Thổ Thần Muốn Thăng Chức

Chương 67




Hai người Tang Chỉ và Bích Nữ tới đáy Minh Hồ, Bích Nữ liền hành động, thổi tắt ba ngọn đèn ánh sáng trên người Tang Chỉ, lập tức tiểu hồ ly liền thấy trong ngực xuất hiện từng trận lạnh cả người, ngực đau đớn. Lúc nàng đang do dự tại sao cảm giác đau đớn này lại quen thuộc như vậy, Tang Chỉ liền thấy miệng lốc xoáy dần dần ổn định lại rồi rút đi, phía sau miệng lốc đúng là một cái cổng to có hai cánh bằng sắt cao mấy thước.

Tang Chỉ nhìn lên nhưng nhìn không đến được biển hiệu gắn trước cổng sắt, đang mở muốn nói thì thấy bên cạnh mình và Bích Nữ không biết từ khi nào xuất hiện một chiếc lồng đèn màu trắng nhẹ nhàng tiến đến. Bên trong lồng đèn ánh nến mờ mờ ẩn ẩn, lại phát ra màu sáng bạc kỳ lạ. Bích Nữ thấy thế liền nói, “Cầm lấy nó đi.”

Tang Chỉ nghe vậy gật đầu cầm lấy lồng đèn, lại cảm thấy tay cầm của lồng đèn giống như có một nguồn sức mạnh nào đó tự dắt nàng đi lên phía trước. Lập tức, hai lồng đèn trắng đều hướng về cửa sắt, giây lát sau, cửa sắt liền chậm rãi mở ra. Theo âm thanh mở cửa sắt kỳ lạ, Tang Chỉ thấy bên trong truyền đến một cơn lạnh lẽo khó có thể nói bằng lời, không gian tối như mực xòe bàn tay năm ngón cũng không thấy, không biết tình hình bên trong rốt cuộc là cái gì.

Tang Chỉ hỏi, “Hiện tại chúng ta phải làm sao? !”

Bích Nữ chăm chú điều tra tình hình bên trong, sau khi nghe vậy chỉ đưa ngón trỏ lên đặt ở trên môi ý bảo Tang Chỉ đừng có lên tiếng, sau một lát, quay lại ý bảo tiểu hồ ly vào bên trong xem. Tang Chỉ quay đầu lại, quả nhiên thấy trong không gian tối như mực của Minh phủ bắt đầu xuất hiện một đạo ánh sáng trong suốt yếu ớt, một lát sau chùm ánh sáng kia tới gần, gần hơn nữa.

Tang Chỉ định thần nhìn kỹ rồi nhịn không được hít một hơi thật sâu. Cô gái mặt mũi thanh tú một thân áo trắng, mái tóc cũng được buộc bằng một dải vải bạc đơn giản ở phía sau, trong tay cũng nắm một chiếc lồng đèn màu trắng giống y đúc của Tang Chỉ, trong mắt lộ rõ mờ mịt. Tiểu hồ ly ngạc nhiên hô lên, “Lục Khởi tỷ tỷ, tại sao lại là tỷ? Tỷ làm sao có thể là người thủ hộ của ta?”

Tiểu hồ ly kỳ quái nhìn về phía Bích Nữ, lắc đầu nói, “Không đúng, thời gian trước ta còn thấy nàng, nàng chết hồi nào vậy?” Lại còn trở thành người thủ hộ của mình?

Bích Nữ nói, “Không có khả năng, khi ngươi vừa sinh ra thì người thủ hộ liền tồn tại, nếu tiêu tan thì cũng sẽ không xuất hiện người thứ hai.” Tang Chỉ bản thân đang cảm thấy kỳ quái lại bỗng nhiên như nhớ tới cái gì lại trừng mắt nhìn Bích Nữ, “Người thủ hộ của ta đã đến đây, vậy của Bích Nữ tỷ tỷ đâu?”

Bích Nữ nghe vậy cười càng chua xót, “Không chết cũng không sống làm sao có người thủ hộ được?”

Nghe xong lời này, Tang Chỉ cũng không hỏi nhiều nữa, hai người dưới sự dẫn dắt của Lục Khởi từ từ đến gần nơi hắc ám của Minh phủ, ở phía sau, cửa sắt chậm rãi khép lại. Tang Chỉ nghe thấy động tĩnh định quay lại nhìn liền bị Bích Nữ ngăn lại, “Đừng quay đầu, bằng không trọn đời không thể siêu sinh.”

