Tế Hồn Câu

Chương 30: Hồng nhan luyến anh hùng




Dịch Dung Cương nhìn hai trận đấu đang tiến hành nơi khác, sau đó lão nhìn Độc Phách thanh âm khàn dục nói :

- Mi hung hãn, khó trị hơn ta dự đoán nhiều nhưng hiện giờ mi khó lòng chịu nổi đúng không?

- Không sai! Ta hiện giờ khó lòng chịu nổi. Chính xác ta đã trả một giá tương đương...

Mi mắt giật giật, Dịch Dung Cương lạnh lẽo nói :

- Độc Phách, mi biết sự việc chưa kết thúc, bọn ta phải tiếp tục thôi.

Sắc mặt trắng bệch của Độc Phách ửng lên thần sắc quyết liệt Nhìn thấy chàng tiều tụy, mệt mỏi, thậm chí còn có vẻ suy nhược nhưng tuyệt đối không suy sụp tinh thần.

Lòng Dịch Dung Cương nặng nề, lỗ mũi phập phồng. Lão nhìn qua tình hình, nhìn qua con người, lão hiểu được diễn biến sự tình có thể thật sự thảm khốc. Kẻ coi sinh tử nhẹ tựa lông hồng khó thể dùng sinh tử để bức bách. Trước mắt, rõ lão đã gặp phải loại người này.

Độc Phách khàn giọng nói :

- Đại chưởng kỳ... Theo ta, lão phải phái thêm nhân thủ mới có hi vọng. Chỉ dựa vào Thương Ba và vị Đinh cô nương này, e rằng không đủ đạt được mục đích của lão hy vọng.

Dịch Dung Cương âm trầm nói :

- Độc Phách! Mi không cần làm thế để có rơi vào bẫy mà đấu với mi. Dịch Dung Cương ta quang minh lỗi lạc, chính nhân quân tử, quyết không thừa nguy cơ của người ra tay làm tổn hại đến uy danh của ta. Không sai! Ta có thể phái thêm nhân thủ đối phó mi, đáng tiếc bản thân ta đành phải tạm thời khắc chế.

Đứng bên kia, Thương Ba cao giọng nói :

- Bẩm Đại chưởng kỳ, đừng nghe lời khích bác của họ Độc kia. Hắn thân mang trọng thương, sắp tâm tàn lực kiệt, đứng vững không bao lâu, rõ ràng hắn như ngọn đèn sắp tắt mà còn đại ngôn khoác lác. Thuộc hạ dám bảo đảm là chỉ cần thuộc hạ và lão Công Trị Kỳ với Đinh Tuệ ba người đủ để thu thập hắn.

Dịch Dung Cương trầm mặc nói :

- Lúc này không phải lúc cuồng vọng. Thương Ba, mi xác định nắm chắc như vậy sao?

Đinh Tuệ đứng cạnh Thương Ba, thấp giọng thôi thúc gọi nhỏ một tiếng :

- Thương đầu nhi...

Thì Thương Ba đã ngẩng đầu, ưỡn ngực, khí phách hiên ngang, đáp lời :

- Thuộc hạ dám bảo đảm với Đại chưởng kỳ họ Độc đêm nay tuyệt đường đào sinh.

“Hừ” mũi, Dịch Dung Cương nói :

- Được! Thương Ba, mi bảo đảm như vậy ta chấp thuận.

Thân hình Độc Phách hơi lắc lư, trên trán tìm giọt mồ hôi to như hạt đậu lăn ra, sắc mặt càng lúc càng trắng bệch như mang một mặt nạ cứng đờ không tự nhiên. Hiện tượng này, nói rõ chàng không chỉ thọ thương, hơn nữa thọ thương rất trầm trọng. Nhìn bộ dạng của Độc Phách, Thương Ba đủ lòng tin. Hắn khom người với Dịch Dung Cương, rồi đưa mắt ra hiệu với Đinh Tuệ đứng cạnh bên, nhỏ giọng nói :

- Không cần lo lắng, Đinh Tuệ. Nhìn hình dáng của họ Độc e rằng đánh cũng không cần đánh, một ngọn gió đến cũng đủ xô đẩy hắn. Thực hiện một đại công như vậy, bọn ta không làm thì để người khác lãnh công sao?

Đinh Tuệ đôi mày nhíu lại, âu lo nói :

- Thương đầu nhi. Theo ta không dễ gì đâu.

Dịch Dung Cương cơ hồ không nhẫn lại nữa, lão hét to :

- Bọn mi bàn luận gì nữa, còn chưa chủ động cho ta.

Long đầu trượng của Thương Ba theo tiếng thét bứt về Độc Phách.

Đinh Tuệ thì không cao ngạo như hắn, ả cẩn thận từ phía khác chầm chậm bước lên.

Còn Công Trị Kỳ gian giảo đứng càng xa hơn.

Độc Phách thân hình hơi lảo đảo đột nhiên giống như một hỏa pháo nổ vang. Dựa vào xung lực mãnh liệt đó, ngẩng mặt bay lên. Tế Hồn Câu của chàng, đồng thời biến thành vô số ánh nguyệt quang che phủ cả bầu trời.

