Thất Ngược Khí Phi

Chương 119: Đả kích chí mạng




Thái hậu cười ôn hòa, sau đó thoáng liếc mắt nhìn về phía người phụ nữ mặc cung trang màu đỏ, chợt hỏi:

-Hoàng hậu, có người con dâu như vậy, con có hài lòng không?

Khinh Vân Nhiễm hơi ngạc nhiên, quả thật người phụ nữ ấy là Hoàng hậu.

Ánh mắt Hoàng hậu phức tạp nhìn Khinh Vân Nhiễm, trong nháy mắt, ánh mắt sắc bén ấy liền thu lại, phút chốc nở nụ cười ân cần:

-Thần thiếp thấy đứa nhỏ này cũng bình thường, cái nhìn của Nguyệt nhi chắc cũng không đến nỗi tệ như vậy, cuối cùng chuyện này cũng xin mẫu hậu định đoạt.

Thái hậu cười nhẹ:

-Nguyệt nhi số lớn, không phải con cũng không biết, chuyện mà nó đã quyết định, ngay cả hoàng tổ mẫu là ta cũng không quản được, nhưng nhìn đứa nhỏ này, ta thích.

Hoàng hậu cười:

-Nguyệt nhi làm việc vốn có chút điên cuồng, nhưng mẫu hậu nói nó còn nghe!

Nói xong mấy vị Quý phi cũng cười phụ họa theo.

Thái hậu vuốt mặt, không nói gì, nhìn Khinh Vân Nhiễm, cười vẫy vẫy tay, ý bảo Khinh Vân Nhiễm tới ngồi bên cạnh bà. Khinh Vân Nhiễm mặc dù không quen như vậy nhưng không dám vô lễ.

Hoàng hậu và mấy vị phi tần cáo lui trước, để cho Thái hậu và nàng ngồi trò chuyện với nhau, có lẽ là lâu rồi không có ai trò chuyện cùng mình nên Thái hậu nói không ngừng, thao thao bất tuyệt. Có lẽ nửa đời cô đơn cũng không thể kể hết. Khinh Vân Nhiễm nghiêm túc lắng nghe, nhìn như cả đời được hưởng vinh hoa phú quý, kỳ thực cũng đã hy sinh không ít.

Đột nhiên Thái hậu nhíu chặt mày, vẻ mặt rất đau khổ, Khinh Vân Nhiễm liền nhíu mày, cả kinh kêu lên:

-Thái hậu, người làm sao vậy?

Ma ma bên cạnh nhìn thấy thế vội vàng ró một chén trà đưa cho bà. Thái hậu chậm rãi mở mắt, mày vẫn nhíu như trước, sau khi uống trà tựa hồ giãn ra đôi chút, lắc đầu nói:

-Người già, cơ thể cũng không dùng được nữa rồi.

Khinh Vân Nhiễm mỉm cười, dịu dàng nói:

-Thái hậu ngàn tuổi, người đừng nói như vậy, người được Phật tổ ban phúc có thể sống lâu trăm tuổi.

Vừa nói vừa bắt lên mạch cổ tay Thái hậu. Nhưng kết quả chẩn đoán lại làm nàng hết sức kinh ngạc, bà trúng độc rồi, hơn nữa đây là loại độc phát tác từ từ, là ai đã hạ độc bà?

Hoàng cung canh phòng nghiêm ngặt, đồ ăn, nước uống đều được kiểm tra kỹ càng, muốn hại Thái hậu mà dễ vậy sao, kẻ hạ độc nhất định người là thân tín bên cạnh bà.

Đàn hương chính xác có tác dụng khiến người ta đau đầu, tim đập nhanh hơn, nhưng cũng không phải độc dược, những nếu Đàn hương này kết hợp với một loại thảo dược khác sẽ hình thành chất độc phát tán chậm. Nàng nhìn ma ma bên cạnh, suy nghĩ một lúc, sau đó chậm rãi ngẩng đầu, gương mặt bình tĩnh hỏi:

-Thái hậu, có phải ngày thường người thường hay choáng váng, đau đầu, vô lực, bất ngủ, mơ nhiều, thỉnh thoảng còn hôn mê, phải không ạ? Trên người còn nổi những nốt ban màu đen nữa.

