Tà Vương Tuyệt Sủng Cuồng Phi

Chương 32: Huyết tế




"Vương Gia, Hoàng thượng âm thầm điều động hai mươi vạn binh mã, đi về Kinh Thành!"

Cung Ly Lạc thản nhiên để đũa xuống, Vô Ưu nhìn, chân mày nhíu lại, gắp đồ ăn đút tới khóe miệng Cung Ly Lạc, "Ca ca, nếu hắn không biết xấu hổ, chúng ta cần gì phải cho hắn mặt mũi!"

Cung Ly Lạc từ từ nhai, sau khi nuốt thức ăn vào, mới thản nhiên nói, "Giết!"

Vô Ưu lắc đầu, "Ca ca, âm thầm giết, vậy dùng người của chúng ta, đến hoạt động bí mật, không phải tốt hơn sao?"

Ảnh vệ nghe vậy, sống lưng lạnh run.

Đúng là kế sách ác độc cao minh.

Cung Ly Lạc gật đầu, coi như là đồng ý. Vô Ưu cười đến híp cả mắt, gắp đồ ăn tiếp tục đút cho Cung Ly Lạc.

"A, há miệng!"

Cung Ly Lạc quả nhiên ngoan ngoãn há miệng, cũng không quản Vô Ưu đút hắn cái gì, cho dù giờ phút này, Vô Ưu cho hắn ăn độc dược xuyên ruột, hắn cũng sẽ ăn.

Ảnh vệ hít thở thật sâu, cả người run rẩy nổi da gà, lại tiếp tục mở miệng, "Hoàng hậu nương nương vì Hoan Hỉ công chúa, chuẩn bị đi Hộ Quốc tự dâng hương cầu phúc!"

Tay gắp thức ăn của Vô Ưu dừng lại, con ngươi thâm thúy nhếch lên, "Ca ca, không bằng phái một vị thần y đi xem Hoan Hỉ công chúa!"

Cung Ly Lạc kinh ngạc.

Vô Ưu cười ha ha, "Ngươi xem, chúng ta phải nuôi nhiều người như vậy, rất là phí bạc, vậy thì có thể nuôi một đám ăn hại sao, cho nên, để cho lão đầu tử đi kiếm phí cơm nước, cũng không quá đáng đi!"

Cung Ly Lạc bật cười.

Nghĩ vị thần y này, bao nhiêu năm qua, vô số người đều nhìn sắc mặt hắn làm việc, cho dù là hắn (CLL), theo quy củ mà nói, cũng phải gọi một tiếng sư bá.

Lại cứ bị Vô Ưu khi dễ, lực đánh trả cũng không có.

"Ừ, chuyện này ngươi cứ xem đó mà làm!"

Vô Ưu cười lên nói, cầm lấy chiếc đũa, đứng dậy đến làm ổ trong ngực Cung Ly Lạc, "Ca ca, hoàng hậu nương nương đi dâng hương, dọc đường đi, bình an đi, an toàn trở lại, không tốt lắm, không bằng, chúng ta đưa một chút tin tức cho Tề Phiêu Phiêu, lại âm thầm cho nàng mấy cao thủ võ lâm, gây náo nhiệt một chút thì như thế nào?"

Nếu như vậy, Tề Phiêu Phiêu sẽ bị bại lộ.

Hoàng hậu và Hữu Thừa Tướng, sợ là cũng không thể tiếp tục thông đồng.

Không có tộc Hữu Thừa Tướng chống đỡ, xem thái tử sẽ làm thế nào.

"Theo ngươi!" Cung Ly Lạc nói xong, ý bảo ảnh vệ đi xuống an bài.

Vô Ưu vui vẻ, ân cần đút thức ăn cho Cung Ly Lạc, "Ca ca, buổi tối, chúng ta tiếp tục sao?"

"Khụ khụ khụ, khụ khụ khụ. . . . . ."

Cung Ly Lạc hoàn toàn bị nghẹn, liên tục ho khan.

Bàn tay ôm thật chặc eo của Vô Ưu, bình ổn nhịp tim, cúi đầu nhỏ giọng hỏi bên tai Vô Ưu, "Còn đau không?"

"Đau, nhưng mà chỉ còn chút ít, chỉ là, ca ca, nếu nhẹ nhàng, ngược lại vẫn có thể tiếp nhận!"

"Tiểu bại hoại!"