Mọi người nhìn thấy từng từng đạo hàn điện tung hoành lướt gió chặt chẽ như mưa, không giống một câu đao thi triển, chỉ giống núi băng đổ sụp băng tuyết tan chảy, thanh thế kinh người.

Công Trị Kỳ thét lên một tiếng quái đản té lăn ra ngoài.

Long đầu trượng của Thương Ba “vù vù” cất lên, diêm quang chói mắt, đầu rồng ngẩng cao không khác gì kim long đang nhe nanh múa vuốt lăn lộn vẫy vùng rất là bá đạo.

Đinh Tuệ mắt thấy tình thế không xong, bản lãnh ả không đủ ngăn cản, một cái quăng mình, người đã ra ngoài hai trượng.

“Keng keng” tiếng binh khí liên tiếp vang lên không ngừng. Độc Phách thân hình lướt không trung hai tay dang ra từ từ ổn định đáp xuống mặt tuyết. Vẫn mồ hôi đầy người, mặt trắng bệch như giấy, cánh tay trái vẫn buông rũ xuống không khác gì lúc nãy nhưng Độc Phách vẫn là Độc Phách. Trái lại, Thương Ba chẳng là Thương Ba. Trước khoảnh khắc, Thương Ba là người sống sau khoảnh khắc, Thương Ba mất đi hơi thở cả thân hình hắn nằm dài trên đất trên thiên linh cái máu phụt ra, một bên mặt đã bị cắt một mảng lớn, thậm chí hai hàm răng cũng búng ra máu. Diện mạo anh tuấn nho nhã của hắn đã không còn tồn tại. Thi thể nằm dài dưới đất làm sao còn giống Thương Ba. Long đầu trượng cô đơn nằm trên mặt tuyết. Đầu rồng cũng nhuộm đầy máu. Xem ra, Thương Ba không phải hoàn toàn mất không tính mạng, ít nhiều cũng thu hồi được một chút lợi nhưng không biết hắn đã thu hồi được chỗ nào trên cơ thể Độc Phách.

Dịch Dung Cương căm hận đến độ hai tay níu lại vào nhau.

Còn Đinh Tuệ, mặt bàng hoàng không còn chút máu. Ả đưa mắt cầu cứu nhìn Dịch Dung Cương, thân hình yểu điệu bất giác co rút ra sau, không còn bộ dạng kiêu ngạo, hiểm độc như lúc đầu.

Công Trị Kỳ co rút một bên, hình dáng không khác gì rùa rút đầu.

Mà chỉ một khắc ngưng đọng đó, thân hình Độc Phách như mũi tên bắn cao xà vào Long Bưu và bọn thủ hạ đang vây đánh Nam Cung Vũ.

Long Bưu đôi quyền luân chuyển “vù vù” như đôi thiết chùy, đao phong của Tế Hồn Câu trong chớp mắt lóe lên như ánh diêm quang, như ánh chớp trong mây đen bức đến nỗi Long Bưu kinh hoàng thu tay lại gấp rút thoái lui, nhưng ánh điện quang đã lướt qua Long Bưu “xoẹt” một tiếng đã cắt bay đầu lâu của một tên trong Quỷ Ảnh tam câu.

Nam Cung Vũ thừa tích tắc trận thế đối phương đang hỗn loạn, ngân thương kích mạnh ra đâm thẳng vào ngực một tên khác của Quỷ Ảnh tam câu. Mũi thương nhuộm máu còn chưa thu lại.

Long Bưu hét to một tiếng, hoành thân nghiêng vai, một quyền đấm vào sườn Nam Cung Vũ, lực đạo cực mạnh chấn động đến lão Thất Xảo Thương lăn tròn mấy vòng, đôi mắt tối sầm, đồng thời lão cũng nghe được tiếng thều thào của Độc Phách.

- Nam Cung, chạy!

Thanh âm vừa vào tai. Nam Cung Vũ theo bản năng gắng sức bắn vọt lên. Toàn bộ sức lực lão phát huy để nhảy ra ngoài.

Long Bưu hét to truy đuổi phía sau nhưng lợi đao của Tế Hồn Câu đã ào ạt kéo đến, không những cản tuyệt đường đi của hắn mà còn áp chế khiến hắn cuống tay loạn chân hiểm ác vô cùng.

Bọn nhân mã Quỷ Vương kỳ bao quanh phía ngoài tức thì có ba tên rượt theo nhưng hơi chậm một chút, Nam Cung Vũ đã sớm như chim hồng vỗ cánh, bóng người mất hút, muốn đuổi theo e rằng không kịp nữa.

Đột nhiên, một dòng máu bắn ra, trên lưng Phùng Đức Ân đã rách toạc, vết thương dài mấy tấc, hắn ngã nhào. Hổ Mâu côn của Đồng Quang đã bổ xuống. Đồng la của Vệ Ngọc Chấn bay theo, mục tiêu là cổ của họ Phùng.

Nhưng đột nhiên câu phong như ánh trăng huyền bất ngờ như từ trời cao xuất hiện, không dấu hiệu báo trước mà chém vào trước mặt.

