Thời Niên Thiếu Không Thể Quay Lại Ấy

Quyển 2 - Chương 21: Ngoại truyện 3: Hứa Tiểu Ba




Bạn bè của Hứa Tiểu Ba đều rất quý mến anh, anh không phải người nói nhiều, nhưng đã nói là làm, đã làm thì luôn hào phóng, rất có nghĩa khí với bạn bè.

Họ đều là những người có tiền, nhưng cũng không phải quá giàu có xa hoa, để mua một chiếc xe BMW pilliance hai, ba mươi vạn tệ không thành vấn đề, nhưng để mua một chiếc xe BMW X5 [1] hơn một triệu tệ thì vẫn còn khó khăn, có điều cũng không phải ở Bắc Kinh hay Thương Hải tiêu sài phung phí, ăn uống mua sắm hưởng thụ, nên họ rất dư dả.

Hứa Tiểu Ba cũng có nhiều điểm khác họ, không bao gái, không đánh bạc, không dùng thuốc kích thích, không rượu chè… Cũng không thể nói anh không có ham mê, anh thích đọc sách, nghe nói sách trong nhà anh xếp đầy mấy tủ sách, nhưng sở thích này không tốn tiền, hơn nữa sở thích này cũng rất kỳ lạ, bây giờ ngay cả giáo sư đại học cũng phải vội vàng kiếm tiền, không có thời gian đọc sách, mà anh, một tấm bằng tốt nghiệp trung học phổ thông cũng không có lại thích đọc sách như thế?

Nhóm người họ thường uống rượu đến lúc cao hứng, đám con gái xung quanh mới bắt đầu thoải mái, Hứa Tiểu Ba liền đứng dậy ra về

Lúc đầu mọi người đều không biết, thậm chí có người còn thấy anh không vừa mắt, nhưng ở chung một thời gian, dần dần hiểu con người Tiểu Ba, cảm thấy anh cũng không tệ, còn muốn giới thiệu chị họ, em họ của mình cho anh, nhưng Tiểu Ba luôn mỉm cười từ chối.

Mọi người liền buồn bã, anh chàng Hứa Tiểu Ba này muốn tìm người như thế nào đây?

Hứa Tiểu Ba cũng đã tự hỏi mình câu này, rốt cuộc anh muốn một cô gái như thế nào để chia sẻ, ở bên mình phần đời còn lại?

Nếu chỉ muốn tìm một cô gái hiền lành, xây dựng một gia đình cũng không khó, giống như anh Lí, nhưng trong lòng anh lại có rất nhiều chờ mong.

Dưới sự khuyên bảo của anh Lí, anh cũng từng kết thân với vài cô gái, hai bên đều xem như vui vẻ, nhưng anh luôn cảm thấy thiếu cái gì đó.

Anh Lí hỏi anh: “Thiếu cái gì?”

Tiểu Ba lại không thể trả lời được.

Anh Lí lắc lắc đầu thở dài, “Có phải mày lại đi so sánh mấy cô gái ấy với Kì Kì không? Kì Kì quen mày từ nhỏ, lúc quen nhau còn chưa định rõ tính tình, lớn lên bên nhau cũng bị ảnh hưởng bởi nhau, nên hai đứa hiểu nhau là điều đương nhiên, nếu mày muốn có cảm giác ấy, thì nhất định là thiếu rồi.”

Tiểu Ba thấy hơi mất hứng, nhưng không hề che giấu với anh Lí, biểu hiện mọi cảm xúc trên mặt, “Anh nói bậy bạ gì thế? Đừng nói Kì Kì đã sớm rời đi, mà ngay cả đang ở đây, em cũng vẫn coi cô ấy là em gái.”

Anh Lí không nói lời nào.

Khi Kì Kì quen Tiểu Ba đã đủ mười tuổi chưa nhỉ? Đó chẳng phải chính là thời gian tính cách của một cô gái dần dần được hình thành sao, Kì Kì lại vô cùng tin tưởng Tiểu Ba, trong lòng luôn có ý muốn ỷ lại vào Tiểu Ba, tính cách của Kì Kì gần như được lột xác trưởng thành dưới sự ảnh hưởng của Tiểu Ba, trở thành bộ dáng mà Tiểu Ba hy vọng cô trở thành nhất. Ngay cả đến khi cắt đứt quan hệ với Tiểu Ba, cũng chỉ là một nguyên nhân giúp Kì Kì lột xác trưởng thành hơn, nói khoa trương một chút, cô gái kia quả thực đã trưởng thành dưới sự kỳ vọng và bàn tay bồi dưỡng của Tiểu Ba. Chỉ có điều, chính bản thân Tiểu Ba cũng không hiểu được mà thôi.