Tang Chỉ cứng đờ, nhanh chóng nhìn thẳng thì đã thấy đèn lồng của Lục Khởi hình như có ma thuật, bất cứ nơi nào họ đến đều được thắp sáng, từ không gian mặt cỏ vắng vẻ hoang tàn dần dần trở thành thị trấn vô cùng náo nhiệt. Nhưng mà thị trấn này thật kỳ lạ, nằm bên cạnh dòng suối nhỏ, bên ngã tư đường đều có nhiều loại hoa kỳ lạ, bên cạnh mỗi tòa nhà có một gốc cây nhỏ, trên cây đầy những bông hoa nhỏ màu trắng bạc chói mắt.

Tiểu hồ ly líu lưỡi, “Đây là cây gì vậy? Tại sao ta chưa từng thấy qua?”

Bích Nữ nói, “Đây là cây hoa ngân, quỷ không muốn đầu thai sẽ ở Minh phủ, sẽ gặp loại cây như vậy. Nếu trên trần gian có người tưởng niệm đến hắn, trên cây của hắn sẽ nở đầy hoa ngân. Nhưng mà, bởi vì cửa tiếp theo của Minh phủ chính là Mạnh bà bà, quỷ ma ở Minh giới mỗi lần uống nước sông này, gần như đều quên đi chuyện cũ trước kia.”

Tang Chỉ nghe vậy hơi có chút khẩn trương, “Vậy Tuấn Thúc có thể hay không…”

Bích Nữ lắc đầu, “Hắn vừa tới, hẳn là không thể vào đó nhanh như vậy, chúng ta đi đến bên kia cầu tìm xem. Nhưng mà Tang Chỉ, ngươi phải biết rõ rằng một khi qua cầu, người thủ hộ của ngươi sẽ…” Dứt lời, Bích Nữ cố ý nhìn về phía Lục Khởi, Tang Chỉ quay đầu mới phát hiện thân thể Lục Khởi không ngờ lại ở trong tình trạng nửa trong suốt, dường như đã đến cực hạn chịu đựng, mà cảm giác đau đớn kia ở trong ngực nàng cũng càng lúc càng mãnh liệt.

Tang Chỉ sợ bị Bích Nữ nhìn ra manh mối, vẫn dùng sức chống đỡ như trước nói, “Không có gì đáng ngại, đi thôi.”

Hai người một đường tìm được người giữ cầu, Tang Chỉ liền thấy Tuấn Thúc áo trắng nhẹ nhàng, đứng ở đầu cầu ngóng nhìn. Tang Chỉ mừng rỡ, cùng Bích Nữ liếc mắt nhìn nhau liền chạy đến đầu cầu hô lên: “Tuấn Thúc!”

Tang Chỉ chạy đến trước mặt Tuấn Thúc, người kia cũng đúng lúc này quay đầu, tuấn nhan vẫn như trước, lông mi đen mượt quả nhiên là tướng công nhà mình. Lúc này Tang Chỉ vui mừng nên đã nhanh chóng lướt qua đau đớn ở ngực, thật cẩn thận xoa lên trán của Tuấn Thúc, vì quá mức vui mừng mà khóc, “Đúng là Tuấn Thúc của ta, Tuấn Thúc của ta —— “

Dứt lời, liền nhào vào trong lòng phượng hoàng xấu xa, Tuấn Thúc cũng gắt gao ôm lấy Tang Chỉ giống như sợ nàng chạy trốn, vội vàng hấp thụ mùi hương trên người nàng. Tựa đầu đặt ở đầu vai Tang Chỉ, Tuấn Thúc hít sâu một hơi, nói: “Chỉ Nhi, thực xin lỗi…”

Tang Chỉ lắc đầu, vui sướng liếc mắt, “Không cần nói xin lỗi, chúng ta mau nhanh chóng nghĩ biện pháp đi lên, cả nhóm Minh Tao ca ca còn đang chờ chúng ta, chúng ta còn phải đi cứu Thất Thủy.”

“Công chúa…” Tang Chỉ nói chưa xong, Thất Thủy từ phía sau Tuấn Thúc đi lên, bộ dạng vô cùng đáng thương nói, “Thất Thủy đang ở đây.”

