Thôi Xán Vương Tọa – Ngai Vàng Rực Rỡ

Chương 17: Sàn diễn tư nhân




Từ khi Tần Diệc sinh ra tới bây giờ, lần đầu tiên hắn thật sự hiểu được thế nào là xa hoa.

Tuy nói Xích Tiêu cũng rất xa hoa, thế nhưng dù sao đó cũng là hộp đêm, không phải nhà riêng.

Đi tới nơi này, cũng không biết vì sao, Tần Diệc bỗng nhiên nhớ tới bộ phim hoạt hình nổi tiếng mấy năm trước của Disney, “Frozen”, chính là cái loại khí thế ở đoạn cuối cùng trong MV chủ đề, phòng của ông mày lớn như vậy đấy!

Bùi Hàm Duệ lái xe đi vào cổng chính, vòng qua mặt cỏ và một đài phun nước cực lớn, đứng lại ở cửa chính sảnh.

Có bồi bàn thay bọn họ mở cửa, sau đó liền có tài xế lái xe vào gara thay bọn họ.

Từ cửa chính rộng mở đi vào là một khu vực đậm chất quý phái và thanh lịch, thảm dưới chân mềm mại tới kì quặc, người hầu hai bên đứng cực kì chỉnh tề, có vẻ như đã được huấn luyện, thấy Bùi Hàm Duệ đi vào cửa liền hơi hơi khom người, mặt cung kính, như thể ngầm biểu đạt sự thần phục của bọn họ.

Quản gia đỡ lấy áo khoác mà Bùi Hàm Duệ cởi ra, hơi gật đầu một cái, bọn họ liền nhanh chóng trở lại cương vị của mình, nên làm cái gì thì làm cái đó.

Khi bước vào cửa, Tần Diệc vẫn đang chìm trong biểu cảm ngây ngốc của một anh nhà quê mới lên tỉnh, nhưng may mắn bộ dạng hắn không tồi, công thêm uy tín của Bùi Hàm Duệ ở trong nhà, cả đường đi đều không có bất cứ người hầu nào dám có ánh mắt khinh miệt đối với hắn.

“Ông nội đâu?” Bùi Hàm Duệ đưa Tần Diệc tới phòng ăn, hỏi quản gia một tiếng.

“ Thưa thiếu gia, lão thái gia đã dùng qua bữa tối, đang ở trong phòng nghỉ ngơi.” Quản gia đáp, yên lặng liếc mắt nhìn qua Tần Diệc.

“Ừ.” Bùi Hàm Duệ gật gật đầu, thấy Tần Diệc đã đi vào phòng ăn, lại thấp giọng nói, “Tối nay ăn đồ Pháp, không ăn món Trung nữa, đừng cho hải sản vào, đợi chút nữa đem ly sữa lại đây, vị dâu tây.”

Quản gia có chút kinh ngạc trừng mắt nhìn, sau đó đi xuống lo liệu.

Cả tòa biệt thự xa hoa được trang hoàng theo phong cách tây âu, phòng ăn rỗng rãi sáng sủa, chiếc bàn gỗ dài màu rượu vang được đặt ở chính giữa, chiếc đèn trùm thủy tinh cực lớn treo trên trần nhà, từng miếng thủy tinh đều chiết xạ ánh sáng chói mắt.

Tuy rằng trong một vài thời điểm, Tần Diệc cực kì mặt dày, nhưng cũng không mặt dày đến mức vào nhà người ta ngồi vị trí chủ nhân, hắn rất tự giác ngồi vào vị trí đối diện chỗ chủ nhân.

Bùi Hàm Duệ bất đắc dĩ, hai đầu cách xa như vậy thì nói chuyện kiểu gì, gào sao?

Anh đã được dạy rằng, làm cho một vị khách đã ngồi xuống rồi phải đứng lên đổi chỗ là một chuyện rất không lịch sự, vì thế Bùi đại thiếu gia đành phải tự mình di chuyển, ngồi xuống bên tay trái Tần Diệc.

Như thế rất tốt, nhưng Tần Diệc lại có vẻ giống chủ nhà.

Nhưng dù sao cũng không ai thèm để ý mấy nghi thức xã giao này.