Cuối cùng, Kì Kì trở thành con người mà Tiểu Ba hy vọng cô thành nhất —— tự tôn, tự ái, chăm chỉ, nỗ lực, trí tuệ, tự tin, lý trí mà không thiếu sự chân thành, mạnh mẽ lại có cả nhẹ nhàng, dưới tất cả những điều tốt đẹp đó, Kì Kì vẫn còn cất giấu một lòng quật cường, cực đoan, thậm chí còn có cả tự ti, đó cũng chính là những gì ẩn sâu trong nội tâm Tiểu Ba.

Anh Lí đứng lên, vỗ vỗ bả vai Tiểu Ba, “Tối nay chị dâu cả của mày mang con về nhà mẹ đẻ, anh lại thành kẻ độc thân, gọi cả Ô Tặc cùng đi chơi bóng.”

Tiểu Ba đang định gọi điện thoại, chuông di động đã vang lên.

“Em và đại ca vừa nhắc tới anh, nói là tối nay chúng ta chơi bóng, anh có muốn xin miễn để ở bên chị Xinh Đẹp không?”

“Không cần, anh và cô ấy đang ở cùng nhau, đều ở ‘Bên Dòng Nước’, hai người mau đến đây, anh có tin tức tốt đó… À, không phải, có một điều rất rất bất ngờ cho mày.”

Tiểu Ba cười rộ lên: “Bất ngờ như thế nào vậy?”

“Mày đến đây sẽ biết, nhanh chút!”

Tiểu Ba treo điện thoại, xuống tầng lấy xe với anh Lí, trên đường đi lại mua một két bia.

Lúc vào đến hiệu sách “Bên Dòng Nước”, hiệu sách đã đóng cửa, chỉ có Ô Tặc và Xinh Đẹp ngồi bên trong nói chuyện phiếm.

Anh Lí đặt két bia xuống, cười nói với Xinh Đẹp: “Em gọi thịt nướng cho anh, chúng ta vừa chơi bóng vừa đợi.”

Xinh Đẹp đáp một tiếng, nhưng lại không nhúc nhích, cười hì hì nhìn Tiểu Ba.

Tiểu Ba nhìn Ô Tặc: “Hai người như thế này làm em nổi cả da gà.”

Ô Tặc hỏi Xinh Đẹp: “Em nói hay anh nói.”

“Anh nói đi!” Nhưng Ô Tặc vừa định nói, Xinh Đẹp lại lập tức nói: “Thôi để em nói! Tiểu Ba, em ngồi xuống trước đi.”

Tiểu Ba cố ý giả bộ rụt rè cẩn thn, ngồi xuống sofa, biết nghe lời nói: “Chị dâu, chị nói đi!”

Anh Lí thấy vậy, cũng có hứng thú, cười ngồi vào bên cạnh.

Xinh Đẹp cầm tờ giấy trong tay, lúc gập vào, lúc lại mở ra, “Hôm nay có một người bạn cũ vào hiệu sách này, hai người đoán xem là ai?”

Tiểu Ba cười bắt đầu đoán, từ Trương Tam, Lý Tứ, rồi đến Vương Nhị mặt rỗ, vậy mà Xinh Đẹp vẫn cười lắc đầu.

Anh Lí nhìn bộ dáng của Ô Tặc và Xinh Đẹp, giật mình, nếu nói là bạn bè cũ, nếu Ô Tặc, Xinh Đẹp và Tiểu Ba đều quen biết, vậy cũng có thể là bạn cũ của anh nữa, vậy mà Ô Tặc lại không quan tâm đến phản ứng của anh, hiển nhiên người bạn cũ này có quan hệ rất tốt với Tiểu Ba, là người mà Tiểu Ba quan tâm, Tiểu Ba vốn là người kềm chế, ngoài mặt và trong lòng đều lạnh lùng, nhìn qua thấy ai cũng là bạn, nhưng người thật sự là bạn lại rất ít, người có thể làm anh bận tâm cũng không nhiều.

Anh Lí đá Ô Tặc một cái ở dưới bàn, dùng ánh mắt hỏi anh, Ô Tặc nhẹ nhàng gật đầu.

Động tác của họ rất nhẹ, nhưng Tiểu Ba là người nhạy cảm, lại nhìn biểu tình của họ từ nãy đến giờ, anh Lí hiểu ra, anh cũng đã nghĩ tới.

Trên mặt anh vẫn giữ nụ cười, nhưng không thể nói nên lời, cái tên ấy đặt ở đầu lưỡi, không thể nói ra miệng được. Có lẽ bởi vì quá để ý, nên bắt đầu không tin phán đoán của mình, sợ mình đoán sai.

Một lúc lâu, trong phòng rơi vào im lặng, không ai nói chuyện.