Đột nhiên đôi mắt Thái hậu sáng lên, thản nhiên hỏi:

-Nhược Minh sao thế? Chẳng lẽ ngươi biết y thuật?

Khinh Vân Nhiễm cười nhẹ:

-Dân nữ cũng biết được chút ít ạ.

Thái hậu thoáng liếc mắt nhìn vị ma ma ở bên cạnh, bà ấy lập tức hiểu ý, trả lời thay Thái hậu:

-Bệnh trạng mà cô nương nói, từ sau khi tiên Hoàng băng hà đã có rồi, tới bây giờ cũng đã được hơn hai mươi năm, ngự y cũng đã từng chẩn đoán, đây cũng không phải bệnh nặng gì, mà là do đau lòng quá độ, phương pháp trị liệu là để Thái hậu thoải mái thư thái, vốn đã tốt lên rất nhiều, nhưng chẳng biết vì sao từ tháng tám năm ngoai, triệu chứng này đột nhiên tăng lên, bệnh trạng cũng trở nên nặng hơn, khi tốt khi xấu.

Khinh Vân Nhiễm nhíu chặt mày, như đang nghĩ tới cái gì. Thái hậu thấy vậy, đôi mắt bỗng ảm đạm, hạ giọng hỏi:

-Nhược Minh, có gì không ổn cứ nói ra?

Khinh Vân Nhiễm nhìn dáng vẻ già nua của bà, hỏi chi tiết:

-Xin thứ tội cho dân nữ cả gan nói thẳng, Đàn hương trong phòng Thái hậu vốn là thứ dùng để an thần, nhưng nếu hít nhiều trong một thời gian dài sẽ khiến người ta đau đầu, tim đập nhanh hơn.

Ánh mắt lợi hại của Thái hậu sắc lên, giọng nói lạnh lùng:

-Thì ra là thế, nhưng chuyện này chưa từng có ai nói cho ai gia biết cả.

Lòng Khinh Vân Nhiễm căng thẳng, vội vàng giải thích:

-Nhưng xin Thái hậu yên tâm, Đàn hương này cũng không có độc tính.

Về phần kết hợp với một loại thuốc khác để trở thành độc dược phát tán chậm, vì nàng chưa biết rõ hung thủ nên không dám nói lung tung, việc Thái hậu bị hạ độc vốn là một chuyện rất lớn, sợ là sẽ có rất nhiều người không thể thoát tội, nàng không muốn chỉ vì một câu nói của mình mà hại những người vô tội khác.

Gương mặt Thái hậu thoáng giãn ra, lập tức sai ma ma quản sự vứt hết Đàn hương trong phòng đi. Khinh Vân Nhiễm suy nghĩ, hạ giọng nói:

-Thái hậu, các đại phu đều biết, bất cứ loại thuốc nào cũng có ba phần độc, người nhiều năm uống thuốc, chung quy cũng sẽ đọng lại trong cơ thể, chuyển thành độc tố, tích ít thành nhiều, tới khi xuất hiện triệu chứng như vậy, cơ thể đã gánh không ít độc tố, lúc này Thái hậu đã bị trúng độc rồi.

Thái hậu kinh ngạc, nghi ngờ hỏi:

-Trúng độc?

-vâng ạ, nốt ban màu đen xuất hiện trên người Thái hậu chính là triệu chứng của việc trúng độc phát tán chậm.

Khinh Vân Nhiễm cúi đầu, cung kính nói:

-Xin Thái hậu cho dân nữ kê phương thuốc giải độc cho người ạ.

Đợi Thái hậu đồng ý, Khinh Vân Nhiễm đi tới ngồi trước cái bàn, cầm lấy cái bút bắt đầu viết, sau đó đưa cho ma ma quản sự, mặc dù phương thuốc này không giải quyết được triệt để nhưng có thể giảm bớt một phần độc tố trong cơ thể bà, giảm bớt đau đớn, làm chậm tốc độ khuếch tán của độc. Ngước mắt thấy bà lão trước mắt, mặc dù cả đời vinh hoa, tới lúc tuổi già mà bên người vẫn có kẻ muốn hại bà, thật đáng thương!?!

