Tầng Dưới! Mau Xách Con Anh Về Đi!

Chương 32: Phiên ngoại 11: Lễ tình nhân đặc biệt thiên




Thị thành, 2019!

Hôm nay là lễ tình nhân.

Ngày hạnh phúc tốt đẹp biết bao nhiêu.

Lúc Duẫn An Nhiên rời giường đã bắt đầu nghĩ, không biết Chu Minh Nghĩa sắp xếp trải qua ngày này như thế nào.

Anh sẽ… tặng hoa cho cậu sao?

Chu Minh Nghĩa trước mặt Duẫn An Nhiên luôn luôn rất thành thục, da mặt cũng dày tương đương, Duẫn An Nhiên biết, kỳ thật anh cũng có lúc ngượng ngùng, nói thêm một chút, có một số việc, anh sẽ nói hoặc làm không biết xấu hổ.

Trên đường Chu Minh Nghĩa đưa đi làm, Duẫn An Nhiên thỉnh thoảng nhìn ngắm người bên cạnh.

“Em nhìn cái gì?”

“Không, không có gì.”

Nếu không cố ý, Duẫn An Nhiên cảm thấy không có ý nghĩa, cũng sợ Chu Minh Nghĩa thẹn quá thành giận, cậu cảm thấy cứ thuận theo tự nhiên đi, đối phương không đề cập mình cũng không hỏi.

Làm việc cả ngày, Duẫn An Nhiên không nhận được cú điện thoại nào, nói chính xác, cái gì cũng không có.

Trong văn phòng, công ty chuyển phát nhanh không ngừng mang hoa tươi đến, muôn màu muôn vẻ, nhưng đều là đồng nghiệp nữ nhận được từ người yêu hoặc chồng đưa tới.

Duẫn An Nhiên bắt đầu hoài nghi: Chu Minh Nghĩa đâu? Không biết anh rốt cuộc đang làm cái gì, với cá tính của anh, trong ngày lễ đặc biệt này cái gì cũng không có, vậy anh…

Duẫn An Nhiên đã chuẩn bị quà tặng từ sớm, đó là một chiếc ly nhỏ, cậu hy vọng Chu Minh Nghĩa khi làm việc một mình trong thư phòng, có thể dùng đến ly của cậu, tựa như cậu vẫn bên cạnh anh.

Sau khi tan tầm, Duẫn An Nhiên có chút không yên, nhìn đồng nghiệp có hẹn, chính mình buồn rầu sửa sang lại bàn làm việc.

Đi ra khỏi tuần san, nhìn tòa nhà trước mặt, Duẫn An Nhiên liếc mắt một cái liền nhìn thấy Chu Minh Nghĩa.

Người hấp dẫn ánh mắt như vậy, giấu cũng không giấu được.

Nhìn thấy Chu Minh Nghĩa đứng cạnh xe chờ mình, Duẫn An Nhiên nhịn không được tức giận trong lòng.

Chẳng lẽ anh không sợ bị người khác phát hiện? Nói thật ra là anh không cần tùy tiện đến trước tòa soạn của cậu mà đợi.

Chu Minh Nghĩa mở cửa xe cho Duẫn An Nhiên.

“Sao anh lại đến đây?”

“Hẹn hò a.”

Nhìn thấy bộ dáng vui vẻ của Chu Minh Nghĩa, Duẫn An Nhiên âm thầm đoán, không biết con hồ ly này lại đang đùa cái gì.

Từ cửa sổ nhà hàng nhìn ra ngoài, bởi vì nơi này là tầng trệt, có thể nhìn thấy cảnh đêm ở cảng.

Ánh đèn neon dập dìu theo từng nhịp sóng vỗ, ánh sáng mộng ảo.

Duẫn An Nhiên đứng trước cửa sổ, lẳng lặng nhìn ngắm.

Chu Minh Nghĩa từ phía sau ôm cậu, sau đó một cành hồng xuất hiện trước mắt.

Anh quả nhiên là có quà, chính là…

“Chỉ có một đóa...” Duẫn An Nhiên không hề duyệt, mở mắt nhìn thẳng Chu Minh Nghĩa.

