Tần Ninh Phấn Đấu

Chương 18




Cách màn chắn, Tần Ninh cùng tín thiên ông nhìn nhau.

Một giây, hai giây, năm giây…

Mồ hôi từ thái dương trượt xuống, tim bắt đầu đập mạnh, cảm giác nguy hiểm chợt nổi lên.

Loại cảm giác này, giống như bị kẻ săn mồi nhìn chằm chằm!

Chạy!

Nhất định chạy!

Lập tức chạy!

Trực giác nói cho Tần Ninh, người xa lạ trên lưng tín thiên ông, tuyệt đối không dễ chọc.

Lúc này không chạy, còn đợi đến lúc nào.

Dùng tốc độ nhanh nhất thu hàng hóa lại, túm viên cầu trong khe đá, tìm đúng phương hướng, Tần Ninh không dám quay đầu, nhấc chân liền chạy.

Máy giao dịch tuy rằng hố, nhưng bảo vệ ký chủ lại rất cẩn thận tỉ mỉ.

Dây mảnh do ánh sáng trắng biến thành, quấn từng vòng quanh cổ tay Tần Ninh.

Hai bên đường nước phủ đầy đá cuội, vạn nhất Tần Ninh trượt chân, quang cầu lập tức sẽ mở ra. Một điểm quan trọng hơn, cá bổ sung năng lượng, đều là ánh sáng trắng chủ động bắt từ trong nước.

Đổi thành bình thường, nhận được loại đãi ngộ này, Tần Ninh sẽ cảm kích trăm phần trăm.

Bảo đảm an toàn như vậy, thật sự là vạn kim không đổi được!

Nhưng vào lúc này, cậu chỉ muốn giơ ngón giữa với máy giao dịch.

Ánh sáng lấp lánh đến chói mắt, người mù mới có thể không nhìn thấy. Đeo cái này trên cổ tay, là hệ thống định vị, 360o không góc chết!

Đóng lại?

Xin lỗi, hệ thống thiết lập, đóng không được.

Tín thiên ông vỗ hai cánh, kêu to không dứt. Cho dù bị màn sáng bắn bay, vẫn cứ nhanh chóng bay trở về, đuổi sát không buông.

Tiếng kêu to gọi đồng bạn tới.

Tín thiên ông trên không trung nhanh chóng biến thành sáu.

Phát hiện truy binh tăng thêm, Tần Ninh xanh mặt. Một bên chạy vội, một bên đón gió rơi lệ. Biết rõ không vào được, còn đuổi cái gì mà đuổi, thú vị lắm sao?!

Phân tâm rất nhiều, dưới chân lảo đảo một cái.

Phương hướng cậu lựa chọn lại gần sát một vách đá, vừa rồi thiếu chút nữa thì lăn xuống sườn dốc!

Hít ngược một hơi, Tần Ninh kinh hồn chưa định(1), vẫn không dám chậm lại tốc độ.

Lừa đảo a!

Hố thành như vậy, cậu còn có một ngày đi ra ngoài sao?

Tiếng kêu chói tai vang vọng bầu trời đêm.

Thời gian dài bị rừng rậm ngăn cách, tín thiên ông rất là nóng nảy.

Từ lúc phá xác đến nay, còn chưa từng gặp phải thất bại như vậy!

Bạch chủ thì không nói, con cuồng điêu này luôn luôn không kiêng nể gì, miệng rộng há ra, nó sẽ bị đám hải âu kia cười chết!

Phát hiện mục tiêu, nhận được mệnh lệnh theo dấu, tín thiên ông chỉ có một suy nghĩ: Đuổi theo, bắt lấy!

Có màn chắn không bắt được?

Vậy cũng phải đuổi!

Kết quả là, sáu con tín thiên ông đội hình chỉnh tề, như máy ném bom cỡ lớn đuổi theo.

Chạy ra mấy trăm mét, đường nước chảy xiết đột nhiên phân dòng.

Đường chảy thu hẹp, đá cuội bên bờ biến thành đá huyền vũ, bị dòng nước đục thủng. Một khối đá hình vòm lớn vắt ngang qua hai bờ, giống như cầu vòm hình thành tự nhiên.

Phụ cận đá huyền vũ, không có bất cứ thực vật che chắn.

Muốn có rừng cây để tránh né, ít nhất còn phải đi thêm năm trăm mét.