Ma ma quản sự nhìn phương thuốc có chút do dự, vì phương thuốc kê ra này hoàn toàn bất dồng với Vương ngự y, nhưng Vương ngự y vốn là ngự y trong Ngự Y viện, y thuật cao siêu, mà nàng cũng chỉ là một nữ tử trẻ tuổi biết chút y thuật, thật sự là đáng ngờ. Bà ta không dám đùa giỡn với sức khỏe của Thái hậu liền giao phương thuốc ấy cho Thái hậu, chần chừ hỏi:

-Thái hậu, người xem này….

Khinh Vân Nhiễm nói trước:

-Nếu Thái hậu lo lắng có thể mời các ngự y trong Ngự Y viện xem qua phương thuốc này có chỗ nào không ổn không, sau đó sẽ quyết định sau.

Thái hậu nhìn tờ giấy, mở miệng nói:

-Dùng thuốc do Vương ngự y kê bao lâu nay tình trạng của ai gia vẫn không hề có gì khởi sắc, nếu phương thuốc này vô hại với cơ thể, hãy thử một lần xem sao.

Ma ma quản sự cáo lui, tuân leo mệnh lệnh cầm phương thuốc tới Ngự Y viện.

Sau đó Khinh Vân Nhiễm cáo lui, Thái hậu sai kiệu đưa nàng về tận Trữ Vương phủ.

Trữ Vương phủ.

Sắc mặt Thượng Quan Nguyệt trắng bệch, miễn cưỡng chống người lên, bước đi vội vàng vào viện, hơi thở dồn dập, làn khói trắng phả ra từ miệng. Xa xa từ sau những cây mai, có một bóng người nhỏ nhắn xinh đẹp đang bước về phía này.

Mái tóc dài đen nhanh vấn gọn, cài một chiếc trâm trắng, làn da trắng như tuyết, mặc váy thêu bách hợp, áo choàng lông cáo trắng.

Đôi mày thanh tú không vẽ mà đen, đôi môi không tô son mà đỏ thắm, đôi mắt như làn nước mùa thu bị che sau lớp sương mù, bên môi nở nụ cười khẽ, quanh người nàng như tỏa ra làn sương, nhìn như một con búp bê xinh đẹp. Đôi mắt sáng long lanh làm người người yêu thích, một nụ cười, từng cử chỉ hành động hồn nhiên, không nhiễm bụi trần.

Trái tim Thượng Quan Nguyệt bỗng vang lên tiếng như băng nứt, bước chân không hề dừng lại. Khinh Vân Nhiễm thấy chàng, trên mặt hiện ra vẻ vui sướng, bước nhanh như chạy tới đây, vui mừng kêu lên:

-Nguyệt, chàng tỉnh rồi….

Thượng Quan Nguyệt bước nhanh đến trước mắt nàng, nhìn nàng một lúc, sau đó ôm chặt lấy Khinh Vân Nhiễm. Khinh Vân Nhiễm nao nao, để mặc cho chàng ôm chặt, một lúc lâu sau Thượng Quan Nguyệt mới chậm rãi buông nàng ra, thở ra làn sương trắng, phả lên gương mặt nàng, vội vàng hỏi:

-Khinh nhi, Thái hậu có gây khó dễ gì cho nàng không?

Đôi mắt Khinh Vân Nhiễm giật mình, lập tức lắc đầu, cười an ủi:

-Không ạ, Thái hậu người rất hòa thuận, huống hồ không phải ta đã trở về rồi sao?

Khóe môi Thượng Quan Nguyệt cong lên, đôi mắt mỉm cười, thân mật vuốt ve sợi tóc của nàng, giọng nói trong vắt lạnh lùng mang theo nhu tình, làm lòng người thoải mái.

-Trở về là tốt rồi.

