Thuần Phục

Chương 29: Trắng trợn




Nơi ngăn kéo từng đặt tờ đơn tuyên truyền của Trình Hoài Cẩn đã bị bỏ trống trong một khoảng thời gian rất dài.

Về sau, một tờ giấy trắng viết tên Trình Hoài Cẩn cùng một cái hộp đựng dây chuyền được đặt ngay ngắn ở sâu trong ngăn kéo. Những bí mật không thể bộc bạch và tấm chân tình ngày một lan tràn sinh trưởng được Tô Chỉ cẩn thận lưu giữ trong ngăn kéo nho nhỏ này.

Qua lễ Giáng sinh, công việc bận rộn của Trình Hoài Cẩn ở đất Bắc Kinh đã hoàn toàn đi đến hồi kết. Anh ở nhà nghỉ ngơi hai ngày rồi lại bắt đầu đi dạy học ở trường.

Buổi tối trước kỳ nghỉ Tết dương lịch, anh hỏi Tô Chỉ có sắp xếp gì trong đợt nghỉ lễ này không.

“Làm bài tập.”

Tô Chỉ ngồi vào bàn ăn, uống canh gà dì Lý đã hầm cả một buổi chiều. Trong nhà đang bật máy sưởi nên cô chỉ mặc một cái áo cộc màu trắng cùng quần sooc màu xám. Mái tóc được búi gọn hình củ tỏi trên đỉnh đầu.

Cả người nom rất thoải mái.

“Nhiều không?” Trình Hoài Cẩn nhận lấy một phần đồ ngọt tráng miệng trong tay dì Lý, đưa đến trước mặt Tô Chỉ.

Tô Chỉ cười híp mắt nhận lấy: “Không nhiều, hôm nay trước khi tan học tôi đã làm được hơn nửa ở trên lớp rồi, Tết dương lịch chú muốn đưa tôi đi chơi sao?”

Trình Hoài Cẩn khẽ nhướng mày: “Vậy phải xem cháu có thời gian và có đồng ý hay không.”

Anh đặt đũa xuống, mở ứng dụng lịch trong điện thoại đưa cho Tô Chỉ: “Sáng mai tôi đi Bắc Kinh, hôm sau là sinh nhật Giang Triết, buổi sáng ngày thứ ba sẽ từ Bắc Kinh trở về. Nếu như cháu đi, vây phải làm bài tập vào chiều ngày thứ ba của kỳ nghỉ lễ. Có kịp không?”

“Kịp chứ!” Tô Chỉ trả lời không chút do dự.

Trình Hoài Cẩn khựng lại một lúc, “Muốn đón sinh nhật Giang Triết đến thế à?”

Tô Chỉ gật đầu.

Trình Hoài Cẩn cất điện thoại đi: “Chắc chắn có thể làm hết bài tập chứ? Nếu không làm hết được thì vẫn nên đặt việc học lên hàng đầu.”

“Làm được hết mà, lát nữa ăn xong tôi sẽ đi làm ngay, nhanh thì tối nay là có thể làm xong!” Tô Chỉ thề thốt chắc nịch.

Cô bị Tô Xương Minh bỏ bê ở dưới quê quanh năm suốt tháng, về sau dù học ở Bắc Xuyên nhưng cũng chẳng mấy khi được ra ngoài đi chơi đây đó.

Bắc Kinh cách Bắc Xuyên xa đến vậy, cô lại càng không có cơ hội đi.

“Nếu tiện, có thể đưa tôi tới thăm thú đại học Bắc Lĩnh được không?” Tô Chỉ cũng buông đũa xuống, nghiêm túc hỏi anh.

Cô đặt hai tay ngay ngắn trên mặt bàn như thể đang nghe giảng, vầng trán hơi nghiêng nghiêng. Dưới ánh đèn sáng trưng, có thể nhìn thấy rõ từng sợi lông tơ trên mặt cô.

Tựa như vầng hào quang dìu dịu tươi sáng.

Trình Hoài Cẩn gật đầu: “Được, chiều mai chúng ta có thể đi.”