“Những người khác trong nhà anh đâu?” Tần Diệc tò mò nhìn trái nhìn phải, ngoại trừ bồi bàn thì không thấy có người tiến vào.

Bùi Hàm Duệ tự rót cho mình một ly rượu nho, nói: “Trong nhà, ngoại trừ người hầu thì cũng chỉ có ông nội và tôi.”

Tần Diệc quay đầu lại nhìn anh: “Ba mẹ anh đâu?”

“Bọn họ ở Pháp, hầu như không về nước.” Lúc nói lời này, Bùi Hàm Duệ rất bình tĩnh, nghe không ra một chút ai oán hay bất mãn.

“……Anh tìm tôi không phải chỉ để cùng ăn cơm đấy chứ?” Tần Diệc nhíu mày.

Bùi Hàm Duệ còn chưa trả lời, món đồ ăn thứ nhất đã được đưa lên.

Hiệu suất của phòng bếp rất lớn, mới hơn mười phút đã đưa đồ ăn, còn có một ly sữa màu hồng phấn nóng hầm hập.

Tần Diệc nhìn thấy đồ ăn liền quên luôn Bùi Hàm Duệ, món chính là bít tết, nước sốt được rưới bên trên tỏa hương bốn phía, chỉ lướt nhẹ dao qua đã đứt, nhìn thôi cũng biết là đồ ăn tươi mới ngon miệng.

Nếu Thẩm Hựu ở trong này phỏng chừng sẽ vì quá hạnh phúc mà khóc đến ngất xỉu.

Đang ăn, Tần Diệc nhịn không được mà nghĩ như vậy.

Món chính cực kì ngon miệng, cả sắc và hương đều hoàn hảo, cho dù chưa bao giờ đi Pháp cũng có thể cảm nhận được sự lãng mạn của nó thông qua những món mỹ thực này, ngoài ra còn có súp, hoa quả cùng món điểm tâm ngọt, mọi thứ đều là đồ ưa thích của Tần Diệc.

Với sức ăn của Tần Diệc, giải quyết mấy thứ này chỉ là chuyện nhỏ. Hắn ăn một ngụm hết luôn quả dâu tây đầy bơ phía trên món điểm tâm ngọt, rơi lệ đầy mặt nghĩ: Đời này tôi sống không uổng phí!

Ăn mãi mới xong bữa cơm, Bùi Hàm Duệ tốn bao nhiêu sức mới kéo được Tần Diệc ra khỏi bản ăn.

Tần Diệc lưu luyến không rời đi theo Bùi Hàm Duệ vào thư phòng, đi vài bước, đột nhiên chạy ra phía trước, cầm cánh tay của đối phương, mặt nghiêm túc nói: “Tôi muốn theo đuổi anh!”

“!” Cho dù là Bùi Hàm Duệ gặp biến không sợ hãi thì lúc này cũng cực kì giật mình, mất một lúc lâu mới bình tĩnh lại, “Cậu nói cái gì?”

Tần Diệc vẫn tóm chặt tay anh, nhìn anh rồi nói tiếp: “Làm ơn chuyển những lời này cho đầu bếp nhà anh giùm tôi!”

“…….”

Mặt Bùi Hàm Duệ cứng đờ, qua một hồi lâu mới dở khóc dở cười nói: “Đầu bếp nhà tôi có vợ rồi, con họ bây giờ cũng đã lớn tướng.”

Tần Diệc quả nhiên thất vọng buông tay, u buồn nói: “Chẳng nhẽ phải ra tay với con trai ông ta, nhưng tôi không phải luyến đồng…..”

“…..Khụ khụ.”

Nếu cứ tiếp tục như thế này mình sẽ không trụ được, Bùi Hàm Duệ ấn ấn thái dương đang giật giật, cảm giác càng ở chung với người này lâu, anh càng không chống đỡ được, thật kì quái.

Anh mở cửa phòng làm việc.

Một gian sàn catwalk mini xuất huên trước mắt Tần Diệc.

Dẫn hắn vào, Bùi Hàm Duệ giới thiệu qua: “Nơi này là sàn diễn tư nhân của tôi, người mẫu chính trong mỗi lần trình diễn đểu phải trải qua sự kiểm tra của tôi mới có thể đảm nhiệm, tôi sẽ dựa theo số đo của người đó mà làm ra những bộ trang phục khác biệt, trên cơ bản, đại bộ phận người mẫu đảm nhiệm vai trò người mẫu chính của tôi đều sẽ được lên bìa tạp chí Elle, cậu biết Elle rồi chứ?”

