Tàn Khốc Tổng Giám Đốc Vô Tâm Thê

Chương 33




Edit: Rabbit

“Ưhm……” Bởi vì sự đùa giỡn trước đó của Đan Sâm Duệ, phía dưới của Nhan Nặc Ưu đã trở nên ẩm ướt, cho nên khi lửa nóng của Đan Sâm Duệ tiến vào Nhan Nặc Ưu không thể không nghe thấy âm thanh ái muội phát ra từ cổ họng của Nhan Nặc Ưu.

Còn Đan Sâm Duệ nhìn thấy bộ dáng dường như rất hưởng thụ của Nhan Nặc Ưu, cơn tức giận trong lòng càng dâng trào. Ý nghĩ tà ác nảy sinh, không nghĩ nhiều, Đan Sâm Duệ đột nhiên vận động nhanh hơn, không cho Nhan Nặc Ưu có cơ hội thở dốc.

Còn Nhan Nặc Ưu vừa mới bắt đầu còn chưa kịp thích ứng đã bị tra tấn khiến cho đầu óc choáng váng, miệng cũng bắt đầu phát ra thanh âm thống khổ, mặt mày cũng nhăn nhó.

“Đừng? Xin anh tha cho tôi. Đan Sâm Duệ……” Còn chưa kịp nói xong, đã bị sự mãnh liệt tiếp tục tiến vào.Từng trận mãnh liệt như mưa rền gió dữ làm cho Nhan Nặc Ưu thiếu chút nữa ngạt thở.

“Tôi đã nói rồi, đừng để cho tôi nghe thấy em gọi sai, chẳng lẽ một câu tôi nói em cũng không nghe vào.” Thở hổn hển ôm lưng Nhan Nặc Ưu, động tác cũng không dừng lại chút nào.

“Ô…… Ô…… Duệ, Duệ xin anh dừng lại, tôi rất khó chịu.” Nhan Nặc Ưu khó chịu rốt cuộc nhịn không được, nước mắt bắt đầu không ngừng rơi.

“……” Nghe tiếng khóc của Nhan Nặc Ưu, một góc mềm mại nhất trong lòng Đan Sâm Duệ bị chạm vào. Cố gắng ngăn chặn đáy lòng luống cuống, động tác cũng từ từ chậm lại, nhưng vẫn như cũ không dừng lại.

“Nhan Nặc Ưu, em phải biết rằng, em là vợ của tôi, là người vợ tôi cưới hỏi đàng hoàng, chẳng lẽ nghĩa vụ của một người vợ mà cũng không làm được sao? Không được phép cảm thấy oan ức, hiện tại chồng của em là tôi đang có nhu cầu, đừng có giả bộ thuần khiết với tôi.” Lại một lần nữa hung hăng đem Nhan Nặc Ưu đặt ở dưới thân, cắn môi Nhan Nặc Ưu, không để cho cô phát ra thanh âm gì.

Trận hoan ái như mưa rền gió làm cho Nhan Nặc Ưu chìm vào mê man, không còn có sức lực để phản kháng.

Nhìn Nhan Nặc Ưu dưới thân đã bị chính mình tra tấn mi tâm cau lại, thống khổ không chịu nổi, trong lòng của Đan Sâm Duệ có chút đau xót, nén chặt ở ngực. Ý nghĩ thay đổi, nghĩ đến giờ phút này trong bụng của cô có tiểu bảo bảo, khóe miệng bắt đầu nhếch lên, tay cũng thương xót đặt lên bụng Nhan Nặc Ưu.

Ưu nhi, chúng ta sẽ ở bên nhau cả đời . Nếu không thương anh, hãy dằn vặt anh đi, anh cũng không phải người tốt, thánh nhân. Cho nên, anh sẽ không buông tay, cả đời anh sẽ chiếm đoạt em, khiến cho em cả đời đều ở bên cạnh anh.