Tang Chỉ ồ lên, “Thất Thủy, tại sao ngươi cũng ——” tiểu hồ ly nói một nửa, liền thấy cảm giác đau đớn ở ngực tăng lên nhiều, đầu vừa quay lại quả nhiên phát hiện đã không còn thấy bóng dáng Lục Khởi ở đầu cầu. Chính là cảm giác đau đớn này vì sao lại quen thuộc như vậy, thật giống như lúc trước ở núi thạch quái…

“A a!” Tiểu hồ ly kêu lên thảm thiết quỳ rạp xuống mặt đất, theo bản năng cúi đầu thì thấy trên ngực một đoàn đen tuyền không biết là cái gì đang âm thầm bắt đầu khởi động. Mà phía bên kia, Tuấn Thúc lẳng lặng đọc chú ngữ, ngón trỏ cùng ngón giữa dựng thẳng lên thật sự là đang thi pháp muốn lấy thứ gì đó từ trong cơ thể Tang Chỉ ra.

“Tuấn Thúc…” Tang Chỉ lại vô lực ngã xuống đất, trước khi ngất đi nàng còn thấy một hòn đá đen tuyền ở trong lòng bàn tay Tuấn Thúc phát ra ánh sáng chói lọi khác thường. Bích Nữ vẫn chưa nói gì lững thững đi tới bên cạnh Tuấn Thúc, giận dữ nói: “Khổ sở khó khăn nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng tìm thấy Ma Nhãn rồi.”

___________________ta là đường phân cách quỷ phủ________________

Khi Tang Chỉ tỉnh lại đã thấy mình nằm ở Thanh Ngô cư. Phượng hoàng xấu xa thấy tiểu hồ ly tỉnh lại, vừa thay nàng lau đi mồ hôi vừa nhẹ nhàng hỏi: “Thân mình còn đau không?”

Đầu tiểu hồ ly nháy mắt trống rỗng, lại nhắm mắt lại, tình cảnh Tuấn Thúc vẻ mặt nghiêm trang lạnh lẽo lấy Ma Nhãn từ trong cơ thể nàng ra trước khi nàng ngất đi giờ hết thảy đều hiện lên rõ nét. Lại mạnh mẽ nhấc mi mắt lên, chỉ cảm thấy long trời lở đất, chóng mặt quay cuồng. Tang Chỉ nuốt nuốt nước miếng, không nói lời nào nhìn thẳng Tuấn Thúc, Tuấn Thúc thấy thế vẫn tiếp tục nheo mắt lau mặt cho Tang Chỉ, dáng vẻ không có chút gì là mất tự nhiên cả.

“Không có gì muốn nói với ta sao?”

“Ừm.”

“Chàng gạt ta.” Nghe lời này, tay Tuấn Thúc đang nắm khăn lau rốt cục cũng đứng yên ở giữa không trung, không cử động.

Tang Chỉ lặng lẽ ngồi dậy, mặc dù cảm giác đau đớn kia đã biến mất nhưng toàn thân lại mệt mỏi giống như bị xe nghiền nát qua, “Chàng cùng Bích Nữ liên kết gạt ta, bày kế tiêu diệt ba ngọn đèn đăng của ta, lại làm tan người thủ hộ của ta là để thuận lợi lấy ra Ma Nhãn trong cơ thể ta.”

Hốc mắt tiểu hồ ly khô cạn, không biết có phải là do thời gian trước khóc nhiều nên nước mắt đã sớm khô rồi, hay là tâm đã hoàn toàn chết đi. Bị Vương mẫu bày kế hãm hại, nàng còn có thể nhẫn nhịn được, nhưng ai có thể ngờ được, Phượng Quân đại nhân không hổ là người đứng đầu Phượng tộc, đạo cao một thước ma cao một trượng, lúc trước tại sao nàng lại không nghĩ đến một điều rằng, Vương mẫu có thể bày kế hãm hại thì vì sao Tuấn Thúc lại không thể?

Chịu hy sinh chính mình vì mục đích… hãm hại. Nghĩ lại, Tang Chỉ nhịn không được muốn cười, ha ha, thật buồn vui mà, một đám người như kẻ ngốc chạy đông chạy tây đi tìm Ma nhãn. Cũng không hề nghĩ đến, thứ ma vật hại người này lại ở trong cơ thể nàng.

