Tần Ninh Phấn Đấu

Chương 8




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lau bọt nước trên mặt đi, Tần Ninh lắc đầu, tạm vứt việc này qua một bên.

Khác thường cũng được, ảo giác cũng chẳng sao.

Không ra được khỏi rừng, cho dù tìm ra đáp án, cũng không bao nhiêu tác dụng.

Bắt cá tiêu hao không ít sức lực.

Đáng cười là, đa số là bởi vì ném trường mâu.

Cành khô cắm vào đường nước bị ánh sáng khúc xạ, giống như đứng ở trong lòng sông. Tin tưởng không được bao lâu, sẽ giống như những nhánh cây khác, bò đầy sinh vật thủy sinh, trở thành cột mốc cho cá bơi qua.

Bắt được sáu con cá, Tần Ninh ngừng tay.

Chẳng biết từ lúc nào, cậu đã đuổi theo đàn cá đi vào trung tâm đường nước, cách bên bờ cậu xuống nước có năm sáu mét xa.

Dòng nước vẫn là trong suốt thấy đáy, chỉ là cao hơn ngực, tùy thời có thể qua vai.

Ép xuống bất an chợt lóe, Tần Ninh quay lưng, hai tay vạch động, từ từ rẽ nước mà qua.

Đi tới đi tới, bỗng nhiên phát hiện dưới chân khác thường.

Dưới đáy đoạn đường nước này, không giống trải bùn cát, cũng không giống đá cuội, càng giống như thềm đá con người tạo ra, từng bậc từng bậc, nối thẳng đi lên.

Con người?

Hai chữ hiện lên trong đầu, Tần Ninh hít sâu một hơi, lặn xuống nước, muốn tìm tòi đến cùng.

Lòng bàn tay vuốt ve mặt đá, thấy rõ thật sự là cầu thang, bốn phía có mảnh gốm sứ rải rác, dưới sự kinh ngạc, vô thức há miệng, phun ra một chuỗi bọt khí.

Nước sông lạnh lẽo mạnh tràn vào miệng, Tần Ninh không thể tiếp tục nhìn, không ngừng bận rộn trồi lên mặt nước, liên tiếp ho khan mấy tiếng.

Lòng hiếu kỳ hại chết mèo, quả nhiên không sai.

Bất kể đáy sông là tự nhiên hình thành, hay là con người làm ra, đều không liên quan đến cậu.

Lấp đầy bụng, tiếp tục di chuyển quan trọng hơn.

Buông tha thăm dò bí mật giữa sông, Tần Ninh trở lại bên bờ, lau mặt một cái, tùy ý ngọn tóc nhỏ nước, túm cá sông vẫn hoạt bát như trước, dùng vỏ trai cắt đứt đầu cá, xử lý sạch sẽ nội tạng, cắt thịt cá trong suốt xuống.

Thân cá nhẵn bóng, chỉ ở hai bên có một cái vảy dài, rất dễ lột xuống.

Rút sạch máu gần như trong suốt, thịt cá càng thêm sáng óng ánh, có thể rõ ràng nhìn thấy bóng sáng.

Không có gia vị, cũng không có muối ăn, Tần Ninh vốn tưởng rằng, mùi vị cá sống sẽ không quá tốt. Nhíu mày đưa vào trong miệng, lại không có bất cứ mùi gì, ngược lại thịt cá rất chặt, vô cùng co dãn, càng nhai càng ngọt.

Lại cắt miếng thịt cá tiếp theo, Tần Ninh rất là tò mò.

Hạt thông giống hoa quả, thịt cá như pudding nén, hoa quả thật sự sẽ là mùi vị gì.

Cá chỉ to bằng bàn tay, sáu con vào bụng miễn cưỡng lửng dạ.

Tần Ninh có ý bắt thêm mấy con, nhìn sắc trời một chút, vẫn lựa chọn buông tha.

