Thế Tử Hàn Tư Ân

Chương 27




Việc Đổng ma ma chết đi khiến bầu không khí trong Phương Lan viện có chút ngột ngạt, Bích Hoa, Vân Chi cùng Lạc Hà ba người còn tốt, Trầm Hương được điều từ chỗ lão phu nhân qua đây lại được một trận sợ sệt, triệt để an tâm quét sân, nàng là thật sự sợ mình sẽ chung kết cục với Đổng ma ma.

Bích Hoa cảm thấy, Trầm Hương thông minh hơn Đào Yêu nhiều, Đào Yêu từ Phương Lan viện ra ngoài, hiện tại vạn phần cũng không bằng lúc trước.

Bích Hoa lần trước ở xa xa thấy được Đào Yêu, nàng bây giờ trong viện của lão phu nhân chỉ là nha đầu hạ đẳng nhóm lửa. Lão phu nhân không ưa Hàn Tư Ân, Đào Yêu ở trước mặt bà càng làm bà vô tình nhớ tới Hàn Tư Ân, khiến trong lòng lão phu nhân không thoải mái.

Sau đó, thấy Đào Yêu làm gì cũng cảm thấy sai, trong lòng dần dần chán ghét nàng, cảm thấy Đào Yêu cũng chỉ là một nha đầu ruồng bỏ chủ nhân, có thể phản bội Hàn Tư Ân, cũng có thể phản bội chính mình.

Nếu không phải Đào Yêu là gia sinh tử trong phủ, có quan hệ với người kinh doanh nhiều năm tại công phủ, Đào Yêu sợ là cũng không còn nữa.

Hiện tại, Đào Yêu cực kỳ xinh đẹp đã tiều tụy rất nhiều, cũng không mặc y phục đẹp đẽ, thể hiện phong lưu tư thái như ngày xưa nữa.

Nghĩ hai mắt Đào Yêu không an phận, Bích Hoa lắc lắc đầu, đem suy nghĩ trách trời thương người trong lòng mình kia đều lắc ra ngoài.

Chuyện quan trọng nhất của nàng hiện tại là nên sắp xếp hậu sự của Đổng ma ma như thế nào. Đổng ma ma tuy rằng không phải hạ nhân Hàn gia, thế nhưng chết ở quốc công phủ, còn là nhũ mẫu của Thế tử. Khi còn sống làm ác, chết rồi nếu như Thế tử tùy tiện đắp chiếu bà ta, ném tới bãi tha ma, nếu bị truyền ra ngoài đối với thanh danh của Thế tử cũng không tiện.

Người ta lúc nào cũng luôn lấy người chết làm lớn.

Nghĩ tới đây, Bích Hoa có chút ý nghĩ, Thế tử làm cho nàng xử lý chuyện này, nàng cứ dựa theo suy nghĩ chính mình xử lý là được.

Hàn Tư Ân cũng không có ngăn cản Bích Hoa làm nàng chuyện muốn làm. Hắn ở bên trong phòng mình nằm trên giường, trong tay thưởng thức khối ngọc bội hình rồng hoàng đế cho, đáy lòng bình tĩnh cực kỳ.

Bởi Hàn Tư Ân kín tiếng, cho nên Hàn Quốc công phủ không ai biết hắn lĩnh hoàng mệnh.

Mọi người trước mắt vẫn duy trì ôn hòa mặt ngoài, nước giếng không phạm nước sông ở chung.

Cũng bởi vậy, hôm sau sau khi Hàn Trác cùng Hàn Thù vào triều, Nguyên Bảo mang theo năm mươi cấm vệ quân gõ đại môn quốc công phủ, phòng gác cửa sợ hết hồn, còn tưởng rằng Nguyên Bảo tới xét nhà.

Phòng gác cổng run chân chạy đi bẩm báo việc này với Liễu thị, kinh động lão phu nhân đang an dưỡng.

