Thiên Kim Bất Hoán

Chương 13: Ngoại truyện




“Giáo sư Vương.”

Vương Cẩm Trình quay đầu lại, nhìn thấy sinh viên nôn nôn nóng nóng chạy về phía mình.

Gã cười cười, nói: “Chậm một chút, hôm nay rất nóng.”

Sinh viên kia ngượng ngùng cười: “Giáo sư Vương, việc kia…”

Vương Cẩm Trình lập tức hiểu ý cậu ta, nói: “Nói đi, cần nâng thêm mấy phần.”

Sinh viên kia gãi gãi đầu, đáp: “Đạt tiêu chuẩn là được ạ…”

“Để lại tên và số hiệu môn học của cậu cho tôi.”

Sinh viên kia cảm động đến rơi nước mắt: “Giáo sư Vương thầy thực là quá tốt.”

Vương Cẩm Trình cười híp mắt nói: “Vậy à, năm nay người tốt giống như tôi cũng không nhiều lắm, có điều thời gian nghỉ hè cậu đến phòng thí nghiệm làm hai tuần đi.”

“Dạ?” Sinh viên sửng sốt.

Vương Cẩm Trình nhìn sinh viên kia “yêu thương” nói: “Trời cũng chẳng rơi bánh nóng miễn phí, sinh viên các cậu sống hơn hai mươi năm, sao lại không rõ đây?”

Nam sinh kia thực ủy khuất. Không phải sinh viên không rõ, chính là thầy giáo rất biến thái mà.

Vương Cẩm Trình đuổi sinh viên kia đi rồi, trở về văn phòng ngồi xuống, cầm lấy điện thoại nhấn số.

“A lô.”

Gã nghe thấy giọng nói trong điện thoại, khóe miệng nâng lên, nói: “Này, thân yêu.”

“… Cậu có biết hiện tại ở Mĩ là mấy giờ không?” Dương Giản ở đầu bên kia điện thoại trả lời.

Vương Cẩm Trình cười: “Tôi biết cậu không ngủ, hơn nữa ở văn phòng gọi điện thoại chẳng phải không mất tiền sao?”

Dương Giản trầm mặc: “Cậu đúng là không sửa được thói hư tật xấu của mình.”

Vương Cẩm Trình cười to: “Đời người cũng đã qua một nửa, sợ là không còn hi vọng sửa được.” Gã nói tiếp, “Khi nào thì về?”

Dương Giản đáp: “Ngày kia, chính là tôi sợ người nào đó rất nhớ tôi nên liều chết hợp công tác lại để về nước.”

“Chẳng lẽ cậu một chút cũng không nghĩ tới tôi?” Vương Cẩm Trình hỏi.

Dương Giản trong khách sạn ở Mỹ, nhìn xuyên qua cửa sổ sát sàn ngắm cảnh đêm bên ngoài, nói: “Cậu nói thử xem?”

Hắn nghe thấy tiếng cười trầm lắng của Vương Cẩm Trình, Vương Cẩm Trình nói: “Cho dù qua bao nhiêu năm, cậu vẫn một chút cũng không thẳng thắn thành khẩn.”

“Tôi cũng có thói hư tật xấu mà.” Dương Giản đáp lại.

Hai ngày trôi qua, Vương Cẩm Trình đi đón ở sân bay.

Gã thấy Dương Giản xa xa đeo một cặp kính râm đi tới, có vài phần khí chất của giới nổi tiếng làng giải trí.

… Người này bất kể bao nhiêu tuổi, đều nhất định phải để bản thân vẻ vang như vậy. Vương Cẩm Trình bất đắc dĩ nghênh đón, kết quả thấy phía sau Dương Giản còn kèm theo một người, gã lập tức sửng sốt, hỏi: “Sao cháu lại tới đây?”

Thiếu niên đằng sau Dương Giản vẻ mặt hưng phấn, dùng một hơi tiếng phổ thông kì quặc gọi Vương Cẩm Trình: “Chú nhỏ!”

Vương Cẩm Trình không hiểu ra sao mới nhìn qua Dương Giản, Dương Giản nhún nhún vai: “Trước khi tôi đi thì anh trai cậu gọi điện thoại tới, bảo Tiểu Bùi muốn sang đây, muốn trên đường tôi chú ý thằng bé.”

