Thiên Tung Xinh Đẹp

Chương 27: Bánh ngô




Trên đường lên đỉnh núi Thánh linh sơn, Tề Thiên Tung trong lòng hơi có chút buồn bực. Nàng thế nào cũng không nghĩ đến, kiểm tra năng lực của Thánh môn không ngờ lại kết thúc nhanh như vậy. Vốn nàng còn muốn quan sát thực lực của anh em tuyệt sắc kia một chút, xem bọn họ nhìn mình chằm chằm như thế là có ý gì. Ai biết mấy trưởng lão Tần gia kia không ngờ chỉ nhìn họ một chút, đã vội phất phất tay áo, tuyên bố thông qua! Mấy người sau cũng vậy, điều này khiến cho mấy người trước đó ‘Dốc hết tâm huyết’ để được thông qua kiểm tra năng lực không khỏi sinh lòng oán giận. Bất quá, nếu bọn họ biết mấy vị trưởng lão kia sở dĩ muốn nhanh nhanh kết thúc kiểm tra là để tìm chỗ không người mà nôn mà ói, sẽ cảm động nói một câu: các ngài xin cứ tự nhiên!

Hiện giờ, những người được thông qua kiểm tra năng lực đang chậm rãi bước tới đỉnh núi Thánh Linh sơn, ở đây họ sẽ lựa chọn tông môn và lão sư muốn theo học cũng như sẽ đi theo họ suốt những năm sau này. Đám người Tề Thiên Tung đứng mũi chịu sào tiêu sái đi ở phía trước, theo sát phía sau là hai anh em tuyệt sắc và người của Thánh Thiên tứ đại tông môn. Bởi vì, Tần Mộng Yên bị dọa hôn mê bất tỉnh, nên dẫn đường chỉ còn một mình Tần Chính mà thôi.

Vẻ mặt Tần Chính đối với Tề Thiên Tung lúc này hoàn toàn như ong mật thấy đường, nếu không phải ngại áp lực của đám người Tề ThiênSách thì đã sớm chạy đến gần. Mấy người Bắc Thần Diêm ngược lại rất thoải mái chậm rãi theo phía sau, thưởng thức cảnh đẹp xung quanh, bất quá, ánh mắt cũng như có như không theo trên người Tề ThiênTung. Diệp Thần đã sớm không nhịn được, kiểm tra năng lực vừa kết thúc đã vội vã chiếm cứ vị trí có lợi nhất bên người Tề Thiên Tung, ríu ra ríu rít nói chuyện không ngừng. Đến nỗi khí phách như Tề ThiênSách, hào phóng như Tề Thiên Ngạo, khả ái như Tề Thiên Duyệt cũng nhịn không được mà tặng kèm cho nàng ta ánh mắt ghen ghét.

"Thánh môn thật đúng là vùng đất của kỳ hoa dị thảo! Huynh nhìn xem trên đất có rất nhiều những Bách Vị Cúc, Cửu Diệp Thảo, Tam Vĩ Hoa, chậc chậc, toàn là dược liệu tốt!" Tề Thiên Duyệt nhìn những loại hoa cỏ quý hiếm đầy đất, đôi mắt như mảnh trăng non khả ái càng thêm híp lại thành một đường.

"Đồ cuồng chế thuốc! Đệ không phát hiện thứ đáng tiền dưới đất không chỉ có cây cỏ quý hiếm sao!" Tề Thiên Ngạo lắc đầu thở dài nói.

Nghe Tề Thiên Ngạo nói thế, bọn người Tề Thiên Tung mới phát hiện nguyên tố năng lượng ở Thánh linh sơn sở dĩ dồi dào như thế là do dưới đất có đủ các loại ma tinh thạch?!