Đồng Quang hét to quái dị, lăn tránh dưới đất. Đôi la của Vệ Ngọc Chấn đỏ lên.

“Kẻng, kẻng” đồng la bên trái lẫn cánh tay trái của hắn nhất tề bay ra.

Từ giữa không trung một bóng hình đỏ tía xẹt đến. Thế đến cực nhanh, như trận cuồng phong cuốn từ bình địa, tuyết bắn tung tóe, cả người Phùng Đức Ân bắn vọt lên rồi nặng nề rơi xuống, hắn đã đứt hơi, vong mạng rồi.

Không phân vân trước sau “vút” một tiếng, Tế Hồn Câu vung lên rồi chém xuống. Bóng người áo đỏ hơi dao động. Một luồng hàn quang xanh biếc như nước mùa thu tuôn ra.

“Cảng” một tiếng cực lớn, đỡ mạnh câu phong vừa chém đến. Người này không ai xa lạ. Chính là Dịch Dung Cương, đầu lĩnh của Quỷ Vương kỳ.

Độc Phách co tay, Tế Hồn Câu thuận thế đã trở về chàng lặng lẽ đứng nơi đó, lãnh lẽo chăm chú nhìn Dịch Dung Cương, sắc mặt trắng bệch không có chút tình cảm.

Dịch Dung Cương không tránh khỏi thầm lo sợ. Sở dĩ lão miễn cưỡng xuất thủ vì tình hình bức bách. Lão phát giác bọn thủ hạ của lão ngăn trở không được bất kỳ một lần công kích nào của Độc Phách, không khống chế được cuộc chiến. Độc Phách tung hoành ngang dọc, không chỉ đi đến tự do, hơn nữa, còn gây nên tổn thất nặng nề cho lực lượng của lão. Tình thế như vậy không biết còn kéo dài bao lâu, dưới đất đã nằm la liệt bao nhiêu mạng người. Tình trạng khẩn cấp, lão không màng đến lời nói ban đầu của mình đành phải đích thân xung trận đổi nguy cầu toàn.

Lúc này, Đại Chùy Thủ Long Bưu, Thông Thiên Tú Sĩ Công Trị Kỳ, một tên còn lại của Quỷ Ảnh tam câu, Bệnh Thái Tuế Đồng Quang và Khổng Tước Đinh Tuệ chậm rãi vây xung quanh gây thanh thế.

Thập Bát Phiên Vệ Ngọc Chấn đã sớm được đồng bọn đưa đi băng bó. Một cánh tay mất đủ để hắn kinh tâm.

Độc Phách hít dài một hơi thở, thanh âm hết sức suy kiệt :

- Bọn ta cuối cùng phải đối trận rồi, Đại chưởng kỳ.

Trong tay Dịch Dung Cương là thanh trường kiếm xanh biếc. Lưỡi kiếm mỏng mảnh hơi rung động, ẩn hiện như tia chớp trong sương mù. Lão chống kiếm xuống đất, khô khan nói :

- Không phải ta có lời nuốt lời. Độc Phách, ta không thể để tình thế như vầy phát triển, nếu không Quỷ Vương kỳ bị hủy trong tay mi.

Giọng Độc Phách như từ cõi hư không trở về chàng nói :

- Sinh tử tương đâu trước nay khó cầu công bình... Đại chưởng kỳ, đây chỉ là vận mệnh ta không mang oán hận làm gì. Bọn ta có thể đối diện tranh cao thấp. Đối với đôi bên có thể nói coi như là sự giải thoát.

Dịch Dung Cương do dự nói :

- Nếu ta không xuất thủ, Độc Phách, mi tất nhiên có thể chém giết nữa. Nhưng theo tình trạng hiện nay của ngươi, ta cùng mi giao đấu không thoát khỏi miệng thế chê cười, phải làm thế nào?

Độc Phách cười khô khan :

- Việc thế gian vốn không dễ lưỡng toàn chi mỹ. Đại chưởng kỳ, theo ta phải cầu thắng là điều thứ nhất, đó là hiệu quả làm đầu còn tình thế ra sao bất tất phải suy nghĩ nhiều.

Đại Chùy Thủ Long Bưu mặt đầy sát khí, căm hận hét lên :

- Đại chưởng kỳ, bọn ta đã có bao nhiêu huynh đệ chết trong tay hắn bao nhiêu danh dự hủy trong tay hắn việc này không trừ, hậu họa không lường. Hơn nữa, phải vì vong hồn các huynh đệ mà rửa hận. Đại chưởng kỳ. Loại như họ Độc này không cần nói đạo nghĩa chỉ có lấy cái chết đối với hắn.

Trừng mắt với Long Bưu, Dịch Dung Cương âm lạnh nói :

- Vấn đề này do ta quyết định.

Bệnh Thái Tuế Đồng Quang đỏ mắt kêu lên :

- Đại chưởng kỳ, người phải thay bọn thuộc hạ báo cừu. Người của Báo phòng mười hết tám, chín đã bị họ Độc giết hại. Từng món nợ máu sao có thể không nhắc tới.

Dịch Dung Cương bất ngờ hét to :

- Câm miệng!

