Tham Thiên

Chương 11: A di đà Phật




Dịch giả: kethattinhthu7

- Đêm hôm khuya khoắt, đi nghĩa địa làm gì?

Nam Phong rất kinh ngạc, hỏi.

- Sợ thì quay về, để tự ta đi.

Lão mù đáp.

Nam Phong nghe xong thì giãy nảy:

- Ai nói con sợ? Nếu sớm biết sư phụ muốn đi nghĩa địa thì con nghĩ ta nên đi sớm một chút, nghĩa địa ở ngoài thành, giờ cửa thành đã đóng, không ra được.

Lão mù chỉ tay:

- Không sợ là tốt rồi, đi.

- Đến cửa thành chúng ta cũng không ra được.

Nam Phong nói.

Lão mù phẩy tay, ý bảo hắn đi nhanh lên.

Thấy lão mù kiên trì, Nam Phong chỉ có thể nắm mộc trượng đi trước dẫn đường, ở khách sạn chờ cả ngày, giờ chân hắn cũng muốn ra ngoài hoạt động.

Nam Phong dẫn lão mù đi theo đường lớn, lúc này trời đã tối, nếu trên đường có người đi ngang qua cũng không sợ thấy rõ bộ dáng hắn.

Theo lời lão mù, hắn biết nghĩa địa phía tây thành nằm ở chỗ nào. Năm đó, ông lão coi miếu sau khi chết được đưa đến chỗ đó, hắn với tư cách hiếu tử cầm hiếu bổng(*) đưa tang có đi qua, chỗ đó là nghĩa địa có diện tích rất lớn, người chôn đều người nghèo, người giàu khi chôn đều có quan tài. Người nghèo chôn ở đó không có quan tài, đều là dùng mền chiếu quấn lại, đào hố rồi chôn xuống.

(*) Cây gậy của người con đưa tang, nguồn gốc hiếu bổng xuất phát từ hai lý do: một là để người con có thứ chống khi đi báo tang ở khoảng cách xa, đường đi khó khăn; hai là lúc chôn ông bà, cha mẹ, lúc quỳ xuống khóc có cây vịn.

Có thi thể chôn quá cạn sẽ bị chó hoang đào ra, ruột gan tha khắp nơi. Mắt chó hoang ăn thịt người chết đều có màu hồng, chuột ăn thịt người có kích thước còn lớn hơn mèo. Chỗ đó còn có chồn sống thành đàn, chúng không hề sợ người, thường đứng trên phần mộ từ xa nhìn đoàn người đưa tang.

Đối với loại địa phương như vậy, cho dù là ban ngày trời sáng cũng không ai dám một mình đi qua. Có điều, hắn thật sự không sợ là vì hắn biết cửa thành đã đóng, lão mù chắc chắn không ra được. Ra không được, hai người ắt phải quay về.

Đi nửa canh giờ, hai người tới cửa phía tây thành. Không ngoài dự đoán, cửa thành đã đóng từ sớm, dưới cửa thành có binh sĩ trấn cửa. Khi thấy Nam Phong và lão mù tới, bọn họ đã từ xa quát, bảo sáng mai hai người lại tới ra thành.

- Người xem, con không có lừa người?

Nam Phong kéo lão mù, định quay trở lại.

- Đi sát tường thành, tìm chỗ không có ai.

- Sư phụ muốn làm gì?

Nam Phong lại hỏi.

- Cứ tìm đi.

Lão mù đáp.

Nam Phong không hỏi nữa, dẫn lão mù đi về phía bắc. Hắn lờ mờ đoán có lẽ lão mù định dùng pháp thuật nào đó để ra khỏi thành. Ở chợ, người ta thường đồn đạo sĩ có một loại phép thuật tên là Xuyên Tường Thuật, có thể đi xuyên tường, có lẽ lão mù định dùng loại pháp thuật này.

Đi về phía bắc chừng mấy trăm bước, Nam Phong ngừng lại, nói:

- Nơi này không có ai.

Vừa nói xong, hắn có cảm giác như mình bị xách lên, hai chân không chạm mặt đất, bên tai có tiếng gió. Đến khi kịp phát hiện thì thân thể hắn đã ở trên không trung, bay lướt qua tường thành và sông đào bảo vệ thành, đang chuẩn bị hạ xuống.

Sau khi xuống đất, Nam Phong cảm thấy hai chân như nhũn ra, đến mức muốn đứng im cũng không được. Loại cảm giác cưỡi mây đạp gió vừa rồi cũng không tốt cho lắm, người ở trên không trung luôn thấp thỏm không yên.

- Đi thôi.

Lão mù giơ mộc trượng.

- Đi thật ạ?

Nam Phong không dám bước, hiện tai chân hắn đang run, bước đi là muốn té.

- Chẵng lẽ lại còn giả.

Lão mù đáp.

- Dạ, dạ, được, để con thở chút.

Nam Phong cầm lấy mộc trượng, sau đó quay đầu nhìn lại tường thành. Tường thành Trường An cao đến hai trượng (1 trượng = 3,33m), bên ngoài có sông đào rất rộng để bảo vệ thành. Vừa rồi lão mù xách hắn nhảy lên trời bay qua đến hai mươi mấy trượng.