Ma Tinh Thạch đối với người tu luyện mà nói là một vật liệu phụ trợ rất hữu hiệu, nó có thể khiến nguyên tố năng lượng trong không khí nhanh chóng ngưng kết lại. Ma Tinh Thạch cũng phân chia ra làm nhiều cấp bậc: cấp thấp nhất là ma tinh thạch thông thường có chứa tạp chất, tạp chất càng nhiều thì tác dụng càng ít. Loại Ma Tinh Thạch cấp trung rất tinh khiết, hoàn toàn không lẫn tạp chất, nên việc ngưng kết nguyên tố năng lượng cũng như năng lực hết sức dọa người, nhưng bởi vì có tính năng ngưng tụ được tất cả các nguyên tố khác nhau cho nên hiệu quả tự nhiên cũng kém đi chút. Còn Ma Tinh thạch cao cấp chính là ma tinh thạch chỉ ngưng tụ một nguyên tố năng lượng duy nhất nên cho dù cực kỳ không tinh khiết thì năng lực vẫn hơn ma tinh thạch bình thường gấp mấy lần. Bình thường, ở chợ, một khối ma tinh thạch bình thường đã có giá khoảng 100 kim tệ, loại trung cấp thì phải tốn đến vài vạn kim tệ, mà loại ma tinh thạch cao cấp có thể nói là loại đầu tư kiếm lợi có giá trị không tưởng.

Thật đáng kinh ngạc, ma tinh thạch cấp thấp ở dọc đường lên Thánh linh sơn liếc mắt nhìn sơ cũng có thể thấy được! Thiên Tung đến giờ mới chính thức cảm nhận được sự mạnh mẽ của Thánh môn -- nơi truyền thụ ngàn năm của ngũ đại tông môn!

Lúc tất cả còn đang ngạc nhiên tấm tắc thì đã đến đỉnh núi Thánh linh sơn. Thật ra cái gọi là đỉnh núi Thánh linh sơn bất quá chính là năm ngọn núi thấp nhất trên Thánh Linh, sau khi thông qua lựa chọn, mới có thể quyết định mỗi người sẽ ở ngọn núi nào, tông môn nào.

Trên đỉnh núi đã có chừng mười bóng người đang chờ ở đó, trên người bọn họ phát ra năng lượng lưu động không kém gì mấy vị trưởng lão Tần gia, Tề Thiên Tung cũng biết những người này là ngũ đại trưởng lão của Thánh Môn. Hơn nữa, nàng còn rất ‘vui mừng’ khi phát hiện ra một vài người quen, chính là những người tham gia đấu giá cùng với Bạch Ngân ở Thanh Vân Thành ngày đó: Nguyệt thị Thánh môn Nguyệt Lâm, Tiêu thị Thánh môn Tiêu Kiếm, Lục thị Thánh môn Lục Trọng.

Đứng bên cạnh Nguyệt Lâm là một nữ tử xinh đẹp đoán tuổi chắc cũng gần bốn mươi, điều này khiến cho Tề Thiên Tung không nhịn được nghi ngờ, chẳng lẽ Nguyệt thị Thánh môn âm thịnh dương suy ư, sao lần nào gặp mặt cũng đều là phái nữ? Ngược lại những tông môn khác cũng toàn một giới tính. Bên cạnh Tiêu Kiếm là một lão giả dáng người thấp bé. Còn ở cạnh Lục Trọng là một nam tử thành thục độ khoảng ba mươi tuổi, bề ngoài trông rất anh tuấn, bất quá, vóc người hơi mập. Còn những người của Tần gia có nhiệm vụ đón người là các vị trưởng lão khoảng ba - bốn mươi tuổi, rất anh tuấn uy vũ (đoán chừng ba vị trưởng lão phụ trách kiểm tra năng lực vẫn còn đang ói đây!) Nhưng điều khiến Thiên Tung giật mình chính là Mục thị Thánh môn lại chỉ có một người, nếu nói hắn là đại trưởng lão sợ rằng chẳng ai tin. Từ dung mạo đến dáng vẻ, người này dường như chỉ khoảng chừng hơn hai mươi thôi, khuôn mặt có thể nói là phong thái tuấn lãng, ngọc thụ lâm phong, hơn nữa hắn có vẻ bề ngoài giống như đồng chí Gia Cát cầm quạt lông chim phe phẩy, cái kiểu đi ba bước quạt một cái, đi bảy bước là muốn đột quỵ, khiến người ta nhìn thế nào cũng thấy giống bọn công tử nhà giàu tự cho mình là phong lưu. Thế nhưng từ khi nhìn thấy người này, trong lòng Tề Thiên Tung xuất hiện ngay một từ: lão Hồ Ly vạn năm tuổi! Không sai, người này tuyệt đối là lão Hồ Ly đã sống qua vạn năm đang giả vờ là heo muốn ăn thịt cọp!