Cũng không phải không mua nổi hoa hồng, Duẫn An Nhiên còn tưởng Chu Minh Nghĩa sẽ tặng một bó. Tuy rằng ngượng ngùng, nhưng vẫn có nghĩ tới, cảm thấy với cá tính của anh, sẽ tặng cậu một bó hoa lớn, kết quả chỉ nhìn thấy một cành, Duẫn An Nhiên có chút thất vọng.

Chu Minh Nghĩa cúi đầu, đưa tay đặt trên miệng Duẫn An Nhiên, ho nhẹ hai tiếng. “À, Nhiên…”

Nói xong, mở mắt nhìn Duẫn An Nhiên, đôi mắt nâu trong suốt, giống như thủy tinh tan chảy, tỏa sáng.

“Nhiên, đều nói đàn ông ba mươi mốt như hoa, em cảm thấy… Anh như thế nào?”

Duẫn An Nhiên đầu tiên là ngẩn ngơ, sau đó đột nhiên mặt đỏ lên.

Anh cư nhiên biến mình trở thành… Còn muốn đem tặng.

“Chu Minh Nghĩa! Anh, anh như thế nào…”

Duẫn An Nhiên mạnh tiến về phía trước, Chu Minh Nghĩa ôm eo giữ lại, kéo vào trong lòng.

“Nhiên...”

Mặt hai người gần như vậy, chóp mũi gần như chạm nhau, trong mắt Duẫn An Nhiên tất cả chỉ là khuôn mặt Chu Minh Nghĩa, tất cả hơi thở đều là hương vị của Chu Minh Nghĩa.

“Nhiên...”

Sợ Chu Minh Nghĩa nói ra càng làm tim mình đập mạnh, Duẫn An Nhiên vội kêu lên. “Được rồi, được rồi, anh là hoa, một đóa hoa...”

“Vậy… Em muốn hay không…”

Duẫn An Nhiên cảm giác nóng đến ngón tay cũng xì hơi, đỏ quạch, cậu nâng tay lên che mắt, xem như một loại trốn tránh. “Phải, phải…”

“Còn thiếu chút nữa…”

Duẫn An Nhiên nhìn không thấy Chu Minh Nghĩa lúc này, tươi cười, vẻ mặt đắc ý mãn nguyện.

“Nói rồi, cũng không thể rút lại…”

“Không rút lại, không rút lại…” Duẫn An Nhiên hận không thể chui xuống đất, thầm nghĩ quên đi, hiện tại Chu Minh Nghĩa nói cái gì, cậu sẽ đều gật đầu đồng ý.

Ăn cơm xong, Chu Minh Nghĩa nhìn hóa đơn tính tiền, thanh toán xong, mang Duẫn An Nhiên đến trước cửa sổ.

“Không quay về sao?” Duẫn An Nhiên muốn về nhà.

Đêm lễ tình nhân ấm áp, muốn trở về căn nhà của hai người sớm một chút.

“Chờ một chút…”

Chu Minh Nghĩa nhìn bầu trời đêm, Duẫn An Nhiên không khỏi cũng ngẩng đầu.

Một đường pháo hoa bắn lên như vì sao di chuyển, bay vào không trung.

“Đùng… đoàng….”

Pháo hoa nở rộ đẹp mắt trên bầu trời đêm. Khói lửa bảy màu lóe sáng trong màn đêm, chiếu rọi xuống mặt biển, càng thêm xinh đẹp.

“Anh….”

Chu Minh Nghĩa ngăn lại lời Duẫn An Nhiên, ý bảo cậu tiếp tục xem. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Một tia pháo hoa nữa bay lên trời, nở rộ giữa không trung.

Pháo hoa trên cảng đêm, làm cho cảnh đêm thành thị giống như ảo cảnh.

“Anh đã từng không cảm giác được thành phố Hương đảo xinh đẹp như thế nào, nhưng hiện tại ý nghĩ của anh đã thay đổi… Bởi vì nơi này có em…”

Nghe được Chu Minh Nghĩa nói bên tai như vậy, Duẫn An Nhiên tựa vào trước ngực anh.

“Lễ tình nhân vui vẻ…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.