Thiên Tài Tướng Sư

Chương 322: Suy luận




Tả Gia Tuấn sống chết còn chưa biết, cái vật thể không phải người cũng không phải quỷ kia cũng không biết tình huống ra sao, rắn hổ mang Kim Cương Vương có lẽ cũng chưa đi khỏi biệt thự, hơn nữa, cổ độc trong ngực và bụng Diệp Thiên cũng chưa được đẩy ra.

Lúc này Diệp Thiên có muốn đuổi theo giết Đài Đà, cũng là có lòng không đủ lực, huống chi tánh mạng sư huynh hắn còn quan trọng hơn giết Đài Đà nhiều.

Trở lại đại sảnh lúc này như một đống hỗn độn, Diệp Thiên phát hiện, con rắn hổ mang Kim Cương Vương nằm chết ở ngay cửa đại sảnh, đầu rắn rõ ràng có một dấu răng, tự nhiên là kiệt tác của Mao Đầu.

- Chít chít... Chít chít!

Nhìn thấy thi thể con rắn, Mao Đầu từ vai Diệp Thiên lủi xuống, hai móng vuốt bắt lấy rắn hổ mang Kim Cương Vương dài đến hơn hai mét kia, kéo ra ngoài cửa hưởng thụ.

Trong đại sảnh là một đống hỗn độn, nền đất như là bị đảo lên một lần. Lại cả máu tươi và mùi hôi thối đầy đất, làm cho người ta ngửi thấy mà buồn nôn.

Diệp Thiên nhìn thấy đầu tiên là người tên A Hoa, hắn lúc này đã hoàn toàn không còn hơi thở, sát khí trên người tất cả đều phân tán đi, nhưng khiến người khác thấy khủng bố nhất chính là, cái thân thể cứng như sắt thép kia, chẳng biết tại sao đã bắt đầu thối rữa.

Diệp Thiên đi ra ngoài chỉ ngắn ngủn bảy tám phút, tay cánh A Hoa lúc đó bắt lấy Yển Nguyệt Đao lúc này đã lộ rõ xương cốt trắng.

Thấy vậy, Diệp Thiên mơ hồ có chút hiểu được, người này hẳn là bị thuật pháp luyện chế thành, kỳ thật sự sống sớm không còn, chính là nhờ vào bí thuật mà còn tồn tại.

Diệp Thiên một đao chém nó thành hai đoạn, chẳng khác gì phá hủy sự cân bằng bí thuật trong cơ thể nó, khiến cho sát khí mất hết, nên biến thành bộ dạng này.

Đối với những bí thuật trong độc thuật, Diệp Thiên cũng thấy có chút sợ hãi, hắn đạt được cảnh giới luyện khí Hóa Thần, mà còn cần sử dụng toàn lực mới có thể giết chết người này. Có thể thấy được độc thuật có thể danh chấn Đông Nam Á, cũng không phải hư danh.

- Sư huynh, sư huynh?

Trong đầu suy nghĩ, nhưng bước chân Diệp Thiên cũng không dừng lại, đến nơi vừa rồi Tả Gia Tuấn nằm, Diệp Thiên cũng phát hiện nơi đó đã không có một bóng người.

- Diệp Thiên, huynh ... huynh ở trong này!

Theo tiếng gọi của Diệp Thiên, từ sau ghế sô pha hiện lên một bàn tay, Diệp Thiên vội vàng chạy tới, thấy khuôn mặt Tả Gia Tuấn lúc này thật vàng vọt.

- Sư huynh, không cần nói gì ...

Diệp Thiên đưa tay bắt lấy tay phải Tả Gia Tuấn, hai ngón tay giơ giơ trước mặt, lòng hắn vốn đang như lửa đốt nhất thời phóng buông lỏng.

Tuy rằng nhìn qua thấy Tả Gia Tuấn rất thê thảm, kỳ thật ngũ tạng của hắn chỉ bị một ít tổn thương rất nhỏ, khi trúng đòn của Đài Đà, Tả Gia Tuấn vận công tự động bảo vệ mình.

So sánh với tổn thương nội tạng, thương thế nói cánh tay của Tả Gia Tuấn ngược lại nghiêm trọng hơn, một quyền kia của sống vất vưởng sức nặng thật lớn, xương cánh tay của Tả Gia Tuấn đã xuất hiện vết rạn.

Diệp Thiên lấy bình sứ từ trong túi ra, đổ ra hai viên thuốc to như Long Nhãn, trực tiếp nhét vào trong miệng Tả Gia Tuấn, sau đó đứng dậy rót một chén nước, bảo Tả Gia Tuấn nuốt viên thuốc xuống.

Hai viên thuốc này chính là hai viên thuốc cuối cùng mà năm đó lão đạo sĩ để lại, năm sáu phút trôi qua, sắc mặt Tả Gia Tuấn đã chậm rãi xuất hiện một tia hồng hào.

Diệp Thiên đỡ Tả Gia Tuấn đến trên ghế sa lon, sau khi ngồi xuống, vẻ mặt thẹn thùng nói:

- Sư huynh, thực xin lỗi, là đệ khinh thường địch!