Lão phu nhân vừa nghe Nguyên Bảo mang cấm vệ quân đến, sức lực liền nổi lên, bước đi cũng không cần người khác nâng.

Nàng và Hàn gia tam phòng, vội vã đi đến tiền viện.

Thái độ Nguyên Bảo đối với lão phu nhân phi thường khách khí, điều này làm cho lão phu nhân có chút nhẹ nhõm, xem ra có vẻ nhà mình không phạm phải chuyện gì.

Sau khi lão phu nhân yên tâm, liền ngồi xuống, bà một bên kêu người dâng trà cho Nguyên Bảo, một bên mở miệng dò hỏi: "Nguyên công công hôm nay tới đây là?"

Nguyên Bảo nhìn lão phu nhân cười khanh khách nói: "Lão nô là phụng mệnh vạn tuế gia, tới đón Thế tử."

Lão phu nhân nghe lời này, trong lòng nặng xuống, không quản Hàn Tư Ân ở Hàn gia hung hăng cỡ nào, nhưng hắn bây giờ vẫn còn là Thế tử Hàn Quốc công, chuyện hắn làm vẫn sẽ liên lụy đến Hàn gia.

Vì vậy lão phu nhân liền trầm mặt hỏi một câu: "Nhưng đích tôn nhà ta không thích tranh giành, không biết đã chọc hoàng thượng mất hứng chuyện gì?"

Nguyên Bảo vội nói: "Này thật không có, vạn tuế gia rất coi trọng Thế tử. Lão nô cùng những cấm quân tướng sĩ này, ngày hôm nay đều là đến đây hiệp trợ Thế tử."

Lão phu nhân nghe được trong lòng cả kinh, nhưng không chờ bà ta hỏi nhiều, Hàn Tư Ân từ đằng xa đã đi tới.

Hôm nay Hàn Tư Ân mặc một thân y phục xanh ngọc, không giống như là đi tra án, mà tựa như công tử đến vùng ngoại ô du ngoạn.

Y phục trước đây của Hàn Tư Ân đều có chút rộng, hiện tại qua tay Lạc Hà cải biến lại rất vừa vặn. Chỉ là mặc lên người, thân thể hắn càng thêm gầy gò yếu ớt thôi.

Hàn Tư Ân đi tới bên cạnh Nguyên Bảo, trên mặt lão phu nhân có chút cứng ngắc, nói: "Ngươi được hoàng thượng coi trọng, lĩnh hoàng mệnh, tại sao không thông báo phụ thân ngươi? Cũng khiến cho hắn cao hứng một chút." Lời này như là thuận miệng một câu oán giận, tiểu bối đắc thế, mà lại không báo cho trưởng bối trong nhà.

Hàn Tư Ân nhìn lão phu nhân, hắn cố ý vặn ý lão phu nhân, đem hàm ý trong lời này như là cố ý muốn biết nhiệm vụ hoàng đế giao cho hắn, chỉ thấy Hàn Tư Ân một mặt khổ sở nói: "Tổ mẫu, hoàng mệnh này chính là mật lệnh, chưa được hoàng thượng cho phép, ta nào có thể báo cho người khác?"

Lão phu nhân mấy ngày nay đại khái là bị Hàn Tư Ân chọc tức có chút váng đầu, cho nên mới thấy cơ hội đã hướng Hàn Tư Ân giội nước bẩn, không quá chú ý lỗ thủng trong lời nói của mình.

Giờ khắc này nghe Hàn Tư Ân trả lời, phản ứng đầu tiên là nhìn về phía Nguyên Bảo.

Nguyên Bảo đứng ở nơi đó. Vẫn duy trì nụ cười bất biến, tựa như căn bản không nghe đến bọn họ nói chuyện.

Hàn Tư Ân thở dài một hơi lắc lắc đầu, sau đó cùng Nguyên Bảo đi ra cửa.

Chờ bọn hắn từ Hàn gia rời đi, lão phu nhân cau mày nhìn đại môn Hàn gia trống rỗng, trong lòng nổi lên một tia lo lắng. Nguyên Bảo là người bên cạnh hoàng đế được sủng ái nhất, từ trước đến giờ luôn bên cạnh hầu hạ.