Không kịp chần chờ, tuân theo bản năng, Tần Ninh xuyên qua cầu đá, trực tiếp chạy sang bên phải.

Nào ngờ được, dưới chân đạp hụt, sau đá lớn lại là một sườn dốc!

Giao dịch tiêu hao quá nhiều năng lượng, các loài cá trong dòng chảy có hạn, lồng bảo vệ do ánh sáng trắng hình thành, lại không cách nào kéo cậu lên.

Lúc rơi xuống, dây leo buộc tóc buông lỏng, tóc đen như tơ lụa bay ra, che khuất tầm mắt.

Ánh sáng trắng bắt đầu yếu đi, mỏng như một tầng cánh ve.

Không qua bao lâu, quang cầu mất đi hiệu quả, mà Tần Ninh vẫn đang rơi xuống!

Chợt rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm, sắc mặt Tần Ninh trắng bệch, tim đập nhanh hơn, màng tai vù vù.

Trong lúc nguy cấp, đồ đằng màu đen chầm chậm hiện lên, bò lên xương quai xanh cùng bên gáy, dần dần kéo dài sang hai vai.

Cánh ánh sáng màu đen mở ra, vỗ thật mạnh, mang theo xoáy khí mỏng manh.

Ánh sáng trắng rốt cuộc biến mất.

Máy giao dịch bị cưỡng ép ngủ đông.

Sườn dốc gần như vuông góc, Tần Ninh không thể ổn định hai chân, sắp sửa đâm vào một khối nham thạch. Không ngờ hai chân đột nhiên cách mặt đất, càng ngày càng cao, phản ứng lại được, đã lên cao gần hai mét.

“Cái gì?!”

Nhìn dưới chân, Tần Ninh hoảng sợ vô cùng, hoàn toàn không biết trên người mình xảy ra cái gì.

Nhận ra vai có chút khác thường, thò tay sờ sờ, lập tức hít ngược một hơi khí lạnh.

Cánh?!

Còn đang ngạc nhiên, cánh ánh sáng mất khống chế, Tần Ninh chợt rơi xuống.

Giãy giụa lên, lại rơi xuống.

Qua lại mấy lần, hoàn toàn chính là một màn nhún nhảy trên không vụng về.

Trên lưng tín thiên ông, sắc mặt Lật Nhan hơi thay đổi.

Sớm biết trong rừng trên đảo có cái gì, không nghĩ tới thật sự là một con chim!

Kích thước không lớn, bay không ổn định, là vừa phá xác không bao lâu? Hoặc là nói, trời sinh đã bay không cao, hình thể cũng không lớn?

Theo những biểu hiện lúc trước, loại khả năng đầu càng lớn.

“Chạy ngược lại không chậm.”

Không thể đối diện, không xác nhận được đồ đằng, chủng tộc phải chờ xác định.

Có thể nhìn rõ chỉ có lông vũ.

Màu đen.

“Theo sau.”

Lật Nhan nheo mắt, vỗ vỗ cổ tín thiên ông.

Con chim này xuất hiện ở tinh cầu nguyên thủy, đích xác rất kỳ quái. Nhưng tộc lông vũ tương đối yêu thương che chở con non, mặc dù thân phận không rõ, cũng không thể để nó tiếp tục làm chim hoang dã.

Nếu có liên quan đến di tích cổ xuất hiện, càng phải mang về.

Giao nó cho Bạch chủ, mệnh lệnh giáng chức của mình, hẳn là sẽ hủy bỏ… nhỉ?

Hạ quyết tâm, Lật Nhan đuổi sát không buông.

Tần Ninh chạy thở hồng hộc, vẫn không thể cắt đuôi truy binh.

Trong lòng nôn nóng, không khỏi rối loạn phương hướng.

Thấy phía trước có một mảnh rừng rậm, muốn rơi xuống trốn đi, nhưng cánh lại lay động, càng bay càng cao, rất nhanh từ hai mét lên cao đến năm mét, tám mét, thậm chí mười mét.

Lấy can đảm ngẩng đầu, phát hiện khoảng cách giữa hai bên càng gần, mặt mũi Tần Ninh xanh mét.

Tiếp tục bay cao lên, tám phần sẽ mặt đối mặt với tín thiên ông, chủ động đến một lần tiếp xúc thân mật!

“Ta xxxx mà!”

