Thanh Mai Vương Gia Trúc Mã Phi

Chương 35: Đây là đồ cưới của mẹ ta




Chuyển ngữ ♥ Sachi
Beta ♥ Quỳnh Trang, Đặng Trà My

 

Ánh mắt Diệp Thanh Dao sắc bén mà lạnh như băng, mặc dù là người từng trải như Diệp lão phu nhân cũng phải rùng mình như là bị ác ma nhìn chằm chằm.

Chỉ là Diệp Thanh Dao nói toàn lời đại nghịch bất đạo càng khiến cho bà ta tức giận, nhìn Diệp Thanh Dao đứng chân trần trên thảm, trên người chỉ mặc trung y, ngồi trên ghế chẳng có chút quy củ, bà ta liền cảm thấy thật chói mắt, hừ lạnh nói: “Ngươi đang oán trách Tổ mẫu không nuôi ngươi lớn lên sao?”

“Không, ta đang cảm kích Tổ mẫu ngài đó, nếu không phải năm đó ngài tuyên bố muốn tiêu diệt tai họa như ta thì làm sao bà ngoại lại ôm ta đi chứ? Những năm gần đây ta đều sống rất tốt, cho nên còn phải cảm tạ Tổ mẫu ngài năm đó giúp bà ngoại có thể danh chính ngôn thuận đưa ta đi đấy.”

Đây là lời nói thật lòng không chút giả dối nhưng nghe vào tai Diệp lão phu nhân lại châm chọc vô cùng, sắc mặt hiện rõ tâm tình không ổn định của bà ta, xiết chặt tay vào tay vịn ghế dựa, toàn thân run rẩy, có thể thấy được trong lòng bà ta tức giận nhiều thế nào.

Diệp Linh Kiều đứng ở bên cạnh cuối cùng không nhịn được trợn mắt nhìn Diệp Thanh Dao nói: “Diệp Thanh Dao, ngươi dám nói chuyện như vậy với tổ mẫu hả, quả nhiên là nha đầu lớn lên trong núi hoang, không có quy củ!”

Diệp Thanh Dao thản nhiên liếc nàng ta một cái, một cái liếc mắt không vui không giận  như là đang nhìn không khí, liền không thèm nhìn đến Diệp Linh Kiều .

Mà hành động này của nàng khiến cho Diệp Linh Kiều càng thêm tức giận, lửa giận lên cao trong giây lát, đúng lúc này một giọng nói nhu nhược, thanh thúy bên cạnh lại vang lên: “Tam tỷ, không phải tỷ thường nói Tứ tỷ lớn lên trong núi hoang, cả người đều thô lỗ thấp hèn, vốn là không hiểu quy củ, quả thực là sỉ nhục của Hầu phủ chúng ta sao? Một khi đã như vậy, tỷ cần gì phải tức giận với nàng? Không sợ đánh mất thân phận của mình sao?”

Theo giọng nói, Diệp Thanh Dao dời tầm mắt đến người cô gái áo hồng  bên cạnh Diệp lão phu nhân, nhìn nàng ta có vẻ trong sáng, ngây thơ nhưng trong mắt xẹt qua một tia sáng, khóe miệng nhếch lên đầy mỉa mai.

Ngũ tiểu thư Diệp Linh Như phủ Tĩnh An hầu, dáng vẻ nhẹ nhàng đáng yêu, ngây thơ, má phấn mỉm cười, ánh mắt trong suốt, ai gặp lần đầu cũng sẽ có cảm giác là một nữ tử trong sáng, thuần khiết.

Lời nói của nàng tựa như ngây thơ lại kết hợp với dáng vẻ thuần khiết, chỉ sợ ai cũng phải cho rằng nàng ta thật sự chỉ là thuận miệng nói ra, quả là thuần khiết.

Diệp Thanh Dao ngáp một cái, không nhịn được nghĩ đến Lăng Duyệt luôn giả bộ nhu nhược đáng thương làm cho người ta nhịn nảy sinh thương tiếc, ngay cả nói chuyện giọng nói cũng phải nhẹ nhàng hơn. Tuy có vẻ tương tự với Diệp Linh Như nhưng một người nhu nhược, một người đáng yêu, chênh lệch quá lớn.

Nhìn quen dáng vẻ Lăng Duyệt, Diệp Linh Như thật không đáng để mắt tới.

Suy nghĩ một hồi, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một ánh sáng khiến cho nàng không khỏi nheo đôi mắt lại, tầm mắt đảo qua đảo lại người trước mắt mà thần thái lại thêm mấy phần quỷ dị.

Tầm mắt tiếp tục quét qua, sau đó ngừng ở trên người Đại phu nhân, chính xác mà nói là trên tay bà ta.

Nàng chậm rãi ngồi thẳng dậy, đứng lên, bước đi nhẹ nhàng trên thảm, đi đến trước mặt Đại phu nhân, giọng nói mang chút ý cười: “Đại bá mẫu, có chuyện muốn thương lượng với bà một chút.”

Đại phu nhân chính là chính thê của Diệp Cảnh Minh, mắt bà ta hàm chứa khinh thường nhìn Diệp Thanh Dao có hành vi không có lễ phép, tức giận hừ lạnh một tiếng nói: “Có chuyện gì nói thẳng đi.”

Ý cười trên mặt Diệp Thanh Dao càng thêm rõ, tiến lên một bước chỉ về cánh tay bà ta , nói: “Đại bá mẫu, nếu ta không nhìn lầm thì vòng tay này hẳn là của mẫu thân ta, là đồ cưới của bà ấy, bà có thể trả vòng tay lại cho ta không?”