Theo lí hắn lúc này cần phải theo hoàng đế vào triều, hoàng đế vào lúc văn võ bá quan vào triều, lại phái Nguyên Bảo ra, còn phái nhiều cấm vệ quân như vậy, xem ra chuyện Hàn Tư Ân cần làm tuyệt đối không phải bình thường.

Chỉ là đáng trách Hàn Tư Ân một lời nhắn cũng không lưu lại.

Kỳ thực Hàn lão phu nhân không ngừng nói thầm trong lòng, các quan lại trong triều cũng đang suy tính đầy lòng.

Những năm này bọn họ vào triều đều nhìn thấy người đứng cạnh hoàng đế là Nguyên Bảo, xem cũng là gương mặt già nua kia của Nguyên Bảo, hiện tại bỗng nhiên đổi thành tiểu thái giám tuổi trẻ thanh tú, bọn họ thật là có chút không quen.

Văn võ bá quan đều thâm trầm, bọn họ mắt thấy thần sắc hoàng đế cùng lúc trước không có biến đổi gì, trước tiên đem nghi hoặc đáy lòng đè xuống, nói không chừng là Nguyên Bảo ngã bệnh.

Hoàng đế ngồi trên long ỷ, ngày thường thường thấy triều thần vì việc nho nhỏ mà cãi nhau ầm ĩ, giờ khắc này đột nhiên yên tĩnh khiến hoàng đế thật là có điểm không quen lắm.

Hoàng đế nhẹ nhàng giật giật thân thể, đem tư thế của chính mình điều chỉnh thoải mái chút, sau đó mới đem ánh mắt keo kiệt nhìn đến bộ dạng phục tùng rũ mắt của văn võ bá quan.

Nhìn thấy những người này hôm nay dáng dấp thành thật, hoàng đế trong lòng cảm thấy rất thú vị. Hoàng đế quét mắt nhìn tới nhìn lui hai lượt, vội ho một tiếng hấp dẫn tầm mắt của mọi người, sau đó hỏi: "Ngày hôm nay đều không có việc gì muốn tấu lên sao?"

Văn võ bá quan bất động thanh sắc cùng nhìn nhau một cái, đồng thời lên tiếng, "Chúng thần vô sự."

Cho dù có việc cũng sẽ không tấu bây giờ, bọn họ còn chờ đi ra khỏi cung, tìm hiểu tin tức đây.

Nhưng mà, hoàng đế làm sao sẽ như bọn họ mong muốn?

Hoàng đế nghe lời này, khẽ mỉm cười, nói: "Các ngươi đã không có chuyện gì, trẫm thì có. Hộ bộ, trẫm nhận được tấu chương của Tây Cương tĩnh quốc đưa tới, nói là quân lương năm ngoái, hộ bộ còn thiếu nợ một phần chưa phát xuống, có việc này không?"

Hộ bộ Thượng thư nghe thấy mình bị đưa vào danh sách đề cử, trong lòng khổ, trên mặt cũng khổ, liền bắt đầu ngày qua ngày tố khổ: "Hoàng thượng, hộ bộ năm ngoái tổng cộng thu được một ngàn hai vạn lượng bạc, trong đó năm triệu lượng dùng cho lũ lụt ở Giang Nam, năm mươi vạn lạng tu sửa biệt viện hoàng gia, còn có hai triệu lượng chuẩn dụng hoàng gia. Ngoài ra, biên cương các nơi báo nguy, hộ bộ không thể làm gì khác hơn là mỗi địa phương đều chuẩn bị chút tiền bạc, mà nhiều hơn nữa, hộ bộ thật không bỏ ra nổi......"

Hoàng đế ngồi ở long ỷ rộng lớn băng lãnh, thờ ơ lạnh nhạt nhìn Hộ bộ Thượng thư ở đó khóc than.