Đầu ngón tay chàng rất lạnh…. Trong lòng Khinh Vân Nhiễm run lên, mày nhíu lại, hai tay ôm lấy người chàng, dịu dàng nói:

-Khí trời lạnh như thế sao chàng lại ra đây, mới vừa rồi, chàng….

Dừng một chút, nàng đoán:

-Không phải chàng định vào cung tìm ta đó chứ?

Thượng Quan Nguyệt cười nhìn nàng, không nói gì, lòng Khinh Vân Nhiễm cứng lại, thúc giục:

-Mau vào nhà thôi.

Thượng Quan Nguyệt bất đắc dĩ lắc đầu cười cười, mặc dù trên người chàng mang bệnh nhưng cũng không phải kẻ tàn phế, tuy vậy thấy nàng khẩn trương, trong tim bỗng có cảm giác hạnh phúc không nói nên lời.

Trở vào phòng, vn không kịp cởi áo choàng đã vội di chuyển mấy lò ấm tới bên cạnh Thượng Quan Nguyệt.

Thượng Quan Nguyệt nhìn gương mặt nghiêng của nàng, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp, tay nhẹ nhàng đặt lên đầu vai của nàng, cúi xuống nói bên cạnh tai nàng:

-Có đói bụng không? Ta lập tức gọi người chuẩn bị….

Khinh Vân Nhiễm gật đầu, nhưng đã vội cản chàng:

-Đừng cử động, để ta đi.

Trên thực tế thì nàng không đói, chủ hy vọng có nàng ở đây, chàng có thể ăn nhiều hơn một chút, mới hơn một tháng ngắn ngủi mà chàng đã gầy tới mức không nhìn nổi ra dáng vẻ thế nào, tim bỗng thấy nhói đau. Nhưng chàng có thể tỉnh lại, hơn nữa tinh thần còn rất tốt, tâm trạng nàng vô cùng vui vẻ, trên mặt mang theo nụ cười vui sướng nhanh chóng ra ngoài.

Sau đó mấy ngày tinh thần Thượng Quan Nguyệt vẫn rất tốt, trái tim đang treo lơ lửng của Khinh Vân Nhiễm dần dần hạ xuống.

Hai người ở chung, mọi hành động cử chỉ càng ngày càng trở nên ăn ý hơn, mà trái tim hai người cũng xích gần nhau hơn.

Trong hoa viên, họ dắt tay nhau bước đi chầm chậm ngắm hoa, ngồi tại đình các thưởng mai, trong thư phòng, họ xem các bức thư pháp, lòng ai cũng cảm thấy ấm áp.

Sáng sớm khi Khinh Vân Nhiễm tỉnh dậy, không nhìn thấy Thượng Quan Nguyệt đâu, tay sờ chỗ chàng ngủ lạnh lẽo, hẳn là rời đi đã lâu rồi. Nàng không thể không cảm thấy rối bời, trong tâm bỗng có cảm giác sợ hãi khó hiểu, sáng sớm như vậy mà chàng đã đi đâu?

Đột nhiên từ phía sau có người ôm chầm lấy nàng. Khinh Vân Nhiễm quay đầu, hạ giọng trách một tiếng:

-Sao đột nhiên lại nhảy ra thế này, đúng là dọa chết người mà! Sáng sớm nay chàng đã đi đâu vậy?

Thượng Quan Nguyệt cười khẽ, trả lời:

-Đương nhiên là để chuẩn bị chuyện thành thân rồi.

Khinh Vân Nhiễm nao nao, nụ cười tươi hơi cứng lại, ngước mắt nhìn chàng, hỏi không xác định:

-Nguyệt, thật sự chàng muốn thành thân cùng với ta sao?

Đôi mắt Thượng Quan Nguyệt hơi run lên, nhẹ giọng hỏi:

-Nàng không muốn sao?

Khinh Vân Nhiễm lắc đầu, hơi khó xử, nói:

-Không phải là không muốn, nhưng như vậy thật sự có được không? Ta đã từng được gả cho kẻ khác, hơn nữa đã từng sinh con, thật sự chàng không ngại sao?