Lời này vừa nói ra làm sắc mặt những người có mặt trong phòng  đều biến động, Đại phu nhân giữ chặt vòng tay theo bản năng, nhìn lại thấy ánh mắt Diệp Thanh Dao lạnh lẽo  lại hơi trêu tức mới nhận thấy chính mình vừa rồi phản ứng hơi thái quá, không khỏi thẹn quá thành giận, “Vô liêm sỉ! Đồ này rõ ràng là bản phu nhân tự mua, sao lại thành đồ của mẫu thân ngươi hả?”

Sắc mặt Diệp Thanh Dao không thay đổi, nhìn thẳng vào  Đại phu nhân, mặc kệ là giọng nói hay ngữ điệu đều không thay đổi, chỉ nói thản nhiên như thường: “Không ngờ rằng đường đường là đại bá mẫu, thân là Đại phu nhân Hầu phủ lại tham vật của người chết, nếu như bị người ngoài biết còn cho rằng phủ Tĩnh An hầu thực sự xuống dốc rồi.”

“Ngươi… Vô liêm sỉ!” Đại phu nhân bị lời này kích thích, càng thêm tức giận, phất tay liền muốn tát Diệp Thanh Dao.

“Bộp!” Diệp Thanh Dao bắt được cổ tay bà ta, nhẹ nhàng sờ lên mạch của bà ta làm cho mặt nàng đột nhiên trắng bệch, hô lên một tiếng đau đớn liền lụi xơ ngã xuống.

“Diệp Thanh Dao, ngươi làm cái gì vậy?” Diệp lão phu nhân thấy con dâu đột nhiên ngã xuống liền không khỏi sợ hãi, đứng bật dậy, chỉ vào Diệp Thanh Dao muốn khiến nàng ngoan ngoãn.

Nhưng mà Diệp Thanh Dao cũng không thèm quay đầu liếc nhìn bà ta một cái, cũng không để ý Đại phu nhân tê liệt ngồi tê liệt toát mồ hôi lạnh trên đất, một tay nắm cổ tay bà ta, một tay nắm lấy vòng tay, không chút do dự nào rút ra.

Đại phu nhân lại hét một tiếng chói tai, ngay khi Diệp Thanh Dao buông cổ tay bà ta ra thì liền vội vàng rụt tay về, chỉ thấy hai bên bàn tay vì dùng sức tháo vòng tay ra mà sưng đỏ, thậm chí cả da cũng bị tróc ra.

Bà ta là khuê nữ không ra khỏi phủ, về sau lại trở thành phu nhân quen sống sung sướng, an nhàn, bình thường va chạm một chút đã đau rồi, huống hồ là hành động không chút ‘thương hoa tiếc ngọc’ của Diệp Thanh Dao.

Trong phòng những người có mặt đều bị hành động của Diệp Thanh Dao dọa ngây người, vẫn là Diệp Linh Như phản ứng trước tiên, trong mắt tràn ngập hơi nước, đáng thương nói: “Mẹ, mẹ làm sao vậy? Có bị thương không?” Nói xong lại quay đầu dùng biểu tình khiến người ta nảy sinh thương tiếc nhìn Diệp Thanh Dao, khóc lóc nói, “Tứ tỷ, sao tỷ lại có thể đối xử với mẹ ta như vậy? Nếu tỷ thích vòng tay này thì cứ nói là được, mẹ ta không phải người keo kiệt, nhất định sẽ đưa cho tỷ!”

Diệp Thanh Dao vẫn không nhìn nàng ta như cũ mà nhận khăn tay Tử Tô đưa, cẩn thận chà lau vòng tay, lạnh nhạt nói: “Bị người khác đeo lâu như vậy, không biết có bị dính thứ gì không sạch sẽ hay không? Nghe bà ngoại nói, đây chính là vòng tay mà trước đây mẫu thân yêu thích nhất.”

Lời nói thật sự có cay độc khiến cho khuôn mặt Diệp Linh Như không kìm được trở nên dữ tợn, Diệp lão phu nhân lại run rẩy chỉ tay vào Diệp Thanh Dao, tức giận nói không nên câu “Ngươi… Ngươi… Trong mắt ngươi có còn Tổ mẫu như ta không, còn có Hầu phủ hay không? Dám làm ra chuyện vô liêm sỉ như vậy trước mặt nhiều người, ngươi… Ngươi…”

“Vậy ý tổ mẫu là làm những chuyện này phải sau lưng người là được à?”

“Nói bậy! Ngươi xem lại bản thân ngươi đi, làm gì có dáng vẻ của tiểu thư Hầu phủ chứ?”

“Vậy đúng là có lỗi , bản tiểu thư từ nhỏ sinh sống ở trong núi, quy củ của tiểu thư Hầu phủ còn chưa có ai dạy cho cả.”

“Ngươi…”

Diệp Thanh Dao tiếp tục chuyên chú lau vòng tay, từ đầu đến cuối vẫn không ngẩng đầu nhìn qua Diệp lão phu nhân đang tức giận đến cả người run rẩy, cho đến khi  Diệp lão phu nhân nói một câu: “Đúng vậy, ta thật sự đã quên, ngươi chẳng qua là một nha đầu lỗ mãng, không biết quy củ, đê tiện như mẹ của ngươi, đều do bà ngoại không giáo dưỡng của ngươi dạy bảo !”

“Bốp!” Một cái tát lanh lảnh khiến cho người trong phòng hoàn toàn im lặng, Diệp Thanh Dao cũng dừng động tác trong tay, mắt lạnh nhìn khuôn mặt Diệp lão phu nhân sưng lên, khẽ hạ mí mắt, quay đầu nhìn về phía Tử Tô vẫn im lặng nãy giờ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.