Thanh Ngọc Án

Chương 29




Có lẽ Bạt Thác Vô Nhược đã sớm gác chuyện sinh tử ra ngoài suy tính, cho nên y mới có thể thẳng thắn lựa chọn con đường thứ hai.

Nếu đã quyết định thừa nhận đứa nhỏ, hắn để cho Bạt Thác Vô Nhược rời khỏi tây cung, vào Hoa sinh điện hảo hảo an dưỡng thân thể.

Sáng sớm sau khi tảo triều, Hoàng Phủ Duật trở lại trong điện thăm Bạt Thác Vô Nhược.

Đã nhiều ngày, Bạt Thác Vô Nhược rất hay ngủ, thường thường khi hắn lâm triều, y vẫn còn đang ngủ.

Một bước vào trong phòng, quả nhiên y vẫn đang ngủ say như trước.

Hoàng Phủ Duật không kinh động đến y, ngồi sau thư án không chút nghỉ ngơi tiếp tục phê chữa tấu chương.

Đây là thói quen của Hoàng Phủ Duật, một ngày nếu không phê chữa xong tấu chương, liền cả người cảm thấy khó chịu, nếu ngày nào tấu chương quá nhiều, hắn thà rằng hy sinh giấc ngủ, dành thời gian xử lý chính sự.

Một quốc gia hưng thịnh quyết định bởi thái độ cùng tinh thần người đứng đầu, Hoàng Phủ Duật rất có dã tâm, hai năm này hắn chú trọng đến việc xây dựng quân đội, từng bước đưa vào quỹ đạo, cũng liên tục thôn tính các tiểu quốc lân cận. Hắn ở trong lòng ôm ấp kế hoạch thống nhất các nước, chỉ cần quân đội cường thịnh, các quốc gia khác sẽ không dám coi thường, cũng sẽ không vọng tưởng phái binh đánh lén.

Tất cả quốc gia ở Trung Nguyên một ngày nào đó sẽ thần phục dưới chân hắn, Hoàng Phủ Duật tin tưởng như thế.

“Hoàng Phủ Duật.”

Bên giường truyền đến âm thanh yếu ớt như muỗi kêu.

“Ngươi tỉnh? Trẫm sai người đi chuẩn bị thức ăn.”

Hắn đứng dậy, phía sau một tiếng kêu to ngăn hắn lại.

“Không cần phiền toái, ta không muốn ăn gì cả.”

Hoàng Phủ Duật quay đầu liếc mắt nhìn y, không chỉ có sắc mặt trắng bệch, ngay cả đôi môi cũng bày ra sắc trắng không khỏe.

“Nếu ngươi  muốn trước sinh hạ đứa nhỏ đã đã đánh mất tánh mạng, cứ việc làm như vậy”.

“Kia, ta ăn là được .”

“Ở trên giường chờ ta một chút.”

Hắn hướng ngoại thất đi ra, sau khi dặn dò cung nữ canh giữ ở phòng ngoài mấy câu, lại quay trở lại trong phòng, ngồi lại sau thư án.

Bạt Thác Vô Nhược chống đỡ thân thể ngồi dậy, bên môi nhẹ mang theo nụ cười, thật sâu ngắm nhìn Hoàng Phủ Duật phê chữa tấu chương bên cạnh.

Cung nữ tay chân mau lẹ, chỉ trong chốc lát đã chuẩn bị tốt thức ăn, bưng khay tiến vào phòng, nhất nhất đặt lên bàn, nghiêng người thi lễ, không tiếng động rời đi.

Trên giường Bạt Thác Vô Nhược vẫn không có phản ứng, si ngốc nhìn Hoàng Phủ Duật.

Hoàng Phủ Duật sau khi phê chữa xong một cái tấu chương, buông bút lông, giương mắt liền thấy y nhìn mình không chớp mắt, trong đầu nhất thời có chút quái dị.

“Ngươi nhìn trẫm để làm chi?”

Y cười lắc đầu, “Rất muốn nhìn ngươi.”

“Còn xem gì? Không mau xuống giường dùng bữa.”

Bạt Thác Vô Nhược thực nghe lời, ngoan ngoãn xuống giường, đi đến trước bàn vuông, bưng bát lên, nhìn thức ăn phong phú không biết bắt đầu từ đâu.

Hoàng Phủ Duật với tay lấy một đôi đũa, gắp vài món bỏ vào bát cho y, “Mau ăn.”

“Hảo.”

Ăn vài đũa cơm, bên môi lại tràn ra một mạt cười, không tự chủ được.

“Ngươi lúc này lại là cười cái gì?”

Y vẫn là mỉm cười lắc đầu, “Không có.” Tiếp tục bưng bát lên ăn.

Ăn một chút, y lại buông bát.

“Ngươi còn chừa lại rất nhiều.”

“Ta ăn không vô.”

Hoàng Phủ Duật cũng không miễn cưỡng, xem như hiểu được ý tứ của y.

Bạt Thác Vô Nhược dò xét nhìn hắn một cái, lại vội vàng dời tầm mắt, hơi hơi khẽ cắn môi dưới, bộ dáng thoạt nhìn có chút phiền não, y lập tức đứng dậy, ngồi ở bên người Hoàng Phủ Duật.

Dựa vào thật gần hắn, bả vai hai người chạm nhau, ngón tay lén lút di động, sờ lên đầu ngón tay Hoàng Phủ Duật, lén nhìn hắn, phát hiện hắn cũng không tức giận, lại tăng thêm can đảm, năm ngón tay xuôi theo đầu ngón tay lướt xuống, đi vào lòng bàn tay hắn, nhẹ nhàng mà cầm, buộc chặt.

Đầu tựa vào trên cánh tay Hoàng Phủ Duật, y nhắm mắt lại.

Hoàng Phủ Duật có điểm không được tự nhiên, nghĩ muốn đẩy Bạt Thác Vô Nhược ra, rồi lại cảm thấy như vậy sẽ làm tổn thương y, đành phải không lên tiếng tùy ý y làm càn.

Thật sự là. . . . . quái dị nói không nên lời.

“Hoàng Phủ Duật, ta cảm thấy được ta hảo hạnh phúc, thực cảm thấy được cứ như vậy chết đi, cũng không có gì phải tiếc nuối.”

Hoàng Phủ Duật không nói gì, y cũng không để ý, tựa vào trên vai hắn, tiếp tục nói: ” Hai năm nay, ta rất nhớ ngươi, mỗi ngày, mỗi ngày chờ mong ngươi xuất hiện, lại luôn thất vọng, ta nghĩ đến ngươi đã đem ta quên đi, trong lòng thật sự rất khó trải qua, nghe được tin tức ngươi nạp phi, tự nói với chính mình không được rơi nước mắt, vẫn là chịu đựng không được rơi lệ. . . . . . Cho dù tính mạng chỉ còn một năm, nhưng ta thực vui vẻ, chỉ cần có thể ở bên cạnh ngươi, cho dù muốn ta chết, ta cũng nguyện ý.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.