Thượng Quan Nguyệt ngước mắt, trong mắt hiện lên buồn bã, an ủi:

-Đứa ngốc này, quá khứ của nàng ta còn không biết sao? Hoán nhi vốn là con ta, vĩnh viễn ta đều nhớ rõ, khi con mới sinh ra, nhỏ bé như vậy, gương mặt nhỏ gầy nhăn lại nhưng không khóc cũng không nháo, ngoan ngoãn tới nỗi làm cho người ta đau lòng, nhưng khi ta ôm con vào lòng, thật sự lúc đó ta có cảm giác tự hào của một người cha.

Khinh Vân Nhiễm nghe được lời chàng nói cũng hồi tưởng lại, gương mặt dần trở nên bi thương.

Thượng Quan Nguyệt kéo nàng tới bên người, than khẽ một tiếng, ngón tay vuốt ve mái tóc dài của nàng, từ mái tóc ấy tỏa ra mùi hương thơm ngát quen thuộc.

Mái tóc dài như thác nước bao quanh người, khiến nàng trở nên vô cùng quyến rũ, lại thêm vài phần đáng yêu, sự hồn nhiên hấp dẫn người ta tới chí mạng khiến Thượng Quan Nguyệt có chút si mê. Chàng nghịch tóc nàng, giọng nói ấm áp:

-Khinh nhi, ta giúp nàng chải đầu, có được không?

Khinh Vân Nhiễm hơi giật mình, trong tiềm thức có cảm giác mơ hồ, từng có một người đã chải tóc cho nàng…. Nàng từng tưởng tượng ra cảnh có một nam nhân dịu dàng chải đầu cho nàng, trong lòng cảm thấy bình yên, nam nhân chủ động chải tóc cho nàng, tương lai là người nàng yêu cả đời.

Thấy nàng mãi không trả lời, Thượng Quan Nguyệt hỏi lần nữa:

-Khinh nhi, có thể không?

Khinh Vân Nhiễm nhìn chàng, cười gật đầu, mái tóc đen mềm mại được chải dưới lược, mái tóc ấy như mây trời được chàng chải một cách dịu dàng, tỏa ra mùi hương thơm ngát, tóc dài trong tay chàng được vấn gọn lại, sau đó chàng lấy từ trong lòng ra một cây trâm gỗ cài lên tóc cho nàng. Khinh Vân Nhiễm cảm giác chàng cài một thứ gì đấy lên đầu mình rất nhẹ nhàng, tay khẽ vuốt lên, cảm giác vô cùng mượt mà. Đây là…. Lòng nàng chấn động, ngón tay khẽ chạm lên vật đó, động tác bỗng dừng lại, đó là một cây trâm cài tóc, hơn nữa còn là một cây trâm gỗ?

Khinh Vân Nhiễm quay đầu, nhìn về phía gương đồng, kinh ngạc nói:

-Nguyệt, cái này là chàng tự làm sao?

Thượng Quan Nguyệt vuốt cằm, nở nụ cười quay người nàng lại, đầu ngón tay cốc nhẹ lên chóp mũi nàng, hạ giọng hỏi:

-Thích không?

Khinh Vân Nhiễm mỉm cười gật đầu, cụp mắt xuống, đặt bàn tay nhỏ bé lên bàn tay lạnh lẽo của chàng, hai người nhìn nhau cười.

Màn đêm buông xuống, ánh trăng lạnh lẽo.