Hơn mười năm trước, khi họ vẫn là những thiếu niên tươi trẻ, anh Lí, Ô Tặc, Tiểu Ba, Xinh Đẹp, Kì Kì thật giống một gia đình nhỏ, cùng chơi, cùng đùa, cùng gặp rắc rối, cùng nhau gánh vác, cho nhau chỗ dựa, quan tâm lẫn nhau, nhưng từ khi Ô Tặc gặp chuyện không may phải vào ngục giam, họ không ở bên nhau lần nào nữa, không phải thiếu người này, thì thiếu người kia, khoảng thời gian khó khăn nhất, chỉ còn lại có hai người, anh Lí và Tiểu Ba.

Sau đó, Ô Tặc ra khỏi ngục giam, trải qua nỗ lực, vượt qua rất nhiều khó khăn đã tìm được Xinh Đẹp trở về, họ lại đoàn tụ, tuy rằng thiếu Kì Kì, nhưng cũng không sao, ngày tháng cũng trôi qua tốt đẹp hơn, mọi người đều ít khi nhắc đến cô, cũng như họ rất ít khi nhớ lại tất cả những gì đã qua.

Nhưng, đêm nay, cái tên Kì Kì giống như một lời nguyền, khiến cho những gì họ tưởng rằng đã bị lãng quên lại được thức tỉnh.

Có cười vui, có tùy ý, cũng có gian nan, chua xót của nhiều

Giữa thời gian Kì Kì rời đi và trở về, mười mấy năm chỉ như thoáng cái đã trôi qua, thế những, nhân sinh vấp ngã rồi lại đứng lên, thất bại rồi có được thành công, xa nhau rồi được đoàn tụ, chua sót và ngọt ngào, họ đều đã trải qua.

Xinh Đẹp lặng lẽ đặt tờ giấy trong tay ra trước mặt Tiểu Ba, “Đây là lời nhắn Kì Kì để lại cho em.” Khi tay cô không cầm gì nữa, việc đầu tiên chính là nắm tay Ô Tặc, cô vừa chạm đến tay Ô Tặc, đã được Ô Tặc nắm chặt trong lòng bàn tay anh.

Năm tháng trôi đi cũng như con sông lớn đưa thuyền đi, đôi khi nước êm sóng lặng, có thể thoải mái nắm tay nhau, mỉm cười nhìn cảnh sắc hai bên bờ sông, đôi khi gió to sóng lớn, phải ra sức chiến đấu, chỉ cần không cẩn thận thuyền sẽ bị chìm, khi nguy cấp, vì bảo vệ mình mà có thể làm liên lụy đến người khác, không thể không buông tay.

Sau một cơn sóng lớn, có lẽ sẽ vĩnh viễn thất lạc nhau, rồi đến khi gió êm sóng lặng, con thuyền vẫn đi thẳng về phía trước, mà chúng ta cũng chỉ có thể đứng ở mũi thuyền khóc vì ly tán, lau khô nước mắt, tiếp tục căng buồm đi tiếp, nghênh đón những phong cảnh mới, những con người mới, vui cười trong những phong cảnh mới đó.

Thế gian này có mấy người đủ dũng cảm để nhảy xuống dòng nước xiết, quay đầu tìm lại người thất lạc năm xưa, ai biết người kia đã trôi về phương nào? Ai lại biết người ấy có đón phong cảnh mới và con người mới hay không, có vui cười với phong cảnh mới ấy không? Chính vì vậy, chỉ có thể đặt những chuyện cũ ở đáy lòng, tiếp tục cuộc hành trình, không có đúng sai, đó là cuộc sống.

Nhưng, nếu có thể không buông tay, nếu có thể vĩnh viễn nắm tay nhau, thì thật là hạnh phúc biết bao!

Xinh đẹp nhìn Ô Tặc, trong mắt lấp lánh những giọt lệ, trong lòng có những lời vĩnh viễn không thể nói ra, “Cảm ơn anh, cảm ơn anh đã không chịu buông tay, nếu không vì anh ngốc, anh không chịu buông tay, thì vốn không có ngày hôm nay nắm tay nhau.”

Tiểu Ba cầm tờ giấy, một lúc lâu không mở ra xem, chỉ cười hỏi: “Bây giờ trông cô ấy thế nào?”

Ô Tặc nói: “Không biết, bọn anh không phát hiện ra, cô ấy để giấy nhắn lại cho nhân viên cửa hàng, nhờ Xinh Đẹp chuyển cho mày.”

Xinh Đẹp nghĩ nghĩ nói: “Hình như chị đã nhìn thấy cô

Tiểu Ba mỉm cười không nói, tầm mắt chẳng những không nhìn Xinh Đẹp, mà lại cúi xuống, nhìn chằm chằm vào tờ giấy được gấp mấy lần trong tay.

Xinh Đẹp nói: “Lúc đó chị đang nói chuyện điện thoại với chị em bạn bè, sợ khách bên trong chê chị làm ồn ào, nên không đi vào hiệu sách, đứng ở bên ngoài nói chuyện, tình cờ nhìn thấy một cô gái nhìn chị chằm chằm, lúc ấy cảm thấy cô ấy có vẻ quen quen, nhưng đang bận nói chuyện nên cũng không để ý lắm.”

