng không còn lời gì có thể nói. 

Bất quá, điều kiện tiên quyết là bọn họ có thể nhịn đến khi đó không??? 

Hạ Mộng tròn mắt. Chỉ sợ, cho dù Hoàng Phủ Nam Ninh không vội, Vương Thái hậu đều muốn gấp đến độ nổi điên rồi. Dầu gì cũng là cháu nội bảo bối của bà ta mà!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.