Tuy rằng Diệp Thiên khá coi trọng Đài Đà, cũng làm nhiều công tác chuẩn nị, nhưng cũng chính vì những chuẩn bị này, lại khiến Diệp Thiên thả lỏng cảnh giác kẻ địch.

Diệp Thiên vẫn nghĩ, mình có thể khởi động Cửu Cung tuyệt sát trận pháp bất cứ lúc nào, vây khốn Đài Đà hai người, cho nên khiến cho sư huynh phải giao đấu cùng sống vất vưởng.

Nhưng Diệp Thiên không thể ngờ, sống vất vưởng hoàn toàn không thể xem như người, một chiêu đã khiến cho Tả Gia Tuấn bị trọng thương.

Điều này cũng không thể trách Tả Gia Tuấn học nghệ không tinh, chính là Diệp Thiên giao đấu với sống vất vưởng lúc sau, vô ý cũng đã hít vào một chút độc, đến bây giờ vẫn còn bị hắn dùng chân khí áp chế ở ngực bụng.

- Diệp sư đệ, chuyện này... Chuyện này không trách đệ, chúng ta có tâm, đối phương chắc gì đã có ý!

Tả Gia Tuấn biết Diệp Thiên nói là chuyện không nhanh chóng mở ra trận pháp, khoát tay áo, nói:

- Cho dù chúng ta sớm khởi động trận pháp, cũng sẽ có một hồi ác chiến cùng bọn họ ...

Diệp Thiên nghe vậy sửng sốt, nhưng cũng hiểu rõ, từ lúc sống vất vưởng xuất hiện, đến vật thể trong tay Đài Đà kia, không biết là vật chất gì làm thành mà có thể hấp thu sát khí, trận pháp đã không thể dùng để đối phó với Đài Đà.

- Người đó cũng không biết chúng ta thông hiểu trận pháp, tại sao lại có nhiều chuẩn bị như vậy nhỉ?

Diệp Thiên đi tới cửa, cầm lên thứ Đài Đà mang tới, nhất thời nhíu mày, có chút cảm giác phỏng tay liền ném xuống đất.

Tả Gia Tuấn nhìn thấy hành động của Diệp Thiên, không khỏi hỏi:

- Diệp sư đệ, làm sao vậy?

- Sư huynh, đây là thứ làm từ da người!

Trên mặt Diệp Thiên hiện ra tràn đầy căm ghét, hắn tuy rằng không hiểu thủ đoạn trong độc thuật, nhưng trong cổ thuật cũng có tà thuật, hắn lại được biết.

- Sư đệ, đệ nói sư phụ năm đó từng đánh tổn thương Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây?

Tả Gia Tuấn đột nhiên hỏi.

Diệp Thiên gật gật đầu, nói:

- Vâng, theo như lời sư phụ, Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây có lẽ không quá lợi hại như vậy, nhưng vì sao thủ đoạn của Đài Đà nhiều như vậy?

Lý Thiện Nguyên mặc dù không nói tỉ mỉ chuyện giao đấu với Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây nắm đó, nhưng đại khái chính là lấy trận pháp vây khốn Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây, sau đó thình lình đánh một chưởng sau lưng hắn.

Nhưng Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây cũng phóng xuất ra côn trùng cắn được Lý Thiện Nguyên một phát, sau đó dùng bí thuật trốn khỏi pháp trận, hai người giao thủ cũng coi như cả hai đều bị thương.

Nhưng hôm nay nếu không phải Diệp Thiên phát uy, trận tranh đấu này quả thực chính là nghiêng về một phía, đây cũng là điều Diệp Thiên vẫn không có lời giải đáp.

- Diệp sư đệ, đây là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường !

Tả Gia Tuấn nghe vậy nở nụ cười, nhìn Diệp Thiên nói:

- Sư đệ, đệ có thể bị hố hai lần cùng một việc hay không?

- Sư huynh, ý huynh nói... sau khi Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây trở lại Thái Lan, liền đặc biệt tiến hành nghiên cứu trận pháp của chúng ta sao?

Diệp Thiên nghe vậy nhất thời tỉnh ngộ, vỗ đầu nói tiếp: Nguồn truyện: Truyện FULL

- Những thủ đoạn này của Đài Đà, thật đúng là để khắc chế Cửu Cung tuyệt sát trận!

Vật thể sống vất vưởng kia, căn bản không có lối suy nghĩ của người, trận pháp đối với hắn mà nói chỉ là chuyện cười.

Mà thứ có thể hấp thu sát khí bằng da người trong tay Đài Đà, tới một mức độ nào đó có công hiệu như pháp khí, có thể khiến cho Đài Đà không bị sát khí quấy nhiễu, như vậy, Cửu Cung tuyệt sát trận khởi động hay không, thật là không quan trọng.

Diệp Thiên nói không sai, năm đó, sau khi Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây bại dưới tay Lý Thiện Nguyên, trở lại Thái Lan liền bắt đầu nghiên cứu kỳ môn pháp trận của Trung Quốc.

