Thiên Vị Có Một Không Hai

Chương 47: Chỉ bằng Lâm Chiêu thích tôi mà không phải cô.




Edit: Khang Vy

Beta: Peachh

Nghe lời anh nói xong, miệng Dịch Nhiễm động vài cái, cúi đầu im lặng một hồi lâu mới nói tiếp, "Sao lòng dạ anh lại hẹp hòi thế chứ, tới cái này mà cũng so đo." Tuy nói vậy nhưng cô đều hiểu rõ.

"Anh muốn sao cũng được, em sẽ luôn ở bên anh."

Lâm Chiêu nắm chặt điện thoại di động, ngón tay dùng sức, đầu ngón tay trắng bệch.

Anh nhìn ngoài cửa sổ xe, bầu trời xanh lạ thường, trời xanh không mây. Anh hoảng hốt nhớ lại một lần gặp cô vào năm nọ.

Bầu trời tăm tối âm u, cô cầm theo túi đồ đi lướt qua anh, ánh mắt không hề dừng lại trên người anh, bước đi vô cùng dứt khoát.

Khi đó, suy nghĩ duy nhất của anh chính là: Cuối cùng anh đã làm không tốt ở chỗ nào.

Lúc Dịch Giang tới nơi, Dịch Nhiễm đã thu dọn đồ đạc xong xuôi đợi dưới lầu. Nhìn về đoàn xe phía sau ba mình, cô khẽ thở dài, "Ba ơi ba, con chỉ có chút hành lý thôi mà, không dùng tới nhiều xe như vậy đâu."


Vừa dứt lời đã bị ba đáp trả lại bằng một cái trừng mắt.

"Ba nuôi con lớn tới chừng này chỉ cần suиɠ sướиɠ trong tình yêu thương là đủ mà con lại làm bản thân ấm ức chịu thiệt tới mức này à?"

Dịch Nhiễm có chút chột dạ nhưng vẫn kiên cường lý sự với ông.

"Trên mạng đều khen con cả đấy, bảo con độc lập kiên cường không dựa vào gia thế."

Dịch Giang hừ lạnh, "Con còn không biết xấu hổ mà nhắc lại à?"

Dịch Nhiễm rất lo lắng về dư luận, còn định hỏi thêm đã bị ông cắt lời.

"Về nhà trước đã."

Sau khi về đến nhà, Trương Vân Xuân đi tới xách đồ đạc giúp cô rồi đưa cô về phòng mình. Bà vô cùng vui vẻ lôi kéo Dịch Nhiễm trò chuyện không dứt lời.

Phòng cô vẫn là căn phòng trước kia, hướng nam, ánh sáng rất tốt. Bày trí trong phòng đều được thay mới, chăn ga cũng vừa mới thay, là màu sắc và hoa văn cô thích.


Trương Vân Xuân: "Con thắng cuộc thi kia nên ba con vui lắm, sớm đã cho người sửa chữa lại toàn bộ phòng con rồi."

Vẻ mặt Dịch Nhiễm có hơi uể oải, "Dì à, con thấy con đã mang lại cho mọi người nhiều phiền phức quá."

"Có gì mà phiền phức chứ, đều là chuyện nhỏ cả."

Sau khi xuống lầu, Trương Vân Xuân nói đi nấu chè đậu đỏ cho cô rồi vội vàng chạy tới phòng bếp. Dịch Giang vẫy tay với cô, Dịch Nhiễm lại đi tới bên sofa ngồi.

Ba cô nhìn chằm chằm cô hồi lâu mới hỏi, "Cô ta đánh con ở đâu?"

Dịch Nhiễm ngẩn người rồi chỉ vào má trái. Dịch Giang nghe xong, vẻ mặt tức khắc trở nên giận dữ, "Nuôi con lớn tới mức này, đầu ngón tay ba cũng chưa từng động vào."

Dịch Giang bực tức đi lại vài vòng trong đại sảnh, nói sao cũng không chịu ngồi xuống.

"Thôi ba ơi, sau này con đánh trả được rồi."


Tuy rằng một cái tát đó dừng trên mặt Cố Tắc Yến nhưng miễn cưỡng cũng coi như là cô đã trả thù thành công.

Dịch Nhiễm thấy ba mình vẫn còn đang tức giận, muốn cho ông thêm chút thời gian bình tĩnh nên mở điện thoại ra coi.