Thở là giả, trấn tĩnh lại là thật, lát sau, Nam Phong cảm thấy chân mình đỡ run, tay nắm mộc trượng dẫn lão mù đi theo đường lớn ngoài thành.

- Sư phụ, chỗ kia ở rất xa, tới nơi mất phải hơn một canh giờ.

Nam Phong nói.

- Ừ.

Lão mù đáp.

Nam Phong vốn không phải là kẻ nói nhiều, nhưng hắn còn trẻ, không nhịn được sự tò mò trong bụng:

- Sư phụ, đang đêm hôm khuya khoắt, chúng ta đến nghĩa địa làm gì?

- Tìm người.

Người mù thuận miệng đáp.

Nam Phong nghe vậy chợt thấy lạnh người:

- Chỗ đó sao có thể có người?

- Người sống không có, người chết thì có.

Lão mù trầm giọng nói.

Nam Phong vừa nghe, chân lập tức không muốn đi về phía trước. Hắn vẫn luôn sống trong thành, rất ít khi ra khỏi thành, đây là lần đầu tiên trời tối mà hắn còn ra ngoài thành. Xung quanh tối om, đâu đó có tiếng thu trùng (côn trùng sống trong mùa thu). Trời cũng gần lập đông, có lẽ thu trùng biết mình không sống được bao lêu nên tiếng kêu của chúng nghe càng thảm thiết.

Vì lúc trước nói không sợ, hiện tại sợ nhưng lại không thể không đi, Nam Phong càng nghĩ càng sợ, hắn và lão mù mới biết nhau có hai ngày. Ngày đầu là lúc lão mù tới miếu khi trời tối, ngày thứ hai gặp lão cũng vào buổi tối, hôm nay, ban ngày lão mù không ra khỏi cửa, lão còn biết đạo cô kia là xà tinh, lẽ nào lão cũng không phải người?

Trong lòng có ý nghĩ này nên hắn càng sợ hãi, hắn thường nghe người già nói một số yêu quái có thể biến thành người, lừa gạt trẻ con đem vào trong núi ăn thịt. Còn có tin đồn nữ quỷ móc tim, yêu quái lừa người ngủ hắn cũng nghe không ít. Giờ này đang đêm hôm khuya khoắt, xung quanh lại không có người nào, vạn nhất xảy ra chuyện thì kêu trời trời mất linh, gọi đất đất không thưa.

Gần đi hết khu vực bằng phẳng để lên núi, Nam Phong len lén quay đầu nhìn lão mù một cái. Hai mắt lão mù bị biến dạng nghiêm trọng, ban ngày thì còn đỡ nhưng lúc này, càng nhìn càng quỷ dị.

- Sư phụ, con thấy hơi mệt.

Nam Phong đứng lại.

- Nói không cho ngươi đi lại nhất định muốn đi.

Lão mù rút mộc trượng, chống đi về phía trước:

- Ở đây chờ ta, đừng chạy loạn.

Lão mù đi được vài chục bước, Nam Phong liền chạy theo, tiếp tục nắm mộc trượng dẫn đường.

- Sao lại chạy theo?

Lão mù hỏi.

- Giờ trời tối như bưng, con sợ người đi lọt xống hố.

Nam Phòng cười đáp, hắn lớn lên từ chợ búa, mặc dù tuổi còn nhỏ, cũng không thông minh gì cho lắm nên một chút cẩn thận thì cần phải có. Vừa rồi hắn thử dò xét lão mù, nếu lão quả thật là yêu quái quỷ mị, nhất định sẽ giục hắn lên đường chứ không để hắn ở lại chờ.

Vừa đi được một đoạn, bên đường phía trước mơ hồ xuất hiện ánh lửa.

- Sư phụ, phía trước có người đang đốt lửa.

Nam Phong nói.

- Ừ.

Lão mù đáp.

Càng lại gần, Nam Phong có phát hiện mới:

- Sư phụ, cạnh đống lửa hình như là một nhóm người.

- Là một đám hòa thượng.

Lão mù đáp.

- Sao người biết?

Nam Phong không hiểu, hỏi. Lúc này, hắn và lão mù còn cách đống lửa đến hơn một trăm bước, hắn chỉ có thể thấy cạnh đống lửa là một nhóm người nhưng hình dạng họ ra sao thì nhìn không rõ lắm.

- Vì bọn họ đang niệm kinh.

Lão mù nói.

Nam Phong không hỏi nữa, dẫn lão mù đi về phía trước. Khi còn cách bọn họ chừng năm mươi bước, hắn phát hiện lão mù nói không sai, đám người này quả thực là hòa thượng, chính xác hơn là một số người là hòa thượng, số còn lại là người mặc thường phục, không cạo đầu.

Nam Phong đưa mắt nhìn qua từng người, cuối cùng dừng lại trên người một thằng nhóc mập mạp đang nấu cơm. Vì nó quay lưng về phía hắn nên hắn không xác định được mình có nhìn lầm người không, bèn gọi:

- Bàn tử.