Lúc này, một vị trưởng lão Tần gia đứng ra nói: "Hoan nghênh các vị đã tới Thánh môn học tập! Các vị đều là người đến từ các đại gia tộc, tin ckhăn che mặt màu đenu khi trải qua quá trình bồi dưỡng ở Thánh môn, tương lai các vị tuyệt đối có thể trở thành các bậc anh tài tunghoành khắp đại lục! Những người thông qua kiểm tra năng lực cấp 0 và cấp 1 xin mời bước qua bên này để báo danh. Những người thông qua kiểm tra năng lực cấp 2 có thể lựa chọn Thánh môn mà mình thích, mời đến chỗ vị trưởng lão tương ứng với Thánh môn mình chọn để tiến hành ghi danh!"

Trong nháy mắt, những người thông qua kiểm tra năng lực cấp 0 và cấp 1 đã được dẫn đi, chỉ còn lại một phần ba. Nhưng các vị trưởng lão kia đều đứng nguyên tại chỗ, không để ý đến những học viên được dẫn đi, bởi vì bọn họ biết nhóm người còn dư lại mới chính là tinh anh trong các tinh anh!

Vào lúc này lại xuất hiện một chuyện khiến cho các Đại trưởng lão lâm vào cục diện khó xử. Vốn là hàng năm sau khi được phép bắt đầu lựa chọn, các học viên không phải là nháo nhào xô đẩy náo loạn, tranh nhau ghi danh đó ư, sao hôm nay, mỗi tông môn cũng chỉ có ba người ghi danh, ngược lại Tần thị Thánh môn không hổ là Thánh môn đệ nhất, bên đó có đến mười mấy người vây quanh. Những người còn lại, đứng im như tờ, hoa văn trên áo cũng không động một chút. Điều này khiến các Đại trưởng lão nhất thời nghi ngờ không hiểu.

Lúc này, trưởng lão Nguyệt Lâm như bừng tỉnh nhìn về hướng Tề ThiênSách, hơi có vẻ nể nang chào hỏi: "Đây chẳng phải là môn sinh Thánh môn chúng ta đắc ý nhất Thiên Sách đệ sao!" Nguyệt Lâm cười đến quyến rũ, "Thiên Sách đệ, lần này đệ tới Thánh môn làm trợ giảng, không biết có muốn đến Nguyệt thị Thánh môn ta không, Nguyệt thị Thánh môn ta tuyệt đối hoan nghênh sự gia nhập của đệ!"

Lúc này, các vị trưởng lão cũng rối rít tỉnh ngộ, trong mắt bọn họ, Tề Thiên Sách không thể nghi ngờ là nhân vật thần thoại trong lòng mọi người, mọi người không nhúc nhích, tám phần là bởi vì còn chưa thấy Tề Thiên Sách biểu hiện muốn lựa chọn tông môn nào. Cho nên trưởng lão Tần gia không chút do dự vạch sẵn đường đi: "Thiên Sách, ngươi là đệ tử của Tần thị Thánh môn ta, hôm nay trở về, tất nhiên là nên đến Tần gia ta mới đúng, phải không!"