Hai ngày nay, cô, Lương Ngôn và Lương Nặc là ba người thường xuyên thay phiên nhau lên hot search. Giờ phút này cô xem lại, tên cô đã không còn mà thay vào đó là Cố Tắc Yến. Số lượt bình luận dưới đăng weibo của cô ngày đó đã quá hàng nghìn người.

[Bây giờ tôi cực kỳ muốn phỏng vấn tâm tình của Cố tổng lúc này.]

[Người bạn gái chưa từng để vào mắt bỗng biến thành thiên kim hào môn, có phải tiêu hoá mãi cũng không hết thông tin không?]

[Nếu đối xử tốt với con gái nhà người ta thì bây giờ cũng có thể bớt cố gắng thêm vài chục năm rồi haha.]

[Hồi tôi đi làm thêm ở quán bar từng gặp Cố Tắc Yến và Dịch Nhiễm. Lúc ấy tôi còn sợ ngây người, nghĩ thầm người bạn gái tốt như thế mà anh ta còn không hài lòng chỗ nào. Đối xử với người ta không hoà nhã thì cũng thôi đi, mấy người bạn của anh ta ai cũng có vấn đề nữa cơ.]
[Vì sao chứ! Bạn gái của anh ta thì liên quan tới bạn bè làm gì?]

[Ai mà biết, nhưng tôi chắc chắn trong mấy người bạn của anh ta, có một cô gái thích anh ta! Lúc ấy, ánh mắt cô ta nhìn Dịch Nhiễm là hận không thể đâm cô ấy vạn nhát dao.]

[Tôi không hiểu lắm, gia thế Dịch Nhiễm tốt tới vậy, vì sao phải chọn người đàn ông thế chứ! Nếu như tôi có người ba lắm tiền như thế, ai mà coi thường tôi thì nhất định tôi sẽ cho người nửa đêm trùm bao tải đánh anh ta nhừ đòn.]

[Phượng hoàng nam* đi dụ dỗ con gái nhà người ta đấy à. Không chừng đã đi tẩy não đằng gái rồi ấy, ngược đãi tinh thần người ta như thế mà còn khiến người ta yêu mình tới chết đi sống lại. Loại người này tôi thấy nhiều lắm rồi. Tôi có một người bạn cũng thế, giàu đẹp giỏi, biết nói sáu loại ngôn ngữ liền, chơi cello còn đỉnh nữa. Nhưng cuối cùng lại yêu một người làm công ăn lương tầm thường. Lúc cãi nhau tên kia còn mắng cô ấy có tính đại tiểu thư, bảo cô ấy không biết thông cảm cho mình, còn nói mình yêu cô ấy bao nhiêu. Cười chết mất, một tháng kiếm được 3000 tệ, dùng 500 tệ mua một đôi giày cho bạn thân tôi mà đã thổi phồng mình yêu cô ấy tới chết đi sống lại. Mà cô bạn thân tôi cũng ngu cơ, bị một đôi giày làm cho cảm động khóc không thành tiếng, mua cho tên đó một đống giày túi hàng hiệu. Vì tên đó mà còn cãi nhau một trận với gia đình, cắt đứt mọi nguồn kinh tế, ở chung với tên đàn ông kia, nói là muốn ở bên anh ta dùng hai bàn tay trắng gây dựng sự nghiệp. Kết quả chẳng ai ngờ tới cả, lúc cô ấy mang thai ba tháng mới phát hiện bạn trai ở bên một em gái gội đầu, tên kia còn nói như mình đúng lắm, nói rằng đàn ông cũng có nhu cầu sinh lý.]
(*ý chỉ người xuất thân từ gia cảnh bần hàn dựa vào cố gắng nỗ lực mà phất lên nhưng nội tâm vẫn mang tư tưởng truyền thống. Khi bước vào cuộc sống thành thị rất dễ xảy ra xung đột về mặt lẽ sống đối với bạn bè. Từ này còn được dùng để nói về những người bủn xỉn, tự ti, mẫn cảm có một loạt thói hư tật xấu, được liệt vào danh sách 'đối tượng cần cảnh giác trong hôn nhân', theo baike.)

[Thật đáng sợ.]

[Đáng sợ +1.]

[Cho nên tôi muốn nhắc nhở chị em con gái chúng ta, phải biết nghe lời ba mẹ.]