Tiếng thét vừa vang, thanh minh kiếm nổi tiếng trong tay lão sáng lòe đánh ra như một mũi tên bắn vào Độc Phách.

Tế Hồn Câu của Độc Phách đưa lên nghinh đón.

Ánh sáng xanh bạc chạm nhau.

“Kẻng” một tiếng, hai người đều thoái lui một bước.

Thân hình Dịch Dung Cương đột ngột lướt không trung, lăn không xoay chuyển, người và kiếm đã hợp nhất, chỉ thấy kiếm quang xanh biếc ngưng tụ lại thành một trụ sáng chói mắt phát ra tiếng xé gió rin rít, thần tốc vô biên bắn vào Độc Phách.

Tế Hồn Câu bao chặt lấy người Độc Phách, cuộn tròn lại thành một ngân cầu sáng loáng. Ngân câu bay lên, hàn khí bức người chạm mạnh vào ánh sáng xanh vừa bắn đến. Ánh sáng tung tóe như ngọc bể băng tan. Vào tai mọi người như tiếng hổ gầm. Rồi tất cả yên lặng. Cái yên lặng chết chóc.

Độc Phách co rút trên mặt tuyết. Vai sườn chân, ba nơi máu tuôn dầm dề. Trong tay, chàng vẫn nắm chặt Tế Hồn Câu. Câu quang lấp lánh dưới ánh tuyết giống như không thèm nhắm mắt.

Ngoài đó năm trượng, Dịch Dung Cương đang chống kiếm, thân thể không ngừng run rẩy, hô hấp khó khăn. Đại chưởng kỳ của Quỷ Vương kỳ trên trán bị một vết rách đang tuôn máu dài một tấc, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi tuôn dầm dề. Trước sau khoảnh khắc giống như lão đã vượt qua thiên sơn vạn lý.

Ánh sáng của ngọn đuốc dần dần tập trung lại. Một đám người đông đảo kéo đến nhưng không có tiếng hoan hô, không thấy phấn khích, trong tâm tư mỗi người đều nặng nề. Cuộc ác đấu kinh thiên động địa này có kết thúc rồi, mà kết thúc không lấy gì làm vui vẻ.

* * * * *

Đây là gian độc thất dùng đá miếng dầy xây thành. Căn phòng hình chữ nhật, diện tích không lớn nhưng rất sạch sẽ, không có cửa sổ nào, chỉ có một cánh cửa chính làm bằng sắt dầy.

Trong thạch thất chỉ có một bàn một ghế. Mặt đất trải một lớp cỏ tranh. Trên cỏ trải một tấm thảm lông, lại thêm một tấm mền rách. Đây chính là hành quán Độc Phách đang ở hôm nay.

Chàng bị thương rất trầm trọng. Trầm trọng đến nỗi hôn mê ba ngày ba đêm, nếu không dùng dược liệu chữa thương có lẽ đã chết rồi. Hơn nữa, dường như Dịch Dung Cương không muốn chàng chết, chí ít không muốn chàng chết lúc này. Sau khi cho người khiêng chàng về đến Tổng đàn Quỷ Vương kỳ ở Bao Cô lãnh, Dịch Dung Cương hỏa tốc mời mấy vị đại phu nổi tiếng ở các vùng phụ cận, bọn họ vắt óc, tập trung kinh nghiệm, dùng nhiều dược vật quí hiếm và chăm sóc tận tình để giành chàng lại từ tay tử thần kết quả các đại phu đã thắng nhưng thắng một cách thập phần gian khổ.

Từ lúc Độc Phách hồi phục ý thức, hồi tỉnh trở lại liền bị đưa đến gian thạch thất kiên cố này. Chàng thầm tính toán ngày tháng, đã trải qua mười tám đêm rồi.

Theo lời nói của các thầy lang, mỗi ngày đều đem thuốc đến cho chàng. Mạng chàng đã đến Quỷ môn, từ hiểm địa mà kéo trở về. Lúc đầu bọn đại phu đều bị thương thế của người trước mắt khiến họ sợ đến sững sờ. Toàn thân trên dưới, đâu đâu cũng mang vết chém ngang dọc, da thịt rách nát, máu tuôn như suối, nhưng còn chưa nghiêm trọng. Nghiêm trọng chính là nội thương của chàng. Huyết khí nghịch chuyển, tâm mạch đứt đoạn, xương sườn gãy mấy cái, cánh tay phải gần đứt lìa. Tóm lại, lục phủ ngũ tạng bị chấn động dập nát, nguyên khí khô kiệt, hơn nữa, máu chảy quá nhiều. Bị thương đến nỗi này, có thể nói là hồn du địa phủ, tình hình như vậy khi bình thường họ quyết không dám ra tay điều trị, tránh chuốc lấy phiền hà nhưng lần này phụng mệnh Đại chưởng kỳ chiêu tập, lão kiên trì hạ lệnh bất luận sống chết phải tận lực cứu chữa, họ đành phải miễn cưỡng hợp tác nhau. Mỗi người dùng một sở trường của mình để điều trị, nhưng họ nói cơ hội mong manh, ngay cả họ cũng không tin có thể đem một người từ cõi âm trở về.

