Tà Y Độc Phi

Chương 49: Tử độc phát tác




Edit: Bạch Miêu Tử

Beta: Nhã Vy

Nước mắt Tạp Tạp nhất thời rơi xuống, ngón tay nhỏ run rẩy chạm Dạ Nhiễm, thống khổ rống to: “Nhiễm Nhiễm chỉ có thể dùng xâm thực đan, nàng chỉ có thể dùng xâm thực đan để hóa giải độc phát trong thời điểm cơ thể bị tử độc cuồng bạo, Nhiễm Nhiễm chỉ có thể dùng xâm thực đan các ngươi biết không….”

Sửng sốt.

Quân Mặc Hoàng ngây ngẩn cả người, Liễu Phi Tiếu cũng cứng ngắc, sau đó nghe Mộc Hi Trần nghe được động tĩnh chạy tới cũng ngây người theo.

Xâm thực đan…..

Bọn hắn không biết xâm thực đan, nhưng không có nghĩa là không nghe nói tới xâm thực đan, ba từ nay, tên như ý nghĩa, ăn một viên, có thể làm lục phủ ngũ tạng một người bình thường hoàn toàn bị ăn mòn thối rữa.

Mà giờ khắc này ——-

Bọn hắn nghe được Dạ Nhiễm trúng độc, mỗi lần độc phát, chỉ có thể dùng Xâm thực đan chống đỡ kháng độc.

Dạ Nhiễm, nàng….

“Vì…vì cái gì?” Liễu Phi Tiếu nhìn Dạ Nhiễm đau đớn trong lòng Quân Mặc Hoàng, sắc mặt trắng bệch, hắn không biết mình nên làm cái gì rồi.

“Đan….đan dược” Âm thanh yếu ớt bi thương, Dạ Nhiễm đã không chịu nổi rồi, nếu không dùng xâm thực đan, nàng thật sự không kiên trì nổi.

Mạn Châu Sa Hoa khi phát độc, mỗi lần gần như có thể lấy mạng một võ giả cao cấp.

Nhưng mà Dạ Nhiễm, lại từ lúc là một hài tử, hàng năm phát độc một lần, kiên trì đến bây giờ. Tuổi càng lớn, sức càng mạnh, độc phát càng thống khổ hơn.

Tạp Tạp phi thân lên, từ tay Liễu Phi Tiếu chiếm đan dược, nhẫn tâm nhét vào trong miệng Dạ Nhiễm.

Ăn được đan dược, Dạ Nhiễm không có dấu hiệu thả lỏng, ngược lại càng thống khổ.

Xâm thực đan, là đan dược ăn mòn mạnh, mà tử độc, càng là độc tố ăn mòn cực mạnh.

Hai cỗ lực lượng xâm thực trong cơ thể Dạ Nhiễm va chạm nhau, đả kích nhau, phá hủy nhau.

“Mặc…Mặc Hoàng…ôm ta…rời đi.” Dạ Nhiễm cầm chặt lấy ống tay áo Mặc Hoàng, mấy chữ phảng phất dùng hết khí lực toàn thân.

Quân Mặc Hoàng nhẹ gật đầu, ôm Dạ Nhiễm biến mất trong doanh trướng.

Tạp Tạp nhìn thoáng qua Liễu Phi Tiếu cùng Mộc Hi Trần, trịnh trọng nói: “Nhiễm Nhiễm nhất định có thể gắn gượng vượt qua, tử độc Mạn Châu Sa Hoa hằng năm chỉ phát tác một lần, lúc này đây vượt qua về sau thân thể nàng tuyệt đối sẽ không nhờ các ngươi hậu sinh. Chuyện này, ta hi vọng các ngươi có thể giữ bí mật.”

Nắm đấm dưới ống tay áo Liễu Phi Tiếu sớm đã trở nên trắng, Dạ Nhiễm vốn là mang theo một thân thể như vậy, cùng bọn họ một chỗ huấn luyện, cùng nhau phát triển, cùng nhau cố gắng, cùng nhau giết địch đấy sao?

Liễu Phi Tiếu hiểu một ít y thuật, mới chỉ là tiếp xúc hô hấp của Dạ Nhiễm, hắn liền đại khái đã biết tình hình thân thể Dạ Nhiễm lúc này, vậy mà đã nhiều lần lâm vào tình trạng khốn cùng thế sao?