Nam tử thi triển khinh công lướt nhanh trên nóc nhà Vương phủ, nhờ ánh trăng mờ mờ rọi xuống, gương mặt người này so với một tháng trước tái nhợt đi rất nhiều, vô cùng tiều tụy, ánh mắt cũng tiều tụy, trống rỗng, gương mặt xanh xao, hoàn toàn không thấy mỹ nam ngày xưa nữa (điên vì tình mờ, đẹp giai sao nổi, chậc chậc). Đôi mắt trống rỗng của hắn ngước lên nhìn cách đó không xa, trong phòng tại Vương phủ truyền đến ánh sáng yếu ớt, trái tim hắn đột nhiên nhảy dựng lên. Tâm trạng phức tạp vô cùng mãnh liệt đánh mạnh vào trái tim hắn, khiến người hắn thắt chặt lại, nhanh chóng nhảy lên nóc nhà, cẩn thận lật một lát ngói lên, hắn biết rất rõ tai Thượng Quan Nguyệt rất thính, nếu không cẩn thận một chút, hắn sẽ bị phát hiện rất nhanh, có khi hắn quá ngây thơ, nói không chừng từ lúc hắn nhảy xuống sân trước, đối phương đã biết hắn xuất hiện ở đây rồi.

Trong phòng có hai người đang ôm nhau. Khinh Vân Nhiễm ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Thượng Quan Nguyệt, trịnh trọng nói:

-Nguyệt, ta thích chàng, nhưng cũng chưa yêu tới mức sâu đậm như vậy, nên hãy chờ ta, có được không?

Cả người Thượng Quan Nguyệt ngẩn ra, trái tim rối bời làm chàng nhíu mày lại, một lúc lâu mới nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nàng, hạ giọng:

-Khinh nhi, không cần yêu ta cũng được, như bây giờ đã tốt lắm rồi, thật đó….

Khinh Vân Nhiễm nhíu chặt mày, khó hiểu nói:

-Tại sao?

Thượng Quan Nguyệt ho nhẹ một tiếng, tiếng nói khàn khàn vang lên:

-Đừng nói gì cả….

Chàng nâng mặt nàng lên, có thể nhìn rõ đôi mắt long lanh, đáy lòng bỗng có cảm giác khác thường, chua xót, không phải, là đau lòng mới đúng. Là người kiên cường đến mấy cũng sẽ thấy đau đớn! Rõ ràng nàng cảm nhận được nam nhân này thật sự rất yêu nàng. Ngón tay chàng luồn qua mái tóc nàng, cảm giác ấy khiến nàng nhớ tới ban ngày, chàng vì nàng mà chải tóc. Nam nhân chải tóc ấy sắp làm bạn nửa đời còn lại với nàng, tim bỗng nhiên nhói đau, đáy lòng như có ngọn lửa thiêu đốt, càng ngày càng cháy lớn, không cách nào dập tắt. Nàng hít sâu, cố lấy dũng khí cầm chặt lấy tay chàng, nhỏ giọng nói:

-Nguyệt, sau khi thành thân, chúng ta thành phu thê thật sự đi!

Giọng nói êm ái vang lên bên tai Thượng Quan Nguyệt. Lý trí của chàng hoàn toàn mất đi khống chế…. Ngón tay mảnh khảnh của Khinh Vân Nhiễm khẽ vuốt lên gương mặt chàng, sau đó lướt qua mái tóc dày của chàng, rồi đến hàng mi, trong mắt như có nước rơi xuống.

-Nguyệt, chàng….

Hôn, nụ hôn của chàng tuy mạnh mẽ nhưng không mất đi sự dịu dàng, đầu lưỡi khiêu khích trong miệng nàng, khiến nàng hơi run sợ. Dần dần nàng cũng bắt đầu đáp lại sự nhiệt tình ấy, hôn lại chàng, cái lưỡi thơm mát quấn lấy lưỡi chàng, hút lấy nhau. Chàng cảm nhận được hương vị ngọt ngào, trong lòng vô cùng vui vẻ, nụ hôn dịu dàng ấy thật lấu, tinh tế, tựa như một cái lưới lớn tóm gọn nàng vào trong, tựa như muốn khảm sâu cơ thể nàng vào tận xương tủy của mình.

Hai người đều tập trung vào việc hôn nhau, như muốn dung hợp cùng một chỗ, vướng vào nhau tới già, đến chết không thôi!

Trên nóc nhà, đầu óc Tiêu Thần Hiên trống rỗng, máu toàn thân như ngừng chảy trong nháy mắt. Phút chốc mắt hắn trừng lớn, nhìn chằm chằm vào trong phòng, trên giường là hai người đang ôm chặt lấy nhau mà hôn, cả người cứng đờ lùi vội vã về phía sau, mãi cho tới khi hắn giẫm vào một lát ngói vỡ.

