Thần Y Đích Nữ

Chương 42: Phong cẩu chủ mẫu




(*) Phong cẩu: Chó điên, chó dại.

"Đây là thứ kỳ nhân Ba Tư cho?" Ở niên đại này, kỳ nhân Ba Tư đúng là một loài người rất thần kỳ, Phượng Vũ Hành đem cái cơ này ném ra, vậy thể không rõ trong tay cũng trở nên lớn hơn. "Kỳ nhân Ba Tư gì đó ngay cả trong cung cũng khó tìm, A Hành thật sự có phúc khí."

"Tổ mẫu mới là người có phúc khí." Phượng Vũ Hành đưa thuốc cho Triệu ma ma: "Ma ma cầm lấy, buổi tối phục vụ tổ mẫu tắm rửa, rồi đem thuốc này dán trực tiếp ngoài da chỗ đau đớn là được. Ngày tiếp theo thì bóc ra, đổi toàn bộ."

Triệu ma ma thật sự chăm chú nghe, phút cuối còn không quên hỏi: "Một lần một miếng sao?"

Phượng Vũ Hành giải thích với nàng: "Nếu phạm vi đau đớn quá lớn, thì thêm hai miến nữ. Cái này cũng đủ dùng bảy ngày, bảy ngày sau nếu không ngoài dự đoán, bệnh đau thắt lưng của tổ mẫu sẽ chuyển biến tốt, ít nhất là trong năm nay sẽ không phát bệnh nữa."

Nàng nói xong, lại nhu thuận ngẩng cổ hướng lão thái thái: "Tổ mẫu yên tâm, về sau mỗi năm A Hành sẽ nghĩ biện pháp vì tổ mẫu trị bệnh đau thắt lưng."

Lão thái thái cảm động, trực tiếp ôm Phượng Vũ Hành nói: "Hài tử ngoan, đúng là hài tử ngoan."

Các nàng bên này nói chuyện náo nhiệt, nhưng lòng hiếu kỳ của Hàn thị không khống chế được, ba ba hỏi: "Nhị thiếu gia được đại phu xem qua đã uống thuốc chưa?"

Trầm thị cũng rất quan tâm vấn đề này, lập tức nhìn về phía Phượng Vũ Hành.

Đầu Phượng Vũ Hành còn chôn ở trong lòng lão thái thái, khóe miệng kéo lên cười không ai thấy.

Nàng tính toán thời gian, tính toán thời gian Vong Xuyên bên kia cũng không khác biệt lắm, lúc này mới từ trong lòng lão thái thái giãy ra, quay đầu nhìn Trầm thị: "Đúng rồi, chuyện dược này ta còn muốn nói với mẫu thân."

Trầm thị mất tự nhiên quơ quơ đầu, "Ngươi muốn nói với ta cái gì?"

"Chính là chuyện dược kia a! Sáng nay Hứa đại phu kê đơn thuốc, mẫu thân còn để Kim Trân cô nương lưu lại xem đơn thuốc như thế nào, nói là phải cho Tử Duệ dùng dược liệu quý."

Nghe nàng nói vậy, lão thái thái rất hài lòng gật đầu, "Ừ, đây mới là việc đương gia chủ mẫu phải làm."

Phượng Vũ Hành lại nói: "Sau đó Hứa đại phu nói tự hắn nấu thuốc, chúng ta rất vui. Thuốc được nấu tốt được tiểu nha đầu của Khách viện đưa tới, nhưng chúng ta chưa kịp để Tử Duệ uống, Kim Trân cô nương đã chạy tới, dám nói thuốc kia đưa sai, quỳ xuống xin ta đem thuốc đi."

Lão thái thái nhíu mày: "Một chén thuốc còn có thể đưa sai, người bên dưới sao có thể làm nên chuyện đây?"

Trầm thị nghe ra không thích hợp, cổ họng the thé hỏi: "Ngươi nói Kim Trân mang thuốc đi rồi?"

"Vâng." Phượng Vũ Hành gật đầu, "Nàng nói bát thuốc kia đưa sai rồi, vốn là để cho phụ thân uống, nhất định phải để nữ nhi trả lại thuốc cho nàng, nàng đã đưa đi cho phụ thân uống rồi. Mẫu thân cũng biết, A Hành trước đó cũng đi theo ngoại tổ đọc không ít sách thuốc, thành phần của bát thuốc kia vẫn có thể phân biệt được một vài phần, quả thật là nên cho phụ thân uống tẩm bổ, nên A Hành theo ý Kim Trân cô nương đem thuốc đưa đến chỗ phụ thân. Kim Trân cô nương lúc ấy một đường chạy đến Liễu viên đã rất mệt, A Hành sợ nàng đi đưa thuốc bị đổ, còn để nha đầu của mình giúp nàng đưa qua, chắc lúc này có thể trở lại rồi."