Chạy khỏi bãi cát, bôn ba trong rừng hơn nửa ngày, sắc trời đã muộn. Muốn ra ngoài trong hôm nay, trăm phần trăm không có khả năng, phải tìm được nơi hạ trại thích hợp.

Đi xuyên rừng rậm trong bóng tối, cũng không phải một ý tưởng tốt gì.

Không gặp phải thú dữ, cũng sẽ có nguy cơ trượt chân.

Vạn nhất bị thương, không khả năng có cứu viện. Chờ đợi mình sẽ là cái gì, Tần Ninh nghĩ cũng không dám nghĩ.

Nguồn nước đương nhiên không tệ, thế nhưng phía trước là thác nước, âm vang đinh tai nhức óc.

Đừng nói nghỉ ngơi, nghe lâu sẽ chỉ thấy ù tai.

Hạ quyết tâm, Tần Ninh vốc nước sông, súc súc miệng, thuận tiện rửa sạch hai tay. Dùng dây buộc mái tóc còn hơi ẩm lên, tiếp tục di chuyển.

Không phải không muốn cắt, nhưng suy xét vấn đề kỹ thuật, lại không có công cụ tiện tay, dùng vỏ sò cắt, vạn nhất biến thành tạo hình kiểu chó gặm ngựa chết gì, còn không bằng duy trì nguyên dạng.

Quan sát qua địa thế, Tần Ninh quyết định đi ngược lên đầu nguồn.

Núi đá đúng là không dễ leo lên, nhưng nơi cao phạm vi nhìn càng thêm trống trải.

Không mong nhìn khắp cả đảo, ít nhất có thể phân biệt rõ phương hướng.

Theo suy nghĩ của Tần Ninh, thời gian rất dài sau này, cậu đều phải sinh sống trên đảo biệt lập này.

Máy giao dịch thời không quá hố, muốn đổi ít đồ, phải tính toán tỉ mỉ. Nếu không, không bị kí chủ khác lừa, cũng sẽ bị phí giao dịch ép khô.

Nhìn hắc trạc trên cổ tay, nhớ tới khoản nợ còn đó, trong lòng không nén được chua xót.

Người đang ở trong rừng, tự nhiên không tìm được trai biển và sò hến.

Thực vật có thể trả nợ hay không, tạm thời chưa rõ. Cá sông tám phần mười có thể, nhưng kích thước kia… Muốn trả hết nợ nần, mệt chết cũng là có thể.

Nếu như thiếu nợ không trả, tiền lãi chắc chắn là một con số kinh khủng.

Rận nhiều không ngứa, nợ nhiều không lo?

Đặt ở trên người Tần Ninh, hoàn toàn không thích hợp.

Vui vẻ khi phát hiện nguồn nước, bị thực tế buồn khổ đánh tan.

Tần Ninh nắm chặt bọc nhỏ, hóa phiền muộn thành động lực, cắm đầu đi về phía trước, tốc độ càng lúc càng nhanh. Đến khi trời sẩm tối, cậu đã đi được hai phần ba đường nước, leo lên tầng thác nước thứ hai, đang xuất phát đến tầng thác nước thứ nhất.

Thác nước xung lượng cực lớn, ở gần sát bên cạnh, đều có thể cảm nhận được luồng lực kinh khủng kia.

Vách đá ngâm nước rất trơn, dây vặn thành thừng to cũng không thể chống đỡ rất lâu.

Chọn con đường này, Tần Ninh trải qua suy đi nghĩ lại.

Leo núi đá đương nhiên trắc trở, tốt xấu phương hướng rõ ràng. Chỉ cần nhận đúng, bò về phía trước là được. Quay lại trong rừng, mặc dù không có đầu váng não choáng, cũng sẽ bước đi gian nan, tiêu hao càng nhiều thời gian.

Buộc chặt sợi dây bên hông, Tần Ninh dựa trên một khối đá nhô ra trên vách núi, nắm chặt thời gian nghỉ ngơi.