Độc Phách phán đoán suy nghĩ của Dịch Dung Cương, lão vì sao lao tâm nhọc trí cứu tánh mạng mình, vì sao không lập tức trừ đi đại hoạn trong tim phổi, mục đích của lão là gì? Ý đồ ở đâu? Nghĩ nhiều, nghĩ lâu, Độc Phách đại khái đã có kết luận nhưng chàng đang chờ sự chứng thực.

Thời gian hôn mê kể cả mười tám ngày dời đến thạch thất này đã hơn hai mươi ngày. Trong thời gian này, thương thế của chàng hồi phục tương đối nhanh, trừ những chỗ gãy xương chưa hoàn toàn lành lặn, huyết khí vẫn chưa thông suốt ra, đa số vết thương đã lành da, tinh thần cũng chuyển biến tốt. Có lúc, thậm chí, chàng có thể chống gậy đi loanh quanh trong thạch thất.

A! Đúng rồi, cây gậy là do Dịch Dung Cương mang đến đây. Vì không có cửa sổ chàng đành phải nhìn theo ánh sáng qua khe hở của cửa sắt mà đoán thời gian. Lúc này, chàng đoán trời đã gần tối, coi như lại qua một ngày...

Ngồi bên trên thảm cỏ, Độc Phách nhắm mắt dưỡng thần. Đầu tiên vận khí điều tức dẫn thuốc chạy khắp châu thân, nếu vận khí bảo nguyên như vậy, cơ thể càng mau chóng bình phục.

Ngoài cửa, đột nhiên vang lên âm thanh mở xích cửa. Độc Phách cho rằng tên cai ngục theo lệ thường đem cơm đến bố thí cho chàng.

Cánh cửa sắt “kẹt” một tiếng mở ra. Sau một lúc yên lặng, ngọn đèn dầu trên bàn đã được ai đốt lên, vang lên âm thanh khàn khàn của Dịch Dung Cương. Lão thấp giọng có vẻ thân thiết nói :

- Khí sắc của mi không tồi, Độc Phách, đến hôm nay mới xem như có hy vọng. Thực là vì bao nhiêu việc cần phải xử lý nên đối đãi không được chu đáo xin thứ lỗi.

Độc Phách mở to đôi mắt. Trước mặt, quả nhiên là Dịch Dung Cương vẫn mặc tử bào. Lão ngồi trên ghế gỗ độc nhất trong phòng đang mỉm cười nhìn chàng. Vết thương trên trán lão đã kéo thành một đường đỏ hồng, khiến người nhìn thấy hơi có cảm giác rờn rợn.

Buông chân khỏi thảm cỏ, Độc Phách định đứng dậy, Dịch Dung Cương vội đưa tay ấn xuống :

- Ngồi được rồi! Ngồi được rồi! Cơ thể mi còn chưa lành hẳn, đứng quá mệt nhọc.

Độc Phách ngồi trở xuống, vòng tay nói :

- Đại chưởng kỳ quang lâm thăm hỏi, thực không dám nhận. Hơn nữa, đã thành toàn một mạng này càng phải cảm kích.

Hơi mỉm cười Dịch Dung Cương nói :

- Không cần đa tạ, Độc Phách, ta lưu lại tính mạng của mi không ngoài có dụng ý khác.

Độc Phách thản nhiên nói :

- Điều này ta biết. Nhưng có thể sống thêm vài ngày đều do Đại chưởng kỳ ban cho nên vẫn phải nói lời cảm tạ.

Dịch Dung Cương hai tay gác lên gối chậm rãi nói :

- Có một việc ta phải hỏi cho rõ Độc Phách, muội tử của ta ngày nay nằm trong tay ai?

Độc Phách cười nói :

- Đại chưởng kỳ, đây e rằng là một nguyên nhân mà lão lưu lại mạng sống của ta.

Dịch Dung Cương thẳng thắn nói :

- Không sai!

Trầm ngâm một lát, Độc Phách nói :

- Để ta suy nghĩ xem có thể nói không.

Dịch Dung Cương nghiêm sắc nói :

- Chỉ e mi không nói không được. Độc Phách, toàn bộ câu chuyện bất hạnh này đều do mi cướp muội tử của ta mà nên. Ta nhất định làm cho rõ, là ai chủ sự mi làm việc này và tại vì sao. Ta cũng muốn biết chỗ ở và hiện trạng ngày nay của muội tử ta, nếu không sự hy sinh của bao nhiêu mạng người không phải để thiên hạ giễu cợt sao?

Độc Phách nói :

- Đại chưởng kỳ. Tất cả hậu quả một mình ta lãnh chịu.

Hơi lắc đầu, Dịch Dung Cương nói :

- Vấn đề này không phải là mi gánh chịu hay không. Độc Phách, mi chỉ là một kẻ hành động, còn chủ mưu thật sự sau lưng hành động là ai, ta phải điều tra rõ sự thật. Ngươi có thể chết nhưng phải chết cho minh bạch.

Độc Phách thương cảm nói :

- Ta vì Phi Tinh.