Ô Tặc nói: “Em cũng thật ngốc! Bị người ta nhìn chằm chằm như thế mà lại không có phản ứng gì!”

“Hừ!” Xinh Đẹp vuốt vuốt tóc, cười cười, rất là duyên dáng quyến rũ, “Em đi trên đường lúc nào mà chẳng có người nhìn ngắm chằm chằm, chẳng lẽ em phải quan tâm đến cả đám ấy à?”

Anh Lí cười tinh tế, Ô Tặc cũng cất tiếng cười to.

Xinh Đẹp trừng mắt liếc nhìn họ, nói với Tiểu Ba: “Tuy chị không chú ý lắm, nhưng đại khái vẫn có ấn tượng, nhìn dáng vẻ của cô ấy thấy cô ấy bây giờ rất tốt, hơn nữa còn xinh đẹp hơn trước, không còn là cô bé Kì Kì quê mùa ngày xưa nữa, nếu không chị cũng không thể không nhận ra, không phải cô ấy hẹn ngày mai gặp à? Em cứ yên tâm mà mạnh dạn đi thôi!”

Tiểu Ba sửng sốt, Xinh Đẹp chỉa chỉa tờ giấy.

Tiểu Ba rốt cuộc cũng mở tờ giấy ra.

Hiệu sách xinh đẹp ấm áp, thật giống giấc mơ của một thiếu niên. Người nằm mơ đã quên bản thân mình nghĩ tới cái gì trong chốn hồng trần xóc nảy, nhưng không thể dự đoán được, khi bỗng quay đầu lại, giấc mơ đã thành hiện thực.

Tiểu Ba, ngày mai em sẽ chờ anh ở bờ sông, không gặp không về.

Kì Kì

Em nói là không gặp không về!

Đột nhiên trái tim Tiểu Ba đập mãnh liệt, vốn không uống rượu, mà lại cảm thấy say say choáng váng.

Anh Lí cũng không làm vẻ quân tử gì với Tiểu Ba, ghé sáTiểu Ba, đọc ké, cười hì hì nói: “Thành rồi, Kì Kì đúng là có tiền đồ, nói rất quyết đoán! Đồng chí Tiểu Ba, chúng tôi giao nhiệm vụ nghênh đón Kì Kì trở về cho anh!”

Xinh Đẹp hưng phấn nói: “Ngày mai phê chuẩn cho hai đứa gặp riêng, ngày kia mọi người sẽ tụ tập, chúng ta đến quán karaoke trước, sau đó lại đi khiêu vũ, kiểm tra xem cô bé này có quên bài học năm xưa chúng ta dạy không.”

Ô Tặc nói: “Còn phải đánh bài nữa! Anh và anh Lí vẫn là một nhà, cho mày và Kì Kì một nhà, để xem ai thua ai thắng.”

Mọi người đều cười vui vẻ, có lẽ họ không có thành tựu gì to lớn, nhưng có thể đánh bại năm tháng tàn khốc, luôn luôn ở bên nhau, đó chính là kỳ tích lớn nhất trong cuộc sống!

Tiểu Ba lại mỉm cười không nói lời nào, anh Lí nháy mắt ra hiệu với Ô Tặc, hai người đứng lên, đi đánh bi a, Xinh Đẹp cũng lại đó, cầm một chai bia, nhỏ giọng nói chuyện phiếm.

Ô Tặc nhìn Tiểu Ba ngồi một mình dưới bóng đèn, nhỏ giọng nói: “Kì Kì trở về, anh còn tưởng rằng Tiểu Ba sẽ kích động cao hứng, nhưng nó có vẻ không vui mừng lắm nhỉ, mà có rất nhiều tâm sự.”

Xinh Đẹp trừng mắt liếc anh một cái: “Không hiểu thì đừng nói lung tung!”

Anh Lí vừa chơi bóng vừa nói thầm, “Tiểu Ba lại tái phát bệnh cũ, còn chưa làm gì, mà đã bắt đầu suy xét các loại hậu quả, lo lắng cái gì mà gặp lại không bằng không gặp thì hơn, kỷ niệm là tốt đẹp, sự thật là tàn khốc, theo anh, người không đọc nhiều sách vẫn là tốt nhất, nhà tư tưởng vĩ đại có mấy người hạnh phúc? Nghĩ thì nhiều, mà làm được quá ít!”

Ô Tặc nói: “Có ý gì? Không gặp? Không gặp cái gì? Nó sẽ không đi gặp Kì Kì à? Làm sao có thể như vậy? Người ta trở về từ Mỹ một chuyến cũng chẳng dễ dàng!”