Trầm thị "đằng" một chút đứng lên, vì dùng sức quá mạnh, ghế dựa đều bị nàng làm đổ.

Mà Hàn thị một bên nhẹ nhàng thở ra, nhanh chóng nhìn Phượng Vũ Hành một cái, che miệng cười.

Lão thái thái bị Trầm thị làm cho hoàng sợ, quyền trượng trong tay hung hăng gõ xuống, lớn tiếng trách mắng: "Một điểm quy củ cũng không có? Ngươi muốn làm gì?"

Phượng Trầm Ngư vừa giải thích cho lão thái thái, vừa khuyên Trầm thị: "Mẫu thân bớt giận, sao mẫu thân lại như thế? Có phải thân thể không thoải mái hay không?"

Mà ở ngoài cửa, Vong Xuyên từ tùng viên quay lại tìm Phượng Vũ Hành.

Phượng Vũ hành vẫy tay với Vong Xuyên một cái, nói: "Vong Xuyên, Kim Trân cô nương đưa thuốc chưa? Phụ thân có uống thuốc không?"

Vong Xuyên tiến lên, trước cho lão thái thái một cái lê. Lão thái thái dĩ nhiên nhận ra đây là nha đầu hôm qua Ngự vương phủ đưa tới, không khỏi khách khí vài phần: "Mau đứng lên đi, xem tiểu bộ dáng này, lớn lên đúng là rất xinh đẹp."

Vong Xuyên lại cúi người: "Đa tạ lão thái thái đã khen." Sau đó trả lời Phượng Vũ Hành: "Bẩm Nhị tiểu thư, nô tỳ đã cùng Kim Trân cô nương đem dược đến Tùng viên của lão gia, lão gia cũng đã uống, chỉ là..."

"Chỉ là cái gì?" Phượng Vũ Hành giả bộ tò mò, lại xem xét: "Kim Trân cô nương không cùng trở về với ngươi sao?"

Vong Xuyên đáp: "Không có. Sau khi lão gia uống thuốc, Kim Trân cô nương còn nói có điều muốn nói với lão gia, lão gia để cho một mình nô tỳ lui xuống."

Trầm thị đột nhiên phát tác, tay vung lên một chút đã buông Trầm Ngư ra, chỉ thấy hai tay nàng gắt gao nắm lại, hàm răng nghiến chặt phun ra hai chữ: "Kim Trân!"

Lúc này ở Tùng viên, trong thư phòng của Phượng Cẩn Nguyên, Phượng Cẩn Nguyên hoàn toàn không ngoài ý muốn ôm Kim Trân. Trên mặt văn kiện, nghiên mực tràn ra, lan ra khắp giấy Tuyên Thành, cũng nhỏ vài giọt trên mặt Kim Trân.

Uống thuốc Phượng Cẩn Nguyên sao có thể biết thương hoa tiếc ngọc, căn bản ngay cả ý thức hắn đều đã mơ hồ, đáng thương cho thân thể mảnh mai của Kim Trân bị hắn ép buộc, ngay cả khí lực để cầu xin tha thứ đều không có.

Gã sai vặt thủ vệ bên ngoài nghe dược, cảm thán Kim Trân cô nương này đúng là lá gan lớn, cư nhiên dám ở sau lưng Đại phu nhân đến thông đồng với lão gia, nhưng lại thành công! Giờ phút này hắn chỉ ngóng trông hai người có thể nhanh nhanh một chút, đỡ phải chốc nữa Đại phu nhân hoặc ai tìm đến, không biết chừng sẽ lấy hắn trút giận.

Nhưng thuốc đã uống sao có thể nhanh chóng phát tác được, hơn nữa Kim Trân trải qua một khoảng thời gian, nhưng từ sợ hãi đã chậm rãi trở nên lớn mật hơn.

