Thiếu Gia Kiềm Chế Một Chút

Chương 14




Nhất Nhất, Nhất Nhất ngoan của ta.

Tề Thiên Dương cười lạnh, nâng hộ vệ kia đứng dậy, “Chu Thanh, tự ngươi nói xem, tu vi của ngươi đạt đến cảnh giới gì rồi?”

Chu Thanh ôm quyền, mi mắt rũ xuống: “Thuộc hạ xấu hổ, được trong tộc nhiều năm dốc lòng giáo huấn, từ mười năm trước vỡ đan thành anh, cảnh giới vẫn còn chưa ổn định.”

Sắc mặt Tề Băng Nhi cũng lạnh đi, “Nhị thiếu gia thật sự muốn xen vào chuyện ở Hàm Sương Cư ta sao?”

Nàng tuy biết người đường đệ trước mắt này vô cùng được sủng ái, nhưng cũng chỉ nghe thấy, dù gì năm nay Tề Thiên Dương chỉ có hai mươi bảy, bất quá bế quan một thoáng mà thôi, lại còn thường xuyên nổi cơn điên, bị hạn chế ra ngoài, độ tồn tại bây giờ không mạnh như đại ca truyền thuyết của y nữa là.

Ngũ đại thế gia huyết thống cường đại, nên nữ tử thưa thớt, giống như tộc trưởng phu nhân, năm đó được vô số lão tổ nâng trong lòng bàn tay, nàng tuy không phải con vợ cả, nhưng Tề gia đời này có thể chỉ có một nữ hài, nàng tự tin hơn người đường đệ này, trưởng bối trong tộc nhất định sẽ thiên vị nàng.

Huống hồ đánh chết một nô tỳ tính là gì chứ? Mấy năm nay nàng giết còn ít sao? Đều là một đám tiện nhân thân phận thấp kém lòng dạ cao hơn trời! Dựa vào cái gì hả? Bằng gương mặt kia?

Biểu tình Tề Băng Nhi khẽ vặn vẹo, nhìn dung mạo đẹp đẽ của Tề Thiên Dương, móng tay bấm vào thịt, để lại một vòng vết máu.

Tề Thiên Dương một bụng tức giận, có ý muốn cho nàng một bài học, mu bàn tay chạm đến cán kiếm lạnh lẽo.

Cánh hoa đào, mưa máu, chi đứt...

Màu máu trong mắt luân phiên chuyển đổi mấy lần, Tề Thiên Dương đột nhiên phản ứng lại, kinh hãi lùi về sau một bước.

Cậu thế mà, lại muốn giết người...

Chu Thanh nằm trong tốp người lâu năm nhất ở Phi Vũ Vệ, nhìn thấy cặp mắt đào hoa hiện ra tơ máu kia, thầm kinh hoảng, theo phản xạ kéo cổ tay mảnh khảnh muốn lùi về sau, lại thấy hồng quang trong mắt Tề Thiên Dương chậm rãi thối lui, hắn thở phào nhẹ nhõm quay đầu, một khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần xuất hiện trước mắt.

Đây là... Lạc Nhi công tử muốn tìm?

Mặt Chu Thanh bỗng chốc đỏ bừng.

Tề Thiên Dương gian nan đè thô bạo cùng sát ý cuồn cuộn trong lòng xuống, phun ra vài chữ: “Người ta mang đi, không muốn chết thì đừng dây dưa nữa!”

Dưới tay cậu bỗng dưng hiện ra một hoa văn hình mây xanh, nhanh chóng bao lấy thân người Chu Thanh cùng Ninh Lạc, chỉ thấy bạch quang lóe lên, thân hình hai người liền biến mất không còn tăm hơi.

Tề Băng Nhi tức giận đến xanh cả mặt, kêu to về phía thân ảnh Tề Thiên Dương ngự kiếm mà đi: “Tề Thiên Dương!”

Thật vất vả cưỡng ép chống đỡ đến Kinh Viên, đôi mắt Tề Thiên Dương đã hoàn toàn biến thành màu đỏ, cũng may lúc cậu thanh tỉnh còn lại mấy phần ý thức, trực tiếp phi kiếm dừng trong Đào Hoa Lâm.

Mười dặm rừng hoa đào, tôn nghiêm sau cùng của y.

Trong rừng kiếm khí không dứt, tiếng gào thét bên trong đầy thống khổ và điên cuồng, chỉ nghe thôi, cũng có thể nghe ra bên trong là tình trạng gì.

Sở Hàn Phi túm chặt cổ áo Chu Thanh, rõ ràng chỉ là kỳ Kim Đan, hàn ý thấu xương trong mắt lại làm cho tu sĩ kỳ Nguyên Anh không nhịn được giật cả mình.

“Chuyện gì xảy ra? Nói!”

Người đang yên đang lành đi ra ngoài, trở về lại thành cái dạng này!

Chu Thanh: “Ta, ta nói! Là Băng tiểu thư, nàng và công tử ầm ĩ một trận, công tử liền tức giận thành như vậy...”

Trên thực tế hắn cảm thấy cái người mới theo hầu bên cạnh công tử này có hơi chuyện bé xé ra to, công tử sinh ra đầu óc đã có chút vấn đề, hết ngày lại phát rồ, thời gian so với lúc tỉnh táo còn nhiều hơn, gần đây đúng là có tốt hơn nhiều, nhưng cũng không thể xem đây là lý do đem y thành người bình thường a!

Tề Băng Nhi!

Sở Hàn Phi mắt đầy hung lệ, qua một thoáng, đè xuống, ngay cả Chu Thanh gần nhất cũng không phát hiện ra.