Xinh Đẹp suy nghĩ, cũng hiểu được ý của anh Lí, nhìn vào mắt Ô Tặc, nói với anh Lí: “Họ đều là những người quá thông minh, bị thông minh làm loạn đầu rồi! Làm cái gì cũng nghĩ ngợi! Nếu Ô Tặc nhà em mà ghê như thế, quản mọi việc của anh, chạy tới trước mặt anh hỏi, anh mà không đồng ý sẽ đánh anh bất tỉnh.”

Anh Lí cười rộ lên, “Đúng vậy, vì thế mới nói cái thằng này ngốc cũng có phúc của ngốc!”

Ô Tặc vuốt đầu, nhìn bà xã, lại nhìn đại ca, “Em thấy hai người đang nói chuyện gì đó cũng không được hay lắm, nhưng có vẻ đang khen em nhỉ!”

Xinh Đẹp nhịn cười nói: “Đúng, đang khen anh đó!”

Ô Tặc hỏi: “Rốt cuộc hai người có ý gì? Vì sao Tiểu Ba không chịu đi gặp Kì Kì?”

Xinh đẹp nói: “Nếu Tiểu Ba giống chúng ta, nó sẽ đi gặp, nếu nó phát hiện mình không giống chúng ta, vậy nó sẽ lo lắng nhiều chuyện lắm, ví dụ như Kì Kì đã kết hôn chưa, đã có bạn trai chưa, mình có xứng hay là không xứng với cô ấy, còn cơ hội không, còn bao nhiêu cơ hội, có thể xúc phạm tới Kì Kì không…”

Ô Tặc nghe mà choáng váng, “Sao nó không đi gặp mà hỏi? Gặp nhau rồi hỏi chẳng phải sẽ biết à! Lại còn ngồi đó mà nghĩ ngợi, cân nhắc?”

Xinh Đẹp bất lực nhìn anh Lí, bộ dáng như muốn nói “Anh xem, quả nhiên bị em nói trúng”, anh Lí cười túm Ô Tặc, “Mày chơi bi a mau, đừng nghĩ nữa.”

Tiểu Ba cười đi tới, “Mọi người nói gì thế?”

Anh Lí nói: “Đang nói về mày đấy! Còn không nhanh đi lấy gậy đi!”

Tiểu Ba đi lấy gậy, vừa nhìn ván bi a, vừa chờ ván mới.

Xinh Đẹp nhìn ba người họ, cười đi ra cửa giúp họ mua thịt nướng.

Ba anh em họ đánh bi a cả đêm, uống hết cả két bia, lại xử lý ba chai rượu trắng, anh Lí cũng cố ý, chuốc cho Tiểu Ba quá chén.

[1] BMW pilliance:

BMW X5:

Ngày hôm sau, khi Tiểu Ba tỉnh dậy, không ngờ đã là bốn giờ chiều, trán anh vã mồ hôi, vội vội vàng vàng chạy đi tắm, vừa tắm vừa tự trách bản thân.

Tắm rửa xong, thấy anh Lí đang ngồi ở phòng khách, vặn vẹo thắt lưng, lười biếng nói với anh: “Cả ngày chưa ăn gì, chúng ta đi ăn cơm chiều thôi.”

Khóe mắt Tiểu Ba quét qua góc tường, không hé răng.

Anh Lí lại hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt của anh, đi ra ngoài cùng Tiểu Ba, lại còn cao hứng gọi điện thoại, bảo Ô Tặc và Xinh Đẹp cùng đến ăn cơm.

Dề dà mãi, bốn người mới tập trung ở khách sạn, Xinh Đẹp còn mang cả con trai tới.

Tiểu Ba vốn tốt tính, ôn hòa, cũng có duyên với trẻ con, nên cậu nhóc kia vừa thấy anh, đã nhảy bổ lên người anh, Tiểu Ba chỉ có thể lên tinh thần, chơi với cậu nhóc.

Ăn một bữa cơm mà cũng hỗn loạn nhốn nháo, lúc rơi đĩa, lúc rơi đũa, lúc thì cậu nhóc khóc lóc, ban đầu Tiểu Ba còn nhẫn nại, tầm mắt vẫn đảo qua chiếc đồng hồ trên tay, sau đó, bắt đầu bồn chồn, mất kiên nhẫn, giống như đang ở giữa dòng nước xiết, một mình chèo một con thuyền xuôi ngược dòng nước, mệt mỏi toát mồ hôi, lại phát hiện mái chèo trong tay mình quá yếu, căn bản không đủ để ngăn cản dòng nước xiết, dần dần, anh bắt đầu chấp nhận số phận, cứ để mặc mình trôi đi theo dòng nước!

Khi ăn cơm xong, bốn người ra khỏi khách sạn, cũng đã gần tám giờ.

Trời tối muộn, hoàng hôn còn chưa xuống núi hẳn, bầu trời mang màu xanh ấm áp, từng đụm mây đan xen, giống như vẩy cá vàng đang bay trên bầu trời.

Xinh Đẹp bế con, ngẩng đầu nhìn trời, cậu bé chơi mệt rồi, đang nằm ngủ trên vai mẹ.