Mộc Hi Trần nhắm mắt lại, đem cảm xúc trong mắt phượng che lấp mất, lần nữa mở mắt ra, lại một bộ dạng lạnh như băng sông ngàn năm mà mỉa mai: “Chỉ cần không cản trở, theo nàng.”

Mộc Hi Trần nói xong xoay người rời khỏi doanh trướng, mà Liễu Phi Tiếu lại cố chấp khoanh chân ngồi trên nóc doanh trướng của Dạ Nhiễm, hắn phải chờ đội trưởng trở về, bình an trở về.

Quân Mặc Hoàng ôm Dạ Nhiễm tới một nơi trên ngọn núi, Dạ Nhiễm bắt đầu thổ huyết không ngừng, Quân Mặc Hoàng chỉ có thề nhìn Dạ Nhiễm thống khổ, lại không thể làm gì.

Hắn chỉ có thể ôm Dạ Nhiễm, nhẹ giọng lẩm bẩm, hắn chỉ có thề ở cạnh Dạ Nhiễm như vậy cho nàng dựa dẫm kiên trì.

“Đợi hừng đông, Nhiễm Nhiễm liền không có việc gì rồi. Mặc Hoàng, đánh cho Nhiễm Nhiễm bất tỉnh đi.” Tạp Tạp thật sự không nhìn được Dạ Nhiễm thống khổ như thế, nói với Quân Mặc Hoàng.

Lần thứ mười bốn độc phát, mười ba lần trước, mỗi lần đều là ăn xâm thực đan rồi đánh bất tỉnh lại đau đến tỉnh lại, nhưng mà mỗi lần, Ngân Vũ đều đau lòng ôm Dạ Nhiễm, lại đánh ngất nàng.

Độc tố trong cơ thể va chạm, nếu một mực bảo trỉ tỉnh táo, Dạ Nhiễm sẽ phát điên mất.

Quân Mặc Hoàng cắn răng một cái, ra tay đánh Dạ Nhiễm choáng váng, mặc dù hôn mê rồi, Dạ Nhiễm lại vẫn như cũ đau nhức, đổ mồ hôi đầy người, sắc mặt trắng như tờ giấy.

“Quân Mặc Hoàng, ngươi biết không? Kỳ thật ta thật sự rất chán ghét ngươi.” Tạp Tạp ngẩng đầu nhìn Quân Mặc Hoàng ôm Dạ Nhiễm, từng câu từng chữ nói.

Quân Mặc Hoàng mắt cụp xuống, giờ khắc này, ngay cả hắn cũng chán ghét chính mình. Trơ mắt ếch ra nhìn Dạ Nhiễm độc phát, cái gì cũng không làm được.

“Còn nhớ rõ ba năm trước đây, Dạ Nhiễm đưa cho ngươi khỏa đan dược kia không?” Tạp Tạp nằm trên mặt đất, sợi tóc bạc tím rủ xuống rơi trên đồng cỏ, nhìn lên trời cao, thanh âm lại có chút run rẩy.

Quân Mặc Hoàng không nói gì, hắn đương nhiên nhớ rõ, lúc ấy nếu không nhờ một khỏa đan dược kia, có lẽ cái mạng này của hắn, đã sớm báo danh dưới Minh giới rồi nha.

“Khỏa đan dược kia, là thứ duy nhất có thể dùng ức chế tử độc Mạn Châu Sa Hoa, đan dược cứu mạng.” Tạp Tạp cắn răng, nói nhẹ như gió, nước mắt cũng đã theo khóe mắt chảy dài xuống đồng cỏ.

Vừa gặp mặt, nó đã nhận ra Quân Mặc Hoàng, lại tận lực đem phẫn hận ẩn giấu đi, một phần vì khỏa đan dược kia, Nhiễm Nhiễm muốn ra khỏi sơn mạch, nó nhất định phải vì Nhiễm Nhiễm tìm được một người bảo vệ, mà Quân Mặc Hoàng là lựa chọn tốt nhất.

Hơn nữa, trước khi lúc Tạp Tạp cùng Ngân Vũ rảnh rỗi, đã cùng vì Dạ Nhiễm liệt kê một bản danh sách đề cử vị hôn phu, mà Quân Mặc Hoàng này lại đứng hàng đệ nhất.

Cho nên Tạp Tạp nguyện ý đem Dạ Nhiễm giao cho Quân Mặc Hoàng, dù sự tình này có cố quên nhưng không có nghĩa nó không tồn tại.