Trong lòng Tô Chỉ phấn khích sướng rơn, các thớ cơ trên mặt cũng hoàn toàn nâng lên mất kiểm soát: “Trình Hoài Cẩn, chú đúng là người tốt!”

“Vậy ư?” Giọng điệu Trình Hoài Cẩn nhàn nhạt: “Ai đối tốt với cháu một chút cũng đều là người tốt.”

“Chứ sao.” Tô Chỉ nói: “Chỉ cần đối tốt với tôi một chút thôi là tôi đã rất mãn nguyện rồi.”

Khuôn mặt cô hơi hếch lên, đuôi mắt hồ ly khi cười lên trông giống như đuôi chú hồ ly nhuốm đầy mật hoa, từng giọt mật đều có thể nhìn thấy rõ ràng.

Trình Hoài Cẩn thu ánh mắt lại, anh cầm điện thoại đứng dậy, cuối cùng còn dặn cô: “Tám giờ sáng mai xuất phát, gói ghém hai bộ quần áo là được.”

“Được!”

-

Tám giờ sáng ngày hôm sau, dì Lý giúp hai người nhét hành lý vào cốp sau.

Sau khi lên xe, Tô Chỉ cởi áo khoác ra đặt ở ghế sau, Trình Hoài Cẩn bật hệ thống sưởi rồi lái xe ra khỏi tiểu khu.

Hôm nay anh mặc một chiếc áo dệt kim màu xám đậm ra bên ngoài áo sơmi, nơi cổ tay để thừa ra một đoạn áo sơ mi trắng rất vừa vặn, cuối cùng là chiếc đồng hồ đeo tay màu bạc đó của anh.

Tô Chỉ không dám đưa mắt nhìn toàn thân Trình Hoài Cẩn, chỉ có thể len lén liếc nhìn bàn tay đang đặt trên vô lăng của anh.

Trong khoang xe ấm áp, ngón tay anh cũng nhuốm một lớp màu hồng hào nhàn nhạt. Mu bàn tay gồ lên đường gân guốc rõ nét, mỗi một đường gân đều khiến nhịp tim cô hẫng mất nửa nhịp.

Nó khiến cô nhớ tới lần ở bệnh viện, nhớ tới đôi bàn tay kề cạnh nhau của hai người.

Luồng khí nóng bốc ra khỏi áo len cổ lọ, Tô Chỉ hướng ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Trước đây đã từng đến Bắc Kinh chưa?” Trình Hoài Cẩn giảm âm lượng tiếng nhạc trong xe xuống, lên tiếng hỏi cô.

Tô Chỉ quay sang: “Chưa, tại xa quá mà. Nhà tôi cũng chẳng có ai sống ở đó cả.”

“Vậy từng đến những đâu rồi?”

Tô Chỉ ngẫm nghĩ một hồi: “Ngoại trừ khu nội thành và nông thôn Bắc Xuyên ra, hình như nơi xa nhất tôi từng đi là Hạ Xuyên ở giáp ranh. Có người họ hàng tổ chức kết hôn ở đó, tôi từng đi một lần.”

“Về sau lên đại học rồi có thể đi chơi đây đó nhiều hơn.”

“Nếu rảnh.” Tô Chỉ nói, “Tôi còn không biết đại học rốt cuộc mang dáng vẻ như thế nào nữa.”

“Không cần phải đi làm thêm kiếm tiền.” Trình Hoài Cẩn trong nháy mắt đã nhìn thấu tâm tư cô, “Có điều kiện thì không cần thiết phải lãng phí thời gian vào việc làm thêm vô bổ, nếu thiếu tiền thì cứ nói thẳng với tôi.”

Từ đầu đến cuối giọng điệu của anh vẫn cứ đều đều như thế, Tô Chỉ cũng biết Trình Hoài Cẩn không bao giờ mượn cớ để chế giễu cô hay bất cứ điều gì khác. Nhưng cô vẫn cảm thấy một chút gì đó túng quẫn, là sự quẫn bách xuất phát từ chút lòng tự trọng cuối cùng của cô.

“Đến lúc đó tôi sẽ xem xét sau.” Cô không nói chắc được điều gì, nhưng cũng không muốn tiếp tục chủ đề này nữa.