Tuấn Thúc thấy Tang Chỉ bật cười như bị ma nhập, đau lòng ôm lấy nàng, “Không có người thủ hộ, về sau ta chính là người thủ hộ của nàng, là mắt của nàng, tai của nàng, mũi của nàng… Ta sẽ vẫn ở bên cạnh nàng, yêu thương nàng, đau cùng nàng, tuyệt đối không để cho nàng phải chịu một chút thương tổn nào.”

Tang Chỉ nghe vậy liền cười ra tiếng, “Phải không?” Rốt cuộc tất cả là làm sao vậy, nàng còn hơi hơi cảm thấy choáng váng khó tin. Rốt cuộc là bắt đầu từ khi nào mà bản thân nàng đã bị cuốn vào trong vòng xoáy âm mưu quỷ kế khó tin này? Vương mẫu, Tuấn Thúc, Yêu vương, Bích Nữ, mỗi người ai cũng đều nghi kỵ hết mọi người xung quanh . Duy chỉ có mình nàng, vô cùng ngốc nghếch lại đi tin tưởng mọi người, vì thế bị lừa hết lần này đến lần khác, hết lần này đến lần khác bị thương tổn.

Tuấn Thúc nhíu chặt mi lại, đã từng cả ngàn lần vạn lần tưởng tượng tình hình hôm nay sẽ như thế nào, cứ đoán rằng nàng sẽ nháo, sẽ khóc, sẽ phát điên đánh hắn, sẽ la hét không muốn nhìn thấy hắn, sẽ liều mạng muốn rời khỏi hắn, nhưng hiện tại… Cái gì tiểu hồ ly cũng không làm, chỉ im lặng nằm ở trong lòng hắn, như vậy ngược lại càng làm cho Tuấn Thúc có một loại cảm giác sợ hãi rằng “Nàng không tồn tại”.

Phượng hoàng xấu xa kéo lấy bả vai Tang Chỉ, cắn răng nói: “Nàng có thể không nghe, nhưng bây giờ ta sẽ đem sự tình từng việc một nói rõ ràng cho nàng nghe.”

“Phượng hoàng tộc của ta đúng thật là có liên hệ đến Ma tộc. Chúng ta vốn là một chi nhánh của Ma tộc. Năm đó tiên tộc bá đạo tham lam, sau khi thống nhất hai giới phàm nhân và yêu quái vẫn không chịu dừng tay, sau khi thu phục Long tộc liền ra tay thật mạnh đối với Ma tộc. Cuối cùng Ma tộc bị buộc đến đường cùng đành phải âm thầm bố trí để cho Phượng hoàng tộc giả vờ đầu hàng, như vậy mới làm mật thám ở cuộc sống tiên giới.”

“Ai ngờ không lâu sau, công chúa Nhược Như tìm được điểm yếu của Ma tộc, rồi cùng Vương Mẫu đem Ma tộc phong ấn tại Ma Vực trọn đời không thể rời đi. Cha ta bất đắc dĩ đành phải yên lặng xem xét, đối với việc bí mật làm mật thám lại ngậm miệng không hề kể ra. Khi đó ta và Tuấn Ngạn còn chưa được sinh ra, cho nên sau một thời gian dài việc này liền bị vùi lấp, ta và Tuấn Ngạn cũng không hề hay biết.

Cho đến khi cách đây không lâu, núi Thúy Bình chợt có Ma tộc đột kích, ta mới biết Phượng hoàng tộc là mật thám bí mật, càng kinh ngạc hơn khi cha ta lại có liên hệ đến Ma tộc, nhóm Ma tộc tiên phong tiến đến dò xét này đúng là thuật sĩ do Ma Vương nhọc lòng bồi dưỡng mấy trăm năm qua, bọn họ và Lai Thước giống nhau, đều có được năng lực đặc biệt khác thường có thể tùy ý xuyên qua kết giới.

Sau đó… Ta lại biết được chuyện xưa của công chúa Nhược Như. Cha nói năm đó kỳ thật khi công chúa Nhược Như rời khỏi Ma giới người đã mang thai từ trước, sau đó nàng lại mất tích nên phỏng chừng đó là lúc sinh ra đứa nhỏ. Cũng khi đó, Ma Nhãn bị công chúa Nhược Như trộm đi cũng biến mất, cho nên —— “