Cùng lúc đó, Hàn Tư Ân cùng Nguyên Bảo ngồi kiệu, cấm quân đi theo phía sau, thẳng tắp đến cửa phủ Thượng Thư bộ Lại.

Đại môn Lý phủ đóng chặt, trên cửa treo lơ lửng hai chữ Lý phủ do Lý Trung tự tay viết, thiết họa ngân câu, khí khái ngạo nghễ.

Hàn Tư Ân cùng Nguyên Bảo đứng ở cửa Lý phủ, Hàn Tư Ân đột nhiên nói: "Bọn họ hôm nay chỉ nghe theo ta nói đi?"

Nguyên Bảo kinh ngạc nhìn hắn nói: "Đây là đương nhiên, vạn tuế gia lúc gần đi, dặn dò năm mươi cấm quân này, hôm nay chỉ nghe mệnh lệnh của Thế tử. Chỉ là, Thế tử dự định tra rõ chuyện này như nào? Có cần tìm người trước? Dò hỏi một phen?"

Hàn Tư Ân nhìn Nguyên Bảo, cười nhạt một cái nói: "Như vậy là tốt rồi, Nguyên công công yên tâm, ta tự có chủ ý. Mở cửa." Hắn nói không phải gõ cửa, mà là mở cửa, ý tứ chính là nếu như gõ không ra, liền trực tiếp xông vào.

Lần này tiểu đầu lĩnh cấm quân hiệp trợ Hàn Tư Ân tên là Cao Phong, hắn trước khi đi được hoàng đế chính miệng dặn dò, hôm nay bọn họ phải hoàn toàn nghe theo Hàn Tư Ân, che chở Hàn Tư Ân chu toàn, không thể thất lễ.

Vừa nãy Nguyên Bảo lại lặp lại một lần lời hoàng thượng nói, hắn đối với chuyện này trong lòng nắm chắc, tự nhiên là dự định hoàn toàn dựa theo Hàn Tư Ân nói mà làm.

Lúc này nghe Hàn Tư Ân mở miệng, Cao Phong không chút suy nghĩ liền trực tiếp tiến lên gõ cửa, sau khi gõ vài tiếng, phòng gác cổng bên trong cao giọng thiếu kiên nhẫn nói đến.

Chỉ là đại khái cảm thấy tiếng gõ cửa này không phải tốt lành, không giống đến đây chúc mừng. Cho nên thời điểm mở cửa, phòng gác cổng có chút căm tức: "Người nào dám ở ngoài cửa Lý phủ ta ngang ngược, cũng không nhìn một chút đây là nơi nào?"

Môn phòng lời còn chưa dứt, liền bị cấm quân đẩy cửa gạt qua một bên. Phòng gác cổng lui về phía sau hai bước, nhìn thấy tiến vào toàn bộ đều là cấm quân, đằng sau là Nguyên Bảo mặt không cảm xúc, trong lòng nhảy một cái, biết có chuyện, vì vậy hắn vội vàng chạy vào trong hậu viện.

Hàn Tư Ân đi vào, nhìn Cao Phong nói: "Tìm người canh giữ ở mỗi cửa của Lý phủ, không có bản Thế tử chính miệng cho đi, bất luận người nào cũng không thể ra khỏi Lý phủ này một bước, đương nhiên ngoại trừ quận chúa. Những người khác cùng bản Thế tử đi."

Thời điểm hắn nói lời này, bước chân cũng không có ngừng, dáng dấp kia vừa nhìn chính là muốn xông thẳng vào viện tử của Lý phủ.

Nguyên Bảo thấy Hàn Tư Ân bắt chuyện cũng không định, đã muốn xông vào, trong lòng cả kinh, liền đem người ngăn lại, uyển chuyển nhắc nhở: "Thế tử, ngươi coi như là tra án bắt người, cũng phải trước tiên chào hỏi đi? Nghe nói An quận chúa vẫn chưa ở phủ quận chúa, mà là cùng Lý gia ở Lý phủ này, nếu như quấy nhiễu đến, bên hoàng thượng ngươi cũng không ăn nói tốt được."