Ô Tặc vừa đắp một chiếc áo khoác nhỏ cho con, vừa nhìn Tiểu Ba muốn nói điều gì đó, anh Lí phất phất tay với anh, dặn: “Ô Tặc, đưa Xinh Đẹp và nhóc con về nhà đi, anh đưa Tiểu Ba về.”

Anh Lí chuyên tâm lái xe, Tiểu Ba nhìn phía trước, nhưng không có tiêu cự.

Hai anh em ngồi song song, một câu cũng không nói

Khi Tiểu Ba phát hiện ra, anh Lí đã chạy xe đến bờ sông, anh dừng xe cạnh bờ đê, Tiểu Ba không hiểu nhìn anh, “Không phải nói về nhà à?”

Anh Lí kéo mở cửa xe, “Xuống dưới!” Vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, lộ ra uy nghiêm của đại ca năm đó.

Tiểu Ba yên lặng xuống xe, anh Lí đưa anh đi dọc bờ đê, chậm rãi bước đi.

Đi đến một chỗ trống trải, anh Lí cho Tiểu Ba một điếu thuốc, hai người dựa vào lan can, nhìn nước sông, hút thuốc.

“Tiểu Ba, đêm qua anh cố ý để mày quá chén, con người mày cái gì cũng tốt, có điều hay suy nghĩ quá nhiều, anh không muốn mày lại cân nhắc chuyện này.”

“Em biết.” Biểu tình của Tiểu Ba rất bình tĩnh.

“Bây giờ mày nói thật với anh, rốt cuộc mày nghĩ thế nào?”

“Em không biết, em chưa cẩn thận suy nghĩ.”

“Vậy bây giờ nghĩ đi, bắt đầu nghĩ từ đầu.”

Tiểu Ba yên lặng hút thuốc, sau một lúc lâu mới nói: “Năm đó em thật sự coi cô ấy là em gái, hoặc trở thành một người khác giống bản thân mình.”

“Vậy bây giờ thì sao?”

“Mấy năm nay em không phải thường xuyên nhớ tới cô ấy, nhưng cứ mỗi khi vui vẻ hay buồn bã, đều nhớ tới những ngày chúng em ở bên nhau. Hai người ngồi trong một căn phòng đọc sách, một câu cũng không nói, nhưng vừa ngẩng đầu là đã có thể nhìn thấy đối phương, thật an tâm. Còn đi xe đạp nữa, cùng đi qua biết bao ngõ nhỏ tìm đồ ăn vặt, hai người đều keo kiệt, mua kẹo lạc [2] cũng chỉ mua một miếng, nhưng chúng em đều vui thích. Cô ấy thích nghe những bài hát xưa của Thượng Hải, luôn kéo em cùng đi nghe, làm em sau này cũng dần thích loại nhạc đó.”

[2] Kẹo lạc: tên gốc là hoa sinh đường, nhìn rất giống kẹo lạc nhưng có vẻ ngon hơn nhỉ.

Van cửa cất chứa kỷ niệm được mở ra, tất cả chuyện cũ đều ào ào chảy về, “Có một lần em đang ở nhà giúp mẹ làm găng tay, cô ấy tới tìm em, ở trong nhà vừa buồn chán vừa nóng bức, nhưng cô ấy vẫn giúp em lộn găng tay, sau khi ra ngoài, em nói mời cô ấy đi ăn kem, để cô ấy thích ăn loại gì thì lấy, đừng khách khí, cô ấy làm bộ chọn đi chọn lại cả buổi, cuối cùng chọn loại kem rẻ nhất, còn nói cô ấy thích ăn loại kem đó. Em còn nhớ hồi trung học phổ thông, sau mỗi kỳ thi đều công bố thành tích, lần nào cô ấy cũng đến xem, có một lần tờ kết quả không biết bị ai xé đi một đoạn, không nhìn được thứ tự của em, cô ấy kiễng mũi chân, giơ hai ngón tay đếm thứ tự từ trên xuống, đoán thứ tự của em, đúng lúc đó em nhìn thấy, vỗ nhẹ đầu cô ấy từ phía sau, hỏi cô ấy đang làm gì, cô ấy quay đầu không nói lời nào, nhìn em cười ngốc nghếch. Nhưng anh nói xem, cô ấy cũng ngốc đúng không, khi đó em nghĩ sau này muốn vào đại học, muốn mỗi người một ngả với các anh, không muốn nợ anh nhiều tình cảm, cô ấy lại cố ý nhắc em không nên làm như vậy, sẽ làm các anh bị tổn thương. . .”

Càng về sau, Tiểu Ba nói không ra lời nữa, chỉ nhìn dòng nước sông lấp lánh mà ngẩn người.

Anh Lí cũng không để ý đến anh, chậm rãi cân nhắc trong đầu.