Nàng không phải tiểu cô nương chưa từng trải, nguyên bản đã bị tư vị con người mà Phượng Cẩn Nguyên mang lại lôi kéo. Huống chi nàng xem xét, Phượng Cẩn Nguyên là chủ tử, sao có thể giống với Lý Trụ kia. Nàng và Lý Trụ dây dưa với nhau nhưng lại không có một kết quả tốt đẹp, suốt ngày phải lo lắng đề phòng. Trước mắt người này đổi thành Phượng Cẩn Nguyên, không chắc sau này mình còn có thể được làm một di nương, cho dù không thể làm di nương, nha đầu thông phòng cũng tốt. Nếu bụng nàng không chịu thua kém, sinh ra nhất nam bán nữ, còn sợ trong Phượng phủ không có vị trí nhỏ cho nàng?

Có lần cân nhắc nàng, Kim Trân trong lòng mừng thầm, cũng đầy một lát, ánh mắt Phượng Cẩn Nguyên đục ngầu dần dần trở nên rõ ràng.

Kim Trân kinh hãi, chỉ sợ thuốc hết tác dụng có chết hắn cũng không thừa nhận, mà Phượng Cẩn Nguyên đang dần thanh tỉnh cũng bị tình huống trước mắt làm sợ ngây người, lý trí nói cho hắn biết hắn phải lập tức đình chỉ, cũng đem nha đầu kia loạn côn đánh chết. Nhưng rốt cuộc thuốc chưa hoàn toàn mất hết hiệu lực, hơn nữa Kim Trân tuổi trẻ mỹ mạo, không phải là những thê thiếp đã sinh con cho hắn có thể so sánh được.

Phượng Cẩn Nguyên lại nhìn Kim Trân, trong ánh mắt mang theo chút thương tiếc, nhưng hắn cảm thấy thuốc bổ hôm nay không giống lúc trước, giống như căn bản không phải là thuốc bổ, mà là một loại thuốc có thể đánh mất chính mình. Hắn tổng hợp lại tất cả, lại liên tưởng tới lời nói của Vong Xuyên lúc trước, rất nhanh liền hiểu được tâm tư độc ác của Trầm thị.

"Lão gia." Kim Trân nhẹ nhàng gọi một tiếng, đem hồn phách Phượng Cẩn Nguyên trở về.

Đã nghĩ cùng Kim Trân nói vài câu tri kỳ, lại để nha đầu kia không phải sợ, hắn sẽ vì nàng làm chủ.

Nhưng còn chưa bắt đầu nói, chợt thấy ngoài cửa gã sai vặt lớn tiếng hô câu: "Đại phu nhân! Sao các người đến đây?"

Đại môn thư phòng "phanh" một tiếng bị người đẩy ra từ bên ngoài, khí thế kia mãnh liệt như nước, gã sai vặt trông coi chỉ cảm thấy tiếng gió bên tai chợt thooit, mắt phát hoảng, đi đi lại lại vụng về, không ngờ Trầm thị đã nhanh chóng vọt vào trong phòng. Mà đi phía sau nàng, đúng là những người vừa mới tề tụ trong Thư Nhã viên, thậm chí ngay cả lão thái thái cũng được Triệu ma ma và tiểu nha đầu nâng đỡ cùng nhau chạy đến.

Gã sai vặt thầm nghĩ "Xong rồi".

Chọt nghe bên trong có tiếng "ngao", Trầm thị chỉ hét lên, cùng với tiếng đánh nhau lốp bốp, khi đoàn người Phượng Vũ Hành đi theo vào, chỉ thấy Trầm thị đã đem Kim Trân ấn ngã trên mặt đất, thân thể mập mạp khóa ngồi trên người Kim Trân đánh đi đánh lại.

Hai tay Kim Trâm ôm mặt, sợ bị Trầm thị hủy dung, đáng tiếc, khí lực của Trầm thị rất lớn, thưa cơ lộ ra khoảng trống, trên mặt vẫn trúng mấy vết móng vuốt.

Phượng Vũ Hành chỉ cảm thấy buồn cười, cái này thật sự là trò khôi hài rất buồn cười. Trầm thị trước mắt sao có thể có bộ dáng của một vị đương gia chủ mẫu, rõ ràng chính là người đàn bà chanh chua ngoài đường. Phượng Cẩn Nguyên có được một vị chính thê như vậy, hẳn là cảm thấy mất mặt đi?

"Ta đánh chết ngươi đồ tiện chân! Lên giường dưới mí mắt của lão nương. Nói! Ai cho ngươi cái lá gan đó hả?" Trầm thị đánh đến mệt, thở hồng hộc chửi bậy, "Đồ tiện chân không biết xấu hổ, cả ngày bày ra bộ dáng dụ dỗ cho ai xem? Chủ tử nhà ai dạy dỗ nô tỳ ngươi như vậy?"