“Ưu nhi, ngủ đi. Nếu không thương tôi, hãy hận tôi đi. Cho dù em không thích tôi, tôi cũng sẽ trói buộc em cả đời ở bên cạnh tôi.” Trong mắt vẫn tràn đầy sự say đắm và ôn nhu như cũ, khác biệt hoàn toàn với sự âm ngoan tà nịnh ban nãy.

Như sợ trân bảo dễ dàng biến mất, Đan Sâm Duệ gắt gao ôm chặt thắt lưng Nhan Nặc Ưu, làm cho dáng người hoàn mỹ của cô hoàn toàn dán vào thân thể của chính mình, không có chút khe hở.

Chậm rãi nhắm mắt lại, khóe miệng Đan Sâm Duệ nhếch lên, dường như đêm nay chính là một giấc mộng đẹp của hắn. Ngủ ngon tiến vào mộng đẹp, đây là giấc ngủ ngon đã lâu hắn chưa từng trải qua. Dường như thiên hạ trong lòng hắn chính là phương thức giúp hắn ngủ ngon.

Trong mộng, Nhan Nặc Ưu cảm giác thân thể của chính mình dần dần tung bay, thân mình nhẹ như bông, trong đầu không ngừng lặp lại chuyện hôm nay.

Hôn lễ, khách khứa, mùi táo, mục sư, nhẫn…….Từng hình ảnh khiến cho đầu cô như muốn vỡ tung ra. Nghe tiếng chúc phúc ồn ào của khách khứa, tiếng ly rượu thanh thúy chạm vào nhau, nụ cười phát ra từ nội tâm của cha mẹ, vẻ mặt chân thành chúc phúc của mọi người…. Đan Sâm Duệ ôn nhu hôn môi và trán của cô, đeo nhẫn cho cô, mục sư tuyên bố bọn họ chính thức trở thành vợ chồng……

Đột nhiên, cảnh tượng thay đổi. Ngay lúc Đan Sâm Duệ đeo nhẫn cho cô, khi mục sư tuyên bố bọn họ trở thành vợ chồng, một luồng ánh sáng trắng đột nhiên hiện ra xuất hiện một đôi mắt tràn đầy hận ý, một người đàn ông tràn đầy ưu thương và thất hồn lạc phách nhìn cô, loại cảm giác này vô cùng quen thuộc, làm cho lòng của cô đột nhiên đau đớn, thân thể cũng bắt đầu lay động.

Tại sao người kia quen thuộc như vậy, rốt cuộc hắn là ai?

Ánh sáng màu trắng càng phản ánh sự đau đớn của hắn, nhưng muốn thấy rõ mặt của người đàn ông, lại không có cách nào thấy rõ được.

Tại sao cô không thấy rõ hắn, nhưng tại sao cô cảm thấy hắn rất quen thuộc, cô có cảm giác dường như quen hắn, nhưng tại sao hắn hận cô như vậy.

Loại hận ý này làm cho cô vừa kinh hãi vừa đau lòng.

Thân ảnh sa sút kia, cảm giác quen thuộc. Dường như, dường như hắn……

“Nhan Nặc Ưu, em thật nhẫn tâm, em là loại đàn bà ham mộ hư vinh, tôi hận em, hận em……” Đột nhiên, ánh mắt tràn đầy hận ý mãnh liệt bắn về phía Nhan Nặc Ưu, trong lời nói tràn đầy thất vọng và hận ý làm cho Nhan Nặc Ưu kinh hãi.

Nhưng tiếng nói của người đàn ông đó lại hư vô mờ mịt, dường như không thuộc về thế giới này. Cố gắng muốn nghe rõ tất cả tiếng nói của người đàn ông cũng là phí công. Nghe thế nào, cảm giác thế nào, đều chỉ có thể nghe được tiếng nói kia như mây như khói, muốn phân biệt được đó là tiếng nói của ai, nhưng làm cách nào cũng không nghe được.

Tuy nhiên trong tiếng nói tràn đầy hận ý và cảm giác quen thuộc làm cho Nhan Nặc Ưu đột nhiên nhớ tới Lí Hạo Nhiên. Chẳng lẽ thật sự là anh sao? Anh đã nhìn thấy ?