“Cho nên chàng mới hoài nghi ta chính là đứa nhỏ kia của Nhược Như, cho nên chàng mới cảm thấy Ma Nhãn nhất định là giấu ở trong cơ thể ta.” Tang Chỉ tiếp lời Tuấn Thúc, “Vì để kiểm chứng chuyện thực hư này, chàng thậm chí không tiếc rằng ta có khả năng trả giá chết đi, dẫn ta đi vào Minh phủ, xử kế để làm cho tầng thủ hộ kết giới cuối cùng cũng biến mất, rồi nhân cơ hội thực hiện kế hoạch.” Tang Chỉ gằn từng chữ, đôi mắt đen lóe sáng dị thường nhưng lại không rơi ra được nửa giọt nước mắt, “Chàng nói cho ta biết chuyện này để làm gì? Xin ta tha thứ chàng, đừng tức giận sao? Bởi vì chàng cũng là bị Phượng Thần bắt buộc, bị Vương Mẫu bắt buộc cho nên mới đi đến tình thế hôm nay? Nhưng tất cả đều có ích sao? Có thể thay đổi sự thật sao? Chàng làm hết tất cả những chuyện này không phải đều là vì muốn tìm được Ma Nhãn, phục hưng Ma tộc các người sao!!”

Lấy chính mình vì mục đích phục hưng ——

Công chúa Tang Chỉ, công chúa Ma tộc, nghe qua đã thấy nực cười. Nàng đáng lẽ nên mau chóng ý thức được vì sao mẫu hậu bỗng nhiên lại nói lên chuyện xưa của cô cô Nhược Như, vì sao phong ấn quái của Bình Nhạc trấn chỉ liên tiếp nhập vào cảnh trong mơ của nàng, vì sao thân thể lại thường xuyên đau nhức. Thì ra, tất cả rõ ràng đều là vì Ma Nhãn.

Tuấn Thúc thấy Tang Chỉ hơi kích động, nhắm mắt lại trầm ngâm, “Ta biết giờ có nói cái gì cũng đều vô ích, nhưng mà ta sẽ không cho nàng lại rời đi. Là nàng nói, cuộc đời này không bao giờ chia lìa duy chỉ có cái chết, ngay cả cái chết chúng ta cũng đều đã trải qua rồi, ta sẽ không cho nàng rời khỏi nửa bước lần nữa.”

Nghe xong lời này, Tang Chỉ giật nhẹ khóe miệng tự giễu, “Không bao giờ chia lìa? Muốn ta học theo nương của ta, tính dùng cả đời mê muội làm bạn bên cạnh Ma vương để tha lỗi?”

Tuấn Thúc khựng lại một chút, nhìn ở phía xa, còn chưa kịp nói gì thì nghe phía sau một tiếng vang lớn, quay đầu lại chỉ thấy Tang Chỉ đã sức lực cạn kiệt ngã xuống dưới.

——————————————— ta là đường phân cách sắp kết thúc ——————————

Tang Chỉ lại lặng lẽ tỉnh lại, Tuấn Thúc chẳng biết đã đi đâu.

Nhưng ở bên gối đầu tiểu hồ ly lại xuất hiện thêm một thứ gì đó. Nhặt lên túi gấm quen thuộc nhìn nhìn, trong lòng Tang Chỉ nhịn không được thắt lại. Lúc đó ở cảnh trong mơ. Tang Chỉ đem túi uyên ương đưa cho Tuấn Thúc, nhưng mà chỉ là một biểu tượng nhỏ. Sau này do đã xảy ra quá nhiều chuyện, túi uyên ương vẫn chưa thêu xong, thứ Tang Chỉ đưa cũng chỉ là một túi uyên ương chỉ thêu được một nửa.

Mà trước mắt, trên túi lại xuất hiện một đôi uyên ương khác trông rất sống động, đường kim mũi chỉ tinh tế hiển nhiên là xuất ra từ tay của người khác. Tang Chỉ lấy tay nhẹ nhàng chạm vào đường chỉ thêu kia, trong đầu lại tưởng tượng thấy bộ dạng Tuấn Thúc tay cầm lấy tú hoa một mũi lại một mũi thêu xuyên qua túi gấm, sóng mũi bắt đầu hơi hơi cay.

“Tỉnh dậy rồi?” Khi nàng đang do dự, Bích Nữ đã bưng thuốc tiến vào, đem chén thuốc đặt ở trên bàn, sau đó bước đến giúp Tang Chỉ cẩn thận bắt mạch. Cuối cùng, rút ra kết luận nói: “Không có gì đáng ngại, mẹ con bình an.”