Hàn Tư Ân tựa tiếu phi tiếu nhìn Nguyên Bảo, nói: "Nguyên công công yên tâm, ta nếu đến, liền không nghĩ tới phải sẽ bàn giao cho tốt. Hôm nay ta đến tra án, liền làm theo lời ta bảo, có chuyện gì cũng là ta chịu trách nhiệm, sẽ không để cho Nguyên công công khó xử."

Nguyên Bảo bị lời nói thẳng của Hàn Tư Ân làm cho sững sờ, trong lòng có loại dự cảm không tốt, luôn cảm thấy Hàn Tư Ân sẽ trực tiếp đem Lý phủ đào ba thước đất.

Hắn vốn còn muốn nói thêm, mà Hàn Tư Ân đã bước đến phía trước, Nguyên Bảo mắt thấy bóng lưng hắn, lo lắng lo lắng đuổi theo.

Chuyện phát sinh ở đại môn rất nhanh liền truyền tới hậu viện, không bao lâu, Nguyên Bảo chỉ thấy An quận chúa Thạch Nhụy vứt nha hoàn của mình ra đằng sau, vội vã đi tới.

Đi theo sau nàng chính là mẹ chồng nàng, vợ cả Thượng Thư bộ Lại Lý Trung. Lý phu nhân lớn tuổi, đi đứng không nhanh, cho nên đến trước mặt Nguyên Bảo muộn hơn so với Thạch Nhụy.

Thạch Nhụy thân hình đẫy đà, da dẻ trắng tích, cả người béo trắng.

Lúc này nàng vắt lông mày căm tức nhìn Nguyên Bảo cùng cấm quân phía sau hắn, còn có Hàn Tư Ân gây náo động yến tiệc sinh thần của thái hậu, nổi giận đùng đùng nói: "Nguyên công công, ngươi này là ý gì?"

Nguyên Bảo lộ ra một tia khó dễ, hắn nhìn Hàn Tư Ân, lại nhìn về phía Thạch Nhụy, ấp a ấp úng nói: "Quận chúa, chuyện này..."

"Có người kiện cáo Thượng Thư bộ Lại Lý Trung cùng với nhi tử Lý Ngọc tham ô nhận hối lộ, con số cực đại, bản Thế tử phụng hoàng mệnh đến đây sưu tra, chắc quận chúa sẽ không làm khó bản Thế tử đi." Hàn Tư Ân không để Nguyên Bảo mở miệng giải thích, nhìn chằm chằm Thạch Nhụy nói.

Thạch Nhụy nghe lời này, trong lòng nhảy một cái, không khỏi nhớ tới những ngân phiếu mấy năm nay Lý Ngọc cầm về nhà, thời điểm Lý Ngọc uống say còn tình cờ nhắc qua, trong nhà có lượng lớn bảo vật, cho nàng tùy ý tiêu tốn. Thạch Nhụy tuy rằng tự mình có của hồi môn vô cùng tốt, mà tính tình cực kỳ xa hoa lãng phí, yêu thích vật hoa mỹ, Lý Ngọc ngược lại về điểm này thật thỏa mãn nàng.

Chỉ với điều này, nàng cũng không thể để Lý Ngọc có chuyện, vì vậy Thạch Nhụy hất cằm lên, nhìn Hàn Tư Ân khinh thường nói: "Chỉ bằng bộ dạng quỷ này của ngươi?"

Hàn Tư Ân nở nụ cười, sau đó hướng Cao Phong nói: "Phái người đi soát thư phòng Thượng Thư bộ Lại, cùng gian phòng Lý Ngọc."

Hắn vừa mới dứt lời, rốt cục Lý phu nhân được nha hoàn đỡ cánh tay cũng chạy tới, lạnh lùng nói: "Ta xem ai dám?"