"Tần Hàm, ông đừng có mà ăn nói lung tung, cái gì gọi là đệ tử Tần gia thì phải trở về Tần gia. Cho dù là đệ tử Tần gia cũng phải dùng vàng thật bạc trắng để thanh toán học phí! Ông còn vọng tưởng người ta biết ân huệ của ông, trở về làm trâu làm ngựa cho ông sao?" Lão giả mập lùn bên cạnh Tiêu Kiếm buông lời sắc bén phản bác.

"Tiêu Dược, ông đừng có quá đáng! . . . . . ."

***

Các vị trưởng lão cứ thế cãi cọ không coi ai ra gì, từ đầu đến cuối không ai chú ý tới vẻ mặt Tề Thiên Sách đã hiện đầy nét lạnh lùng. Mà giờ phút này, Tề Thiên Sách nhìn cảnh Tần, Tiêu hai nhà chó cắn chó, nhìn đến hồ hởi.

Lúc này, một giọng nói vô vàn cảm động truyền tới, "Tiểu muội này, ta là Mục Nham Đại trưởng lão Mục thị Thánh môn. Muội có muốn đến Mục thị Thánh môn ta học tập không?" Vẻ mặt của Mục Nham hoàn toàn giống như sói đuôi dài muốn lừa gạt cô gái nhỏ. Quả nhiên ThiênTung đoán không sai chút nào, người này căn bản là lão Hồ Ly vạn năm tuổi! Mới vừa nhìn thấy vẻ mặt của Tề Thiên Sách cùng với ánh mắt mọi người như có như không nhìn vào Thiên Tung, Mục Nham đã cảm giác được cô gái nhỏ xinh đẹp này có lẽ chính là nhân tố quyết định!

"Tiểu muội?" Tề Thiên Tung nghe xong bất mãn hơi nhíu mày, "Xin hỏi lão huynh bao nhiêu tuổi rồi?"

Lời vừa nói ra, Mục Nham đầu hiện đầy hắc tuyến ngay tại chỗ, "À, cái này, tại hạ năm nay mới vừa năm mươi." Mục Nham xấu hổ nói, ThiênTung nghe vậy thiếu chút nữa bị sặc nước miếng, nàng thật rất muốn lớn tiếng hỏi một câu: ông làm sao chăm chút giữ gìn dung mạo được thành như vậy?

Thật ra thì Tề Thiên Tung cũng biết tuổi thọ của người tu kiếm có thể dài gấp đôi so với người bình thường, nhưng bị một ông già năm mươi tuổi gọi là tiểu muội như thế tuyệt đối không phải là chuyện vinh dự. Nhưng không thể phủ nhận, nàng đối với Mục Nham có một cảm tình tốt, đó là loại cảm giác của người thân. Dù sao, nàng cũng là con gái của Mục tiêm Tuyết, mà bà ấy lại là người của Mục gia.

Đang lúc Tề Thiên Tung còn suy nghĩ cân nhắc thì đám người Nguyệt Lâm cũng bắt đầu chú ý đến tình huống bên này. Bất quá, tất cả mọi người đều không để ở trong lòng. Từ mấy năm trước sau trận đại chiến kia, Mục thị Thánh môn cũng đã suy yếu dần. Tất cả mọi người đều cảm thấy Mục Nham nhất định là sợ không tìm được người mới đi mời hỏi một tiểu cô nương còn ngây thơ như vậy. Nguyệt Lâm nhìn Tề Thiên Tung tuy có cảm giác quen thuộc mơ hồ, nhưng chợt nghĩ chắc là do tự mình tưởng tượng thôi, nên cũng không để trong lòng.

Tề Thiên Tung nhìn vẻ mặt mong đợi của Mục Nham, cuối cùng quyết định buông ra cao quý của bản thân. "Được rồi, vậy ta gia nhập Mục thị Thánh môn!"