Nghe xong lời này, mí mắt Tang Chỉ giật giật, biểu tình không sợ hãi cũng không vui mừng. Thân thể là của mình, Tang Chỉ không phải là không phát hiện có biến hóa mơ hồ, chỉ là thời gian trước thật sự xảy ra nhiều chuyện cho nên mới làm cho vị mẫu thân này sơ sót. Theo bản năng sờ sờ bụng vẫn bằng phẳng như trước, Tang Chỉ trầm giọng:

“Chàng đã biết?”

Bích Nữ vòng vo chuyển mắt, sau đó ngồi xuống bên cạnh tiểu hồ ly, “Có lẽ, hắn đã sớm biết, có khi còn biết sớm hơn ngươi.”

Nghe xong lời này, Tang Chỉ nhịn không được kinh ngạc, hơi giương mắt nhìn Bích Nữ. Bích Nữ nhún vai, nói thẳng ra. Thì ra từ lúc trước, Tang Chỉ vì Ma Nhãn quấy phá mà cả người thường thường đau nhức. Nguyên nhân là vì Ma Vương muốn tìm vị trí cụ thể của Ma Nhãn nên thường trầm mặc đọc chú ngữ thúc dục Ma Nhãn khởi động, vì vậy thân mình Tang Chỉ càng ngày càng khó chịu. Phượng hoàng xấu xa bất đắc dĩ, chính là bởi vậy mới bắt đầu liên tiếp liên hệ đến Ma tộc, vì chính là muốn người Ma tộc giúp Tang Chỉ đưa ma khí vào để hóa giải đau đớn.

Một mặt vì không muốn để cho tiểu hồ ly nghi ngờ, ngay mỗi lần nàng ngủ sau khi thi pháp đưa ma khí liền khiến cho nàng quên đi đoạn trí nhớ này. Bích Nữ thở dài, “Duy trì một thời gian như vậy, thân người của ngươi lại càng yếu ớt. Trong khoảng thời gian này, Phượng Thần kỳ thật vẫn luôn hoài nghi ngươi có liên quan đến Ma Nhãn, nhưng Tuấn Thúc liều mạng không cho phụ thân hắn động đến nửa sợi tóc của ngươi, vì vậy sau đó Phượng Thần mới cố ý dẫn ngươi nhập vào cảnh trong mơ của phong ấn quái, ly gián ngươi và Tuấn Thúc.”

Tang Chỉ trừng mắt to, “Lần đó là… do Phượng thần giở trò quỷ sao?”

Bích Nữ vuốt cằm, “Phượng thần hy vọng Tuấn Thúc kế thừa đại thống, giúp đỡ Ma tộc nhanh chóng thành tựu nghiệp lớn. Tuấn Thúc lại một mực khuyên giải Phượng Thần nên an phận thủ thường, vì vậy… Ai, sau đó chúng ta phát hiện ngươi đã có thai, Tuấn Thúc biết không thể đợi được nữa.”

Tiểu hồ ly nhíu mi, “Có ý gì?”

Bích Nữ nói, “Ma Nhãn ở trong cơ thể ngươi, chung quy rồi sẽ có một ngày ngươi sẽ bị nó phản phệ. Hơn nữa ngươi đang có mang nên nguy hiểm lại càng nguy hiểm hơn, cho nên tiểu phượng hoàng suy nghĩ mãi, cuối cùng vẫn là quyết định bí quá hoá liều.”

“Ngươi đang nói.. ” Tang Chỉ chớp chớp mắt, “Tuấn Thúc bày mưu kế hại ta để lấy đi Ma Nhãn trong cơ thể ta, nhưng thật ra là vì suy nghĩ cho ta?”

Bích Nữ nghe vậy lắc đầu, “Ngươi với tiểu phượng hoàng hiểu lầm quá sâu, chung quy ta nói gì ngươi cũng sẽ không tin. Thôi, ba ngày sau ngươi tự nhiên liền hiểu.”

Tang Chỉ mặc im lặng, nói: “Mọi người định làm gì?”

Bích Nữ gằn từng tiếng nói, “Chẳng qua mục đích của chúng ta chính là lừa Phượng Thần nói cho Tuấn Thúc biết biện pháp lấy ra Ma Nhãn, hiện tại Ma Nhãn đã được lấy ra từ trong cơ thể ngươi, nguy cơ phản phệ đã được giải trừ, tiểu phượng hoàng đương nhiên sẽ muốn hủy diệt Ma Nhãn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.