“Được rồi chuyện nhị thiếu gia có lão gia, phu nhân làm chủ.” Ngôn Húc Phong nói: “Ngươi lần trước thổi cái khúc kia không phải có chút hiệu quả sao?”

Ngôn Húc Phong ngày thường quan tâm Tề Thiên Dương nhất trái lại là người trấn định nhất, bởi vì hắn đã có quá nhiều kinh nghiệm, tuy rằng lòng vẫn như lửa đốt, lại không luống cuống tay chân.

Trước tiên hắn truyền tin cho Tề Viễn Hàng cùng Trầm Lăng Nhạn, thấy Sở Hàn Phi chỉ biết túm chặt Chu Thanh, không nhịn được nhắc nhở.

Đúng, đúng, đúng, Minh Tâm khúc...

Sở Hàn Phi lấy sáo ngọc vẫn đeo bên hông không rời xuống, khuôn mặt tuấn mỹ vô song bị hoảng loạn thay thế, suýt chút nữa cầm ngược, mới bắt đầu còn thổi sai mấy nốt.

Thống khổ gào thét như vậy, thiếu gia của hắn, đến tột cùng phải chịu bao nhiêu đau khổ chứ?

Không thể nghĩ, không dám nghĩ, hắn muốn gắng giữ mình tỉnh táo, không thể thổi sai...

Tề Thiên Dương một bên gào thét một bên bổ ngang chém dọc, dáng dấp khủng bố cực kỳ, kỳ thực chính cậu cũng không cảm giác được, cậu chỉ cảm thấy mình sa vào một giấc mộng.

Mới bắt đầu, là một mảnh ươn ướt ấm áp, bao lấy cả người cậu vào bên trong, cảm giác an toàn ngập tràn làm cậu hạnh phúc đến nỗi muốn khóc.

Không biết tại sao, cậu rõ ràng có cha mẹ, huynh trưởng thương yêu, gia thế khinh người, quan hệ qua lại không tệ... vân vân, nhưng cậu vẫn không có cảm giác an toàn, ngay cả ngủ cũng cuộn thành một đoàn.

Dần dần, cậu bắt đầu bị chèn ép, do không rõ vì sao, nên liều mạng giãy dụa, chợt cậu phát hiện trước mắt mình một mảnh đen nhánh, điều này làm cậu giằng co càng thêm liều mạng.

Bên tai phảng phất có âm thanh ong ong trầm bổng, không rõ ràng, dần dần, cậu không còn khí lực, chỉ có thể từng chút từng chút bị đẩy đến một không gian chật hẹp.

... Loại cảm giác tương tự thế này, chẳng lẽ?

Tề Thiên Dương vểnh tai lên, cảm thấy mình sau một khắc hẳn là sẽ nghe thấy một câu “Phu nhân dùng sức”, nhưng không, ngoại trừ thỉnh thoảng có mấy tiếng kêu đau đớn, bên tai lại không một tia tạp âm nào khác.

Đợi đến khi cách một tầng mí mắt thật mỏng, nhìn thấy ánh sáng mờ mờ, Tề Thiên Dương mới xác định, mình được “sinh” ra.

“Ngươi làm rất tốt.” Bỗng nhiên một giọng nam lạnh lùng truyền đến.

Lập tức giọng nữ yếu ớt nói: “Đại nhân..., đáp ứng chuyện của thiếp...”

“Như ngươi mong muốn.”

Tề Thiên Dương cảm thấy mình được người ta bế lên, ngón tay ấm áp vuốt nhẹ lên cánh môi cậu.

Chờ chút đã, cánh môi?

Nhà ai sinh tiểu hài tử ra lại không lập tức kiểm tra bộ vị nọ mà sờ miệng? Người này có phải là cha của cậu hay không vậy?

Tề Thiên Dương đang buồn bực, chợt có hai phiến gì đó nong nóng áp lại gần,khí tức thanh lãnh đập vào mặt. (Lau xong mới hôn =]]])

Một cái hôn.

Mẹ nó cái quái gì đây? Tề Thiên Dương giơ tay muốn đánh người, hai cổ tay con con mềm mại lại bị bắt lấy.

“Nhất Nhất, Nhất Nhất ngoan của ta, đừng nghịch...” Giọng nam thanh lãnh khẽ nhu hòa, “Có giận ta cũng đừng đến nỗi gửi hồn người sống vào trong một người như vậy chứ, là cố ý làm ta đau lòng sao?”

Tề Thiên Dương đầu óc mơ hồ, nhưng cũng không làm lỡ cái chân đá tên luyến đồng chết tiệt của cậu, người kia dễ dàng đè cậu lại, âm thanh bất đắc dĩ: “Tính khí này thực sự là... Đợi trở về sẽ trừng trị ngươi.”

“Đã nói lần này cái gì cũng tùy ngươi, xem ra ta lại muốn nuốt lời rồi.”

“Cứ là một nhà thôi.”

“Gia đình tích thiện, tất có dư khánh*, phúc đức tổ tông, kéo dài hậu tự ” (Dư khánh là phúc đức đời trước lưu lại cho đời sau, tương tự với nhân quả báo ứng.)

Ấm áp quen thuộc bao lấy mình, lần thứ hai một mảnh đen kịt trước mắt, Tề Thiên Dương ngây ngẩn, đột nhiên cảm thấy thanh âm kia rất quen tai.

Tiếng sáo trong trẻo âm vang bên tai, Tề Thiên Dương lắc lắc đầu, lúc này mới phát hiện mình đang cầm một thanh kiếm sắc bén sắp chặt cây đào xuống.

Bốn phía một mảnh lộn xộn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.