Thượng Đế Phù Hộ

Chương 3




Mỗi lần nhớ lại tuổi 18 của mình, tôi đều cảm thấy mùa hè năm đó cực kỳ có ý tứ.

Ba tôi khi đó là một tên lãnh đạo nho nhỏ, chơi gái dĩ nhiên phải dẫn người đến khách sạn tiện nghi, tôi vừa hỏi liền biết được phòng của họ ở đâu.

So với nhiều năm sau đó phát sinh một sự kiện tương tự, người kia còn cao tay hơn ba tôi nhiều.

Tạm thời không nhắc đến người kia, cứ nói ba tôi trước đã.

Thời điểm gõ cửa tôi liền nghe thấy có âm thanh trong phòng. Nam sinh tuổi tôi lúc đó, đối với loại âm thanh này đặc biệt mẫn cảm, dù chưa tự mình trải nghiệm qua nhưng xem một ít tranh ảnh là không thể thiếu.

Nếu như bên trong là người khác, tôi phỏng chừng còn phải hưng phấn một chốc. Nhưng con mẹ nó, nghĩ đến người trong phòng là ba tôi và cùng một người phụ nữ xa lạ, tôi liền không nhịn được mà muốn đạp cửa.

Ban đầu, tôi không biết người phụ nữ kia là ‘gà’, còn tưởng là ba tôi ra ngoài ngoại tình.

Khi ba tôi mở cửa nhìn thấy tôi, ông ta choáng váng.

Tôi trực tiếp xông vào trong phòng, nhìn thấy người phụ nữ kia áo lót đều đã bị kéo ra vứt qua một bên.

Ba tôi giải thích cái gì đó với tôi, thời gian qua cũng đã quá lâu rồi, tôi đã sớm quên mất. Chỉ nhớ sau đó hắn lôi kéo tôi bỏ đi thì người phụ nữ kia đòi tiền, nói là dù chưa kịp làm nhưng vẫn phải trả thù lao.

Đến lúc đó tôi mới biết cô ta là gái bán dâm.

Kỳ thực, 360 nghề, nghề nào cũng có trạng nguyên. Nếu nó đã tồn tại, tức là có người có nhu cầu, nếu không đã sớm diệt vong.

Cho nên tôi đối với ‘gà’ hay ‘vịt’ gì đó cũng không có ý kiến gì. Người sống một đời, đều dựa vào bản lĩnh mà kiếm cơm, không ai có thể coi thường ai.

Tôi không ghê tởm cô ta, cô ta chẳng qua là làm việc của mình mà thôi.

Tôi ghê tởm chính là ba tôi. Ông ta nhân giờ làm việc chạy đi tìm ‘gà’, còn bị tôi nhìn thấy, tôi con mẹ nó sao có thể không ghê tởm?

Ba tôi trả tiền cho người phụ nữ kia, bao nhiêu tôi không rõ, chỉ biết là không nhiều.

Sau này trưởng thành tôi mới biết, chơi gái giá cả cũng chia làm mấy loại, phỏng chừng ba tôi lúc đó cũng không bao trọn gói, nếu không đã không thể dùng ít tiền như thế đuổi cô ta đi. Nhưng cũng có thể là người ta đột nhiên phát lòng từ bi, thấy ba tôi bị con trai bắt gian như thế rất đáng thương nên tốt bụng mà không đòi nhiều.

Này cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là tôi đối với ba tôi triệt để vỡ mộng.

Gia đình tôi vẫn luôn được hàng xóm ngưỡng mộ. Ba tôi là một lãnh đạo có uy tín, mẹ tôi là y tá trưởng của bệnh viện còn tôi tuy nghịch ngợm nhưng kết quả học tập vẫn rất tốt.

Tuy nhiên, tất cả những điều trên đều là người ngoài nhìn thấy, dù sao gia đình nào chả có nỗi niềm riêng. Có ai biết được người khác đến cùng là như thế nào đâu? Cũng như lúc mẹ tôi đánh tôi, họ đều không nhìn thấy.

Tuy vậy, nói đi cũng phải nói lại, mẹ tôi tuy rằng nổi giận là đánh tôi thì tôi vẫn yêu bà.