Từng nghe bị đuổi theo chạy, chưa từng nghe bị đuổi theo bay.

Cái gì mà mang em lượn mang em bay, vô cùng lãng mạn. Bản thân rơi vào hoàn cảnh này, tự mình bay một chút thử xem?!

Tốc độ của tín thiên ông càng lúc càng nhanh, bóng mờ phủ xuống, mang theo xoáy khí như mũi dao.

Da đầu Tần Ninh tê dại.

Thị lực nhạy bén làm cho cậu thấy rõ Lật Nhan trên lưng hải âu, cùng với quan an toàn theo sát sau đó.

Lại một mĩ nam.

Không, là bốn.

Trong giây phút này, cậu thật sự không biết, là nên thán phục diện mạo của người ngoài hành tinh, hay là nên phẫn nộ rít gào vài tiếng.

Đang yên lành hoang đảo cầu sinh(2), phấn đấu về nhà, cũng không ngại đến ai. Nhiều lắm là nhổ chút cỏ, chém chút nấm, có cần đuổi thành như vậy không?

Chẳng lẽ chính là vì cậu nhổ cỏ chém nấm?

Mấy anh đẹp trai này phát hiện tình huống, mới chủ động tìm đến cửa?

Tần Ninh sợ.

Cậu không hiểu pháp luật ngoài hành tinh, nhưng theo thái độ của Link cùng Pant, nhổ cỏ chém nấm, hẳn là không phạm pháp đâu?

Tâm tư bay nhanh, đủ loại suy nghĩ thoáng qua, càng nghĩ càng không xác định.

Cố tình, loại không xác định này làm Tần Ninh cảm thấy nôn nóng. Cảm xúc tích lũy, thân thể bản năng làm ra phản ứng.

Hai cánh đột nhiên lóe lên ánh sáng đen, bóng sáng vờn quanh quanh người.

Ánh đen thành tên, quay ngược đối diện không trung.

Phương thức tấn công như vậy, có năm phần tương tự Bạch Hử.

Tên ánh sáng biến thành bóng mờ, bay đến trước mặt.

Phát hiện nguy hiểm, con ngươi Lật Nhan mạnh co rút lại, lập tức điều khiển tín thiên ông kéo cao độ cao.

Đáng tiếc vẫn là chậm một bước.

Vài đường sáng đen xuyên thấu màn chắn, thẳng tắp gọt qua đầu cánh tín thiên ông.

Lông cứng bay ra, tín thiên ông không bị thương, lại hoảng sợ không ít.

Cùng lúc đó, màn sáng đột nhiên nổi gợn sóng.

Tín thiên ông kinh hồn chưa định, lập tức bị đẩy lùi mấy mét.

Biến hóa đột nhiên của Tần Ninh, làm cho Lật Nhan giật mình không nhỏ.

Tập trung mục tiêu bên dưới, lập tức ra lệnh: “Lật Xuyên, cậu mang tín thiên ông về, truyền tin cho trạm không gian, trên đảo có tộc lông vũ chưa biết.”

“Rõ!”

“Đợi đã.” Lật Nhan chợt thay đổi ý định, “Không cần thông báo cho đài quan sát, trực tiếp gửi tin cho Lật Minh, để anh ấy báo cho bạch chủ. Nếu có thể, xin bạch chủ đích thân đến tinh cầu nguyên thủy một chuyến.”

“Quan chỉ huy, nếu Bạch chủ hỏi, có cần nói như tình hình thực tế không?”

“… Nói thật!” Lật Nhan nheo mắt. Con chim non trên đảo này, rất có khả năng là thân tộc(3) của Bạch chủ, ngài ấy sẽ không không đến.

“Rõ!”

“Mấy người đi với tôi.”

Lật Nhan phát ra tiếng kêu dài, cánh ánh sáng màu nâu mở ra trên lưng.

Một quan an toàn quay về, hai người còn lại theo hắn mở cánh ánh sáng, dùng tốc độ nhanh nhất đuổi theo Tần Ninh.

Ánh mắt cuồng điêu rất nhạy, tốc độ bay kinh người. Con mồi bị bọn họ ngắm chuẩn, ít có cơ hội chạy thoát.

Theo tình huống trước mắt của Tần Ninh, muốn bỏ rơi Lật Nhan, trừ khi xảy ra kỳ tích.