Thằng nhóc nấu cơm nghe tiếng quay đầu lại, không sai, là Bàn Tử lạc nhau đêm trước.

- Nam Phong?

Bàn Tử cũng không xác định được người vừa nói chuyện có phải là hắn không, vì hắn và lão mù đứng ở chỗ tối.

Nam Phong thả mộc trượng, chạy nhanh tới. Bàn Tử cũng quẳng muỗng gỗ chạy lại đón, hai đứa trên đường gặp nhau nên rất mừng.

- Sao ngươi ở cùng đám hòa thượng thế?

Nam Phong chỉ đám tăng nhân cách đó không xa.

- Ta làm hòa thượng rồi.

Bàn Tử cười đáp.

- Hả?

Nam Phong trợn mắt há mồm.

- Hả cái gì?

Bàn Tử hạ giọng:

- Ta nói cho ngươi, Long Không Tự có môn công phu gọi Bát Nhã Thần Công, rất lợi hại, ta muốn học nó, nếu được vậy thì thành vô địch thiên hạ rồi.

- Làm hòa thượng thì ngươi không thể cưới vợ đó.

Nam Phong nghiêm chỉnh nhắc.

- Suỵt!

Bàn Tử đưa tay ra trước miệng, nhìn đám tăng nhân rồi quay đầu lại, nói:

- Là ta đi học công phu, học xong liền chạy. Hay là ngươi theo ta, hai đứa ở chung một chỗ.

- Ta không muốn cạo trọc đầu.

Nam Phong lắc đầu liên tục:

- Ta cảm thấy không có khả năng bọn họ truyền công phu cho ngươi, thu ngươi chắc vì cần người làm không phải trả tiền.

Bàn Tử định nói tiếp, quay đầu qua bên thì phát hiện lão mù từ phía đông đi tới nên chỉ tay vào lão và Nam Phong, hỏi:

- Sao ngươi và lão cùng đi một chỗ?

- Ta bái ông ấy làm sư phụ rồi.

Nam Phong đáp.

- Bái lão làm sư phụ, lão thì dạy được cái gì?

Bàn Tử nhìn lão mù từ trên xuống dưới.

- Thì coi bói.

Nam Phong đáp cho có.

Mặt Bàn Tử lộ vẻ khinh thường:

- Thật hay giả? Để lão coi bói cho ta thử.

- Tối hôm qua đã coi cho ngươi rồi.

Nam Phong nói.

- Coi xong thế nào?

Bàn Tử tò mò hỏi.

- Bảy người chúng ta thuộc mạng tốt.

Nam Phong cười nói.

Bàn Tử không hề nghi ngờ:

- Ngươi khoan hãy nói, người này có chút đạo hạnh, nhưng coi bói không phải là nghề kinh doanh tốt, hay là ngươi theo ta đi, hai đưa cùng học công phu.

- Chính Đức, cơm khê rồi.

Phía xa có người gọi.

- Không kịp nói chuyện với ngươi rồi, ta phải lại kia, ngươi thật sự không theo ta hả?

Bàn tử hỏi.

- Hắn đang gọi ngươi?

Nam Phong hỏi lại.

- Ừ, đúng vậy, ta quy y rồi, có pháp hiệu, không phải, là pháp danh, Chính Đức, tên này nghe thế nào?

Bàn Tử hỏi.

- Vừa xứng với ngươi.

Nam Phong móc túi tiền từ trong ngự, đổ bạc từ bên trong ra:

- Cho ngươi, giữ lại phòng thân.

Bàn Tử cầm lấy, hỏi tiếp:

- Có tin tức đại ca, đại tỷ không?

- Không có.

Nam Phong lắc đầu.

- Được rồi, ngươi cố gắng bảo trọng.

Bàn Tử chạy lại phía đống lửa.

Lúc này, lão mù vừa tới, Nam Phong tiếp tục nắm mộc trượng dẫn đường.

Khi đi ngang qua đống lửa thì nghe Bàn Tử bị phê bình, là một hòa thượng trung niên phê bình y lục căn (mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, ý thức) không tịnh, không đoạn trần duyên. Nói thẳng ra là phê bình y không nên thân thiết như trước kia với bạn bè.

Vì đang bị phê bình nên Bàn Tử không dám nói chuyện với Nam Phong nữa.

Lúc sắp rời đi, Nam Phong quay đầu lại nói lớn:

- Tam ca, nếu như sống không được như ý thì nên lập tức về nhà, ăn ở không cần lo.

Thật ra lời này là hắn nói cho cả Bàn Tử và hòa thượng nghe. Làm cho các hòa thượng biết trong nhà Bàn Tử có người, tránh cho y vì quá khứ ăn chực mà phải chịu ức hiếp.

Bàn Từ không dám thật sự đáp, chỉ nghiêng đầu nhìn theo, niệm:

- A di đà Phật.

Nam Phong tiếp tục dẫn lão mù đi, đi được hai dặm (1 dặm = ½ km) thì rẽ vào đường nhỏ dẫn tới nghĩa địa…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.