[Mà làm tôi thấy tởm nhất là chưa quên được bạn gái cũ mà đã yêu đương với người ta ấy. Còn chưa được tính là yêu đương mà còn bạo lực lạnh với người ta. Lương Ngôn cũng thật rẻ mạt, lúc trước người ta nghèo rớt mồng tơi thì chia tay ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, về nước thấy sự nghiệp người ta thành công thì lại đi cứu vớt tình yêu của mình, có biết xấu hổ không vậy!]
[Trước đó lúc cô ta và Cố Tắc Yến lăng xê với nhau tôi đã muốn nói rồi. Nếu thật sự yêu nhau như vậy, sao người khác có thể chen chân vào được chứ?]

[Đúng là một tên đàn ông thấp kém, nhớ mãi không quên bạn gái cũ mà còn hưởng thụ sự phụng hiến vô tư của bạn gái hiện tại.]

[Mà tên đàn ông thấp kém này còn có một đống người thích nữa chứ, không phải Lương Nặc cũng vậy sao, lại còn có mặt mũi đi đánh người ta nữa.]

[Dịch Nhiễm cũng thật khờ, coi trọng ai không coi trọng, lại đi coi trọng tên này làm gì?]

[Tôi có 1 nói 1 thôi nhé, Cố Tắc Yến trông khá là đẹp trai. Người trong hào môn như bọn họ nhất định đều phải chịu đựng liên hôn của gia tộc. Liệu có phải là đối tượng liên hôn xấu quá khiến cô ấy không chịu nổi nên mới bỏ trốn không?]

[Tôi thấy người chị em này nói có lý.]
Dịch Nhiễm nhìn bình luận này, có chút chột dạ.

Thật sự cô rất muốn trả lời lại, cô không phải người yêu cái mặt.

Nếu mà phải bàn luận về diện mạo, vẫn là Lâm Chiêu đẹp hơn.

"Xem cái gì đấy, vừa về nhà đã nghịch điện thoại."

Dịch Nhiễm cười tủm tủm, "Đọc bình luận trên mạng ạ."

Vẻ mặt Dịch Giang bình tĩnh, "Không có gì hay mà đọc cả, bên quan hệ công chúng đã bắt đầu làm việc rồi, rất nhanh trên mạng sẽ chỉ còn lại lời khen con thôi, người bị mắng nhất định là thằng họ Cố kia."

"Ba ơi, ba muốn để anh ta không phân thân ra xử lý được à?"

Sắc mặt Dịch Giang nặng nề nhìn Dịch Giang một lát rồi nói, "Con còn suy nghĩ gì với nó à?"

"Sao có thể chứ." Dịch Nhiễm đáp lại, "Chỉ là cảm thấy không thú vị, không muốn có liên quan gì tới anh ta thôi ạ."

"Lúc trước là do con ương bướng theo đuổi anh ta, bây giờ chuyện thành ra như vậy, con cũng có một phần trách nhiệm."
"Chúng ta... có cần gặp mặt ba mẹ Lâm Chiêu không ạ?" Dịch Nhiễm thở dài, vẻ mặt mất tự nhiên, "Lúc trước con không lễ phép với dì Ôn, nhất định dì ấy vẫn còn giận con."

"Việc này ba phải nói trước." Dịch Giang suy nghĩ một lát rồi hỏi cô, "Con nghĩ kỹ rồi sao? Thật sự thích Lâm Chiêu, muốn ở bên thằng bé?"

Dịch Nhiễm ngượng ngùng liếm môi, do dự một chút rồi kiên định gật đầu.

"Dạ, thật sự thích ạ, con muốn ở bên anh ấy."

"Vậy thì để ba đi nói giúp con, giúp con xin lỗi đàng hoàng."

"Vậy thì con đi với ba, như vậy cũng thành tâm hơn."

Dịch Giang từ chối, năm đó ba mẹ Lâm Chiêu tức giận tới mức nào, Dịch Nhiễm không hề thấy được.

Nếu lần này đi, vì chuyện năm đó không khỏi sẽ phải nghe vài lời khó nghe.

"Không cần, việc này ba sẽ xử lý, con cứ đợi ở nhà. Nếu nhà bọn họ vẫn tức giận không chịu tha thứ, chúng ta cũng đừng cưỡng cầu."
"Ba ơi, con và Lâm Chiêu, anh ấy..."