Đèn đỏ sáng lên, Trình Hoài Cẩn dừng xe, anh quay sang nhìn mới chợt nhận ra ánh mắt cô cứ thơ thẩn nhìn cổ tay mình.

“Nhìn gì đấy?”

Tô Chỉ ngẩn ra, một lúc sau mới phát hiện nãy giờ mình hơi lơ đãng mất tập trung.

Nhưng cô cũng chỉ bâng quơ nói bừa một câu: “Nhìn đồng hồ của chú.”

Thế mà không ngờ Trình Hoài Cẩn nghe thấy vậy thì tháo luôn đồng hồ của mình ra, đưa nó đến trước mặt cô.

“Cầm lấy mà xem.”

Tô Chỉ vội đưa tay nhận lấy.

Cô nhớ tới lần đầu tiên gặp Trình Hoài Cẩn, khi ấy anh bước tới từ phía cửa sau. Tia sáng khiến người ta chói mắt chính là phản chiếu ra từ chiếc đồng hồ này.

Trên dây đeo vẫn còn lưu lại nhiệt độ cơ thể âm ấm vừa phải của anh. Không hề lạnh lẽo.

Tô Chỉ đặt đồng hồ trong lòng bàn tay tỉ mỉ quan sát, chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào, cô lại đeo thử nó lên tay.

“Tạch” một tiếng, cô cài chiếc đồng hồ đó vào tay.

Cổ tay khẽ đung đưa trong không trung, phần dây đeo thừa cũng theo đó mà lắc lư trái phải.

Cổ tay anh lớn hơn cô hẳn một vòng.

Tô Chỉ không nhịn được cười híp mắt.

“Cái đồng hồ này có phải rất đắt không?” Tô Chỉ nhìn dòng chữ tiếng anh trên đồng hồ, nói, “Tôi từng được nghe đến thương hiệu này rồi.”

“Phải xem cháu định nghĩa như thế nào là đắt.” Ánh mắt Trình Hoài Cẩn nhìn thẳng về phía trước, nói: “Nếu không ảnh hưởng đến chi tiêu sinh hoạt hàng ngày của cháu thì đều không được coi là đắt.”

Tô Chỉ hừ hừ hai tiếng, nhân lúc đèn đỏ trả lại đồng hồ cho Trình Hoài Cẩn.

“Tuỳ tiện đưa đồng hồ cho người khác mà cũng không sợ bị người ta cuỗm mất.”

Trình Hoài Cẩn liếc cô một cái: “Tôi không có thói quen tùy tiện đưa đồng hồ cho người khác xem.”

Câu trả lời bất thình lình của anh khiến Tô Chỉ nóng bừng cả tai, chiếc áo len dày nặng biến thành cái lò hấp nóng hầm hập, cô có chút lúng túng không biết phải làm sao.

“Cái gì cơ, cái gì cơ.” Cô nhỏ giọng lẩm bẩm.

Trình Hoài Cẩn liếc nhìn gương chiếu hậu rồi lái xe vào đường cao tốc: “Dù sao cũng chẳng có mấy ai nhìn chằm chằm không rời mắt như cháu.”

Tô Chỉ: “...”

May nhờ thời tiết đẹp nên chuyến đi Bắc Kinh lần này, Trình Hoài Cẩn lái xe suôn sẻ suốt quãng đường.

Tầm hơn một giờ chiều, hai người đã đến nhà của Giang Triết.

Khác với nhà của Trình Hoài Cẩn, Giang Triết sống một mình trong một căn hộ cao cấp. Là kiểu căn hộ biệt lập (1), nhìn thoáng qua, Tô Chỉ không thể nào đánh giá được căn hộ này rốt cuộc lớn đến mức nào.

Phong cách trang trí mang đậm hơi thở hiện đại, trên trần nhà là chiếc đèn trần xoắn ốc khổng lồ vô cùng nghệ thuật.

Chỉ mới đứng trong phòng khách đã có thể nhìn thấy hai tác phẩm hội họa theo trường phái trừu tượng với những gam màu phong phú, phía sau ghế sofa là một tủ sách chất đầy sách và các tác phẩm nghệ thuật.

