Thái Tử Phi Bất Lương: Công Chúa Dễ Thương Quá

Chương 28: Đến muộn




Thời gian trôi đi rất nhanh, vào lúc Tần Cẩn Du có chút nhớ nhà, mới phát hiện, chính mình đã ở trong cung ngây người một tháng.

Trong một tháng này, nàng nhanh chóng thích ứng cuộc sống trong cung, mỗi ngày khắc khổ đọc sách tu luyện, tu vi tăng nhanh, đến ngay cả Lưu phu tử nghiêm khắc nhất cũng không tiếp tục làm khó Tần Cẩn Du.

Sau bảy ngày, Tô Hoành có thể hấp thu linh lực, tư chất của hắn tốt, tu luyện cũng nhanh, nhưng là hắn luôn cố ý che dấu thực lực của mình, Tần Cẩn Du hỏi riêng Tô Hoành vì sao phải làm như vậy, Tô Hoành đưa ra giải thích rằng không muốn người khác chú ý.

Về phần Ngụy Thanh Uyển, nàng tạm thời còn không có kích phát ra dị năng, tư chất cũng được coi như không tồi, Trương phu tử thậm chí nói tư chất của nàng so với tam Công chúa, tứ Hoàng Tử cùng với ngũ Hoàng tử đều tốt hơn, Ngụy Thanh Uyển sau khi nghe thấy lời này, rốt cục địa tìm về một chút tự tin.

Ngụy Thanh Uyển khôi phục một chút tự tin, kết quả chính là tu luyện càng ngày càng không chuyên tâm, hơn nữa thường xuyên tu luyện bao lâu liền kêu mệt.

Ngụy Thanh Uyển mấy ngày này tuy rằng tính tình có thu liễm vào một chút, nhưng cũng vẫn rất khó quản thúc, Thẩm Chiêu nghi mới mười tám tuổi sao biết được dạy dỗ đứa nhỏ như thế nào, cố tình nàng lại không chịu buông tha quyền nuôi nấng Ngụy Thanh Uyển, ở phương diện nuôi dưỡng Nguỵ Thanh Uyển quả thật rất hao tổn tâm trí.

Tuy nhiên khi Ngụy Thanh Uyển nháo ầm ĩ còn có thể trở về tìm tứ Hoàng Tử và Đức phi.

Ngụy Thanh Uyển được nuôi dưỡng ở trong cung Đức phi nhiều năm như vậy, tuy rằng Đức phi không có chiếu cố nhiều cho Ngụy Thanh Uyển, mà vẫn luôn dung túng tính tình Ngụy Thanh Uyển, Ngụy Thanh Uyển phóng túng đã quen, bỗng nhiên lúc này đã bị Thẩm Chiêu nghi cùng các phu tử trong thượng thư phòng nghiêm khắc quản thúc, khó tránh khỏi không quen.

Tần Cẩn Du sớm cùng Tô Hoành chơi cùng, có đôi khi sẽ lặng lẽ lưu lại chỗ Tô Hoành.

Tần Cẩn Du tuổi còn nhỏ, lại là một trong những người duy nhất có thân phận cao quý trong cung có thể cùng Tô Hoành hảo hữa ở chung, bởi vì cũng không có ai quản nàng.

Tô hành tuy rằng vẫn là lạnh như băng, nhưng ngày thường khi ở chung, thật cũng không có ghét Tần Cẩn Du.

Tại chỗ ở Tô Hoành, Tô Hoành đang ngồi sắc mặt lạnh lùng, cầm trong tay một quyển sách, lại chậm chạp không lật sách.

Tô Hoành theo bản năng nhìn bên ngoài một cái, nhưng không có nhìn thấy bóng người như trong dự kiến.

Cung nữ đứng bên thở dài, thấp giọng nói: "Người cũng đừng đợi nữa, đã đến canh giờ này, Tần công tử có lẽ sẽ không..."

"Nhiều lời." Tô Hoành lạnh lùng đánh gảy lời nói của cung nữ, âm thanh lạnh lùng nói: "Không thấy được ta đang xem sách sao?"

