Thời Gian Lạnh Lẽo

Chương 48: Không dám sâu nặng, sợ chỉ là một giấc mơ (5)




Edit: V.O

"Vãn Vãn, không sao, chúng ta sẽ đi lên. Chúng ta sẽ được cứu."

Hai người nhìn lẫn nhau ở trong nước.

"Anh có ngốc không vậy, anh nhảy xuống làm gì, chẳng lẽ anh muốn hai chúng ta cùng chết ở chỗ này sao?"

"Nhưng nếu em chết, anh cũng sẽ không sống một mình!"

Bạc Lương mở miệng nói.

Cố Vãn không khỏi sửng sốt.

Cô vươn tay muốn ôm Bạc Lương, nhưng đột nhiên ——

"Đoàng..."

Hai mắt Bạc Lương phóng đại, chợt ôm lấy Cố Vãn xoay người, thay Cố Vãn chịu một phát.

"Bạc Lương!"

Cố Vãn hoảng sợ kêu to!

Máu tươi tản ra bốn phía, rất nhanh, trong nước biển gần đó có mùi máu Bạc Lương.

"Bạc Lương, Bạc Lương —— "

Cố Vãn hét lên, biển này có cá mập, bây giờ Bạc Lương bị thương, không thể nghi ngờ là nguy hiểm nhất.

Sắc mặt Bạc Lương trắng bệch, mồ hôi và nước biển hòa làm một thể, Cố Vãn chỉ có thể vươn tay chặn chặt vết thương của anh, không để cho máu chảy ra bên ngoài.

Cố Thanh đứng ở trên thuyền cười lạnh, trong mắt là điên cuồng và thù hận không nói nên lời, tay cầm súng: "Chết đến nơi còn em anh em anh, tôi cũng không tin, nhiều phát như vậy, anh có thể chịu thay cô ta!" Nói xong, "Đoàng đoàng" mấy tiếng súng vang, nhưng giây phút cô ta giơ súng lên Bạc Lương vẫn ôm thật chặt, dieendaanleequuydoon – V.O, che ở trước người Cố Vãn.

Cả thân thể Cố Vãn cứng ngắc.

Nước biển có lạnh lại không bằng sự lạnh lẽo trong tim lúc này.

"Không —— "

Cố Vãn kêu thê lương, sắc mặt dữ tợn, hốc mắt đỏ ửng. Cô muốn tránh ra, nhưng người đàn ông trước mặt lại giống như là một ngọn núi lớn không thể rung chuyển, bảo vệ cô thật chặt trong lòng, không thể rung chuyển!

"Bạc Lương, anh buông tay cho em! Anh buông tay cho em! Anh sẽ chết! Sẽ chết!"

"Không, anh chết cũng sẽ không buông tay! Cho dù chết! Thân thể anh cũng đều ngăn cản một phát đạn cuối cùng cho em, anh tuyệt đối không cho phép em chịu một chút tổn thương nào ở trước mặt anh!"

Người đàn ông nói chuyện có chút suy yếu.

"Không không không! Anh buông tay cho em! Anh buông tay đi!"

Cố Vãn kêu khàn cả giọng, nhưng người trước mặt vẫn ôm chặt mình, che chở mình.

Mà Cố Thanh trên thuyền đã sớm giận đến toàn thân phát run.

"Đươc, muốn che chở cô ta đúng không, vậy anh phải chết, đi chết đi!"

Khuôn mặt cô ta âm tàn, kéo cò súng.

Trọn sáu phát đạn.

Đều không ngoại lệ, toàn bộ vào trong thân thể Bạc Lương.

Cố Vãn được anh ôm vào trong lòng, tay run rẩy chặn lại máu phụt ra từ những phát đạn kia, nhưng cho dù chặn thế nào cũng không ngăn nổi, chặn lại một, vẫn không ngừng có nhiều máu tươi trào ra hơn.

"Bạc Lương... Bạc Lương...em xin anh, anh đừng bị gì, đừng bị gì cả...anh xảy ra chuyện thì em nên làm cái gì bây giờ, em không muốn, em không muốn...xin anh...xin anh..."

"Ha ha...đúng là ngăn được, Bạc Lương, không nghĩ tới anh vì Cố Vãn, ngay cả mạng cũng không cần." Cố Thanh châm chọc nói, nhưng trong mắt cũng là ghen tỵ và thù hận không làm người ta bỏ qua được!

Đột nhiên, cô ta đổi ý.

Nếu Bạc Lương yêu Cố Vãn như vậy, vậy để cho Cố Vãn tận mắt nhìn Bạc Lương chết ở trên mặt biển vì cô thì sao, cũng tốt.

Huống chi nhiều máu như vậy, rất nhanh cá mập sẽ đến, đến lúc đó hai người này chỉ có một kết quả, chính là chết!

Tại sao mình lại cố chấp khiến cho Bạc Lương nhớ mình!

Cho dù mình làm nhiều hơn nữa, Bạc Lương cũng sẽ không nhớ mình!

Trong mắt của anh chỉ còn lại một mình Cố Vãn!

Vì con tiện nhân kia, ngay cả mạng cũng bỏ!

Cố Thanh trầm mặt lạnh lùng, xoay người cầm dây buộc vào chiếc thuyền của Bạc Lương, lái cả hai chiếc thuyền đi!

Cô ta muốn cắt đứt đường lui của bọn họ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.