Tiên Sinh Xã Hội Đen, Ở Riêng Đi

Chương 3: Mưa đạn




Lạc Vân Hải nghiêng đầu, đưa đôi mắt sắc lạnh nhìn về phía người bắn lúc nãy, mặt âm trầm ôm cô dâu đi ra khỏi giáo đường.

"Bằng, bằng, bằng!"

Trong giáo đường vang lên tiếng súng, trước có sói sau có hổ, kẻ địch không dưới ngàn người.

"Con mẹ nó, người nào *** to gan như vậy? Con dâu của lão nương mà cũng dám đánh?" Một người phụ nữ trung niên ban nãy vẫn còn thùy mị nhưng bây giờ lại tức giận, quơ tay nhặt chiếc ghế bên cạnh lên đáng vào đám người phía xa: "Vân Hải,tất cả bọn họ đều nhắm vào con, con giao Bảo Nhi cho chúng ta. Con yên tâm, mẹ và cha con sẽ chăm sóc cho nó, con hãy dẫn Nguyên Phượng rời khỏi đây đi!" Trình Thất ôm lấy Thái Bảo Nhi đang hôn mê bất tỉnh, sau đó trừng mắt về phía đám người bên ngoài, những người này là loại người nào thế? Bà đã nói không cần phải làm những chuyện lãng mạn này rồi, cử hành hôn lễ ở Trung Quốc nhất định cũng lãng mạn, hiện tại thì tốt rồi? Muốn lãng mạn mà lại cược luôn cả tính mạng mình.

Lạc Vân Hải nhìn lồng ngực trống rỗng, sau đó nhìn cô gái trong ngực mẹ, lắc đầu một cái: "Không được, con không thể bỏ các người ở lại đây!"

"Bọn họ đến đây là muốn giết con, con đi rồi, bọn họ tự nhiên sẽ đi theo con, còn không mau đi?" Một người đàn ông trung niên khỏe mạnh mang giày tây đi ra, số tuổi rất khó đoán, kì thực ông đã gần sáu mươi, thế nhưng tóc vẫn đen huyền, trên mặt cũng rất ít nếp nhăn, bộ dáng vô cùng lịch lãm, đúng như câu ngạn ngữ của người Châu Á, trẻ như búp bê.

"Cha, con....." Lạc Vân Hải thấy những người đi theo anh lần lượt bị trúng đạn mà ngã xuống đất, cuối cùng liếc mắt nhìn cô dâu nằm trong vũng máu, chỉ có thể cắn răng cùng những người anh em của mình chạy ra xe, sau đó nhấn ga, hai mắt đỏ ngầu hét lớn: "Rút lui!"

Trình Thất ôm chặt lấy con dâu, nhìn chồng mình rồi nói: "Lão già, phải làm sao bây giờ? Chảy rất nhiều máu, cháu của em..... Cháu của em sẽ không sao phải không?" Nếu không có chuyện gì vì sao lại chảy rất nhiều máu? Bà đã mong có cháu từ rất lâu rồi đến nay mới có được.....thế mà.....

Lạc Viêm Hành lạnh nhạt nhìn đám người hỗn loạn kia rồi nói: "Bọn họ đã đi, cảnh sát cũng tới rồi, trước tiên đừng lo lắng gì cả, gọi A Nam tới đây, nói không chừng sẽ giữ được đứa bé, đi!"

"Đứa bé đáng thương, hôm nay là ngày kết hôn của nó, sao lại xảy ra chuyện như vậy? Bảo Nhi, con yên tâm đi, chờ Vân Hải trở lại, chúng ta sẽ tổ chức đám cưới hoành tráng hơn cho tụi con!" Vì con trai bà, ngay cả mạng cũng không cần, đứa nhỏ ngốc, thật làm người khác đau lòng.

Mà bà không biết, có một số việc đã được quyết định từ lâu, người đời vĩnh viễn đều không có cách nào thay đổi.

Trên đường đến sân bay, xuất hiện cảnh ngàn năm khó gặp, hơn mười chiếc xe đua sang trọng đang chạy bạc mạng trên đường lớn, xe của Lạc Vân Hải dẫn đầu, nhìn kỹ thuật lái xe, mọi người đều muốn rớt mắt kiếng, mặc kệ là vì lý do nào, tuổi trẻ cũng không được bóc đồng như thế, đôi mắt sắc bén thỉnh thoảng lại nhìn về kính chiếu hậu, một tay để trên vô lăng, một tay với xuống dưới gầm xe. Lát sau, một cây súng lục đã ở trong tay anh,khẽ liếc thấy có một chiếc Lamborghini đang cố ý bám sát bọn họ, anh nhếch môi khinh thường.

Đối phương một lòng nghĩ muốn vượt qua xe anh thì anh đột nhiên đưa súng ra ngoài, bắn thẳng vào cửa kính chiếc xe đang đuổi theo.

‘Bằng!’

Đúng một phút sau, tại khúc quanh lớn, chỉ thấy chiếc Lamborghini mất khống chế xông thẳng xuống vách đá, tiếp theo là một tiếng nổ vang trời, người đàn ông mới tiếp tục đạp chân ga.

Chạy theo phía sau chiếc xe không dưới một trăm chiếc xe khác nhau, trong đó có mô-tô cả những chiếc xe vô cùng đắc tiền, quả thật là một nhóm người muốn tiền mà không cần mạng, xã hội bây giờ loạn hết rồi, người tài giỏi mà bị đồng tiền điều khiển, chỉ có thể là ‘sát thủ’, có thể lập tức triệu tập nhiều sát thủ đến như thế thì bản lĩnh của người chủ mưu cũng rất cao.