Mọi thứ hiện lên thật sống động và cũng tràn ngập hơi thở cuộc sống. Khác hẳn so với nơi ở của Trình Hoài Cẩn.

Hai người vừa tới cửa, dì giúp việc trong nhà đã mang dép lê đến, đồng thời nhận lấy hành lý của hai người rồi mang vào phòng ngủ.

Giang Triết tươi cười rạng rỡ, anh ấy dập tắt điếu thuốc mới châm trong tay, dặn dì giúp việc mở cửa sổ ra cho thoáng khí.

“Đi đường có tắc không?” Anh ấy nghênh đón Trình Hoài Cẩn và Tô Chỉ vào trong nhà.

Hiển nhiên là Trình Hoài Cẩn thường xuyên tới đây, anh cởi áo khoác ra móc vào giá treo ở cửa, nhẹ nhàng nói: “Không tắc.”

Sau đó anh đứng sang bên cạnh Tô Chỉ, chìa tay ra đợi cô cởi áo khoác.

Tô Chỉ vốn dĩ vẫn đang chậm rì rì, vừa nhìn thấy Trình Hoài Cẩn đợi mình thì lập tức cởi áo khoác ra thật nhanh.

Trình Hoài Cẩn nhận lấy áo khoác của cô treo lên bên cạnh áo mình, sau đó quay sang nói với Giang Triết: “Đừng để cô nhóc ngủ phòng dành cho khách ở đối diện phòng cậu.”

“Sao mà thế được?” Giang Triết cười, nói với Tô Chỉ: “Qua đây nào nhóc con, anh đưa em đi xem phòng.”

Nói rồi anh ấy đưa Tô Chỉ đi về hướng phòng ngủ.

Bình thường Giang Triết thích đưa mấy cô bạn gái về nhà qua đêm, nhưng cũng có những lúc ngủ không ngon, anh ấy sẽ đuổi mấy người phụ nữ đó sang phòng khác ngủ.

Căn phòng đối diện phòng Giang Triết mà Trình Hoài Cẩn vừa nhắc đến chính là nơi ngủ của mấy cô bạn gái đó khi bị đuổi đi.

Anh ấy làm sao có thể để Tô Chỉ ở chỗ đó được.

Sau khi đi lòng vòng qua hai hành lang, Giang Triết mở cửa phòng cho Tô Chỉ.

“Ở phòng này.”

Tô Chỉ ngước lên nhìn, là một gian phòng ngủ tràn ngập ánh sáng. Nhìn thoáng qua, có một tấm thảm phối màu Morandi cỡ lớn được trải phía dưới chiếc giường lớn màu hồng nhạt, trên tủ đầu giường gần ban công đặt một chiếc đèn bàn thuỷ tinh màu xanh lục cổ điển.

Một bên giường là khu vực tiếp khách nho nhỏ, hai chiếc ghế bành bọc da màu vàng gừng làm phong phú thêm màu sắc cho cả căn phòng ngủ.

Ánh sáng xuyên vào khiến mọi thứ trở nên rõ ràng và tươi sáng hơn hẳn.

Giang Triết có phần đắc ý hỏi cô: “So với phòng ngủ ở nhà anh hai, thấy sao?”

Tô Chỉ cũng không nhịn được theo phe tạo phản: “Trông tươi sáng với có hơi thở cuộc sống thật đấy!”

”Chuyện, chỗ anh hai ở có phải là cái nhà đâu, phải gọi là cái hầm bê tông cốt thép khắc nghiệt mới đúng.” Giang Triết nói rồi đưa Tô Chỉ đến phòng ăn: “Cứ suy nghĩ đi, rảnh thì đến chỗ anh ở, thấy sao?”

Tô Chỉ liếc thoáng qua Trình Hoài Cẩn đang uống nước ở phòng ăn, ánh mắt anh làm như vô ý quét qua phía này.

“Thôi khỏi thôi khỏi, em đi học không tiện.”

Sau khi cả ba ăn trưa xong, Giang Triết và Trình Hoài Cẩn dẫn Tô Chỉ đến đại học Bắc Lĩnh. Trình Hoài Cẩn có quen biết với một vị giáo sư trong trường, mấy người họ vừa chuyện trò vừa đưa Tô Chỉ đi dạo quanh khuôn viên trường.