"Ba biết con thích, nhưng hai đứa kết hôn lại là chuyện của hai gia tộc. Ba không muốn con gả qua đó bị người ta coi như câu chuyện cười, lấy chuyện quá khứ ra để bới móc."

"Nếu gả qua đó phải chịu ấm ức, vậy ba không gả con đi nữa."

"Ba nuôi con cả đời này."

Đôi mắt Dịch Nhiễm đỏ bừng, cô kéo tay ông nức nở nói, "Trước kia chọc ba tức giận, bây giờ lại khiến ba nhọc lòng vì con, đều là do con không tốt."

"Nói bậy gì đó, có ba mẹ nhà ai mà không sầu lòng vì chuyện chung thân đại sự của con cái đâu, con không cần có tâm lý gánh nặng như thế."

Tuy rằng như thế, nhưng lúc Dịch Giang tới Lâm gia, Dịch Nhiễm vẫn đi theo.

"Con ở yên trong xe, nếu có chuyện gì thì con vào sau."

"Ba ơi, vậy thì vô dụng quá, con cảm thấy mình không có tiền đồ chút nào."
"Đây không phải chuyện một lần là có thể nói hết, về sau sẽ cho con có cơ hội xin lỗi."

Dịch Giang xoa đầu Dịch Nhiễm, thở dài, "Coi như con thông cảm cho ba đi, ba không có cách nào nhìn con chịu thiệt được."

Dịch Nhiễm vừa đau lòng lại vừa cảm thấy ngọt ngào, nhìn bóng dáng của ba, cảm xúc trăm mối ngổn ngang.

Lúc có điện thoại, cô cũng không nghĩ nhiều mà bắt máy ngay, khiến cô không ngờ tới là người gọi điện cho mình chính là Cố Tắc Yến.

Vẻ mặt cô trở nên lạnh nhạt, bước xuống xe, đi hai bước trên đường ủ rũ trả lời, "Rốt cuộc là anh có bao nhiêu số điện thoại thế!"

Đúng là âm hồn mãi không tan, cô đã kéo bao nhiêu số vào danh sách đen rồi, vậy mà anh ta vẫn còn gọi tới.

Cố Tắc Yến đã uống không ít rượu, trong miệng lẩm bẩm không biết đang nói cái gì.

Gần đây cuộc sống anh ta không tốt chút nào, bên tai chỉ có tiếng cười nhạo.
Người quen hay người lạ đều đang chế nhạo chuyện tình cảm của anh ta.

Mà câu anh ta nghe nhiều nhất chính là - hối hận không?

Anh ta tựa lưng vào ghế, giơ điện thoại, ngẩng đầu nhìn trần nhà.

Anh ta có thể nghe được tiếng hít thở của Dịch Nhiễm đầu bên kia điện thoại.

Nghĩ tới trước kia, cô từng chờ anh ta thật lâu, dáng vẻ của cô nằm ngủ trên ghế dài phía bên ngoài.

Khi đó sự nghiệp vừa mới bắt đầu khởi sắc, anh ta thường xuyên bực bội. Mà Dịch Nhiễm lại khác hẳn so với anh ta, lúc nào cũng nghiêm túc kiên định làm chuyện của mình.

Bây giờ nhớ lại những chuyện cũ khi đó, anh ta lại cảm thấy ấm áp. Nhưng tất cả những điều này đều do anh ta trước đây cố tình lảng tránh.

Anh ta càng ngày càng nhận rõ hiện thực, Dịch Nhiễm đã hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống có anh ta, mà anh cũng không thể quay đầu là có thể nhìn thấy cô được nữa.
Ảo não lại hối hận, câu nói kia buột miệng thốt ra.

"Dịch Nhiễm, anh hối hận rồi."

Bây giờ anh ta thường xuyên nhớ tới cô, lại chỉ có thể nhìn thấy cô qua ứng dụng mạng xã hội, nhìn thấy dáng vẻ thân mật của cô và một người đàn ông khác.

Cảnh tượng này vô cùng quái dị đối với Dịch Nhiễm, cô nghi hoặc hồi lâu, phản ứng đầu tiên chính là những lời cư dân mạng nói.

Dịch Nhiễm: "Anh... muốn bớt thời gian cố gắng thêm vài chục năm à?"

Cố Tắc Yến: "..."

"Nhưng tôi và ba tôi không hề có ấn tượng tốt nào với anh cả."