Nói xong lời này, Lý phu nhân nhìn về phía Hàn Tư Ân nói: "Điều tra Lý phủ, có thể nói xét nhà? Ngươi có thánh chỉ của hoàng thượng không? Nói Lý gia ta tham ô, trong triều đình có chứng cứ không?"

Thạch Nhụy vừa nghe lời này, liền nhìn về phía Nguyên Bảo nói: "Nguyên công công, hoàng thượng có hạ chỉ soát phủ không? Những cấm vệ quân này là chuyện gì?"

Nguyên Bảo tiến lên một bước, ngữ khí cũng hơi mang theo mấy phần bất mãn, nói: "Quận chúa, vạn tuế gia hôm qua nhận được tấu chương, vì việc quan hệ quận chúa, hôm nay liền mệnh lão nô hiệp trợ Thế tử mau chóng điều tra rõ việc này, cấm vệ quân là Thế tử hướng Hoàng thượng thỉnh hạ, nói là thân thể đơn bạc, muốn cấm quân hộ vệ, hoàng thượng vẫn chưa có ý hắn, cũng chưa hạ chỉ lục soát Lý phủ."

Nói xong lời này, Nguyên Bảo liếc mắt nhìn Hàn Tư Ân, ánh mắt hết sức phức tạp, trong miệng khuyên lơn: "Thế tử, chúng ta vẫn nên theo quy củ mà làm, Lý đại nhân là Thượng Thư bộ Lại, đường đường nhất phẩm quan chức, không có ý chỉ minh xác của vạn tuế gia, ngươi làm như thế, có phải là không phù hợp quy củ? Hoàng thượng muốn trách tội xuống, Thế tử cũng không gánh được."

Hắn còn tưởng rằng Hàn Tư Ân dẫn người đến đây, là vì đánh bạo thẩm vấn Lý Ngọc, dù sao có Thạch Nhụy ở đây, nàng nếu như khăng khăng nhúng tay, Hàn Tư Ân không có người nghe lệnh của hắn sẽ sợ khó thực hiện. Ai biết người này lại không nói hai lời, bắt người thẩm tra một chút đều không có, trực tiếp đem người dùng như này.

Thạch Nhụy cũng nghe ra ý tứ trong lời nói của Nguyên Bảo, hoàng đế cũng không có hạ chỉ soát Lý phủ, chỉ lệnh Hàn Tư Ân đến đây điều tra rõ có việc này hay không. Mà Nguyên Bảo là nội giám bên người hoàng đế, cùng đến đây hoàn toàn là vì cho quận chúa mặt mũi, hoặc là nói là cho quận chúa chỗ dựa, hoàng đế ở trong lòng là tin tưởng Lý phủ trong sạch.

Thế nhưng giờ khắc này Hàn Tư Ân hoàn toàn không cảm kích, tự chủ trương làm ngoài mệnh lệnh của hoàng thượng, khăng khăng muốn soát phủ, Nguyên Bảo đường đường là đại nội tổng quản đều bị mọi người trước mặt khiển trách, có thể thấy người này có bao nhiêu hung hăng.

"Nếu hoàng thượng chưa từng hạ chỉ, vị đại nhân này vẫn nên trở về xin thánh chỉ, rồi ở Lý phủ ta ngang ngược đi." Lý phu nhân nghe Nguyên Bảo nói, tâm trạng yên ổn. Nàng hiểu rõ, đây nhất định là tai họa của nhi tử tham đánh bạc không cầu tiến của mình.

Mà bất kể thế nào, trước tiên cũng phải đem người đuổi đi, bảo vệ Lý Ngọc rồi lại nói.

Chỉ là hôm nay không thể như nàng mong muốn, Hàn Tư Ân nhìn Nguyên Bảo nói: "Hoàng thượng là mệnh Nguyên công công đến đây hợp tác cùng bản Thế tử, cho nên bản Thế tử làm cái gì, Nguyên công công ngươi chỉ cần nhìn là được, còn gánh vác được hay không, đó là việc của bản Thế tử, vẫn là câu nói kia, Nguyên công công không cần bận tâm."