Cuối cùng vị giáo sư đó còn kiên nhẫn phân tích cho Tô Chỉ xem với thành tích hiện tại cô thì có thể cân nhắc vào chuyên ngành nào, đồng thời còn khích lệ cổ vũ cô tiếp tục cố gắng, sau này nhất định sẽ có tương lai rộng mở.

Hốc mắt Tô Chỉ đỏ hoe tận mấy lần, nhưng cuối cùng vẫn cố dằn xuống.

Ý tốt chân thành biết bao, mặc dù có lẽ vị giáo sư ấy chỉ là nể mặt Trình Hoài Cẩn nên mới đối xử với cô nồng nhiệt đến vậy.

Nhưng giọng điệu tận tình chỉ bảo và lời khích lệ chân thành ấy vẫn khiến trái tim cô như được hâm nóng.

Cuối cùng, mấy người họ dùng bữa tối ở căng tin đại học Bắc Lĩnh xong mới quay về chỗ ở của Giang Triết.

Trời không còn sớm sủa nữa, Tô Chỉ quay về phòng liền đi tắm rửa trước. Mùa đông ở Bắc Kinh lạnh hơn ở Bắc Xuyên, bởi vậy mà hệ thống sưởi trong căn hộ luôn trong trạng thái hoạt động không ngừng.

Tắm xong, Tô Chỉ sấy tóc khô được một nửa thì nhận được tin nhắn WeChat của Giang Triết.

Giang Triết: Ra phòng khách xem tivi.

Tô Chỉ mặc áo cộc và quần soóc vào, trả lời anh ấy: Xem gì?

Giang Triết: Tuỳ.

Mục đích gần như không chút che đậy của anh ấy không khỏi khiến Tô Chỉ bật cười.

Giang Triết: Lần nào gặp nhau cũng tỏ vẻ không thân quen với anh, anh đây thân thiện dễ gần hơn anh hai nhiều đấy nhé.

Tô Chỉ: Trình Hoài Cẩn cũng ở đó sao?

Giang Triết: Cứ phải anh ấy tới đây thì em mới chịu đi ra?

Đầu ngón tay Tô Chỉ khựng lại, như thể sợ bị phát hiện ra: Không phải, bây giờ em ra đây.

Gửi tin nhắn xong, cô xỏ dép rồi đi ra ngoài.

Đứng ở hành lang dài tối tăm vẫn có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng tivi phát ra ở phòng khách.

Tô Chỉ vừa đi tới phòng khách đã nhìn thấy Giang Triết đang ngồi trên ghế sofa quay qua vẫy tay với cô: “Qua đây.”

Tô Chỉ rảo bước đi tới ngồi xuống ghế sofa đơn ở bên phải anh ấy.

Trên tivi đang phát thước phim tài liệu về thế giới động vật, Giang Triết lấy một bộ bài ra hỏi cô: “Biết chơi gì?”

Biết chơi gì á? Tô Chỉ chẳng biết chơi cái gì cả.

Cô là dân mù bài, chỉ biết mỗi trò đơn giản nhất là mèo con câu cá (2).

Giang Triết nhìn bộ dạng gà mờ của cô chỉ biết lắc đầu cười cong khóe môi: “Không sao, để anh dạy em.”

Suốt cả buổi tối, Giang Triết không ngừng mớm bài cho Tô Chỉ. Mà đã mớm là mớm rất trắng trợn lộ liễu, không thèm che giấu chút nào, nhưng cũng khiến Tô Chỉ cười không ngớt.

Thời gian nghỉ giữa các ván, anh ấy cũng sẽ kể một số chuyện thú vị xảy ra xung quanh mình cho cô nghe. Đó là thế giới mà Tô Chỉ chưa từng được tiếp xúc bao giờ, nó vô lý đến không thể tưởng tượng nổi.

Giang Triết quá biết cách làm sao để khiến mấy cô gái nhỏ vui vẻ, cô hoàn toàn khác biệt so với những cô bạn gái bên cạnh anh ấy. Mớm vàng mớm bạc không bằng mớm cho cô sự thiên vị đầy lộ liễu trắng trợn.

