Thi Tượng Bí Tình Lục Chi Hỉ Thần Hội

Chương 14: Đặc điển Cản Thi Bí Tình Lục của Yến Đường (1)




Cản thi là một loại thủ đoạn lợi dụng chú ngữ, dược vật linh tinh, thi pháp thúc giục khiến cho người chết tự động đi về cố hương để được an táng, việc này đa phần phổ biến ở các vùng miền núi cao sông hiểm, rừng già cốc thẳm, giao thông hết sức bất tiện.

Dựa trên thủ pháp, đặc trưng của cản thi thượng, rất nhiều môn phái được sinh ra, chẳng hạn như, có Vi Thú Lỗ Môn nuôi dưỡng thú vật giúp đỡ cản thi, có Quỷ Sơn Môn dưỡng quỷ bộc để khiêng vác thi thể, có Linh Luân Khúc Gia lợi dụng tiếng sáo để điều khiển thi thể di chuyển: trong số đó, Y Na Phái lại là môn phái thần bí nhất.

Có rất ít người thấy được mặt mũi thật của người Y Na Phái. Bởi vì tất cả đều được che đậy dưới một cái mặt nạ gỗ khắc hình Na Thần*, nghe nói, mỗi một người trong Y Na Phái đều thanh lệ tuấn mỹ, đeo mặt nạ, cũng không phải để ngăn cản phường háo sắc tới quấy rối, mà là diện mạo ưa nhìn như vậy, không thích hợp để hành nghề cản thi tượng này.

*Na Thần: vị thần trừ bệnh xua tà, khi nhắc đến Na Thần một là ám chỉ Thần Nông Viêm Đế, hai là nói đến Chúc Dung.

Muốn làm cản thi tượng, cần có những hạn chế trời sinh, trông phải xấu xí, nhìn phải hung ác, mượn vẻ ngoài như vậy để chấn nhiếp thi thể, khắc chế quỷ vật, Y Na Phái vì để khắc phục nhược điểm dung mạo, cho nên mới đeo một cái mặt nạ gỗ điêu khắc kinh khủng dữ tợn để bổ khuyết.

Ngọa Y Thành, truyền thuyết kể rằng từng có một con Y Thú nằm ngủ trên mảnh đất này, sau khi tỉnh dậy liền hóa thành bạch quang chạy đi, chữ Y trong Y Na Phái chính là từ đây mà ra: tổng bộ Y Na Phái vốn là nằm ở trên núi Ngọa Y phía sau thành, nhưng từ khi Đại sư huynh tiếp nhận trách nhiệm Chưởng môn nặng nề, lập tức quyết định dời vào trong thành, trong thành có nhiều thương gia đến từ những nơi khác, tỷ lệ chết chóc tang ma cao, việc làm ăn cũng nườm nượp không ngớt.

Cho nên muốn tìm Y Na Phái, chỉ cần đi đến cổng thành nam, thấy một căn nhà treo một lá cờ nhỏ màu đỏ vàng trên cửa, trên cờ viết bốn chữ “Đại Biện Hoàn Hương” là biết đã tới nơi.

Hoàn Hương ở đây, dĩ nhiên chính là ám chỉ việc cản thi trở về cố hương.

Mà bây giờ thì Y Na Phái có thể rạng rỡ mặt mày rồi, sau khi thắng áp đảo trong Hỉ Thần Hội, việc làm ăn còn tốt hơn gấp mấy lần so với trước đây, gần như đa số sư huynh đệ đều đã ra ngoài cản thi, trong nhà không đủ nhân thủ, cho nên Chưởng môn Đại sư huynh đang uy hiếp Tam sư đệ ra ngoài mua thức ăn.

Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, Chưởng môn sư huynh tuyệt đối sẽ không dễ dàng xuất đầu lộ diện, dựa trên lời giải thích của các sư đệ, cái bản mặt hại nước hại dân kia của hắn càng ít chường ra ngoài thì càng tốt.

“Lão Tam, đến chỗ lão Vương mua thịt heo đi.”

“Lão Ngũ cũng có ở nhà mà, bảo nó đi mua đi.”

“Lão Vương thấy ngươi thì sẽ tặng thêm mấy lượng thịt, lão Ngũ đi thì không có cái phúc phần đó.” Chưởng môn sư huynh gảy bàn tính ầm ầm, “Nghĩ cho cái bụng mình đi, ngươi chỉ cần bán một tiếng cười, đợi gã kia điên đảo ngây ngất, liền bịp thêm mấy cây sườn non nữa đem về nấu canh.”

“Đại sư huynh ngươi bảo sư đệ ta xuất đầu lộ diện, bộ không thấy lương tâm cắn rứt sao?” Lão Tam sôi gan.

“Bán tiếng cười chứ không bán thân, ngươi cũng có mất mát gì đâu.” Chưởng môn sư huynh nghiêm mặt, “Đi lẹ.”

Uy nghi của Chưởng môn khiến cho lão Tam không thể không vâng lời, ngoan ngoãn xách giỏ trúc đi ra ngoài.

Chợ đương lúc náo nhiệt, các chủ sạp bán thịt bán vải bán quà bánh ra sức la hét mời chào, lão Tam chọn mua một ít trái cây khô, hai bó cải xanh to, dùng dà dùng dằng một hồi rốt cuộc cũng đi tới quầy của lão Vương thịt heo, vừa nhìn sang một cái liền thấy trước gian hàng là Nhị sư huynh tiểu sư đệ đang đứng, còn có cả thi tỳ Hàm Oán nữa.

