Ta Nguyện Vì Ngươi Mà Hóa Thành Quỷ

Chương 50




Nét mặt thì bình tĩnh nhưng chỉ có Thẩm Xuyên mới biết mình căng thẳng đến cỡ nào, một tay cậu đưa ra sau lưng khẽ siết chặt lại dùng tất cả  can đảm tích trữ cả ba kiếp lại nhìn thẳng Huyền Mặc. Thẩm Xuyên khẽ mắng thầm trong lòng, đúng là cái miệng thối của Tiểu Yêu vừa nhắc một cái người liền đến, cầu mong lúc nãy hắn không nghe thấy Tiểu Yêu gọi tên mình. Nhưng chính bản thân cũng chẳng hy vọng gì lắm, lúc nãy nàng ta gọi lớn như vậy với khả năng của Huyền Mặc không nghe thấy... mới là lạ.


Quả nhiên Huyền Mặc mang theo tâm trạng nửa nghi ngờ đến, đúng lúc nghe thấy Ngọc Tịnh Yên gọi tên Thẩm Xuyên trong lòng lại dâng lên một tia hy vọng, hắn quan sát người trước mặt một lượt khẽ gọi: "Thẩm Xuyên?"


"A..." Thẩm Xuyên cười cười như không có chuyện gì vẫn dùng giọng điệu xa cách nói: "Để Lạc thành chủ chê cười rồi, Thẩm Xuyên là tên ngày trước của ta... sao vậy trùng tên với cố nhân nào đó của ngài sao?" Trên đời này nhiều người trùng tên nhau như vậy, hắn lại không tin đi?


Huyền Mặc khẽ nhíu mày, cố tìm ra điểm nào đó thân quen nhưng sự thật luôn làm người khác thất vọng, tuy gương mặt đã bị mặt nạ che mất một nửa nhưng không phải là gương mặt của người đó, từ giọng nói đến ngoại hình đặc biệt là ánh mắt. Nếu đây là lớp da giả nhất định hắn sẽ nhận ra, thật tiếc đây đúng là bộ dạng thật của người này, hắn vẫn chưa từ bỏ hỏi: "Ngươi biết ta?"


"Sao lại không biết được chứ?" Thẩm Xuyên tiến lên phía trên vài bước để di dời sự chú ý: "Thành chủ nhìn xem nơi này của ta đều xây giống với nơi ở của ngươi, từng ngóc ngách từng vị trí đều dựa theo Lạc Thành của ngươi mà làm, Trác Mạn Thương Huyền uy danh như thế nói không biết thì đúng là trò cười cho thiên hạ."


Người đó của hắn... cũng sẽ không nói chuyện như vậy.


"Tại sao lại làm giống ta?"


"Vì ta ái mộ ngươi." Thẩm Xuyên tiến lại gần hắn, cậu biết Huyền Mặc không thích tiếp xúc với người lạ, vậy nên cố tình áp sát, một tay đưa lên dùng ngón tay thon dài của mình bày ra bộ mặt dụ dỗ muốn chạm vào người hắn. Thật đúng như dự đoán tay Thẩm Xuyên chưa kịp chạm đến đã bị hắn bắt lấy, chỉ khác với suy nghĩ ở chỗ cậu tưởng hắn sẽ tránh đi không ngờ Huyền Mặc lại bắt lấy cổ tay cậu.


Thẩm Xuyên thử nhúc nhích nhưng hắn giữ rất chặt, cậu đành cứ thế mà tiếp tục diễn trò nhờ vào sức của hắn mà càng tiến lại gần hơn, cợt nhả nói: "A... Không ngờ thành chủ cũng vội vàng như vậy, ngươi cũng cảm động với tấm chân tình của ta rồi sao? Có muốn ở lại vui vẻ một đêm với ta không?"


Huyền Mặc không trả lời, nếu như là trước kia nói đến đây chắc là đạt quá giới hạn sức chịu đựng của hắn, vậy mà đến giờ vẫn không chịu buông tay. Hai người đứng gần nhau như vậy, mùi hương quen thuộc lại phả vào mũi làm Thẩm Xuyên cứng đờ chỉ biết đứng im trơ mắt nhìn, lời định nói để khiêu khích cũng quên sạch, với thân hình này cậu còn thấp hơn hắn một cái đầu những hành động thân thiết ngày xưa lại ùa về có chút hoài niệm.


Trong lúc Thẩm Xuyên còn thẫn thờ Huyền Mặc đã nhanh tay vòng qua sau lưng, cầm lấy sợi dây cố định mặt nạ, giật xuống. "Cạch" Một tiếng, chiếc mặt nạ bằng kim loại rơi xuống nền đất vang lên tiếng va chạm lạnh lẽo cũng kéo Thẩm Xuyên trở về thực tại, không còn gì che chắn cả gương mặt của cậu cũng hiện ra trước mắt. Ngay lúc đó Huyền Mặc cũng buông tay ra lùi về sau vài bước, Thẩm Xuyên cúi xuống che đi ánh mắt đau lòng tay run run nhặt lấy chiếc mặt nạ lên.