Tô Hoành sau khi đi thượng thư phòng học tập, so với trước đây cũng quy củ hơn nhiều, ít nhất sẽ không ở trước mọi người tự xưng "Bản cung" như trước, khiến người khác chê cười.

Ánh mắt Tô Hoành quay lại quyển sách trên tay mình, nhưng một lúc lâu mà một chữ cũng không xen vào.

Những từ ngữ ngày thường quen thuộc mà giờ này lại đều bị bóp méo, làm cho hắn cảm thấy vạn phần xa lạ.

Tô Hoành nội tâm nôn nóng, sắc mặt càng ngày càng lạnh, toàn thân có hơi thở băng giá.

Tô Hoành vươn tay, lật một trang giấy trước mặt.

Tay hắn lật sách mạnh hơn bình thường rất nhiều, tờ giấy đó bị lật nhăn lại một cách đáng thương, lộ ra dấu vết bị tàn phá.

Tô Hoàng lại ngẩng đầu, nhìn ra bên ngoài lần nữa.

Nhưng bên ngoài cái gì cũng không có.

Tô Hoành lại cúi đầu xem quyển sách trên tay.

Nếu như lúc này, những văn tự này hắn cảm thấy xa lạ, thì hiện giờ hắn chỉ cảm thấy những văn tự như đang nhảy múa, giống như đang cười nhạo hắn.

Tô Hoành không thể nhịn được nữa, khép quyển sách trên tay "Bốp" một tiếng, rồi nặng nề ném quyển sách lên bàn.

Cung nữ ở một bên bị kinh sợ bởi khí thế của Tô Hoành, trong lòng thầm oán thất công tử Tần gia không bớt việc kia.

Tô Hoành đã cùng Tần Cẩn Du hẹn thời gian gặp mặt, nhưng Tần Cẩn Du lại chậm chạp không đến, hiện giờ Tô Hoành đã đợi nửa canh giờ.

Tô Hoành cũng không phải đứa nhỏ có tính tình tốt, ngày thường cung nhân hầu hạ hắn động tác có chút chậm chạp hắn đều cảm thấy lãng phí thời gian của hắn, rất không kiên nhẫn, hiện giờ có thể chờ Tần Cẩn Du nửa canh giờ, đã là rất khó có được.

"Tô Hoành!" Vào lúc Tô Hoành sắp tức giận mất đi lý trí, Tần Cẩn Du đang chạy bành bạch đến chỗ Tô Hoành, hưng phấn mà nói: "Ngươi xem ta mang đến cho ngươi cái gì?"

Tần Cẩn Du sinh ra đáng yêu, ngay cả các nương nương trong cả hậu cung nhìn đều yêu thích, ai cũng cảm thán đứa nhỏ đáng yêu như vậy tại sao không phải con của mình.

Hiện giờ nàng cười rộ lên, càng giống như ánh dương ấm áp, đủ để bị xua tan lo lắng trong lòng.

Tô Hoành nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Tần Cẩn Du, trong lòng hờn giận cùng nôn nóng thế nhưng tan hơn phân nửa.

Nhưng mà hắn vẫn rất không vui, lạnh lùng nhìn Tần Cẩn Du, không nói gì.

Tần Cẩn Du bị nhìn như vậy, đáy lòng có chút sợ hãi.

Dù sao cũng là nàng đến muộn, Tô Hoành mất hứng cũng là bình thường.

Tần Cẩn Du dưới đáy lòng đem Ngụy Thanh Hoài lòng dạ hẹp hòi mắng một vạn lần.

Ngụy Thanh Hoài biết được nàng muốn tìm Tô Hoành, cố ý ngăn đón nàng không cho nàng đi, nhất định cùng nàng nói một ít chuyện.

Ngụy Thanh Hoài là bát Hoàng tử, Tần Cẩn Du hiện giờ là thư đồng của hắn, tự nhiên không thể làm cho hắn tránh ra, đành phải ứng phó Ngụy Thanh Hoài cho có lệ.

Chờ đến khi nàng chạy tới, đã muộn nửa canh giờ.

Tần Cẩn Du ngượng ngùng cười, nhẹ giọng nói: "Ngươi đoán xem ta mang cho ngươi cái gì?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.