“Đại sư huynh nói, hai ngày này là lúc hai người các ngươi sắp trở về, quả nhiên không sai!” Lão Tam cực kỳ kinh ngạc, ây da nói cách khác, hôm nay lại có thêm hai miệng ăn rồi, may là mới mua thêm hai miếng đậu hủ trắng.

“Ta với Nhị sư huynh làm xong lễ cúng siêu độ liền quay về, mấy nay trên sông lại thuận gió, cho nên không kéo dài làm lỡ hành trình.” Tiểu sư đệ đáp.

“Các ngươi cũng định mua thịt heo hả? Đừng mua đừng mua, Đại sư huynh cho ta tiền mua thịt heo rồi, buổi tối làm thêm đồ ăn tẩy trần cho các ngươi.” Lão Tam nói.

“Chúng ta đâu định mua thịt heo, là Nhị sư huynh nói thủ pháp cắt thịt của lão Vương rất đẹp, cho nên kéo ta lại đây xem.”

“Đẹp?” Lão Tam thường đến đây mua thịt heo, vậy mà nào giờ đâu có hay vụ cắt thịt heo té ra còn có cắt đẹp cắt xấu đâu.

Nhị sư huynh nói: “Từng nghe tới sự tích Bào Đinh mổ trâu chưa? Bào Đinh giết mổ trâu cho Quân vương, động tác vung đao hòa hợp với âm luật, đao tựa xương thịt, tay nghề điêu luyện, mười chín năm chưa từng đổi đao: Ta thấy lão Vương rất có phong vị của Bào Đinh, ừm, ngược lại khiến cho người ta phải suy ngẫm…”

Nghe xong lời giải thích đó của Nhị sư huynh, lão Tam lúc này mới chú ý tới lão Vương mổ thịt quả nhiên là đao đao chính xác, một cây đao mổ heo nặng trịch trong tay gã lại trông nhẹ như không khí, mũi đao sắc nhọn rạch một cái, xẹt một tiếng miếng sườn liền đứt lìa; lúc chặt xương, cán đao trong tay lật lật mấy lần, xương heo liền dễ dàng đứt đoạn, vết cắt vuông vức bằng phẳng như từng được người ta lấy đá mài đẽo gọt qua.

“Từng học võ à?” Nhị sư huynh hỏi lão Vương.

Lão Vương tuy rằng bị gọi là lão Vương, nhưng thật ra không lão tí nào, mặt đầy râu ria che hết hơn phân nửa dung mạo, trông khá là tinh võ tráng kiện, bắp thịt cuồn cuộn trên hai cánh tay để trần bên ngoài quần áo, nói tóm lại, đây chính là một hán tử đích thực, gã như nghe không hiểu câu hỏi của Nhị sư huynh, hơi ngẩng đầu lên nhìn, cũng không trả lời trả vốn gì, nhưng một khi liếc thấy lão Tam đang đứng bên cạnh, chậc chậc vẻ mặt cứ như thể là hoa xuân nở rộ vậy.

“Tiểu nương tử đến mua thịt heo đấy à, heo đưa tới hôm nay là heo trên núi do nhà lão Trần nuôi, thịt mỡ chắc nịch, mập gầy phân bố đều đặn, nhìn lớp thịt ba chỉ này đi, tỷ lệ mỡ nạc cân xứng, đem về làm thịt heo hầm, lớp mỡ này cho tiểu nương tử ăn vào, mặt mày bóng loáng, phúc hậu tràn trề…”

Lão Vương giọng lớn, hơn nửa con phố đều nghe được giọng gã hô, mọi người trên đường đều cười rúc rích, lão Vương lại mang thịt heo đi tỏ tình rồi.

“Ừm thì, vậy mua thịt ba chỉ đi, ta…” Lão Tam móc ra túi tiền còn dư lại để lên quầy hàng, “Số tiền này mua được bao nhiêu thì lấy cho ta bấy nhiêu.”

Lão Vương băm băm băm, chặt chặt chặt, lấy lá cây bọc lại một mớ thịt heo đầy nhóc, ai nhìn cũng biết, số lượng kia tuyệt đối còn nhiều hơn hẳn so với số tiền lão Tam có thể mua được.

Lau hai cái tay dính đầy dầu mỡ lên quần áo, lão Vương tự tay đưa gói thịt heo to tướng kia ra, thả vào trong giỏ trúc của lão Tam, không ngừng cười đến run người, còn nói: “Tiểu nương tử lại nữ giả nam trang à, đẹp lắm, hợp khẩu vị tui lắm.”

“Không có, ta không phải nữ giả nam trang…”

“Tui hiểu mà, có phải sợ bị người ta ức hiếp không? Ai dám ức hiếp tiểu nương tử, cứ việc nói với tui, tui cầm đao mổ heo chém hắn.”

“Không có, không có ai ức hiếp ta hết.” Lão Tam cầm thịt heo bỏ chạy, thần linh ơi, ai cũng nói tú tài gặp nhà binh, có lý cũng nói không lại, còn hắn đây một cản thi tượng nho nhỏ lại đụng phải một lão cục súc, nói cả trăm lần rồi là không phải nữ giả nam trang, vậy mà người kia chẳng bao giờ chịu tin hết, hắn kemeno luôn đó.

Lão Vương nhìn theo bóng lưng lão Tam chạy mất, nước miếng chảy ròng ròng, gã đã nói chuyện với đương gia Y Na Phái rồi, muốn dùng mười con heo làm sính lễ, sao lão Tam còn chưa gật đầu chứ? Chê mười con heo chưa đủ sao? Ngày mai tiếp tục mời bà mối Trần gia qua một chuyến, hai mươi con heo là được chứ gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.