Mẹ tôi rất đẹp, dù khóe mắt bà có nếp nhăn hay thỉnh thoảng có tóc trắng cũng đều là vì tôi cùng ba, đều là vì cái nhà này của chúng tôi.

Ba tôi là một ‘chưởng quỹ phủi tay’*, trong nhà chuyện lớn nhỏ gì cũng đều là mẹ tôi bận tâm. Bà bận rộn công việc, lại bận rộn gia đình, mệt mỏi vô cùng. Tôi cảm nhận được mẹ so với ba mệt mỏi hơn nhiều, thế nhưng kết quả ba tôi lại báo đáp mẹ như vậy.

Ba tôi sau khi bị bắt gian thì ngồi trên xe hút thuốc. Tôi cũng đòi hút, ba tôi không cho, tôi liền uy hiếp nói là sẽ đem chuyện này nói với mẹ. Ông ta đành phải cho tôi thuốc.

Hai người chúng tôi đối mặt hút thuốc. Hút xong, ông ta xin tôi giữ bí mật chuyện này, nói đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng hắn làm vậy.

Tôi khi đó đã mười tám, có chuyện gì là không hiểu đâu, nếu tôi tin ông ta thì chính là ngu ngốc.

Tôi không đồng ý, cũng không từ chối, bởi vì tôi không biết chuyện này nên xử lí thế nào.

Tôi còn quá non trẻ.

Tôi sợ mẹ tôi biết chuyện sẽ đau lòng.

Sau này đến tận khi tôi vào đại học, ba tôi đối xử với tôi cùng mẹ vô cùng tốt. Tôi biết ông ta làm vậy là cố ý để cho tôi xem. Kỳ thực tôi cũng đã nghĩ, con người không phải thánh hiền, có ai là không làm sai chuyện gì đâu, nếu ba thật sự sửa sai, vậy thì cứ như vậy đi, đừng khiến mẹ tôi đau lòng là được.

Thế nhưng sau này hai người bọn họ vẫn ly hôn. Mà cái này cũng là nói sau, chuyện phát sinh ở mùa hè năm đó còn chưa nói hết đây.

Buổi tối hôm đó tôi phát hiện ba chơi điếm, tâm trạng kém đến nỗi hận không thể nhảy xuống Thập Sát Hải** bơi một vòng. Tôi chạy đi uống rượu.

Tôi ngồi một mình ở quán lề đường, uống đến sảng khoái.

Có những lúc tôi không tự biết mình sâu cạn ra sao, nhất là mấy năm tuổi phản nghịch kia.

Ngày đó tôi uống hơi nhiều, trên đường về nhà liền cảm thấy chóng mặt, ngồi ở ven đường đi không nổi.

Không biết gió thổi bao lâu, cũng không biết là ngọn gió kì quái nào đem vị cảnh sát trẻ kia thổi tới.

Chính là cảnh sát trẻ hôm đó ở phòng game nghĩ tôi là trẻ vị thành niên mà tóm đi.

Tôi uống đến hôn mê, uống đến vỡ vụn.

Hắn không mặc cảnh phục, cứ như vậy ngồi xổm trước mặt tôi, vỗ mặt tôi hỏi: “Hi, buổi tối tốt lành, làm sao vậy?”

Tôi lúc đó là uống đến ngu ngốc cùng với niên thiếu ngông cuồng, thêm vào tâm tình không tốt, liền muốn phát tiết.

Tôi khi đó là phát tiết thế nào?

Chính là cưỡng hôn cảnh sát trẻ kia, cưỡng hôn không thành mà còn để người ta cắn môi mình đến rách.

Đây là những gì hắn nói với tôi vào ngày hôm sau, vì sáng hôm sau tôi thấy mình tỉnh dậy trên giường nhà hắn.

* ‘chưởng quỹ phủi tay’: ý nói người chủ gia đình không có trách nhiệm

** Thập Sát Hải: Là tên gọi chung của chuỗi hồ ao trong nội thành Bắc Kinh, trên góc tây bắc theo đường chéo đông nam đến tây bắc của Bắc Kinh được gọi theo thứ tự là Tiền Hải, Hậu Hải và Tây Hải

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.