Lời kia vừa thốt ra, ngay cả An thị và Hàn thị đều không nhịn được cười ra tiếng. Nhà ai? Còn không phải do chính ngươi dạy dỗ.

Nếu không có lòng hại người thì không thể như thế này đâu! Một lòng muốn hại người khác, nay cũng là hại chính mình.

"Khóc! Ta cho ngươi khóc! Xem ta không xé toác miệng của ngươi ra!" Trầm thị nghỉ ngơi mấy hơi, lại bắt đầu đánh một vòng nữa.

Phượng Trầm Ngư thấy như vậy rất kỳ cục, nhanh chóng tiếng lên giữ chặt Trầm thị, đáng tiếc động tác của Trầm thị quá lớn, giương nanh múa vuốt một chút liền quăng Phượng Trầm Ngư té ngã.

Lão thái thái vừa thấy Trầm Ngư bị ngã, lại sợ hãi, bất chấp thắt lưng có đau hay không, đi nhanh vài bước qua nâng.

Cũng may hai nha đầu Ỷ Lâm và Ỷ Nguyệt đi theo Trầm Ngư phản ứng rất nhanh, trước cùng lão thái thái từng bước nâng Trầm Ngư lên. Lão thái thái gấp gáp truy vấn: "Có đau không? Có bị thương không? Mặt không sao chứ?"

Trầm Ngư vội vàng lắc đầu: "Đa tạ tổ mẫu quan tâm, Trầm Ngư không sao, chỉ là mẫu thân..."

"Hừ!" Quyền trượng lão thái thái gõ xuống mặt đất, không biết là nên tức giận với Trầm thị hay là nên tức giận với Phượng Cẩn Nguyên. Nhưng thấy Kim Trân đang bị Trầm thị hành hung, nàng liền quyết định vẫn tức giận với Trầm thị: "Ngươi còn có mặt mũi đánh nàng? Còn không phải do ngươi dạy dỗ tốt nô tài!" Lão thái thái nâng quyền trượng gõ vào lưng Trầm thị.

Trầm thị lại "ngao ngao" kêu, quay đầu khó tin nhìn về phía lão thái thái: "Sao phải đánh ta?" Có lẽ là tức điên rồi, cũng không quản nên nói cái gì, cái gì không, há mồm bắt đầu: "Nhìn chuyện tốt con ngươi làm đi! Ngươi còn có mặt mũi đánh ta?"

Trầm Ngư sự tới mức run run: "Mẫu thân đừng ăn nói điên khùng nữa!"

Trước mắt Trầm thị không quản xa được, nàng đúng là điển rồi, nhìn thấy ai cũng giống địch nhân. Trầm Ngư khuyên một câu, nàng lập tức liền quay đầu mắng: "Đem miệng ngậm lại cho ta!"

Trong lòng Trầm Ngư ủy khuất, từ lúc ngồi lên vị trí chính nữ, chưa từng có ai nói chuyện với nàng như vậy. Nhưng mắng nàng là mẫu thân của mình, tuy nàng có ủy khuất nhưng cũng chỉ có thể nuốt xuống bụng.

Mà Phượng Cẩn Nguyên lúc này cũng tỉnh táo lại, tầm mắt khôi phục xem xét tình cảnh trước mắt này trước, chính mình cũng hoảng sợ, lại cúi đầu nhìn đã biết một thân chật vật, không khỏi hướng gã sai vặt canh cửa kia rống to: "Còn không mau lấy áo choàng đến!"

"Ngươi lấy áo choàng cái rắm!" Trầm thị như chó dại, gặp ai đều cắn, "Lấy áo choàng làm gì? Lúc này còn biết ngượng? Lúc ngươi làm ra chuyện xấu xa kia sao không cảm thấy thẹn? Phượng Cẩn Nguyên ngươi có biết xấu hổ hay không? A? Trầm gia ta sao phải xin lỗi ngươi? Ngươi muốn tiền, muốn thứ này thứ nọ, năm nào hiến bảo cho Thái hậu và Hoàng hậu nương nương không phải là do đệ đệ ở nhà mẹ tẻ ta ra bên ngoài đào ra? Phượng gia ngươi so với Trầm gia chỉ là cái rắm!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.