Lập tức miễn cưỡng cười. Chính mình thật là ngu ngốc. Hôn lễ thế kỉ của Đan Sâm Duệ có thể nói là làm cho toàn bộ thế giới đều biết sự tồn tại của cô. Tuy rằng trong hôn lễ có rất nhiều người không quen biết nên họ sẽ không nhận ra cô, nhưng đối với Hạo Nhiên, anh vốn quen thuộc với cô như vậy, tuyệt đối sẽ không thể không nhận ra cô.

Có lẽ anh đã thấy, có lẽ anh căm thù cô đến tận xương tuỷ . Cho rằng cô là người tham lam.

Người phụ nữ ái mộ hư vinh, tham lam cuộc sống và hôn nhân xa hoa. Nghĩ đên lúc trước ở bên cạnh Hạo Nhiên, cô vẫn gạt anh về gia thế cũng như mọi chuyện của cô. Hiện tại đã biết thân phận của cô, có lẽ cũng hận sự lừa gạt trước đây của cô. Cho rằng cô là kẻ lừa đảo, lừa gạt tình cảm và tiền bạc của anh.

Tuy rằng cô chưa từng tiêu tiền của anh. Nhưng mỗi ngày đi ra ngoài ăn uống cũng đều là do anh chi trả. Tuy rằng không nhiều lắm nhưng chính cô lại thật sự dùng tiền của anh.

Hiện tại có lẽ anh vô cùng hận cô.

“Nhan Nặc Ưu, tôi sẽ không để cho em sống dễ chịu. Em hãy chờ đó, chỉ cần tôi còn một hơi thở tôi sẽ trở về. Tôi muốn làm cho em hối hận vì đã vứt bỏ tôi, hối hận vì đã lừa gạt tôi.”Âm thanh gào thét, không phân biệt rõ là nam hay nữ, chính có thể cảm giác được trong âm thanh tràn đầy hận ý……

“Không, anh rốt cuộc là ai. Tôi không biết anh, tại sao anh hận tôi như vậy?” Trong thanh âm tràn ngập bất lực, một mảnh trắng xoá làm cho Nhan Nặc Ưu muốn tìm một ai đó để dựa vào.

“Ha ha ha ha ha ha ha, Nhan Nặc Ưu, đừng có giả bộ đáng thương với tôi, bộ dáng kia sẽ không bao giờ có tác dụng với tôi nữa. Cô là đồ tiện nhân, ai cũng có thể làm chồng.” Đột nhiên hình ảnh lại tiếp tục thay đổi, lời nói tràn đầy sự cầu xin:“Nhan Nặc Ưu, tại sao phải gả cho Đan Sâm Duệ, chẳng lẽ bởi vì hắn có tiền sao?”

“Không…… Không phải. Anh rốt cuộc là ai?…… Anh là Hạo Nhiên? Đúng không?”Lời nói rối loạn cánh tay cũng loạng choạng, sắc mặt tái nhợt mê sảng.

Bên cạnh Đan Sâm Duệ đang ngủ say bị tiếng khóc la bất lực của Nhan Nặc Ưu từ từ tỉnh giấc, chậm rãi mở mắt.

Nhìn bên cạnh khóc sướt mướt như hoa lê đái vũ, trong lòng Đan Sâm Duệ đau đớn. Nghe những lời nói không rõ ràng và của vẻ mặt thống khổ Nhan Nặc Ưu, trong lòng không tự giác chậm rãi hôn lên những giọt nước mắt của cô , một chút một chút, hôn sạch sẽ .

Hắn không thích cô khóc, lại càng không thích cô vì người đàn ông khác mà khóc.

Đột nhiên, trong miệng phun ra hai chữ rõ ràng “Hạo Nhiên” , trong lòng vẫn duy trì trạng thía cân bằng đột nhiên thay đổi, không thể tin được nhìn người con gái vẫn như cũ nặng nề ngủ.

Đã là vợ của hắn, tại sao lúc nào cũng không ngừng nghĩ đến người đàn ông khác. Chẳng lẽ phụ nữ đều là những người lẳng lơ sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.