Nhìn về phía trước, còn một đoạn đường rất dài.

Nhìn xuống phía dưới, không thể không bái phục nghị lực của bản thân.

Xát xát tay, cao như vậy cũng đã bò lên được rồi, còn sợ gì!

Tiếp tục!

Rầm rầm rầm!

Càng tới gần tầng thác nước đầu tiên, dòng nước càng nhanh, thanh âm càng kinh khủng.

Toàn bộ dây thừng lâm thời làm ra đều đứt, một sợi cuối cùng không bị hỏng, mà là tuột khỏi tảng đá nhô lên, chớp mắt đã rơi vào đầm nước sâu.

Nhìn dây biến mất trong nước, Tần Ninh bất đắc dĩ, chỉ đành tay không tiếp tục leo lên.

Mất đi ngoại lực phụ trợ, hành động trở nên càng trắc trở. Vài lần lòng bàn chân trượt một cái, thiếu chút nữa thì rơi từ trên cao xuống.

Cũng may có máy giao dịch hỗ trợ, dâng lên ánh sáng trắng, dắt thành thắt lưng ánh sáng, một đầu quấn quanh thắt lưng Tần Ninh, một đầu khác vững vàng đóng vào vách núi, giống như cái dùi đâm vào tầng nham thạch.

Tạm thời an toàn, Tần Ninh không có nửa điểm hưng phấn.

Duy trì ánh sáng trắng không tiêu tan, năng lượng tiêu hao thật sự kinh người. Nếu như không thể nhanh chóng leo lên đỉnh thác nước, năng lượng sinh vật tích góp từng chút một chắc chắn tiêu hao không còn.

Mười ngày sau mở lại giao dịch, đơn giản là thiên phương dạ đàm.

“Có cách nào hay không?”

Tần Ninh vừa leo vừa tự hỏi.

Đúng lúc gặp mấy cái bóng đen xuôi dòng trôi xuống, một cái trong đó, trùng hợp đập xuống đỉnh đầu Tần Ninh.

Bụp một tiếng, trước mắt Tần Ninh biến thành màu đen, thiếu chút nữa buông tay.

“Ss!”

Quả nhiên người không may mắn, uống nước cũng sẽ mắc răng!

Vẫn còn ảo não, ánh sáng trắng đột nhiên phân ra một luồng, cuốn lấy bóng đen giữa không trung.

Chăm chú nhìn lại, đúng là một con cá hồi chấm dài bằng cánh tay.

Mắt mở trừng trừng nhìn thân cá biến mất, dây sáng quấn bên hông trong nháy mắt vững chắc vài phần, Tần Ninh biểu tình ngạc nhiên.

“Như vậy cũng được?”

Không cần cậu động tay, máy giao dịch cũng có thể tự thu lại?

Có thể lấy thêm tiền hay không?

Sẽ không?

Tốt, rất tốt!

Thấy được hi vọng, Tần Ninh không có nửa điểm do dự, vội vã ngẩng đầu lên, đội đầy bọt nước vẩy ra, cố gắng mở to mắt, xác nhận phương hướng cá hồi chấm rơi xuống, cũng thử di chuyển ngang trên vách đá, tiện cho ánh sáng trắng bắt lấy.

Không nghĩ đến, vừa bắt được hai con, đột nhiên gặp dòng nước chảy xiết, nện thẳng xuống đầu

Mười ngón mọc ra vuốt nhọn cũng là vô dụng.

Vách đá thực sự vô cùng trơn nhẵn, sau tiếng cọ xát, chỉ để lại vài vết cào màu xám tro nhạt.

Căn bản không kịp phát ra tiếng kêu thảm thiết, Tần Ninh đã bị xông rời vách đá.

Đột nhiên gặp nguy hiểm, Tần Ninh adrenalin tăng vọt, trên cổ lần thứ hai hiện ra hoa văn, cánh ánh sáng màu đen mở ra sau lưng.