Dịch Dung Cương ngẩng đầu, ngắt lời :

- Việc này ta biết, nhưng bất hạnh của Phi Tinh cũng là vì sau khi mi ra tay cướp muội tử của ta mới phát sinh. Tất cả mấu chốt đều do mi ở đầu. Độc Phách, ta muốn tìm ra kẻ chủ sự.

Độc Phách thở dài một tiếng không nói gì.

Dịch Dung Cương nhẫn nại nói :

- Vết thương cũ của mi còn chưa lành, thể khí yếu nhược ta thực không muốn đem bất cứ phương thức nào khác ngoài bàn luận để bức bách ngươi. Nhưng mi cũng biết việc này đối với ta quan trọng thế nào?

Độc Phách trầm giọng nói :

- Đại chưởng kỳ, xin cho ta ba ngày suy nghĩ, không chừng ba ngày sau sẽ có câu trả lời nếu không một mạng này sẽ trả lại cho Đại chưởng kỳ.

- Được lắm! Ta chờ thêm ba ngày.

Ngừng một lát, lão lại nói :

- Độc Phách, mi cứ an tâm dưỡng thương. Canh giữ bên ngoài đều là tâm phúc hộ vệ bên mình ta. Bọn chúng không phân ngày đêm, cẩn trọng luân phiên bảo hộ mi. Không có lệnh của ta không có ai được đến gần nơi này. Ấy da! Mi khiến tinh hoa của Quỷ Vương kỳ tổn hại quá nhiều người của các đường, các tọa nhắc đến mi đều nghiến răng trợn mắt.

Độc Phách mỉm cười nói :

- Đa tạ Đại chưởng kỳ quan tâm.

Dịch Dung Cương đi rồi, thuộc hạ lão bước vào bưng theo mâm cơm. Tất cả bày trên bàn: Bốn đĩa thức ăn, một chén canh nóng có bánh bao, có cơm trắng chỉ không có rượu.

Theo lệ người đem cơm không được nói chuyện sau khi bày biện, im lặng thoái lui ra ngoài. Hắn chờ một lúc mới đi vào dọn dẹp.

Độc Phách ngồi trước bàn cầm đũa dùng cơm. Chàng cảm thấy khẩu vị đêm nay không tồi nếu có thêm được chung rượu càng tuyệt vời hơn.

Không biết là canh mấy rồi. Độc Phách đang ngủ ngon chợt có mấy tiếng động lạ làm cho sực tỉnh chàng nghiêng tai lắng nghe. Thanh âm giống như vật gì bị kéo, lại có tiếng mở khóa.

Chàng chậm rãi ngồi dậy, mục quang chăm chú nhìn cửa sắt, đồng thời tay chân rút một nắm cỏ dưới tấm thảm rất nhanh bện thành một sợi dây.

Thế rồi cửa sắt mở ra không tiếng động. Gió lạnh ùa vào.

“Vù” một tiếng, một bóng người bay vào. Một bóng, lại một bóng nữa tựa như ba bóng u linh.

Độc Phách vẫn ngồi yên không lên tiếng cũng như không có phản ứng nào, chàng chỉ ngồi lặng lẽ.

Đột nhiên, một điểm sáng như lửa một điểm lửa yếu ớt tuy không sáng lắm nhưng cũng đủ soi rọi mặt mũi của ba người mới vào. Mặt bọn chúng đều nanh ác, đầy vẻ cừu hận oán độc. Đó chính là ba tên binh của Báo phòng: Lại Xà Thôi Tú, Thập Bát Phiên Vệ Ngọc Chấn, Bệnh Thái Tuế Đồng Quang.

Đồng Quang tay cầm đốm lửa nhỏ thuận tay đốt sáng ngọn đèn trên bàn, ánh sáng vàng vọt giao động trong gió lạnh từ khe hở của cửa thổi vào da mặt Đồng Quang âm u bất định, chợt xanh chợt vàng càng nhìn càng quái khí.

Thôi Tú đứng dựa góc phòng. Một vết sẹo xấu xí màu đỏ tía chỗ gò má đã mất đi lỗ tai trái đôi mắt đỏ sòng sọc, thần sắc gã lạnh lẽo tàn khốc.

Vệ Ngọc Chấn tay phải bị cắt cụt đang phất phơ tay áo, mặt méo xệch, nghiến răng ken két như muốn ăn tươi nuốt sống Độc Phách, Hổ Mâu côn chậm rãi cử lên.

Đồng Quang trợn mắt khàn dục nói :

- Họ Độc kia, đêm nay mi chết chắc rồi.

Độc Phách mặt không biến sắc, thản nhiên nói :

- Bọn mi lớn gan cuồng động như vậy, không biết kháng lệnh tổ chức tội như phản nghịch sao? Dịch Dung Cương bảo đảm trước mắt tính mạng ta an toàn. Hơn nữa, hộ vệ ngoài cổng đều là tâm phúc bên mình lão. Bọn mi có thể tiến vào hiển nhiên đã dùng bạo lực. Một mai đổ bể, ta xem bọn mi giải thích thế nào để thoát tội.