"Phản ứng này của thành chủ là sao? Không giống với người ngươi cần tìm nên thất vọng?"


Huyền Mặc không trả lời, đúng vậy nhìn qua cũng biết là hắn thất vọng, người trước mặt này không hề giống y một chút nào, gương mặt bình thường không hẳn là xấu nhưng so với ngoài kia có thể tùy tiện tìm được một người giống hệt như vậy. Ngoài trừ đôi mắt xanh nhìn có chút mê người ra đến nửa điểm đặc biệt cũng không có.


Thẩm Xuyên còn không dám nhìn phản ứng của hắn, cậu mở lời cố nén đi cảm giác nghèn nghẹn ở trong cổ họng nói: "Ngươi có biết ta từng đặt ra quy tắc ai tháo mặt nạ này xuống sẽ phải gả cho ta không? Lạc thành chủ ngươi tùy tiện như vậy chuyện này tính làm sao đây? Hay là ngươi nóng lòng muốn gả cho ta như vậy? Nếu đã như vậy chi bằng lại đây với ta từ từ nói chuyện... hửm?"


Huyền Mặc: "......."


"Nhìn sắc mặt của ngươi không tốt, hay là chưa chuẩn bị tâm lý? Không sao ta đợi được Vong Thành này của ta lúc nào cũng mở rộng cửa đón tiếp, dù sao làm chuyện đó cũng tốn không ít sức ngươi cứ tĩnh dưỡng cho tốt đi."


Thấy Huyền Mặc vẫn im lặng, Thẩm Xuyên cũng không nói gì nữa xoay nguời rời đi, cậu không biết tại sao mình lại còn nói được nhiều như vậy, một lớp mặt nạ duy nhất cũng bị hắn gỡ xuống rồi. Cậu đã tưởng tượng bao nhiêu lần đến tình huống này, cũng đã dặn lòng phải bình tĩnh nhưng khi thực sự trải qua vẫn thật là rất khó khăn. Thẩm Xuyên mím chặt môi, móng tay cào mạnh lên chiếc mặt nạ để không cho nước mắt rơi xuống.


Cậu biết mà.


Thứ duy nhất níu kéo quan hệ của hai người chính là gương mặt kia, giờ nó đã không còn hắn cần gì ngó ngàng đến nữa?


Huyền Mặc: "Ngươi làm rơi đồ."


Bước chân Thẩm Xuyên khựng lại, quay người nhìn cách đó không xa quả thật miếng ngọc của cậu đã rơi mất từ lúc nào, sợ hắn nhìn thấy Thẩm Xuyên nhanh chóng nhặt lên cầm nó như bảo vật mà ôm vào lòng. Cậu gượng cười khách sáo nói: "Cảm ơn, nếu không còn chuyện gì thì ngươi đi về đi." Nói xong Thẩm Xuyên lại lần nữa xoay người như trốn.


"Ca ca đó là ngọc của ta."


Thẩm Xuyên kinh ngạc vì lời nói của hắn, lần nữa chết trân đứng yên tại chỗ. Cậu đưa tay xuống kiểm tra phía bên hông, quả thật miếng ngọc của mình vẫn nguyên vẹn nằm đó, lại bị lừa rồi...


Huyền Mặc đã xác định được quả thật đúng là Thẩm Xuyên, nhưng lại chỉ đứng đó. Hai người cứ thế một trước một sau không ai nhìn thấy mặt của đối phương, mãi một lúc sau vẫn là Huyền Mặc là người chủ động trước, hắn tiến lại ôm chặt lấy Thẩm Xuyên từ sau lưng nói: "Tại sao lại tránh ta?"


Cố nhẫn nhịn cả nửa buổi cuối cùng giọt nước mắt cũng chảy xuống, Thẩm Xuyên vội lấy tay lau đi rồi đẩy hắn ra khỏi người mình, xoay người đứng đối diện với hắn vội trả miếng ngọc lại về chỗ cũ nói: "Ngươi nhận nhầm người rồi ta không phải ca ca của ngươi."


Huyền Mặc bị cậu đẩy ra, hắn thẫn thờ nhìn chằm chằm Thẩm Xuyên như muốn trách móc cả ngàn lời, tại sao còn sống mà không đến tìm ta? Tại sao năm đó lại làm vậy? Tại sao ta lại tìm cách tránh né, rồi đến tận bây giờ vẫn không chịu thừa nhận?


Thế nhưng những lời đó đều bị hắn nuốt lại, chỉ nhẹ nhàng thốt ra một câu tuy nhiên nó cũng là câu mà Thẩm Xuyên không muốn nghe nhất: "Ngươi đúng là ca ca..."


"Ta không phải, không phải!" Thẩm Xuyên vội vàng ngắt lời hắn nói lớn: "Ngươi nhìn cho rõ gương mặt này của ta đi, ta không phải là Lạc Tranh đến Tịnh Thất cũng không hề phải, cho nên ca ca gì đó của ngươi không hề liên quan đến ta."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.