Tiếng vang lớn làm hắn đột nhiên bừng tỉnh, hắn không ngừng lắc đầu, đồng tử co lại, hắn không muốn tin cảnh lúc nãy mà hắn thấy là sự thật! Lần đầu tiên hắn biết, chỉ một câu nói đơn giản cũng có thể ném người ta xuống mười tám tầng địa ngục. Hai người đang đắm chìm trong cử chỉ thân mật hoàn toàn không nhận ra sự xuất hiện của hắn, hắn nở nụ cười điên cuồng, hắn điên rồi, dùng khinh công bay không ngừng, đấm đá loạn xạ! Hắn tuyệt vọng nhắm mắt lại, mãi cho đến khi gió lạnh quất vào mặt, hắn cảm giác được sự lạnh lẽo tới thấu xương, lúc này mới giật mình, không biết tự khi nào, nước mắt của hắn đã đầm đìa khắp gương mặt. Cổ họng như bị một con dao đâm thủng, trái tim như bị một mũi tên sắc bén cắm xuyên qua…. Mỗi một hơi thở đều đau đớn tới vậy, giống như cơn lũ đổ về, chua xót đau đớn làm người ta muốn nôn….

Tại sao biết rõ mình không thể chiếm được còn liều mạng đi đoạt, chém giết? Để đến cuối cùng, người có kết cục thê lương cũng chỉ là hắn.

Tại sao rõ ràng đã rời xa nàng, nhưng giọng nói của nàng vẫn vang lên rõ bên tai hắn? Hắn nhắm mắt lại, nổi điên bịt chặt hai tai, muốn thoát khỏi giọng nói làm cho hắn đau khổ, nhưng cảnh họ thân mật với nhau vẫn hiện rõ, làm hắn tuyệt vọng như đang ở trong địa ngục.

Một vết máu đỏ tươi chảy ra từ miệng hắn, chậm rãi chảy xuống, mà máu càng lộ rõ vẻ trống rỗng của hắn, giống như trái tim đã chết mà thân xác còn sống sờ sờ. Hắn đang ở trong khu rừng trống trải, ngửa mặt lên trời hét to, cuối cùng bóng người cao lớn ngã xuống. Hắn ôm lấy đầu, đau như muốn vỡ ra, điên cuồng đập vào mặt đất, đấm không ngừng, không nghỉ, trên trán chảy ra một dòng máu chảy theo má xuống dưới đất. Hắn không dám dừng, cũng không thể dừng….

Vì chỉ cần dừng lại, trong đầu hắn sẽ hiện ra hình ảnh hai người họ hôn nhau.

Tiếng gió vù vù bên tai, giọng nói ấy bỗng biến thành tiếng cười nhạo điên cuồng, giống như một cây kim vừa cứng vừa nhọn đâm phập vào đầu hắn, hắn càng muốn thoát, lại càng bị cảm giác đau đớn khó tả thành lời làm cho không thể động đậy.

Mới rồi, sao hắn lại muốn chạy trốn?

Tại sao không chạy vào, lớn tiếng hỏi nàng? Đúng vậy! Hắn sợ, sợ nàng dùng ánh mắt căm ghét để nhìn mình, càng sợ việc nàng nói với hắn, nàng chưa từng yêu hắn, tất cả chỉ có hắn đơn phương tình nguyện mà thôi. Nàng yêu Thượng Quan Nguyệt, người nàng yêu, cũng chỉ có Thượng Quan Nguyệt mà thôi! Hắn không thể chịu đựng được, không thể chịu đựng hành động thân mật ấy của họ, hắn liều mạng tự nói với chính mình, không thể tổn thương nàng, tuyệt không thể tổn thương nàng!

