Thề Không Làm Thiếp

Chương 1-1: Mở đầu: Sai rồi ...




Edit: Lăng Mộ Tuyết

Sao lại như vậy?

"Dương thị, ngươi vẫn còn không chịu nói, chớ trách bản quan dùng hình!"

Âm thanh hai bên công đường khiến Dương Như Tuyên sợ hãi.

Nhưng, muốn nàng cãi lại như thế nào đây?

Nàng không thể nói được!

Suy yếu nhìn về phía Phiền Bách Văn ngồi ở bên cạnh án đường, khuôn mặt hắn tươi cười giống như đang xem diễn kịch vậy, khiến nàng khó nén lạnh lẽo. 

Hắn là phu quân của nàng, nhưng cũng là ác nhân hại nàng rơi vào tình cảnh này.

Một canh giờ trước, vì để hắn vui vẻ, cho nên nàng đồng ý đưa đồ ăn cho đại ca mắt mù kia của hắn, nhưng ai biết một chút thức ăn đấy lại có thể giết người, nàng lập tức bị áp giải vào nha đường Tri Phủ, lập tức thăng đường muốn bức nàng nhận tội.

Nhưng mà miệng của nàng không thể nói, nhớ tới sau khi đưa đồ ăn xong, phu quân đã lạnh nhạt với nàng rất lâu lại rót cho nàng một ly trà nóng... Hắn ôn nhu hiếm thấy, nàng lại chưa kịp tinh tế thưởng thức, chỉ cảm thấy cổ họng truyền đến từng trận cay tê dại, khiến nàng một câu cũng không thể nói ra miệng.

Nghĩ đến đấy, nàng quá ngốc, thật sự là quá ngốc.

Lúc trước khăng khăng làm theo ý mình, vẫn cứ trái ý bà cô, gả cho hắn làm thiếp, cho rằng hắn sẽ đối xử tử tế với mình, cho dù không được làm chính thất, nhưng ít ra có thể có được vị trí riêng, sao có thể đoán được hắn chỉ nhất thời tham đồ mới, không bao lâu liền quên lãng nàng, trong hậu viện, tiểu thiếp thông phòng hết người này lại đến người kia vào, vì muốn sinh tồn, nàng chỉ có thể tranh đấu với các nàng, thủ đoạn ngoan độc, vô tình hơn, càng đấu thương tổn càng đầy người, thậm chí trở thành công cụ giết người của hắn.

Thật là ngu... Thật là ngu!

"Người tới, đánh 20 đại bản!" Lời vừa dứt, nha dịch hai bên lập tức lên trước cưỡng chế nàng, trường côn hai bên thay nhau đánh vào thắt lưng của nàng, trường côn kia giống như muốn đánh chết nàng, mỗi đại bản đánh xuống càng nặng tay hơn, thậm chí nàng có thể nghe thấy tiếng da thịt bị rách, tiếng máu tươi bắn ra, đáng thương hơn hết là nàng đau mà không thể kêu lấy một tiếng. 

"Dương thị, ngươi hạ độc giết Bình Tây Hầu, vẫn không chịu nhận tội!"

Nàng há mồm, mặt đầy máu và nước mắt, ngay cả muốn nói cũng không lên lời.

Thì ra... Tàn nhẫn nhất không phải tiểu thiếp thông phòng trong hậu viện, mà là phu quân của nàng!

Khiến nàng không mở miệng được, rõ ràng là muốn nàng bị đánh chết!

Sự lạnh lẽo tản ra, từ từ, ý hận bao vây như đang cắn nuốt sự lạnh lẽo, khiến nàng không ngừng run lên lạnh.

Rất lạnh... Ngày tết sắp đến, tháng trước trận tuyết đầu tiên đã rơi, khi đó nàng vẫn mặc áo da ấm áp, ai biết sinh tử lại chỉ trong giây lát, mà lạnh... Lại khó vượt qua đến vậy.

Cả đời nàng, đã bao giờ phải trải qua cái lạnh như vậy? Nàng có phụ thân là Huyện lệnh thất phẩm, từ nhỏ nàng đã cẩm y ngọc thực, mà sau khi phụ thân bị bệnh mà chết, nương đau khổ rồi cũng đi theo, ngay lập tức nàng được bà cô nhận nuôi, tuy nói chi phí ăn mặc so ra còn kém Như Hàm tỷ tỷ và Như Hâm muội muội, nhưng cũng chưa từng để nàng bị lạnh bị đói...