Cô quá đỗi đơn thuần, khiến anh không nhịn được muốn tốn công tốn sức để trêu chọc cô.

“Chẹp, em lại thắng rồi!” Giang Triết lại ném bài trong tay xuống.

Tô Chỉ không nhịn được phì cười mắng anh ấy: “Trong tay anh toàn lá bài lớn mà sao không chịu đánh?”

Giang Triết không cho cô xem chính xác mình còn lại những lá bài nào mà trộn lẫn chúng vào trong đống bài luôn. Cười toe toét nói: “Anh không thích đánh đấy.”

“Có đời thuở nhà ai đi chơi bài như anh không?” Tô Chỉ cười đỏ cả mặt, cô ngồi thu hai chân trên ghế sofa đơn rộng rãi, cơ thể thoải mái dựa vào lưng ghế.

Giang Triết nhướng mày xáo bài, vu vơ nói: “Đánh bài với em thoải mái hơn chơi với anh hai nhiều.”

“Trình Hoài Cẩn cũng biết đánh bài sao?” Tô Chỉ lập tức bị khơi dậy lòng hiếu kì.

“Người âm hiểm như anh ấy không những biết, mà còn khiến em thua bét nhè là đằng khác.” Giang Triết hậm hực nói: “Đánh bài với anh ấy, anh chưa bao giờ thắng nổi.”

Tô Chỉ đúng là không thể tưởng tượng ra nổi dáng vẻ khi chơi bài của Trình Hoài Cẩn, nhưng quả thực là anh cũng từng nói rằng mình là người từng hút thuốc uống rượu.

Tô Chỉ ngẫm nghĩ trong lòng một hồi, cuối cùng vẫn không nhịn được: “Em nghe nói trước đây chú ấy cũng biết hút thuốc uống rượu, có phải không?”

Giang Triết liếc cô một cái, cười nói: “Anh hai nói với em à?”

Tô Chỉ gật đầu.

“Anh ấy…” Giang Triết đang định mở miệng thì đột nhiên có tiếng bước chân truyền đến từ hành lang.

Tô Chỉ và Giang Triết nhìn về hướng phát ra âm thanh, không ngờ là Trình Hoài Cẩn đi ra từ phòng ngủ.

Anh mặc một chiếc áo sơ mi sẫm màu cùng quần dài, trông có vẻ như sắp phải đi ra ngoài.

Giang Triết cúi đầu nhìn giờ, đã mười giờ tối rồi. “Sao tự nhiên lại đi ra ngoài?”

Ánh mắt Trình Hoài Cẩn khẽ quét qua hai người và bộ bài trên bàn trà: “Có chút chuyện.”

Ảnh sải bước đi tới phòng khách, lúc lướt qua Tô Chỉ thì bất chợt dừng lại, hỏi cô: “Sẽ đi ngang qua một cây cầu bắc qua sông nổi tiếng ở Bắc Kinh, cháu có muốn đi xem không?”

Tô Chỉ nghe thấy thế thì hai mắt lập tức sáng lên, nhưng đột nhiên lại nghe thấy Giang Triết ở phía sau thong dong nói: “Bỏ qua là không nhắc lại chủ đề này nữa đâu đấy.”

Tô Chỉ: “…”

Cô có chút do dự lại nhìn về phía Giang Triết, nhưng còn chưa ra quyết định thì đã nghe thấy Trình Hoài Cẩn lạnh nhạt nói:

“Cháu chơi bài với cậu ấy đi.”

Vừa dứt lời, anh đã đi thẳng ra khỏi phòng khách.

- ---------------------------------------------------------

(1) Nguyên văn: 大平层là kiểu căn hộ cao cấp có diện tích lớn trên 200m², mỗi căn hộ thông thường sẽ chiếm toàn bộ diện tích cả một tầng của tòa chung cư và có đầy đủ các khu vực chức năng.

(2) Nguyên văn: 小猫钓鱼, hay tiếng anh là Go Fish. Luật chơi cụ thể mời tham khảo tại link https://vi.actince.com/go-fish-luat-choi-bai/vì người dịch cũng mù bài:))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.