Lần này Dạ Nhiễm bị độc phát, làm cho Tạp Tạp lần nữa nghĩ tới người được Dạ Nhiễm tặng khỏa đan dược cứu mạng.

Quân Mặc Hoàng ngẩng đầu, đồng tử co rút mạnh, thật….sao?

Tạp Tạp không có băn khoăn đến cảm nhận cuả Quân Mặc Hoàng, chỉ là phảng phất như tự nói cho mình nghe: “Ba năm trước đây, nếu không là vì đan dược kia, chúng ta cũng không ra khỏi núi Hắc Chỉ. Mà Dạ Nhiễm lại đem đan dược kia, tặng cho ngươi.”

Tạp Tạp cùng Ngân Vũ sau đó biết rõ lực chọn của Dạ Nhiễm, tuy sinh khí, càng nhiều hơn là bất đắc dĩ, Dạ Nhiễm từ nhỏ chính là như vậy, việc nàng quyết định, không ai thay đổi được.

“Quân Mặc Hoàng, kỳ thật bổn đại gia một mực suy nghĩ, ngươi đến tột cùng là tốt ở đâu để Nhiễm Nhiễm yêu thích như thế.” Tạp Tạp nhìn về phía Quân Mặc Hoàng, trong mắt to mang theo vài phần nghi hoặc.

“Còn nhớ rõ, lúc ấy ta hỏi Nhiễm Nhiễm tại sao phải đem đan dược cho ngươi một người xa lạ, biết Nhiễm Nhiễm trả lời như thế nào không?” Tạp Tạp bỗng nhiên nhếch môi cười, không chú ý đế nước mắt của hắn mà nói.

Quân Mặc Hoàng đã nói không ra lời, hắn chỉ ôm Dạ Nhiễm, ngưng mắt nhìn Dạ Nhiễm thật lâu.

“Nhiễm Nhiễm nói, nhìn vóc người hắn cũng không tệ lắm, chết thì thật đáng tiếc.” Còn nhớ lúc ấy nghe được Dạ Nhiễm trả lời, Tạp Tạp cùng Ngân Vũ trán đầy hắc tuyến, dù bất đắc dĩ, nhưng đành ủng hộ quyết định của Dạ Nhiễm.

Cho nên, đối với Quân Mặc Hoàng, bọn hắn cũng không giận chó đánh mèo, bởi vì cái kia vốn là lựa chọn của Dạ Nhiễm.

Tạp Tạp lại nhìn Quân Mặc Hoàng ôm Dạ Nhiễm, một tử kim tuấn mỹ, một hồng y tuyệt mỹ, hình ảnh như vậy, làm cho Tạp Tạp không kìm lòng được nở nụ cười.

Hiện tại xem ra, quyết định lúc trước của Dạ Nhiễm, có lẽ cũng không sai, người nam nhân này, nếu lúc ấy chết đi, thật sự rất đáng tiếc.

Đáng tiếc vì trên thế giới này đã không còn một nam nhân nào ngoài hắn cùng hồ ly thúc thúc đồng dạng đem Nhiễm Nhiễm đặt trong tim, được rồi, kỳ thật Tạp Tạp đại gia hắn mặc dù nhỏ một chút, nhưng hoàn toàn là một nam nhân chân chính nha.

“Quân Mặc Hoàng, ta chỉ hi vọng ngươi có thể mau chóng giúp Nhiễm Nhiễm tìm được mẹ của nàng, phải tìm được nguồn độc, tử độc trên người Nhiễm Nhiễm cũng có thể thanh trừ…” Thanh âm Tạp Tạp càng ngày càng nhỏ, Nhiễm Nhiễm một mình chịu đựng rất nhiều.

Hiện tại có Quân Mặc Hoàng, Tạp Tạp hi vọng hắn có thể trợ giúp Nhiễm Nhiễm nhiều hơn một chút. Chỉ cần tìm được mẫu thân Nhiễm Nhiễm, là tìm được nguồn độc.

Mạn Châu Sa Hoa, mẫu tử song độc, chất độc tra tấn Nhiễm Nhiễm mười lăm năm, có thể giải trừ rồi.

Quân Mặc Hoàng ôm Dạ Nhiễm, bỗng dưng môi lại cong lên, nở nụ cười, cười đến tuyệt mỹ.

Dạ Nhiễm, không biết chuyện này, bổn vương đã yêu nàng như thế. Đã biết chuyện, bổn vương làm sao có thể buông tay nàng đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.