Nhưng hôm nay, nàng rất lạnh, rất đói... Bóng tối tràn ngập trời đất, âm thanh như cũng càng bay càng xa, xa đến nàng sắp không nghe rõ.

"Đại nhân, chi thứ hai Dương gia trừ Dương Thị Lang, toàn bộ đều đến đây."

Âm thanh rất nhỏ truyền đến, cứng rắn làm nàng tỉnh táo lại.

Chi thứ hai Dương gia... Đấy không phải phòng bà cô sao?

Dương gia có bốn phòng, khi ông nội qua đời liền ở riêng, phụ thân nàng là chi thứ ba của Dương gia, bà cô là lão thái thái chi thứ hai, nghĩ đến giao tình năm đó với bà nội nàng, nên khi cha mẹ nàng mất mới nhận nuôi nàng. Nhưng mà, người của chi thứ hai đối xử với nàng không tốt lắm, dù sao nàng cũng không phải người của chi thứ hai, chi phí ăn mặc cũng tự nhiên kém hơn hai tiểu thư chân chính của chi thứ hai, chính bởi vì như vậy, nàng mới vội vã muốn tìm nơi thuộc về chính mình, khi Phiền Bách Văn quấn quýt si mê đã đồng ý gả cho hắn làm tiểu thiếp.

Hiện giờ, bọn họ tìm tới, là tới cười nhạo kết cục đáng buồn của nàng sao?

A, cười đi, việc đã đến nước này, muốn cười thì cười đi, là bản thân nàng tự nguyện đánh cuộc, đương nhiên phải chịu thua, chỉ là không cam lòng, cuối cùng, lại bị chi thứ hai cười nhạo mà chết.

Dương Như Tuyên nghĩ kĩ, ngay khi khóe môi nhếch lên ý cười tự giễu khi đó, nàng nghe thấy - -

"Tuyên nha đầu!"

Một tiếng ‘Tuyên nha đầu’ thê lương không dứt, trong nháy mắt nhéo lòng của nàng.

Đã bao lâu không nghe thấy người khác gọi nàng một tiếng ‘Tuyên nha đầu’ rồi? Một tia thương tiếc kia, đôi mắt ngấn nước kia chấn động nàng.

Tại hậu viện Phiền gia, người lui tới không ít, nhưng mà tất cả đều vì bảo vệ địa vị bản thân, theo dõi lẫn nhau, một đám miệng nam mô bụng một bồ dao găm, ở ngoài châm biếm trào phúng, ngầm châm ngòi tạo loạn, dù sao mỗi ngày nàng cũng phải nhớ lại ai muốn hãm hại mình giá họa mình, nay mai phản kích như thế nào tính kế như thế nào, không một ngày bình an. 

Tuyên nha đầu... Đã rất lâu không nghe người khác gọi như vậy, lâu đến nỗi khi nghe thấy lại giống như cách cả một đời

"Tuyên nha đầu!"

Có người bước nhanh chạy tới, nha dịch đánh nàng hình như bị người đẩy ra, sau đó nàng bị một lực mạnh ôm lấy, trong mắt chỉ có một màu đen, nhưng mùi hương này, động tác ôn nhu này...

"Lớn mật! Thấy bản quan trên công đường, cũng dám làm càn, người tới, mau bắt!"

"Ai dám! Ta là cáo mệnh phu nhân tam phẩm, ai dám đụng đến ta."

Tiếng nói kia vẫn to giống như trong trí nhớ của nàng vậy, lúc trước nàng cảm thấy Nhị bá mẫu xuất thân từ phủ tướng quân thật sự quá thô lỗ, đáy lòng có chút xem nhẹ bà, nhưng bây giờ nàng lại ôm lấy mình, cho nàng một chút tình cảm ấm áp... Lòng của nàng đột nhiên co rút đau đớn mạnh mẽ.

"Bản quan dám động ngươi! Di nương Phiền gia Dương thị, hạ độc giết Bình Tây Hầu Phiền Bách Nguyên, tội này đủ để tịch thu tài sản nhà họ Dương!"

Mày Dương Như Tuyên run lên, mãi đến bây giờ mới hiểu được, dù Phiền Bách Nguyên chỉ là một Hầu gia không ra làm quan, nhưng chung quy Hầu gia vẫn do hoàng thượng sắc phong... Thì ra Phiền Bá Văn không chỉ muốn mượn đao giết người, mà còn mượn nàng làm cho cả Dương gia chôn cùng!

Quá độc ác... Vì sao phải làm đến nước này?