Cô liếm môi, sâu sắc chân thành khuyên một câu, "Vậy nên... anh vẫn nên tìm người khác thôi!"

Đầu bên kia chưa gì đã cúp máy, Cố Tắc Yến cảm thấy như có một chậu nước lạnh dội từ đầu tới chân.

Dường như anh ta đã hiểu rõ, chân thành bị người ta dẫm đạp dưới chân là cảm giác như thế nào rồi.
Sau khi Dịch Nhiễm tắt máy mới cảm thấy đen đủi. Cô cũng không biết Cố Tắc Yến bị làm sao, trước kia lúc chia tay tới mặt cũng không thấy đâu, bây giờ chia tay sao lại cứ tìm cảm giác tồn tại ở phía cô thế.

Còn lâu cô mới tin cái anh ta gọi là chân thành.

Lúc này, Dịch Nhiễm nghe được tiếng xe chạy tới, nhìn theo hướng âm thanh là một chiếc siêu xe màu đỏ vô cùng phong cách.

Trên xe cũng là người quen cả.

Tôn Vân Thiến nhìn thấy Dịch Nhiễm thì hơi sửng sốt, sau đó xuống xe, vẻ mặt lạnh nhạt.

Chưa gì cô ta đã đánh đòn phủ đầu, "Sao cô lại tới đây?"

Dịch Nhiễm hỏi lại, "Vậy còn cô?"

Tôn Vân Thiến nhếch môi, "Là mẹ của Lâm Chiêu mời tôi tới uống trà, dì ấy và tôi dạo này thường uống trà với nhau."

Sao Dịch Nhiễm lại có thể không nhìn ra sự khoe khoang trong lời nói của cô ta được, cô không tiếp lời, Tôn Vân Thiến lại cho rằng cô ghen ghét, "Mẹ của Lâm Chiêu đúng là rất tốt, trước đó còn tặng tôi trà hoa về uống, mỗi lần tám chuyện đều rất tận hứng."
"Vậy nên, cô muốn nói gì?"

Tôn Vân Thiến không thích nhất chính là dáng vẻ ngây thơ này của cô, trong mắt cô ta, cô đang giả vờ.

"Dịch Nhiễm, tôi thật sự phải bội phục tâm lý của cô đấy. Gây ra chuyện khiến ai cũng biết mà còn dám tới nhà Lâm Chiêu, cô cảm thấy ba mẹ anh ấy có thể tiếp nhận cô à?"

Cô ta lại nói, "Năm đó cô gây chuyện không nhỏ, người của Lâm gia phải xử lý tới mức cột sống có vấn đề. Bây giờ cô bị người ta đá lại quay ra muốn gương vỡ lại lành với Lâm Chiêu, coi Lâm gia quá rẻ rúng à?"

Dịch Nhiễm mím môi, đang suy nghĩ xem nên nói thế nào lại thấy Tôn Vân Thiến ngẩng đầu, vẻ mặt kiêu ngạo.

"Năm đó Lâm Chiêu thích cô như vậy, nhưng cô lại khiến anh ấy mất hết mặt mũi, xong việc còn làm cho anh ấy gánh vác tất cả, anh ấy còn giúp cô giải vây." Nhắc tới chuyện này, Tôn Vân Thiến lại oán hận.
Cô ta nhìn chằm chằm người trước mặt mình.

Cô ta cảm thấy Dịch Nhiễm không ưu tú chỗ nào cả, nhưng mà Lâm Chiêu, vậy mà lại thích người này.

Vì sao lại phải thích tới vậy, rốt cuộc Dịch Nhiễm tốt ở chỗ nào, tốt tới mức mắt anh không thể nhìn nổi người phụ nữ khác, Tôn Vân Thiến thật sự không rõ.

Lâm Chiêu lái xe trở về, lại muốn nói với ba mẹ chuyện của Dịch Nhiễm.

Xe chậm rãi chạy, anh thấy được cách đó không xa có hai chiếc xe đỗ lại, Tôn Vân Thiến và Dịch Nhiễm đều đứng đó.

Anh hạ cửa sổ xe, xe chậm rãi đi về phía bọn họ, lời bọn họ nói cũng truyền tới tai anh vô cùng rõ ràng.