Đám người Tề Thiên Sách đã sớm đoán được quyết định của ThiênTung, nên cũng chỉ lặng lẽ gật đầu một cái. Ngược lại Bắc Thần Diêm hơi có vẻ nuối tiếc nói: "Thiên Tung muội, muội đã suy nghĩ trước khi quyết định chưa? Mục thị Thánh môn là phái có thực lực kém nhất trong ngũ môn đó! Muội thật sự muốn gia nhập Mục thị Thánh môn sao?"

Mọi người dường như cũng đang chờ đáp án của Tề Thiên Tung, ngay cả Mục Nham cũng rất muốn biết Tề Thiên Tung tại sao lại lựa chọn phái của mình.

Ai ngờ Tề Thiên Tung lạnh lùng nói: "Không có lý do gì cả, trong các trưởng lão ở đây vẻ ngoài của ông ấy là được nhất, ta thấy vừa mắt."

Nghe được đáp án như thế, mọi người đều ngã nhào. Thì ra Tứ tiểu thư của Tề gia lạnh như băng còn là một kẻ thích bề ngoài! Trừ Mục Nham bị đánh giá ‘vẻ ngoài được nhất’ mà tỏ ra dương dương tự đắc, những người khác trong ruột đều bị sét đánh cháy đen.

“Được! Nếu tiểu nha đầu muội đã quyết định đến Mục thị Thánh môn, ca ca như huynh sao có thể rớt lại phía sau đây! Mục Nham trưởng lão, ta quyết định đến quý tông làm trợ giảng, không biết ý ngài thế nào?" Tề Thiên Sách hào phóng không chút do dự nói.

"A!" Nghe nói như thế, Mục Nham lập tức choáng váng. Các trưởng lão còn đang tranh luận không nghỉ ở xung quanh cũng đều ngây dại!

"Còn ta nữa, không ở cạnh Tiểu Thiên Tung, ta cũng không thoải mái." Tề Thiên Ngạo rất là rắm thúi nói.

"Hả!" Mục Nham đã hóa đá.

"Ba anh em chúng ta, đương nhiên là không xa rời nhau rồi, tiểu đệ cũng gia nhập Mục thị Thánh môn!" Tề Thiên Duyệt cũng không cam chịu bị bỏ lại phía sau.

"Ừ!" Trong miệng Mục Nham chỉ có thể phát ra một âm tiết.

Lúc này, hai anh em tuyệt sắc đột nhiên lên tiếng, chỉ thấy một thiếu niên tiêu sái mang vẻ cứng cỏi trong hai anh em chậm rãi nói: "Hai anh em ta cũng muốn gia nhập!"

"Ta cũng thế!"

"Í? Âu Dương huynh không phải muốn đến Tần thị Thánh môn sao? Sao bây giờ lại muốn đến Mục thị Thánh môn rồi?"

"Diệp Tuấn huynh nói đùa, ta luôn luôn cảm thấy Mục thị Thánh môn không tệ mà! Ha ha!"

"Chúng ta cũng chọn Mục thị Thánh môn đi!"

"Chúng ta cũng báo danh!"

***

Trong một lúc tiếng quát tháo liên tiếp vang lên, Mục thị Thánh môn nước lên thì thuyền lên, số người cứ thế gia tăng! Khuôn mặt của Mục Nham quả thực vui đến xiêu vẹo, nụ cười trên mặt dùng những từ mấy đại trưởng lão khác mô tả, chính là ‘dâm đãng’!

Những Đại trưởng lão khác nghĩ thế nào cũng không ra tại sao Mục thị Thánh môn lại bất ngờ biến hóa trở thành bánh ngô! Nhưng điều duy nhất bọn họ hiểu là nếu những người tài giỏi này thật sự đến Mục gia, vậy Mục gia rất có thể sẽ lại trở về vị trí đứng đầu ngũ môn, đây là việc bọn họ tuyệt đối sẽ không đồng ý!

P/S: lời của Từ Hoa - Truyện hoàn thành có sự trợ giúp của A Tử tỷ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.