Nhưng nếu tiếp tục nhìn, hắn chịu không nổi, hắn sẽ bị bức tới phát điên, nên hắn chỉ còn cách chạy trốn! Hắn đối với nàng thật tốt, sủng ái nàng, cố gắng bù đắp cho nàng. Nhưng bất luận hắn làm gì đều không thể lấy lại lòng nàng, cuối cùng vẫn mất đi nàng, nàng sẽ không bao giờ trở về bên cạnh hắn. Rời khỏi nàng mấy ngày, hắn như một xác chết, để cho đau khổ ăn mòn linh hồn mình, nỗi đau ấy thấm vào tận xương tủy, khiến cho mong nhớ điên cuồng trở thành nghiện…. Nàng trở thành nỗi đau đớn ở nơi sâu nhất trong đáy lòng hắn, là vết sẹo khắc cốt ghi tâm, như đóng một dấu thật sâu khắc vào lòng hắn, khiến hắn cả đời này không thể quên.

Tiêu Thần Hiên cúi đầu, nét mặt hiện lên vết máu loang lổ, gương mặt tuấn mỹ vì trái tim giãy dụa mà trở nên vặn vẹo, nắm chặt tay, khớp xương trở nên trắng bệch, có phủ nhận, có che giấu đến thế nào cùng vô dụng! Tình yêu với nàng đã khắc sâu vào hắn. Thậm chí hắn còn muốn khảm sâu nàng vào trong cơ thể mình, muốn khảm nàng vào xương cốt, hòa chung một dòng máu, vĩnh viễn chẳng tách rời, nhưng dù có yêu đến thế thì sao, có thể thay đổi được cái gì?

Đột nhiên lúc ấy hắn bỗng hiểu rõ, hiểu rằng mình sớm đã không còn tư cách có được nàng, từ cái khắc hắn giết con nàng, từ cái khắc nàng khôi phục trí nhớ cũng đã hoàn toàn mất rồi! Tất cả đều là lỗi của hắn, là hắn làm chuyện không thể nào cứu vãn, là hắn tàn nhẫn, mới khiến nàng trở nên tuyệt tình như vậy, là hắn! Chính tay hắn đã đẩy nàng vào lòng Thượng Quan Nguyệt. Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, không phải chính tai nghe được họ thổ lộ những ý nghĩ yêu thương với nhau, trong lòng hắn vẫn một mực ảo tưởng, Nhiễm nhi vốn là yêu hắn, mới vừa rồi giọng nói của nàng chỉ là ảo giác, không phải sự thật, tất cả những thứ mà hắn vừa thấy đều là ảo giác! Đây như là một cơn ác mộng, chờ tới bình minh, hắn sẽ tỉnh lại, nhưng nếu chỉ là giấc mơ, sao hắn lại cảm nhận được đau đớn đến thế? Hắn khẽ nhắm mắt lại, trước mắt hiện lên nụ cười mê người của Khinh Vân Nhiễm, má lúm đồng tiền đáng yêu của nàng, nưng sau đó nàng dứt khoát, tuyệt tình rời đi, gương mặt lạnh lùng hiện rõ trong lòng hắn, nàng dịu dàng hôn lên môi Thượng Quan Nguyệt, hình ảnh ấy lại hiện ra, cổ họng bỗng cảm thấy tanh tanh, không thể nhịn mà phụt ra máu tươi. Hắn ôm chặt ngực mình, không cách nào thở được, hình như ở một nơi nào đó phát ra tiếng rên rỉ thê lương. Nếu Thượng Quan Nguyệt có thể xoa dịu lòng nàng, nếu như Thượng Quan Nguyệt có thể mang lại hạnh phúc cho nàng, có phải hắn nên đứng từ xa, lẳng lặng nhìn nàng, vì thấy nàng hạnh phúc mà cảm thấy vui sướng?

Nhưng sao khi hắn nghĩ đến việc ấy, ngực lại đau đớn kinh khủng? Đau đớn làm hắn không thể chịu đựng được, đau tới mức khiến hắn hận sao mình không chết luôn đi? Hắn chậm rãi bò lên mặt đất, đôi mắt trở nên ảm đạm tuyệt vọng, lảo đảo bước đi về phía trước, thất hồn lạc phách rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.