Thật lâu sau, Tiểu Ba nhẹ giọng nói: “Em nghĩ anh nói rất đúng, mấy năm nay em vẫn vô ý coi những cô gái khác đều đối lập với cô ấy, cuối cùng là em muốn tìm một người không nói một câu nhưng lại có thể mang đến cảm giác rất an tâm, cho dù trên người không có đồng nào cũng có thể vui cười sống tích cực, nhìn nhau giữa đám người huyên náo cũng có thể hiểu được ý của đối phương, dù xảy ra chuyện gì, cũng biết đối phương sẽ không rời bỏ, không bỏ mặc mình.” Tiểu Ba ngẩng đầu, nhìn vào đám mây đỏ trên đầu ngọn cây, “Nếu từ trước không có, có lẽ em đã sớm kết hôn, nhưng vì đã từng có, biết trên đời này thật sự tồn tại cảm giác ấy, nên em không chịu chấp nhận.”

Năm đó Tiểu Ba gặp phải áp lực cuộc sống quá lớn, tương lai vô cùng tăm tối, có thể giãy giụa tiếp tục sinh tồn đã là rất tốt rồi, anh vốn không có tâm tư suy nghĩ đến chuyện tình yêu, mà đến khi anh bắt đầu suy xét chuyện này, mới phát hiện tình yêu tốt đẹp trong cuộc đời anh đã sớm tới từ khi nào, chỉ có điều, khi anh hiểu ra, phát hiện ra điều đó thì nó cũng đã mất rồi.

Anh Lí hung hăng hút điếu thuốc, nói: “Kì Kì rất tốt, nhưng mày và cô ấy đã sớm thành người của hai thế giới, người ta là sinh viên tốt nghiệp trường Thanh Hoa danh tiếng, đi du học nước còn mày là cái gì? Ngay cả bằng tốt nghiệp trung học phổ thông mày cũng không có! Đây không chỉ là bằng cấp, mà còn đại diện cho kinh nghiệm, cái nhìn, địa vị xã hội, các mối quan hệ.”

Tiểu Ba cúi đầu, nhìn tay mình, không nói lời nào.

Anh Lí nói: “Cô ấy và mày trước đây có ăn ý, đó là bởi vì cô ấy và mày sống trong cùng một thế giới, bây giờ mày lấy cái gì để ăn ý với cô ấy? Khi cô ấy nghe hát tiếng Anh, mày có thể nghe cùng không? Cô ấy đưa mày cùng đi gặp bạn bè, nên giới thiệu như thế nào? Ồ, người đàn ông còn chưa học xong trung học phổ thông? Bạn bè cô ấy sẽ nhìn cô ấy với ánh mắt gì? Chúng ta không phải trẻ con, đều biết thực ra con người phải sống dưới ánh mắt của người khác.”

Anh Lí vỗ vỗ bả vai Tiểu Ba, “Đây là một thế giới thật, mày lại luôn luôn lý trí, hẳn là hiểu được giữa hai đứa không có khả năng!” Anh Lí nắm đầu mẩu thuốc lá, hút một hơi cuối cùng, rồi ném đầu mẩu thuốc đi, “Mày hỏi một trăm người, một trăm người sẽ đều nói có nghĩ tới cũng đừng nên nghĩ làm gì.”

Tiểu Ba ngẩng đầu lên, mỉm cười nói: “Em biết, em không nghĩ, đại ca, đưa em về nhà đi!”

Anh Lí dùng sức giẫm lên đầu mẩu thuốc lá, mạnh mẽ nghiền nát nó, đột nhiên đấm Tiểu Ba hai quyền, Tiểu Ba bị đánh cho loạng choạng, lùi về phía sau mấy bước.

Anh Lí chỉ vào anh trách móc: “Mày có biết cái rắm ấy! Mày có biết có bao nhiêu người nói với anh, nói mày rất khôn khéo, bảo anh phải đề phòng mày? Nhưng anh không tin mấy lời của họ, anh tin mày! Khi Ô Tặc mới từ ngục giam đi ra, ngay cả chúng ta cũng khuyên nó đừng nhớ thương Xinh Đẹp, người ta bây giờ rất khá, vậy mà Ô Tặc mặc kệ, nhất quyết muốn đi tìm Xinh Đẹp, kết quả như thế nào? Mày cũng thấy đấy! Người anh em ngốc nghếch đã từng ngồi trong tù của chúng ta lại có khả năng cưới về một cô vợ thông minh, có năng lực lại xinh đẹp! Bao nhiêu người giật mình ngỡ ngàng? Mấy năm nay, bao nhiêu người khuyên mày rời khỏi anh, tự lập con đường riêng, nhưng sao mày không làm? Chuyện tốt như thế, sao mày không làm đi?”

Tiểu Ba không hé răng.