"Cho dù muốn thẩm, tội lớn như vậy cũng nên trình lên Hình bộ, ngươi dựa vào đâu mà dùng hình phạt riêng ở trên công đường? Còn không mau sai đại phu khám và chữa bệnh!"

"Dương phu nhân, thật sự ngài chưa hiểu rõ tình hình, hạ độc giết mệnh quan triều đình, chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, đương nhiên bản quan có thể phán Dương thị tử hình, người tới! Khóa cùm* tất cả lại, sau khi áp giải qua các con phố thì đưa tới pháp trường! Người của chi thứ hai Dương gia cũng đừng hòng chạy thoát!" Đôi mắt nhỏ dài của Tri Phủ nhíu lại, đập mạnh kinh đường mộc xuống, nha dịch lập tức lên trước bắt.

*镣 Cái khóa sắt. Một thứ đồ hình dùng để khóa trói người tù.

Dương Như Tuyên trừng lớn mắt, cái gì cũng không nhìn thấy, lệ chua xót trong vành mắt.

Dương gia có bốn phòng, trừ Phòng thứ tư theo thương, còn lại đều làm quan, cho dù phẩm cấp không thể lớn hơn Tri Phủ, nhưng nàng cho rằng không có chuyện gì có thể lay động căn cơ Dương gia nàng.

Nhưng mà, pháp trường... Nàng cho rằng mình gây họa thì tự mình có thể chịu, không nghĩ tới lại làm liên lụy đến cả Dương gia... Rốt cuộc nàng đang làm gì?

Sao... Sao lại gây chuyện đến không thể cứu chữa?

"Hồng Tri Phủ, cái gọi là chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực cũng chỉ là từ một phía, ngươi dùng hình phạt riêng, ta có thể cáo, nếu ngươi dám tùy tiện đụng tới ta, ngươi có tin ta hủy đại đường của ngươi đi hay không!" Mục thị Dương gia chi thứ hai mày rậm mắt to, ánh mắt sắc bén, không hề sợ hãi,  ôm chặt Dương Như Tuyên trong ngực:"Tuyên nha đầu, đừng sợ, nương ở đây... Nương đưa con về nhà, con kiên nhẫn một chút, nương lập tức đưa con về nhà."

"Nha đầu, bà nội ở đây, bà nội bảo vệ con." Lão thái thái Hoàng thị Dương gia chi thứ hai chống long đầu đi tới trước mặt nàng, nhẹ nắm tay nàng.

Dương Như Tuyên nghe vậy, lệ nơi đáy mắt tràn ra như vỡ đê.

Sao lại như vậy? Người mà từ đáy long nàng đã xem nhẹ, cho rằng chưa bao giờ đối xử tử tế với mình, mà trong lúc sinh tử lại không màng sống chết, chỉ muốn đưa nàng về nhà... Nhà? Nàng cho rằng nàng đã sớm không có nhà, chưa bao giờ nàng gọi Mục thị một tiếng nương, chưa bao giờ gọi bà cô một tiếng bà nội, bởi vì căn bản nàng chưa từng xem họ là người nhà của mình.

Thậm chí nàng chưa bao giờ cho họ một sắc mặt hoà nhã, tự cho là đúng, lấy thân phận thiên kim nhà quan tự cho rằng họ vốn nên chăm sóc nàng thật tốt, tự cho là đúng, cho rằng họ không đối xử tử tế với mình...

Nhưng...

"Tuyên nha đầu, đừng khóc, nương ở đây, không khóc."

Những giọt nước mắt ấm áp rơi xuống hai gò má lạnh lẽo của nàng, khiến Dương Như Tuyên giật mình, thì ra nàng đã sai rồi.

Nàng sai rồi, thật sự sai rồi!

Thì ra, người thật sự yêu thương nàng, luôn luôn ở bên nàng, là nàng đẩy họ ra... Đến thời khắc cuối cùng này nàng mới nhận ra.

Đã quá muộn... Quá trễ... Rồi...

Nếu có kiếp sau... Nàng chắc chắn sẽ chuộc tội, trước mắt chỉ mong Dương gia... Ngàn vạn lần đừng bởi vì nàng mà bị tịch thu tài sản cả nhà... Nàng gây ra họa thì nàng lấy mệnh bồi đền, không liên quan đến người nhà của nàng, ông trời ơi...

Cứu cứu người nhà của nàng, cứu cứu người nhà của nàng...

Nếu có thể, nàng muốn về nhà...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.