Ban đầu Lật Nhan chỉ là phỏng đoán, cũng không có bao nhiêu chắc chắn. Chính mắt nhìn thấy Tần Ninh, khả năng lập tức tăng lớn.

Cho dù con chim này không phải nhạc trạc, có thể ảnh hưởng di tích cổ, cũng nhất định có liên quan đến tộc này.

Nhất định phải bắt được nó!

Rời khỏi tín thiên ông, tốc độ truy binh không chậm đi ngược lại còn nhanh hơn.

Tần Ninh liều mạng vỗ cánh, khoảng cách giữa hai bên vẫn không ngừng kéo gần. Nếu không phải có màn chắn ở, cậu đã sớm bị mấy con cuồng điêu vây quanh, bắt được cánh.

“Tiếu –”

Tiếng đại bàng kêu nổi lên, Tần Ninh vốn nên sợ hãi.

Nhưng cậu có loại cảm giác kỳ quái, hình như bản thân không nên sợ mấy anh đẹp trai kia. Ngược lại, bọn họ nên sợ cậu mới phải.

“Hồ đồ!”

Nhất định là chạy choáng đầu hoa mắt, đầu óc không tỉnh táo!

Bóng đêm dần sâu, tốc độ của Tần Ninh bắt đầu giảm đi.

Leo lên thác nước đã tiêu hao không ít thể lực của cậu, đến giờ còn chưa khôi phục hoàn toàn. Vì tôn trọng Pant, một con cá nướng cũng chưa ăn.

Đói bụng chạy trốn, đã có thể nghe được tiếng kháng nghị miếu ngũ tạng phát ra.

Không phải không muốn chạy, thật sự là cậu không chịu nổi nữa.

Bên trên khu rừng, mấy người Lật Nhan hạ thấp độ cao, lại là uổng công vô ích.

Mỗi lần tới gần, đều sẽ bị ánh sáng trắng bắn bay. Một lần nguy hiểm nhất, màn sáng lõm xuống, tạo thành hình phễu phá hủy khoang con thoi. Một cuồng điêu thiếu chút nữa bị kéo vào trong, bắn ra ngoài tầng khí quyển.

“Cẩn thận!”

“Đừng lại đến quá gần màn chắn!”

“Quan chỉ huy, lần này nên làm thế nào?”

Mục tiêu ở ngay phía trước, ngay trong tầm tay. Cố tình thấy được bắt không được, có tức không cơ chứ?

Cuồng điêu nổi nóng, Tần Ninh lại cũng lo lắng đề phòng.

Thể lực không tốt, không thể tiếp tục duy trì cánh ánh sáng, không kịp hạ thấp độ cao, bùm một tiếng, đầu cắm xuống đất.

May mà bên dưới là bùn đất mềm mại, nếu là đá huyền vũ, cậu cũng khỏi cần chạy, có thể trực tiếp chờ chết.

Bò dậy, ngửa đầu nhìn lên.

Mấy con cuồng điêu vỗ cánh xoay quanh, thủy chung không có cách nào đi vào trong rừng.

Ánh mắt tập trung, vuốt không thể hạ.

Tần Ninh không dám ôm may mắn, chống đầu gối, tiếp tục chạy vào sâu trong rừng.

Dù có thế nào, trốn vào trong rừng bao giờ cũng tương đối an toàn.

Đi tới đi lui, Tần Ninh đột nhiên phát hiện không đúng.

Mấy cái cây trước mắt, thật sự quá mức quen thuộc. Cậu nhất định từng đi qua nơi này!

Lạc đường?

Tần Ninh không dám nghĩ nhiều, lập tức cầm một hòn đá lên, để lại vết khắc trên vỏ cây.

Năm phút đồng hồ sau, lại quay về chỗ cũ.

Mười phút sau, nhìn vết khắc trên cây, Tần Ninh ngây ngẩn cả người.

Cái gì gọi không hay ho?

Chính là đây!

Trên không trung trên rừng, Lật Nhan kỳ quái nhìn Tần Ninh.

Con chim này làm sao đây, vì sao luôn vòng quanh ở một chỗ?

Biết có màn chắn tồn tại, không sợ hãi?

Đáng tiếc cách màn chắn, hoàn toàn không thể trao đổi. Bằng không, biểu tình của Lật Nhan sẽ càng kỳ quái.

Một con chim, lạc đường?