Anh Lí rống lớn: “Hứa Tiểu Ba, có phải mày sống an nhàn lâu quá rồi, quên xuất thân của chúng ta? Chúng ta là những kẻ hỗn nháo! Là lưu manh cái gì cũng dám làm! Mày đâu phải lương dân, làm gì cũng lo toan tính toán! Chẳng lẽ mày đã quên mày dựa vào cái gì để sống à, còn sống tốt hơn người khác? Mày có hai bàn tay trắng, có lòng gan dạ và sáng suốt cùng hợp lại, quy định luật lệ của xã hội này không phải được lập ra vì những người như chúng ta, cứ theo mấy cái quy định đó, đám chúng ta đã tan tác từ đời nào rồi! Thằng nào quy định người chưa tốt nghiệp trung học phổ thông thì không được cưới tiến sĩ? Thằng nào quy định con trai nông thôn không được cưới con gái thành thị? Thằng nào quy định chúng ta kém hơn những kẻ khác? Thằng nào quy định ai tôn quý hơn ai? Chúng ta cũng từng phấn đấu nỗ lực từng bước một mà thành, mồ hôi công sức đổ ra chỉ có nhiều hơn chứ chẳng ít hơn bọn họ! Anh đây rất tự hào vì bản thân! Còn mày, cũng có thể kiêu ngạo vì mình! Đừng nói La Kì Kì không phải công chúa, cho dù thật sự là một cô công chúa, mày cũng xứng đôi!”

Tiểu Ba ngây người nhìn anh Lí, biểu tình phức tạp.

Anh Lí nói: “Mày cút nhanh đi gặp cô ấy cho anh! Mặc kệ cô ấy đã kết hôn hay chưa, đã có bạn trai hay chưa, đều nói hết những lời trong lòng ra, việc gì nên làm thì làm đi, mặc kệ kết quả là gì, ít nhất đã từng gặp lại, không có tiếc nuối, nam tử hán đại trượng phu cầm được thì cũng buông được, con đường phía trước còn dài, ngày lành còn nhiều mà, con gái tốt cũng không thiếu!”

Anh Lí giật giật tóc mình, thở dốc mấy hơi, tức giận rốt cuộc cũng bình ổn.

Tiểu Ba theo bản năng nhìn lên bầu trời, mặt trời đã xuống núi từ lâu, chỉ có rặng mây đỏ đầy trời chiếu ra những tia sáng cuối cùng.

Đã vẻn vẹn một ngày, Kì Kì còn có thể đang đợi không?

Anh Lí cũng nhìn lên bầu trời, ôn hòa nói: “Anh cố ý kéo dài đến bây giờ, nếu tình cảm nhiều năm còn không đáng để chờ đợi một ngày, như vậy có gặp hay không cũng chẳng quan trọng. Nếu cô ấy còn là Kì Kì mà chúng ta nhớ, cô ấy nhất định vẫn đang chờ mày, nhất định sẽ không gặp không về! Mặc kệ trong lòng mày nghĩ cái gì, tương lai lại như thế nào, chẳng lẽ cô ấy chờ đợi một ngày không thể đổi lấy một lần gặp mặt mày?”

“Đại ca…” Tiểu Ba muốn nói điều gì đó, nhưng tiếng nói lại mắc nghẹn trong cổ họng.

Anh Lí trừng mắt với anh, nhấc chân muốn đá, “Còn không đi, chẳng lẽ muốn anh lôi cổ mày đi?”

Tiểu Ba lắc mình tránh đi, gật gật đầu với anh Lí, dọc theo con đê, bước nhanh về phía trước.

Anh Lí nhìn theo bóng dáng Tiểu Ba biến mất trong bóng đêm.

Anh lại châm một điếu thuốc, vào lan can, đón gió đêm, vừa hút thuốc, vừa mỉm cười.

Rặng mây đỏ đầy trời đang dần dần tháo bỏ lớp áo xán lạn, quy về bóng tối, ngày mai lại là một ngày mới.

Không ai biết ngày mai sẽ như thế nào, kết quả là mưa gió mịt mù hay ánh mặt trời sáng chói? Nhưng điều này cũng không quan trọng, quan trọng là sau ngày mai còn có ngày mai, chỉ cần cuộc sống còn chưa chấm dứt, vĩnh viễn có ngày mai tiếp theo, vĩnh viễn có thể hy vọng ngay sau đó sẽ là hạnh phúc mà chúng ta mong muốn.

Ánh sáng thắp sáng cuộc sống không phải cảnh sắc ngày mai, mà là hy vọng tốt đẹp.

Chúng ta có niềm tin hy vọng tốt đẹp, dũng cảm bước đi, vấp ngã lại bò lên, thất bại sẽ thấy nỗ lực, vĩnh viễn tin tưởng ngày mai sẽ tốt hơn, vĩnh viễn tin tưởng dù bản thân mình có bình thường, đều đã có được hạnh phúc thuộc về mình, đó mới là phong cảnh tươi sáng nhất trong cuộc đời bình thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.