Mục đích của bọn họ không phải là muốn bắt anh, mà là lấy mạng của anh, đại khái anh đã nhận ra mấy người, bây giờ không phải là lúc điều tra việc này, bảo vệ tánh mạng mới là quan trọng nhất.

Đám người Khâu Nguyên Phượng ở phía sau giận đến ói ra máu, bởi vì một chiếc xe mô tô tự nhiên vượt qua Ferrari của bọn họ,nghe nói này người anh em, anh cũng quá trâu rồi?

Dĩ nhiên, con kiến hôi có lợi hại hơn nữa, cũng không đấu lại sự áp chế của loài người, Lạc Vân Hải nhìn chiếc xe gắn máy rơi xuống vách đá, hừ lạnh một tiếng, chỉ cần nửa tiếng là đã có thể đến sân bay rồi, đến nơi đó, đại biểu cho việc bọn họ đã an toàn,nhưng không lâu sau đó, những người kia sẽ xâm nhập vào đám khách mà đuổi theo.

Khâu Nguyên Phượng lấy một giấy tờ chứng nhận ra và nói: "Phiền toái!"

"Mời qua bên này!" Nữ nhân viên phục vụ cúi đầu khom lưng, dẫn các quý khách chạy qua khu VIP.

"Các người đến rồi? Cấp trên có gọi điện thoại nói, máy bay đã chuẩn bị xong, nhưng lượng người đi quá nhiều lại rất gấp, cho nên chỉ có thể vận dụng máy bay chuyên chở hành khách mà thôi.Mong mọi người thông cảm, trong thời gian ngắn như vậy không cách nào điều động nhiều máy bay tư....." Người đàn ông vừa giới thiệu vừa bước nhanh dẫn mọi người chạy về phía phòng chờ.

Giờ phút này Lạc Vân Hải chẳng nghe lọt được một chữ nào cả, trong đầu đều là hình ảnh lúc cô dâu ngã xuống, đáy mắt anh chứa đầy sát khí: "Nhìn dáng dấp những những người Trung Quốc bên kia, nói cách khác bên kia có thể đã có người mai phục, máy bay chở hành khách thì không cách nào sửa đổi tuyến đường, chúng ta sẽ đến nơi nào?" Tốt nhất là Bắc Kinh, dưới chân thiên tử, thách bọn họ cũng không dám làm liều.

Khâu Nguyên Phượng thở dài nói: "Chiếc máy bay này không phải đến Bắc Kinh, mà là Chiết Giang, những năm gần đây, không ít thương nhân Ôn Châu, Đài Châu, Kim Hoa đều đến đấy, đi máy bay chở hành khách xem như bọn họ đã tài trợ cho chúng ta, bây giờ phải đi Ôn Châu!"

"Ôn châu? Đó là nơi nào?" Lạc Vân Hải vừa đi vừa quay đầu lại hỏi, nghĩ gì đó rồi gật đầu một cái: "Lập tức cho người đến Ôn Châu chờ!" Đến Trung Quốc, đây mới là địa bàn mà anh có thể ra tay.

"Vậy tôi lập tức gọi người....."

Lạc Vân Hải đưa tay đè lại: "Không thể, lái xe tới đó ít nhất cũng phải một ngày một đêm, giờ liên lạc với thế lực đen bên kia cũng không kịp, còn phải nhận thêm phiền toái, bây giờ hãy gọi người chuẩn bị một chiếc du thuyền, đi đường thủy trở về Thành phố F!"

Khâu Nguyên Phượng gật đầu, sau khi lên máy bay rồi gọi điện thoại di động điều động: "A Hoàng, bảo Đông Phương Minh thông báo cho chính phủ ở Ôn Châu gần Hải Vực chuẩn bị một chiếc du thuyền, lập tức đi đến, bên này xảy ra chút chuyện.....Đừng hỏi nhiều như vậy, nhanh!"

Quả nhiên, những người thuộc bang Long Hổ vừa lên máy bay, thì có một đám người áo đen chạy theo phía sau, nhìn máy bay đã bắt đầu hoạt động ; vô cùng tức giận, chỉ là trời không tuyệt đường người, đối phương đi bằng máy bay chở hành khách thì họ còn có cơ hội, người đàn ông què cầm điện thoại di động lên ra lệnh: "Hắn đã lên máy bay, các người chuẩn bị hành động, tôi biết.....Bọn họ chỉ có hai loại lựa chọn, đường bộ và đường thủy, đường bộ chỉ sợ bọn họ không kịp gọi người, chính phủ cũng không dám điều động người đến cứu bọn họ, cho nên bọn họ chỉ có thể đi bằng đường thủy mà thôi, Ôn Châu có đường tắt thông qua thành phố F, ta nghĩ chắc chắn sẽ là đường thủy.....ừ.....Không đúng, là hướng Đào Hoa Đảo kia, ở núi Phổ Đà du khách quá nhiều, dưới chân Bồ Tát, không muốn chết, tôi khuyên các người nên nghe lời tôi!"

Mặc dù đều là một đám người tội ác tày trời, thế nhưng dù sao nơi đó cũng là nhà Nam Hải Quan Âm, ở đó muốn giết người, không phải là hành động sáng suốt, đất Phật sống, có tin hay không là một chuyện, nhưng có thể trêu chọc không lại là một chuyện khác!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.