Vệ Ngọc Chấn lạnh lùng tiếp lời :

- Sao mi không nhìn ra, Độc Phách, trước sáng sớm ngày mai, mi đã là một xác chết hoặc là một kẻ đã bị mất tích. Bọn ta có thể bố trí hiện trường giống như mi ám sát hộ vệ, sau đó đào thoát. Tất cả sự việc sẽ đổ lên đầu mi, để cho mi oan hồn cũng không thể an lòng nhắm mắt.

Độc Phách kéo nhẹ góc mền nói :

- Cho là như vậy, các vị có nắm chắc lấy được mạng ta sao? Vệ Ngọc Chấn, mi đừng quên cánh tay mình, vết thương trên lưng Đồng Quang, lỗ tai của Thôi Tú đều là thành tích của ta. Hiện giờ, ta lại không bị xiềng xích khống chế như vậy ý đồ của bọn ngươi xem ra thật khó thực hiện.

Vệ Ngọc Chân thù mới hận cũ, nộ khí xông thẳng lên đầu, nắm chặt tay phải đến đọ gân xanh nổi lên, thanh âm tràn đầy sát khí :

- Họ Độc kia, mi chỉ cổ vũ khích lệ cho mình. Bọn ta triển khai hành động, quyết không thể giữa chừng buông tay, càng không để lời nói suông của mi dọa nạt. Không sai! Thương tích của bọn ta đều là thành tích của mi, hiện giờ đến lúc bọn ta trả cừu hận.

Độc Phách thấp giọng nói :

- Đương nhiên bọn mi cũng đã thám thính rõ thương thế của ta chưa hồi phục.

Vệ Ngọc Chân nanh ác nói :

- Thương thế của mi vĩnh viễn không hồi phục. Họ Độc kia, mi mang tấm thân tàn phế mà chết đi cho rồi.

Đột ngột, chiếc mền đang đắp trên người Độc Phách bay lên như một vầng mây đen, trông giống như một tấm sắt nặng phủ xuống Vệ Ngọc Chấn.

Tên Thập Bát Phiên quả có tài nhào lộn, mền bông còn chưa chụp xuống, hắn đã búng người vọt ra ngoài. Cùng lúc Hổ Mâu côn của Đồng Quang giơ cao đập thẳng xuống giường.

Nửa người Độc Phách nằm móp xuống trước đầu côn có mang chùy nhọn đã nặng nề đánh xuống mặt nệm làm rách toạc tấm nệm cỏ lớn. Trong lúc bông cỏ bay tứ tung đầy phòng, thì sợi dây thừng cỏ trong tay Độc Phách cứng như trường kiếm bắn tới cắm sâu vào ngực Đồng Quang. Hổ Mâu côn vừa mới lại cất lên, thân hình Đồng Quang bất ngờ đứng sững lại, sắc mặt kỳ lạ.

“Bịch, bịch, bịch” liên tiếp mấy bước lảo đảo rồi hắn ngã nhào ra sau.

Vệ Ngọc Chấn thấy vậy bất giác kinh hãi kêu lên :

- Lão Đồng, lão Đồng, ngươi sao vậy?

Thôi Tú đứng ở góc phòng một tiếng không nói, Bích Lục côn của gã thần tốc bổ về phía Độc Phách đang ngồi trên đệm cỏ.

“Vù vù” hai tiếng, bay ra hai mũi Túy Tâm tiêu. Tiếng rít xé gió từ đầu côn bay ra. Độc Phách lăn người vào trong nệm. Hai mũi Túy Tâm tiêu xé gió bắn trúng vách đá rồi phản hồi bật ngược lại, tia lửa bắn tung tóe, soi rõ khuôn mặt âm u tà ma của Thôi Tú. Hắn lạng người tránh phi tiêu, thuận thế liên tiếp đập mười mấy côn.

Độc Phách co lưng cong chân lăn tròn trên nệm cỏ để tránh né.

Thôi Tú kích liên tiếp không trúng, tay trái co lại thình lình rút ra một đôi chùy thủ. Hắn lấy thân mình thêm sức cho đôi chùy thủ dùng lực bổ nhào xuống.

Đôi chân Độc Phách đạp mạnh vào vách đá, cả người như mũi tên dời cung bắn về phía cửa sắt. Lại cơ hồ đồng thời bay ngược trở về, đôi chân như gọng kiềm kẹp chặt lấy cổ Thôi Tú.

Hàn quang lóe lên, chùy thủ của Thôi Tú đã cắm sâu vào bắp chân Độc Phách. Đôi chân của Độc Phách vận kình lực “rắc” một tiếng như xương cốt bị gãy vang lên. Thôi Tú toàn thân co rúm, chùy thủ không thể cử lên được lần thứ hai.

