Thần Y Ở Rể

Chương 200




Chương 200:

 

Vẻ mặt Tôn Hồng Lôi cũng hiện lên vẻ khó tin.

 

Đúng lúc này, điện thoại trong túi ông ta rung lên.

 

Tôn Hồng Lôi vội vàng rút điện thoại ra nghe máy.

 

“Cậu chủ!” Tôn Hồng Lôi cung kính nói.

 

“Ông đang ở đâu?”

 

“Tôi đang ở nhà họ Hứa, cậu chủ chuyện hợp đồng này đã giải quyết xong rồi.” Tôn Hồng Lôi nói.

 

“Đừng nói chuyện hợp đồng đó nữa, ông chạy nhanh ra khỏi nhà họ Hứa, ngay lập tức trở về, có biết không?” Cậu Tôn vội vàng nói qua điện thoại.

 

“Cậu chủ, đã xảy ra chuyện gì vậy?” Tôn Hồng Lôi khó hiểu hỏi.

 

“Đừng hỏi nữa, nhanh lên!” Cậu Tôn khó chịu nói.

 

“Vâng… cậu chủ, tôi… tôi sẽ rời khỏi đây ngay lập tức, nhưng ở nhà họ Hứa đang có chút phiền phức nhỏ.” Tôn Hồng Lôi trừng mắt nhìn Phan Lâm đang ngồi ở đằng kia, nghiến răng nghiến lợi nói.

 

“Có phiền toái nhỏ gì chứ?” Cậu Tôn ngây người hỏi.

 

“Chính là Phan Lâm người muốn đối phó với nhà họ Triệu! Anh ta cũng đang ở đây. Tôi không biết Phan Lâm dùng thủ đoạn gì, nhưng tất cả những nhân vật có máu mặt ở Quảng Liễu đều phải cúi đầu trước anh ta…

 

Cậu Tôn, Phan Lâm này, thật sự quá kiêu ngạo! Động tới nhà họ Triệu sau đó còn càn rỡ như vậy, chúng ta có nên trấn áp nhuệ khí của anh ta hay không?”,Tôn Hồng Lôi nói.

 

“Cái gì? Ông… ông nói ai đang ở đó?”

 

Giọng nói ở đầu dây bên kia dường như run lên.

 

“Là Phan Lâm, cậu chủ, cậu làm sao vậy?” Tôn Hồng Lôi khó hiểu.

 

“Tôi đánh con mẹ ông nhuệ khít Mau chạy đi cho ông, đừng có trêu chọc Phan Lâm! Chạy mau!” Cậu Tôn ở đầu dây bên kia đột nhiên khàn khàn gầm lên một tiếng.

 

“Hả?” Tôn Hồng Lôi ngẩn ra.

 

“Tôi nói cho ông biết Tôn Hồng Lôi, nếu ông dám khiêu khích Phan Lâm! Thì đừng nói ông là người nhà họ Tôn! Nhà ta Tôn của tôi không liên quan gì đến ông!”

 

Cậu Tôn lại hét lên rồi cúp điện thoại.

 

Tôn Hồng Lôi ngây ngốc đứng tại chỗ, hồi lâu sau mới hoàn hồn lại.

 

“Cậu chủ… bị sao vậy?”

 

Chuyện này.

 

Khi tiếng hừ lạnh của Phan Lâm vang lên, Lộc Diệc Nghiêu cũng mất tiếng.

 

Ông ấy thở dài, vẻ mặt bất lực và đau khổ, ông ấy đã sống đến từng tuổi này rồi làm gì có ai có thể khiến ông ấy ăn nói khép nép cầu xin như vậy?

 

Nhưng lần này thì lại khác!

 

Lần này không chỉ có Phan Lâm ra tay, mà còn có người ở viện điều dưỡng Giang Thành!

 

Ngay cả người đó cũng bị kinh động, vậy Lộc Diệc Nghiêu cúi đầu thì có làm sao?

 

Chỉ là bây giờ… ông ấy cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể thở dài liên tục.

 

Ông cụ Hứa, không thể nhịn đựng được nữa.

 

Ông ấy liếc mắt nhìn Lộc Diệc Nghiêu, sau đó nhìn Phan Lâm nói: “Lâm, hay là bỏ đi cháu, ông cụ Lộc lớn tuổi như vậy rồi còn lặn lội đến đây để cầu xin một người tiểu bối như cháu, thật không dễ dàng chút nào, không xem mặt tăng thì cũng nên xem mặt phật đi!”

 

“Ông ngoại, nhà họ Triệu đã hại cháu gái của ông và con gái của ông. Nếu không có cháu, có lẽ con gái và cháu gái của ông sẽ không còn trên đời này nữa. Ông có chắc là ông muốn cầu tình cho ông ấy không?”

 

Phan Lâm hỏi ngược lại.

 

“Chuyện này..” Ông cụ Hứa run lên sau đó thở dài nói: “Oan có đầu nợ có chủ, người nào làm thì cháu trừng trị kẻ đó là được rồi, đừng làm tổn thương người vô tội…”

 

“Tôi không thể đảm bảo rằng những người khác trong nhà họ Triệu có trả thù tôi vì chuyện này hay không, cho nên diệt cỏ tận gốc mới là lựa chọn tốt nhất!” Phan Lâm u ám nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.