Tần Diệc nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt vơ vẩn nơi ngọn đèn sàn diễn, khó nén được sự kinh ngạc.

Đương nhiên hắn biết Elle, tạp chí thời trang có tiếng tại Pháp.

Ngay sau đó, Tần Diệc khiếp sợ nhìn về phía anh: “Vậy anh mang tôi tới đây là……”

Bùi Hàm Duệ lạnh nhạt cười:“Cậu hiểu lầm rồi, tôi cũng không định để cậu làm người mẫu chính của tôi.”

“….. Ờm.” Dù nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết không phải, nhưng Tần Diệc vẫn hơi thất vọng một chút.

Nhìn mặt hắn, Bùi Hàm Duệ đành phải bổ sung nói: “Có thể được tôi chọn làm người mẫu chính, không ai không phải người mẫu nổi tiếng, với trình độ hiện tại của cậu đương nhiên không đủ.”

Tần Diệc sáng tỏ gật gật đầu:“Vậy đến cùng anh muốn làm gì?”

Ngoại trừ đèn huỳnh quang trên trần nhà thì hai bên sàn diễn còn có hai hàng đèn tròn, phía ngoài xếp một dãy sô pha, bốn phía vách tường đều treo màn màu tối.

Bùi Hàm Duệ đi tới trước một tấm màn, cũng không biết ấn vào cái gì mà tấm màn lại kéo sang hai bên, lộ ra một tủ quần áo cực lớn.

Bên trong treo đủ loại quần áo với nhiều kiểu dáng, của nam, của nữ, từ lễ phục, dạ hội cho đến đồ lót, quả thực là muốn gì có nấy, hơn nữa mỗi một kiện đều được cất giữ rất tỉ mỉ, vừa không có bụi lại cũng không có nếp nhăn, trên giá áo còn có đánh số và số đo.

Tần Diệc không khỏi nhớ tới ổ chó nhà mình, so sánh hai nơi, thật sự đúng là một trời một vực.

Bùi Hàm Duệ chọn lựa một lát, lấy ra một bộ quần áo  màu vàng nhạt, lại lấy thêm hai bộ dự bị, nhẹ nhàng cầm móc áo vẫy Tần Diệc lại gần, không biết liệu có phải ảo giác hay không, nhưng hắn cảm thấy có một chút hương rượu nho say nồng trong không khí.

Anh vỗ vai Tần Diệc, nói: “Đi thay đi, đi thử vài bước tôi xem xem thế nào. Số đo là cỡ tiêu chuẩn, chắc là miễn cưỡng mặc vừa.”

Khu bên cạnh tủ quần áo và hậu trường sàn diễn chính là phòng thử quần áo, bên trong còn có một tấm gương lớn.

Tần Diệc nhanh chóng mặc quần áo, nhìn trong gương, nếu cái này chỉ có thể coi là miễn cưỡng mặc vừa, vậy hắn không biết may theo số đo là như thế nào nữa.

Suốt hai năm qua, tuy rằng hắn không đi diễn nhiều, nhưng ít ra cũng khá quen, lại không ngờ, việc phải đi một mình đêm nay trong sàn diễn tư nhân của Bùi Hàm Duệ khiến hắn có chút hồi hộp.

Đại khái vì từ trước tới nay, trong cảm giác của hắn, Bùi Hàm Duệ đều cường thế, ưu nhã mà hoàn mỹ.

Như thể chỉ cần hơi phạm sai lầm trước mặt anh ta thôi cũng là một điều khó có thể tha thứ.

Tần Diệc cũng không biết vì sao sẽ sinh ra ý nghĩ như vậy, hắn sửa lại khuy áo và tóc rồi bước ra.

Vừa ra khỏi gian thay đồ, đi hai bước liền lên thẳng sàn catwalk, ngọn đèn chiểu rọi không quá chói mắt, nhưng vẫn làm sáng rực cả khu vực, khiến người ta hoa mắt si mê.

Tần Diệc lấy lại bình tĩnh, dùng tốc độ và bước đi tiêu chuẩn đi từng bước về phía trước.