Vô Ưu cười, không nói gì.

Nàng hư hỏng, chỉ vì một người, trừ hắn ra, ai có thể khiến cho nàng nhìn nhiều, tốn nhiều tâm tư.

Mấy ngày nay Đông Hoàng Cung Diệu, cơm nuốt không trôi, đêm không an giấc, vẻ mặt cực kì tiều tụy, mấy hoàng tử đều tới thăm, thể hiện quan tâm, chỉ có Cung Ly Lạc, từ đầu đến cuối chưa từng xuất hiện, cũng không vào triều.

Thôi công công nhìn, "Hoàng thượng, hay là ngài đi nghỉ ngơi đi, tiếp tục như vậy, thân thể. . . . . ."

Câu nói kế tiếp, Thôi công công cũng không dám nói, cũng không nói được, đến đó là dừng, nếu nói nhiều hơn, hắn sẽ chết thế nào cũng không biết.

Đông Hoàng Cung Diệu khoát khoát tay, Thôi công công lập tức thức thời lui ra.

Trầm mặc hồi lâu, Đông Hoàng Cung Diệu mới thản nhiên mở miệng, "Truyền Duệ vương hồi cung!"

Lạc vương phủ.

Cung Ly Lạc lạnh lùng cười.

Cung Diệu, ngươi rốt cuộc cũng không nhịn được rồi.

Cung Minh Duệ, trở lại cũng tốt, nợ mới nợ cũ giữa chúng ta, cứ tính một lần.

"Truyền lệnh xuống, cho phép Cung Minh Duệ đi, để cho hắn hồi kinh, còn nữa, an bài cả một hồng phấn tri kỷ cho hắn!"

"Dạ!"

Bên này mới vừa phân phó xong, thị vệ lập tức chạy đến, "Vương Gia, không xong, Quận chúa đốt phòng bếp!"

Thị vệ còn chưa nói xong, chỉ cảm thấy khuôn mặt tê rần, một bóng dáng chạy ra ngoài nhanh như gió.

Bên ngoài phòng bếp.

Ánh mắt Vô Ưu lạnh lùng nhìn phòng bếp bị đốt, lẳng lặng không nhúc nhích.

Mạc Cẩn Hàn, Phong Thành Quang ở một bên nhìn, chẳng dám thở mạnh.

"Vô Ưu. . . . . ."

Cung Ly Lạc thấp giọng kêu một tiếng, trong nháy mắt khi Vô Ưu quay đầu lại, ôm Vô Ưu vào trong ngực thật chặt.

Vô Ưu nhất thời cảm thấy uất ức.

"Ca ca, ta chỉ muốn nấu chè cho ngươi ăn. . . . . ."

"Không có việc gì, không có việc gì, một phòng bếp mà thôi, đốt thì đốt đi!" Cung Ly Lạc nhẹ nhàng dỗ.

Có gì, quan trọng hơn Vô Ưu của hắn.

Vô Ưu lắc đầu, "Ca ca, phòng bếp, không phải là ta đốt!"

Cung Ly Lạc yên lặng.

"Là có người ở bên ngoài phóng hỏa!"

May nhờ võ công nàng lợi hại, trước đã ra ngoài, nếu không. . . . . .

Cung Ly Lạc nắm chặt quả đấm, "Vô Ưu, chuyện này, giao cho ca ca đi, có được hay không?"

"Ca ca, chè của ta. . . . . ."

"Huyết tế!" Cung Ly Lạc nói xong, ôm ngang Vô Ưu lên, tự có ảnh vệ đi xử lý ý tứ trong hai câu của Cung Ly Lạc.

Đêm, Vị Ương Cung.

Thích khách tràn vào.

Giơ kiếm ám sát, cho dù là cung tỳ hèn mọn, cũng giết không tha.

Phủ thái tử.

Cũng có thích khách tràn vào, liên tiếp tàn sát, máu chảy thành sông.

Cung Ly Lạc nhìn Vô Ưu ngủ say trong ngực, nhẹ nhàng, ôn nhu, vuốt ve mái tóc đen của Vô Ưu, con ngươi đỏ tươi.

Ưu nhi, ta sẽ không để cho bất cứ kẻ nào làm ngươi bị thương, tuyệt không.

Những tiện nhân kia, người cặn bã kia, dám tổn thương dù chỉ là một cọng tóc của ngươi, ta nhất định khiến hắn —— huyết tế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.