Lời nói này có chút không khách khí, sắc mặt Nguyên Bảo thay đổi một chút, mà rốt cuộc là đứng ở một bên, rũ mắt không nói gì nữa.

Thạch Nhụy nhìn thấy tình huống như thế, trợn tròn hai mắt căm tức nhìn Hàn Tư Ân, lạnh lùng nói: "Ngươi dám? Ta này liền đi tìm hoàng thượng hỏi rõ, nhất định phải cho ngươi cái tội đại bất kính."

Hàn Tư Ân nhìn cái nữ tử bị nuôi như tờ giấy trắng, khóe miệng trào phúng cười như ẩn như hiện, nếu như Lý phu nhân không muốn cho nàng ra mặt, làm sao sẽ cho nàng xuất hiện trước trước mắt mình? Lý phu nhân ỷ vào hoàng đế sủng ái Thạch Nhụy, cho nên biết thời biết thế đem người đẩy lên trước mắt mình.

Nhưng mà, Thạch Nhụy đích xác cũng đủ tự cao tự đại, đến một chút lòng người cũng nhìn không thấu.

Hàn Tư Ân nghe thanh âm lòng người bốn phía, đối với Thạch Nhụy gằn từng chữ: "Ta có cái gì không dám? Mặc dù quận chúa hiện tại đi tìm hoàng thượng, hôm nay ta cũng nhất định lục soát Lý phủ."

Nói xong lời này, hắn nhìn về phía Cao Phong, đuôi lông mày giương lên, thần sắc nhìn qua có chút đáng sợ, nói: "Tỉ mỉ đi soát, nếu là có người dám ngăn trở, dùng lý do gây trở ngại cấm vệ quân phá án trực tiếp giam giữ. Nếu là xảy ra chuyện, bản Thế tử chịu trách nhiệm."

Cao Phong hôm nay vốn cũng chỉ nghe Hàn Tư Ân dặn dò, Hàn Tư Ân vừa nói, hắn hít một hơi thật sâu, liền thi hành mệnh lệnh đi.

Lý phu nhân bị ngữ khí quyết tuyệt trong lời nói của Hàn Tư Ân làm cho kinh sợ, nàng cho tới bây giờ chưa từng thấy người không tuân theo quy củ như thế, thậm chí không nhìn hoàng mệnh. Nhìn thấy cấm quân từ bên người đi qua, nàng muốn tiến lên ngăn cản, lại lập tức bị mấy cấm quân vây lấy.

Lý phu nhân lạnh lùng nói: "Được, Hàn thế tử đùa giỡn như vậy thật uy phong, nếu như Hàn thế tử không soát ra được cái gì, vậy coi như đừng trách Lý gia ta không nể mặt mũi."

"Phu nhân quá khách khí." Hàn Tư Ân chậm rãi nói: "Ngươi không cần giữ mặt mũi cho ta, dù sao ta cũng không giữ mặt mũi cho ngươi đâu."

Lý phu nhân nhìn thấy tình huống như thế, hướng Thạch Nhụy liếc mắt ra hiệu. Thạch Nhụy nhìn Nguyên Bảo dậm chân, nói: "Ta hiện tại lập tức tiến cung."

Nguyên Bảo vội nói: "Cỗ kiệu ở bên ngoài, lão nô bồi quận chúa cùng hồi cung."

Thạch Nhụy nói: "Vậy cũng tốt, ngươi đi làm chứng cho bản quận chúa."

Nguyên Bảo lúc gần đi, nhìn Hàn Tư Ân, biểu hiện trên mặt nhàn nhạt, hắn nói: "Thế tử nếu đã không nghe lão nô khuyên bảo, lão nô ở đây cũng không giúp đỡ được, hồi cung trước."

Hàn Tư Ân nhìn Nguyên Bảo "À" lên một tiếng, thần sắc vẫn cứ bình tĩnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.