Lại vì bên tai đều là tiếng gió thổi, hai mắt vô thức nhắm chặt, căn bản không chú ý bản thân biến hóa, cũng không chú ý tới, theo cánh ánh sáng xuất hiện, tốc độ rơi chợt giảm bớt.

Trên đường rơi xuống, ánh sáng trắng cuốn qua hai con cá lớn, nhanh chóng hình thành quang cầu, bọc Tần Ninh lại, theo cậu rơi vào đầm nước.

Ùm một tiếng, quang cầu vào nước, đập ra sóng nước hình vòng.

Gặp va chạm mạnh, Tần Ninh xiêu vẹo ở trong quả cầu, lăn lộn trái phải, đầu váng mắt hoa, mất thính giác đủ năm giây.

Bọt nước vẩy ra, như mưa phùn rơi.

Ánh trắng từ từ tan rã.

Mất đi quang cầu bảo vệ, Tần Ninh rơi vào trong nước, giây lát khôi phục thính giác kia, lập tức lạnh đến môi phát xanh.

Nhiệt độ trong đầm nước gần như có thể làm đông máu.

Đem so sánh, nước biển thật sự là không coi vào đâu.

Run run người, Tần Ninh cắn chặt răng, cứng ngắc khua tay khua chân, dùng tư thế chó đào đất giãy giụa đến bên bờ.

Cá hồi chấm vào nước liền chím xuống đáy đầm, hoặc thuận thế trượt xuống tầng thác nước thứ hai, chỉ chốc lát đã không còn thấy bóng dáng.

Mất năng lượng sinh vật bổ sung, ánh sáng trắng chỉ còn lại một sợi nhỏ nhỏ, quấn trên cổ tay Tần Ninh, bảo vệ cậu không bị thác nước nhấn chìm.

Cánh ánh sáng không thể duy trì bao lâu, không để Tần Ninh phát hiện, đã tuyên bố tiêu tan.

Từ chỗ rơi xuống nước đến bên bờ, nhìn ra không đến mười mét, đối với Tần Ninh lại như núi xa biển, bất luận bơi như thế nào, đều không thể thuận lợi đến đích.

Chẳng lẽ cậu lại phải chết ở chỗ này?

Hoặc chết đuối, hoặc lạnh chết, trong hai tất có một.

Đang nỗ lực, máy giao dịch bỗng nhiên xảy ra thay đổi, một màn ảnh vặn vẹo hiện lên.

Rốt cuộc định vị được tọa độ của Tần Ninh, nối được máy giao dịch, Link rất là hưng phấn.

Xuyên thấu qua máy giao dịch, phát hiện dáng vẻ Tần Ninh có chút kỳ quái, lại không để ở trong lòng, mà là vẻ mặt tươi cười, chuẩn bị mở miệng.

Kí chủ bị định vị, sợi dây sáng trên cổ tay gần như không duy trì được.

Vì giữ mạng, Tần Ninh không nói hai lời, bụp một tiếng, lại tắt giao diện giao dịch.

Đang vội vàng vạch nước đây, không rảnh.

Lúc tắt đi rồi mới nhớ tới, này có phải cũng lấy tiền hay không ấy nhỉ?

Được đáp án khẳng định, trong nháy mắt mây đen phủ đầu, vừa lạnh vừa giận, sắc mặt chợt xanh mét.

Cái tên râu dài kia, tốt nhất đừng xuất hiện trước mặt cậu lần thứ ba!

Lửa giận điên cuồng thiêu đốt, hàn ý lại giảm đi vài phần.

Hắt xì!

Nhảy mũi liền hai cái, Tần Ninh quyết định, báo thù để sau, tiếp tục bơi trước.

Bên kia, ngơ ngác nhìn máy giao dịch, Link lần hai rơi vào hóa đá.

Hắn rốt cuộc tin tưởng, người chim vực Lam tính cách cổ quái, thật sự không phải tộc trùng có thể hiểu được.

Cá hồi chấm:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.