Nhưng trận pháp uyên thâm, ẩn hàm Ngũ Hành Bát Quái Chu Dịch, Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây căn bản là tìm không ra cách thức.

Nhưng Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây cũng là một vị độc thuật kỳ tài, nếu không thể lý giải được, vậy sẽ dùng biện pháp khác phá giải.

Cách khác của Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây chính là chế ra thứ có thể hấp thu sát khí từ da người, sau đó lại đi khắp cả Đông Nam Á, tìm kiếm phương pháp luyện chế cho được sống vất vưởng.

Có thể nói, mấy năm nay Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây luôn luôn nhằm vào pháp trận của Trung Quốc mà tiến hành nghiên cứu, mà Đài Đà đi theo hắn thời gian lâu nhất, nên chuyện trận pháp của Diệp Thiên không thể tấn công Đài Đà, cũng là có nguyên do.

Nghĩ đến đây, Diệp Thiên cũng là thấy lạnh cả người, Lão hòa thượng Thái Lan thật là đáng sợ, nếu vài năm trước sư phụ gặp hắn, tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn.

Tả Gia Tuấn cũng nghĩ thông suốt, trong miệng thở dài:

- Sư đệ, trên đời này người tài nhiều, chúng ta... cũng chỉ như ếch ngồi đáy giếng!

- Sư huynh dạy bảo chí phải!

Diệp Thiên hơi rùng mình, vội vàng gật gật đầu, nghĩ cẩn thận mà nói, từ khi hắn tiến vào đến cảnh giới luyện khí Hóa Thần, trong lòng liền sinh ra một loại cảm giác kiêu ngạo, chưa từng nghĩ thiên hạ to lớn kia, lại có rất nhiều cao thủ.

Những thứ không nói đâu xa, năm đó Lý Thiện Nguyên cũng tiến vào tới cảnh giới luyện khí Hóa Thần, bằng không cũng không thể sống đến hơn một trăm hai mươi tuổi, chỉ là trong tay thiếu thuật pháp truyền thừa nên điểm này không bằng đệ tử mà thôi.

Lý Thiện Nguyên như thế, khó nói rằng trên đời này không có cao nhân nào tiếp tục tiến vào luyện khí Hóa Thần. Nhưng Diệp Thiên có được thuật pháp truyền thừa rồi, cũng có lúc thật sự tự cao tự đại .

Trải qua trận chiến này, cũng làm cho tâm tính Diệp Thiên xảy ra một chút thay đổi, ít đi một chút cậy là người trẻ tuổi mạnh mẽ, trong lòng nhiều thêm một chút kính sợ đối với thế giới khó lường này!

Nhìn thấy Diệp Thiên trầm tư không nói, Tả Gia Tuấn cho là hắn còn đang tự trách, mở miệng khuyên giải nói:

- Sư đệ, đừng nghĩ chuyện này nữa, đúng rồi, Đài Đà sao rồi? Đệ chặn được hắn lại không?

Tả Gia Tuấn biết thực lực Diệp Thiên, mình không thể giứ chân Đài Đà được, không có nghĩa là Diệp Thiên cũng không thể.

- Sư huynh, hắn ở bên ngoài có người tiếp ứng, hắn trốn thoát rồi!

Diệp Thiên nghe vậy có chút hổ thẹn, nghĩ một chút nói:

- Nhưng hắn bị đệ lôi mất khúc ruột, ngũ tạng cũng bị tổn thương, hẳn là sống không quá ba ngày!

Diệp Thiên một chưởng kia chính là dùng hết toàn lực, không giữ lại chút nào, đừng nói cơ thể Đài Đà cứng chắc, cho dù dùng mỡ giảm bớt lực, Diệp Thiên cũng nắm chắc làm cho ngũ tạng hắn vỡ vụn.

- Diệt cỏ không để lại rễ, Diệp sư đệ, đi gọi điện thoại cho A Đinh, nhất định phải giữ Đài Đà ở lại Hồng Kông!

Diệp Thiên chỉ đi theo sư phụ bôn ba giang hồ vài năm, nhưng Tả Gia Tuấn thanh danh hiện tại lớn như vậy đều là chính mình cố gắng, kinh nghiệm giang hồ hơn xa so với Diệp Thiên, trên đời này chỉ có người chết mới có thể làm người ta yên tâm.

- Vâng, đệ liền gọi điện thoại, nơi này cũng cần cho người ta dọn dẹp một chút...

Diệp Thiên cười khổ một tiếng, trong lòng cũng có chút không yên.

Diệp Thiên thực sự không phải là chưa thấy qua máu người, tương phản, trong tay hắn đã có không ít mạng người, nhưng đều là dùng thuật pháp mà giết người, chết nhiều hơn nữa thì cảnh sát cũng tìm ra dấu vết của hắn.

Nhưng lần này có thể không giống như những lần đó, trong phòng khách này máu me be bét, nếu như bị cảnh sát Hồng Kông phát hiện, Diệp Thiên nhất định có thể gặp rắc rối.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.