Xòe tay, Độc Phách nắm chặt tóc của Thôi Tú vụt ra phía sau đồng thời tay kia bóp lấy yết hầu đối phương từ từ thịt lại. Thôi Tú đau quá, hơi thở ồ ồ đứt quãng, nước bọt chảy dài theo mép miệng. Tuy hắn vẫn đang giãy giụa, nhưng không còn sức thoát khỏi gọng kiềm của Độc Phách. Xương cổ gã đang chịu áp lực nặng nề không ngừng vang lên tiếng gãy răng rắc. Lúc cổ của Thôi Tú bị bẻ qua, miệng mũi hắn đã tuôn đầy máu, đôi mắt lồi ra khỏi khóe nhưng tựa như còn chút hơi thở, trong yết hầu vẫn vang lên mấy tiếng khò khè.

Độc Phách giơ cao cánh tay phải của Thôi Tú lên để cây Bích Lục côn còn nằm trong tay hắn về phía miệng hắn rồi Độc Phách lần tìm nút ấn dưới côn dùng sức ấn xuống. “Phụt” một tiếng, một mũi Túy Tâm tiêu bắn thẳng vào miệng gã. Lại một tiếng, mũi khác bắn vào mắt phải.

Độc Phách không ngừng dùng lực ấn xuống cho đến lúc không còn tiêu bắn ra. Toàn thân Thôi Tú mềm nhũn như đống bùn. Sắc mặt tà ma của Thôi Tú vẫn đậm nét tà ma, lại thêm mấy phần quỷ khí.

Độc Phách co chân đá thi thể hắn lăn mấy vòng rồi mới phát giác mình cũng mồ hôi ướt đẫm áo.

Đột ngột, chàng xoay mạnh người lại, đôi tay thủ thế trước ngực. Đúng rồi. Chàng chỉ lo cắt tiết Thôi Tú, trong kích động quên bẵng một tên tử địch trước mắt.

Vệ Ngọc Chấn? Vệ Ngọc Chấn đâu?

Ở một góc bàn, toàn thân Vệ Ngọc Chấn nằm mẹp dưới đất, há hốc miệng còn thò ra nửa đầu lưỡi đôi mắt trợn trừng không biết nhìn gì. Trên sống lưng họ Vệ cắm sâu một đoản mâu sáng giới, cây đoản mâu xem như đâm lút cán. Xem tình hình e rằng tên Thập Bát Phiên này đã hồn du địa phủ.

Theo thi thể của Vệ Ngọc Chấn nhìn lướt đi, Độc Phách không nén kinh ngạc trợn tròn đôi mắt. Không thể tin người đứng dựa tường đó lại là Ngụy Dung cô nương. Ngụy Dung vì sao đến được nơi này? Đến từ lúc nào? Độc Phách hoang mang không biết. Nhưng có một điều chàng có thể xác định, đây chính là Ngụy Dung chứ chẳng phải ai khác.

Hít mạnh một hơi, chàng khàn khàn hỏi :

- Phải Ngụy Dung cô nương không?

Dưới ánh đèn mờ tối, Ngụy Dung lên tiếng :

- Chính ta!

Chùi mồ hôi trên trán, Độc Phách mệt mỏi cười nói :

- Đúng là nhân sinh hà xứ bất tương phùng. Ngụy cô nương, làm sao nàng lại đến đây?

Bước lên một bước, Ngụy Dung sắc mặt lo lắng nói :

- Không phải vì huynh sao, Độc Phách? Nơi này không tiện nói nhiều. Bọn chúng sắp đến giờ giao ban rồi, huynh mau theo ta.

Độc Phách do dự nói :

- Làm như vậy có phải khó ăn nói với Dịch Dung Cương không?

Giậm chân, Ngụy Dung khẩn thiết nói :

- Đừng màng đến Dịch Dung Cương, lão đối với huynh không có hảo tâm. Độc Phách, còn chưa đi mau!

Độc Phách gật đầu nói :

- Được! Ta nghe nàng vậy.

Ngụy Dung rút đoạn mâu trên thi thể Ngọc Chấn ra, thuận tay kéo Độc Phách song song nghiêng người chạy ra khỏi cửa sắt.

Một trận hàn phong lạnh buốt ập vào mặt. Trong bóng tối khó phân biệt phương hướng, nhưng Ngụy Dung dường như quen thuộc với địa hình ở đây. Nàng nắm tay Độc Phách đi nhanh trên mặt tuyết vòng qua đông chuyển qua tây không chút do dự giống như đi dạo trong vườn hoa nhà mình.

Không lâu Ngụy Dung đã đưa Độc Phách đến một nơi cực kỳ vắng vẻ. Đó là một tiểu viện ngăn cách bởi bức tường gạch cao.

Trong viện có một tịnh xá u nhã độc lập. Chung quanh tịnh xá đều là tùng bách. Trước cửa có một con đường đá, tuyết phủ trắng xóa khắp nơi khiến phong cảnh nơi đây càng xuất trần thoát tục.

Độc Phách đang định mở miệng hỏi, nhưng Ngụy Dung đã nhè nhẹ “suýt” một tiếng, vẫn nắm tay Độc Phách đi đến trước tịnh xá lấy ra chìa khóa mở cửa rồi nhường cho Độc Phách vào trước.

Trong phòng rất ấm áp. Hương trầm bay nhè nhẹ Độc Phách như đang trong ảo tưởng, chàng cảm giác như mình đang nằm mộng. Giấc mộng không biết cay đắng hay ngọt bùi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.