“Vừa vặn trường có ngày nghỉ, cháu qua đây chơi thôi.” Vương Bùi vui tươi hớn hở nói.

Vương Cẩm Trình xem Vương Bùi rõ ràng quá thừa sinh lực, bắt đầu cảm thấy đau đầu. Cậu cháu này từ bé đã trưởng thành ở Mĩ, so với người Mĩ bình thường còn hoạt bát hơn, Vương Cẩm Trình sợ nhất phải đối phó với loại sinh vật dồi dào sức lực có lối suy nghĩ thẳng tắp, có thể Vương Bùi từ nhỏ còn đặc biệt bám lấy gã.

Vương Cẩm Trình bất đắc dĩ dẫn hai người về nhà. Trong lòng oán trách anh gã, đem con trai để lại ở hang ổ của một đôi đồng tính luyến ái, cũng chẳng sợ con của mình học cái xấu.

Dương Giản về đến nhà, liền chạy vội tới bên cạnh con cún già. Hao Thiên từ lúc nhiều tuổi hơn, càng lúc càng lười, cả ngày không phải ăn thì chỉ nằm úp sấp, đi chọc nó, nó cũng chẳng quan tâm.

Nhưng nó mấy tuần không gặp Dương Giản, vẫn là rất nhớ chủ nhân của mình, bổ nhào vào lòng Dương Giản dụi dụi.

Vương Cẩm Trình ở một bên nhìn, cũng không biết là ăn dấm chua của người, hay là ăn dấm chua của chó.

Thu dọn xong một lát sau, Vương Cẩm Trình cùng Dương Giản đưa Vương Bùi ra ngoài ăn cơm, may mắn anh trai và chị dâu ở nước ngoài còn giữ lại thói quen ẩm thực trong nước, Vương Bùi đối với đồ ăn Trung Quốc không bài trừ gì nhiều. Nhưng cậu nhóc nhìn thực đơn, thấy cái gì là lạ liền gọi cái đó, có món ngay cả Vương Cẩm Trình và Dương Giản cũng không ăn. Vương Cẩm Trình biết cho dù gọi cậu nhóc cũng không thể ăn được, vì thế nghiêm mặt không đáp ứng, Vương Bùi lộ ra biểu tình cầu xin, Vương Cẩm Trình liền bại trận.

Đáng hận nhất chính là, cuối cùng thừa lại một đống thức ăn, Vương Bùi còn nói: “Thực là quá lãng phí.”

Vương Cẩm Trình đã muốn lật bàn ngay tại chỗ. Sau khi trở về, Dương Giản cùng Vương Bùi bị lệch múi giờ, hai người xem tv đến khuya, Vương Cẩm Trình một mình trong phòng ngủ chờ Dương Giản, chờ mãi liền ngủ mất.

Trong ánh trăng mờ, cảm giác giường nặng xuống, gã xoay người ngăn lại người bên cạnh, nhắm mắt lại rồi cắn, hàm hồ nói: “Muốn đến chết rồi.”

Dương Giản cúi đầu cười, đưa tay sờ thân dưới của gã, hỏi: “Nơi này muốn tôi sao?”

Vương Cẩm Trình mở mắt ra, tà tà cười: “Toàn thân trên dưới đều muốn cậu.” Gã chậm rãi chuyển động hông, cọ vào tay Dương Giản.

Dương Giản rút tay lại, đánh xuống mông gã, nói: “Càng già càng dâm đãng.”

Vương Cẩm Trình hừ một tiếng: “Đều là đôi chồng già, còn mất tự nhiên cái gì.” Nói xong liền lột áo ngủ trên người Dương Giản.

Dương Giản nâng nâng eo, để gã thuận tiện cởi bỏ quần áo, đưa môi lại gần, hai người hôn cùng một chỗ. Bàn tay Vương Cẩm Trình trượt trên người Dương Giản, quả thực là thích không buông tay.

Gã cũng thấy không hiểu sao lại như vậy, rõ ràng là cơ thể quen thuộc đến không thể quen hơn nữa, nhưng mỗi lần lại không hề chán, ngược lại càng muốn nhiều hơn. Thích hắn bị chính mình khơi dậy phản ứng, cúi đầu thở gấp ái muội hoặc đỏ hồng khuôn mặt, ngay cả run rẩy nhỏ cũng yêu đến tột cùng.