Vậy nó thật sự nên nhổ mấy cọng lông, tỉnh táo một chút.

Lại vòng ba lần, Tần Ninh xác định, bản thân đích đích xác xác lạc đường.

Từ xuyên qua tới nay, đây là lần đầu tiên.

Không suy xét “uy hiếp” giữa không trung, có thể coi như trải nghiệm mới lạ.

“Làm sao bây giờ?” Chân mày Tần Ninh nhăn thành chữ xuyên.

Sáu bạch tuộc quấn vào với nhau, theo mỗi lần Tần Ninh bay vòng, đang mắt đầy vòng nhang muỗi, không thể hỗ trợ.

Lượn một vòng quanh thân cây, ngón chân Tần Ninh đau nhói, giống như đá phải cái gì.

Ngồi xổm xuống, gạt tầng đất ra, một khối đá hình chữ nhật có khắc hoa văn kỳ quái, xuất hiện ở trước mắt Tần Ninh.

Hoa văn vô cùng rực rỡ, nhưng quá mức trừu tượng, hoàn toàn không thể phân biệt.

Ngón tay quét qua khe đá, bụng ngón tay bị cắt thủng.

Giọt máu lăn xuống, đường vân trên mặt đá, đột nhiên “sống” lại!

Cùng lúc đó, khối đá vuông từng bị Tần Ninh đá trúng ở ngoài bìa rừng, cũng hoàn toàn lộ ra khỏi mặt đất. Màn chắn úp ngược bên trên khu rừng, đột nhiên nổi lên tầng tầng gợn sóng.

Phát hiện không đúng, mấy con cuồng điêu lập tức tránh xa, chỉ sợ màn chắn đột nhiên làm khó dễ.

Nào nghĩ đến, sau một đợt sáng mạnh, màn chắn tự tách ra từ trung tâm. Đồng thời, bốn phía hải đảo mọc lên mười hai cột sáng, thẳng vào tầng mây.

Ánh sáng tụ lại, chiếu sáng toàn bộ không trung, giống như giữa ban ngày.

Đá đen trong tay Tần Ninh, đột nhiên bắt đầu phát sáng.

Tia sáng như hoa văn tràn ra, lan tỏa khắp nơi. Đá đen nóng lên, gần như sắp hòa tan.

Tần Ninh vội vàng vung tay, rút lui ba bước lớn.

Còn chưa rõ ràng xảy ra cái gì, ba người Lật Nhan đã nắm đúng thời cơ, xông về phía cậu.

Không xong!

Nghĩ nghìn nghĩ vạn, căn bản không nghĩ tới, màn chắn lại mất hiệu lực vào lúc này.

Quả nhiên, cậu thật sự đắc tội toàn vũ trụ?

Vài anh đẹp trai cao hơn hai mét, chớp mắt đã đến bên cạnh. Trên bả vai, đã có thể cảm nhận được áp lực.

Tần Ninh có thể làm, chỉ có thể xoay người chạy.

Một tiếng “xẹt” vang lên, vải tơ nhện cứng cỏi lại đương trường bị kéo rách!

Chạy chưa được năm mươi mét, mặt đất dưới chân đột nhiên nứt ra.

Tầng nham thạch tách ra, bùn đất mềm mại lăn xuống.

Quan sát từ bên trên, nơi đứt gãy, vừa vặn ở trên đường trục trong hải đảo, cũng là miệng núi lửa giấu ở trung tâm đảo mà Tần Ninh từng suy đoán.

Miệng núi lửa yên lặng vạn năm, bị thảm thực vật bao trùm, giờ phút này, đột nhiên sục sôi sức sống.

Tần Ninh trượt chân ngã xuống, Lật Nhan bay người về phía trước, tay lại vồ hụt. Đang định vỗ cánh bay lên, lòng đất chợt nổi lực hút kỳ quái, ba con cuồng điêu đồng loạt bị kéo vào trong.

Trong khe nứt tối đen, mấy người càng rơi càng sâu, rất nhanh không thấy bóng dáng.

(1) Kinh hồn chưa định: chỉ tâm tình sau khi bị hoảng sợ/giật mình còn chưa ổn định lại

(2) Hoang đảo cầu sinh: tìm cách sinh tồn trên đảo hoang

(3) Thân tộc: các tộc có quan hệ họ hàng/thông gia

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.