Vì để mô phỏng không khí chân thực, toàn bộ ngọn đèn đều chiếu về phía sàn diễn, nơi khác đều có vẻ rất tối.

Trên bàn nhỏ đặt một chiếc gạt tàn làm thủ công, nhưng bên trong lại không có đầu mẩu thuốc lá. Phía trên mặt bàn đối diện sàn diễn có đặt một cái giá ba trân, ở đó là một cái máy quay phim, ánh đỏ của đèn led cho thấy nó đang hoạt động.

Bùi Hàm Duệ ngồi trong sô pha đối diện sàn diễn, một tay chống má, một tay bưng cái ly chân dài. Anh nhấp nhẹ một ngụm rượu cang, ngước mắt nhìn lên đài.

Vốn dĩ người mẫu đang đi catwalk phải giữ tầm mắt nhìn thẳng, không thể nhìn chằm chằm vào người xem, nhưng lúc này lại chỉ có một người, không nhìn anh ta thì nhìn ai?

Mắt Tần Diệc nhịn không được mà chống lại tầm mắt Bùi Hàm Duệ.

Đồng tử của anh ta u trầm, thâm thúy, hoàn toàn bất đồng với bộ dạng ôn hòa, tươi cười của anh ta, Bùi Hàm Duệ lúc này, dáng vẻ vẫn khéo léo như cũ, ánh mắt lại chuyên chú, nghiêm túc như chim ưng, ánh mắt nhìn kĩ như muốn xuyên qua người khác.

Khi anh mỉm cười, người ta cảm thấy ấm áp như gió xuân, nhưng một khi anh ta không cười, khí thế trên người lại tràn ra như ông hoàng của bóng đêm.

Chỉ cần nhìn một chút, tim liền nhịn không được mà đập nhanh.

Cho dù anh ta ngồi phía dưới, không hề nhúc nhích, thì chính mình đứng trên đài, lại từng bước đi về phía anh ta.

Cho dù là mình nhìn xuống đối phương, cũng không thể phá vỡ sự cao ngạo của anh ta.

Sàn catwalk ở đây không dài, Tần Diệc đi tí đã hết một vòng, có lẽ là chịu sự ảnh hưởng của anh ta, Tần Diệc cảm giác lần này phát huy không tốt.

Bùi Hàm Duệ ý bảo hắn lại gần, ngồi thẳng thân mình.

Tần Diệc nhớ anh ta từng nói, anh ta là một người phân biệt cực rõ công và tư, nhìn thái độ của anh ta, chỉ sợ yêu cầu đối với người mẫu phải nghiêm khắc tới mức khắc nghiệt.

Bùi Hàm Duệ lúc này, hiển nhiên đã tiến vào trạng thái làm việc khắc nghiệt, ngọn đèn chiếu vào khuôn mặt vô cảm của anh, đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng.

Anh không có ý để Tần Diệc ngồi xuống, nhìn hắn, không chút nể tình nói thẳng: “Nếu điểm tối đa là 100, vậy lần đi vừa rồi của cậu, tôi chỉ chấm  40 điểm.”

Tuy rằng đoán được lần này mình làm chưa tốt, nhưng đánh giá của anh ta vẫn thấp tới mức khiến Tần Diệc giật mình.

Tần Diệc không khỏi nhíu mày, nhìn anh ta.

“Thế nào, không phục?” Bùi Hàm Duệ nhếch miệng, cười nhạt.

Tần Diệc không nói gì.

“Lên đài đi.” Bùi Hàm Duệ đặt ly rượu sang một bên, chậm rãi đứng dậy, từ trên bàn lấy ra một cái thước.

“Tôi chưa bao giờ lấy thước đo số đo dáng người người mẫu.” Ah nói, thâm sâu nhìn Tần Diệc đang đứng dưới ánh đèn, “Cậu đoán xem tôi dùng để làm gì?”

Tần Diệc chăm chú nhìn đối phương cầm thước tiến lại gần, trong lòng lọan lên, làm gì? Không lẽ lấy thước quật tôi.

Nhưng sau đó, cằm hắn bị cái thước kia đẩy lên.

“Cởi quần áo ra.” Anh nhẹ giọng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.