Gã trườn xuống, ngậm bộ vị Dương Giản đã hơi ngẩng đầu, trước sau nhả ra nuốt vào.

“Uhm…” Dương Giản ấn đầu gã xuống, ngón tay luồn vào tóc gã, theo tiết tấu khẩu giao của gã chậm rãi vuốt ve.

Vương Cẩm Trình nhả thứ trong miệng ra, xuống phía dưới liếm hai túi nhỏ, sau đó nâng eo Dương Giản lên, hướng nơi bí mật của hắn cười ra chút khí. Dương Giản run rẩy, Vương Cẩm Trình lại càng cười thành tiếng, Dương Giản giãy dụa muốn đứng lên, Vương Cẩm Trình đỡ lấy bắp đùi của hắn, đem đầu lưỡi đặt ở nơi chặt chẽ đó mà tiến vào.

“Á…” Thứ gì đó mềm mại chui vào nơi kia, ướt át trắng mịn, so với thân thể trên càng kích thích, trong lòng chấn động càng thêm mãnh liệt, khó chịu vặn vẹo eo, Dương Giản nhắm mắt lại, ngửa đầu thở gấp.

Tiếng nước trơn trượt thực mờ ám, Dương Giản kéo Vương Cẩm Trình, trong ánh mắt lộ vẻ gợi tình: “Được rồi.”

Vương Cẩm Trình nhếch khóe môi, đỡ tính khí đặt giữa hai đùi Dương Giản, vừa muốn đi vào, đột nhiên có người gõ cửa.

Trên giường động tác hai người dừng lại, một lát sau tiếng đập cửa không dứt, Vương Bùi ở ngoài cửa gọi: “Chú nhỏ, cà phê nhà chú để ở đâu?”

Dương Giản đột nhiên cười ha hả, Vương Cẩm Trình sắc mặt xanh mét, hướng ra cửa, mở ra, âm trầm bảo: “Hơn nửa đêm uống cà phê cái gì!”

Vương Bùi nháy mắt mấy cái, nói: “Cháu không ngủ được thì muốn uống cà phê.”

Vương Cẩm Trình tức giận đến mức không thể hít vào một hơi.

Có Vương Bùi này làm bóng đèn to, Vương Cẩm Trình hộc máu từng ngày. Dương Giản công việc bận, Vương Cẩm Trình là giáo sư, có thể tự do sắp xếp thời gian tương đối rảnh một ít. Vì thế Vương Bùi kéo Vương Cẩm Trình đi chơi chung quanh, thậm chí chạy đến trường gã giả bộ làm sinh viên, ở trên lớp hỏi mấy vấn đề cổ quái.

“Vì sao trước kia cháu về nước không có nhiều trò như vậy?” Vương Cẩm Trình nhịn không được đành hỏi.

“Bởi vì ông nội và bà nội ở mà.” Vương Bùi cười híp mắt đáp.

A, hóa ra còn biết thương tình ông bà lớn tuổi… . Nhưng sao lại không biết thương tình đồng cảm cho gã.

Buổi tối Vương Cẩm Trình nằm ở trên giường, kêu thảm thiết rồi thở dài: “Thần linh ơi, mau dẫn nó đi đi.”

Dương Giản nằm bên cạnh gã thấy buồn cười, một lát sau, hắn thấp giọng nói: “Nếu cậu có con, so với Tiểu Bùi cũng không nhỏ hơn là mấy.”

Vương Cẩm Trình nhìn hắn một cái.

Dương Giản duỗi người, bắt gặp ánh mắt Vương Cẩm Trình, nói: “Hiện tại muốn có con cũng còn kịp.”

Vương Cẩm Trình hỏi: “Cậu sinh cho tôi hả?”

Dương Giản híp híp hai mắt: “Cậu đi tìm gà mái đi.”

Vương Cẩm Trình ôm lấy Dương Giản, nói: “Tôi cũng không muốn gà mái, tôi chỉ muốn cậu.”