Tôn Vân Thiến: "Dịch Nhiễm, tôi muốn hỏi cô rằng dựa vào cái gì? Năm đó vì cô mà tinh thần Lâm Chiêu không vựng dậy nổi, lúc anh ấy suy sụp thì cô ở đâu?"

"Lúc trước cô khiến anh ấy tổn thương, bây giờ thì có tư cách gì mà yên tâm thoải mái tiếp nhận tất cả sự tốt bụng của anh ấy?"
Dịch Nhiễm đã từng nghe về những điều này.

Thật ra Tôn Vân Thiến nói không sai, những lời này cô cũng từng tự hỏi bản thân rất nhiều lần rồi.

Cô rất sợ tới nhà Lâm Chiêu. Không phải sợ ba mẹ Lâm Chiêu mắng mình, mà là vì áy náy bởi những chuyện đã làm tổn thương Lâm Chiêu trước đây.

Dựa vào cái gì mà cô có thể yên tâm thoải mái như vậy chứ?

Dịch Nhiễm đứng quay lưng, lại đang đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân nên không chú ý tới xe Lâm Chiêu cũng đã dừng sau lưng mình. Tôn Vân Thiến để ý thấy, có chút khẩn trương lại có chút lo sợ.

Dịch Nhiễm nghĩ lại, nhưng cô cũng hiểu rõ bản thân.

Nếu như cô không tim không phổi, thật sự kiên cố đao kiếm khó chém, vậy thì cô không thể vì mấy câu nói của Tôn Vân Thiến mà đã rút lui.

Dịch Nhiễm đối diện với đôi mắt của Tôn Vân Thiến, ánh mắt không hề trốn tránh.
"Chỉ bằng Lâm Chiêu thích tôi, không hề thích cô."

Cô thong thả ung dung đáp, ánh mắt bình tĩnh, nhìn vô cùng bướng bỉnh.

Tôn Vân Thiến tức giận hộc máu, tay nắm chặt, hận không thể đánh cô một cái.

Lâm Chiêu cười khẽ, ngước mắt nhìn cô rồi mở cửa xuống xe.

Nghe thấy động tĩnh, Dịch Nhiễm mới hoàn hồn, nhìn đôi chân dài bước xuống từ xe, mặt cô tức khắc đỏ lên.

"Sao anh về mà không nói câu nào vậy, nghe thấy nhiều chưa?"

"Còn trách anh nữa, rõ ràng là em nhập tâm quá mà."

Anh lại đánh giá cô từ trên xuống dưới, hơi nhướng mày, "Quần áo mới mua à?"

"Đẹp không?"

"Đẹp." Vẻ mặt anh ôn hoà, "Vừa mới thi xong còn mệt mỏi, nên ra ngoài nhiều hơn."

"Em biết rồi." Cô thấy anh thì vui vẻ, nhịn không được kéo tay anh, "Lần sau chúng ta đi chung nha."

Hai người nói chuyện với nhau không coi ai ra gì, vẻ mặt Tôn Vân Thiến hết đỏ lại trắng.
"Lâm Chiêu." Cô ta nôn nóng gọi tên anh, nghe tiếng, Lâm Chiêu nhìn về phía cô ta, vẻ mặt lạnh nhạt hoàn toàn khác biệt với khi đối diện với Dịch Nhiễm.

"Chuyện gì."

"Bác gái mời em tới uống trà."

Vẻ mặt Lâm Chiêu không có gì thay đổi, gật đầu, "Cô cứ tuỳ ý." Giọng nói không thân thiết cũng không gần gũi, lạnh nhạt như đang nói chuyện với một người xa lạ.

"Em... không hiểu." Cô ta lẩm bẩm, "Rõ ràng cô ta từng làm tổn thương anh, vì sao anh còn như vậy."

Lâm Chiêu cúi đầu nhìn Dịch Nhiễm, không nhìn Tôn Vân Thiến thêm cái nào nữa.

"Không phải vừa rồi cô ấy đã trả lời cô rồi sao?" Anh chỉnh lại tóc thay Dịch Nhiễm, dáng vẻ trả lời cô ta vô cùng tuỳ ý.

"Đương nhiên là bởi vì thích cô ấy rồi."

Tác giả có lời muốn nói:

Tôi tuyên bố, Dịch Nhiễm có bàn tay bóp nát trái tim người khác trong tác phẩm này.
Cố Tắc Yến: Tôi muốn hộc máu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.