Gã cắn tai Dương Giản, ghé vào tai hắn nói: “Chờ tôi già đi, mặc dù không có con, nhưng tôi còn cậu nữa.” Gã nâng chặt khuôn mặt của Dương Giản, nhìn nếp nhăn khóe mắt của hắn khi cười.

Tuy rằng Dương Giản rất chú trọng chăm sóc, song thời gian vẫn sẽ trôi đi, có thể có người, càng thành thục càng mê người, hấp dẫn của Dương Giản đối với gã theo thời gian trôi qua càng ngày càng sâu đậm. Gã thì không cách nào tự kềm chế cơn nghiện, đã yêu cái gọi là chất độc Dương Giản.

“Nếu cậu chết trước tôi, tôi sẽ ôm di ảnh cậu cùng Hao Thiên, hàng ngày phơi nắng.”

“…” Dương Giản một phen đẩy gã ra, nói, “Còn không biết ai chết sớm hơn ai đâu.”

Vương Cẩm Trình phẩy phẩy tay: “Ai da, hiện tại nói chuyện chết chóc là quá sớm, còn một nửa mà, gấp cái gì đâu.” Gã lăn lộn trên giường, “A a a, đều là tên nhóc thúi kia!”

Vừa lúc đó, tiếng đập cửa lại vang lên. Ngoài cửa Vương Bùi gọi: “Chú nhỏ!”

Vương Cẩm Trình aish một tiếng: “Thần linh ơi, hay là mang tôi đi đi!”

Vương Bùi rốt cục phải đi, cậu nhóc ở sân bay lôi kéo tay áo Vương Cẩm Trình, lưu luyến không rời.

Vương Cẩm Trình cười díp mắt: “Đi thôi đi thôi, máy bay phải cất cánh.”

“Còn một tiếng nữa, chúng ta đi quá sớm mà.” Vương Bùi bĩu môi.

Đó là bởi vì chú muốn mày mau về cho nhanh.

Vương Cẩm Trình lại dặn dò một chuyện, nói qua mấy tháng nữa phải đi Mĩ thăm hỏi cha mẹ và anh trai. Dương Giản đứng bên mỉm cười nhìn hai người bọn họ, cho đến lúc Vương Bùi không thể tiếp tục kéo được nữa, cuối cùng đã lên máy bay.

Vương Cẩm Trình lôi Dương Giản quay về.

Dương Giản kinh ngạc hỏi: “Cậu làm gì đấy?”

“Trở về làm tình.”

Dương Giản bị Vương Cẩm Trình tha về nhà, nghiêng ngả lảo đảo phá cửa phòng ngủ, Hao Thiên nằm úp sấp trong phòng khách, ngẩng đầu nhìn xem hai chủ nhân, lại nằm xuống.

Dương Giản nặng nề bị ném lên trên giường, còn chưa kịp kháng cự, đã bị hôn thô bạo chặn miệng.

“Uhm… Đừng…” Vương Cẩm Trình vẫn hay cậy mạnh như vậy, bất kể đẩy thế nào cũng vô tác dụng.

Quần áo bị ném dưới giường, âu yếm rên rỉ đầy mồ hôi, chuyện ân ái khiến suy nghĩ sục sôi. Thời điểm hai người kết hợp, ôm ấp lẫn nhau, dù đưa hay nhận, kỳ thật đều đại diện cho một thứ gọi là “Tình yêu”.

Dương Giản ôm bả vai Vương Cẩm Trình, cắn môi, nửa mình dưới tê dại một trận khoái cảm truyền đến, trong lúc mơ hồ, nhìn thấy người ấy phía trên nhíu mày nét mặt gợi cảm, đột nhiên nhớ tới thật lâu thật lâu trước kia, có một thiếu niên bỗng nhiên xuất hiện phía sau bồn hoa. Thiếu niên mang theo biểu tình phẫn nộ, hung hăng nhìn mình chằm chằm. Điếu thuốc dưới chân cậu ta còn chưa tắt, đốm lửa lóe sáng, tản ra hương vị nhàn nhạt.

Khi đó họ cũng không nghĩ tới, rất nhiều năm sau cả hai sẽ quấn quít thân thể.

Cũng thật không ngờ, bọn họ lại yên thương nhau, sâu đậm như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.