Ta Cùng Nữ Chủ Đều Thật Thơm

Chương 2: Gương mặt này! Rất khó để không động tâm!




Nữ chủ cái gì? Nhãi con cái gì? Nói cái gì không hiểu...

Thẩm Kỳ Khi bị điên rồi sao?

Liễu Sương suy nghĩ, bất động thanh sắc đánh giá nàng, phát hiện đối phương thế nhưng né tránh dời đi tầm mắt, trên khuôn mặt xinh xắn hiện ra hai rạng mây đỏ ngượng ngùng.

"Nàng đang nhìn ta! A a a a! Má ơi, chẳng lẽ bộ dạng ta quá si hán, bị nàng phát hiện rồi sao?!" Thẩm Kỳ Khi như đứng đống lửa như ngồi đống than, thành ra trong mắt Liễu Sương, nàng giống như một con kiến đang bò trên chảo nóng, cái trán trắng nõn ứa ra tầng mồ hôi mỏng.

Nàng thậm chí len lén quay lưng, dùng ống tay áo lau khóe miệng, "Kỳ quái, hình như đâu có chảy nước miếng, sao nàng ấy vẫn cứ nhìn chằm chằm ta...".

Thẩm Kỳ Khi không biết rằng ý nghĩ của mình đều từng lời truyền tới Liễu Sương.

Xem ra nàng nói nữ chủ là ta? Đây là ý tứ gì?

Liễu Sương hơi hơi nheo mắt, tay phải chợt nắm chặt, một ý tưởng đáng sợ bật ra trong đầu: Hay là nàng cũng giống ta? Trọng sinh đến đây? Nếu nàng thật sự trọng sinh, hơn nữa có được ký ức...Vậy nàng cũng biết ta sẽ trở thành vạn ma chi chủ!

Tức khắc một mảnh sóng to gió lớn nhấc lên trong lòng Liễu Sương, ngắn ngủi bất quá vài phút, ánh mắt nàng nhìn Thẩm Kỳ Khi đã hoàn toàn bất đồng.

Tâm tư nữ nhân này quả nhiên ngoan độc thâm trầm, không thể khinh thường. Nếu Thẩm Kỳ Khi thật sự đã biết thân phận nàng, khẳng định sẽ tìm mọi cách để nàng bại lộ chân tướng, kêu gọi những người khác hãm hại nàng.

Liễu Sương dự định án binh bất động, trước hết xem xem bước tiếp theo đối phương làm gì, rồi lại tính toán.

Trong lúc nhất thời không có ai lên tiếng, Phù Lạc thấy Liễu Sương vẫn luôn trầm mặc, liền có chút nóng nảy, mềm giọng thúc giục: "Lục sư muội, ta vừa mới nói những lời kia, không có chọc ngươi không vui đó chứ?".

Nàng cố ý nói như vậy, muốn để người khác cho rằng Liễu Sương không đáp lời, là vì một chuyện cỏn con mà hờn dỗi.

Quả nhiên, có tiếng xì xầm:
"Không ngờ người này lòng dạ hẹp hòi như thế!"

"Đúng vậy, sư tỷ hảo tâm cùng nàng nói chuyện, nàng còn không thèm để ý tới..."

Liễu Sương lúc này mới nhìn Phù Lạc, "Sư tỷ lo lắng quá nhiều rồi, ta không có không vui."

"Vậy là tốt rồi." Phù Lạc nhấp nhấp môi, nhoẻn miệng cười, "Sư muội, ta tin tưởng ngươi trong sạch, chẳng qua mọi việc đều phải nói bằng chứng cứ."

"Như vậy đi, ta có cái biện pháp. Không biết sư muội có nguyện ý nghe thử một chút hay không?"

Liễu Sương: "Sư tỷ cứ nói đừng ngại."

Phù Lạc thấy cá cắn câu, tươi cười càng tăng lên, "Tốt! Sư muội quả nhiên không câu nệ tiểu tiết."

"Phương pháp thật ra rất đơn giản, để mọi người tiến vào phòng ngươi nhìn xem, nếu ngọc lược đích xác không phải của ta vậy thì ngươi vô tội. Ta sẽ kêu A Bảo các nàng xin lỗi ngươi. Ngược lại, nếu ngọc lược là của ta..."

Dứt lời, nàng dường như có ám chỉ mà tạm dừng không nói.

Thẩm Kỳ Khi sửng sốt, con nhỏ Phù Lạc này thật đúng là bạch liên hoa!
(Phù cũng nghĩa là hoa sen)

Nàng nhớ không lầm, ngọc lược vốn là khối linh khí do chưởng môn đưa cho Liễu Sương, chuyên dùng để ôn dưỡng gân mạch. Còn Phù Lạc căn bản không có ngọc lược gì sất, nhìn của người ta phát thèm, liền muốn chiếm đoạt làm của riêng.

Cố tình Phó Thanh không có hảo ý gật gật đầu, giống như e sợ thiên hạ không loạn không vui, hắn xen mồm nói: "Ta thấy phương pháp này không tồi, chiếu theo lời Phù Lạc sư muội mà làm!".

Có nhị sư huynh dẫn đầu, những người khác sôi nổi phụ họa: "Đúng vậy, ngũ sư tỷ nói rất đúng! Làm như vậy đi!".

Phù Lạc mỉm cười, xoay chuyển con ngươi hướng Thẩm Kỳ Khi đưa ra ánh mắt như là tranh công. Phù Lạc biết, tiểu sư muội vẫn luôn chướng mắt Liễu Sương, mà đám đệ tử nội môn dưới trướng chưởng môn Thanh Lễ Phái lại coi Thẩm Kỳ Khi như Thiên Lôi sai đâu đánh đó. Bởi vậy ai khi dễ được Liễu Sương, đều sẽ vui vẻ khoe với tiểu sư muội.

Thẩm Kỳ Khi thấy Phù Lạc đột nhiên mờ ám đưa mắt ra hiệu với mình, trong lòng tức thời kêu to không tốt: "Bà mẹ, ngươi đừng có lại đây a! Ta vô tội! Ta không biết gì hết......".

Liễu Sương sớm đã đóng cửa tâm linh cảm ứng, một màn này dừng ở trong mắt nàng, càng thêm kiên định ý tưởng vừa rồi.

Nàng cười nhạo một tiếng: Quả nhiên, Thẩm Kỳ Khi cho dù chết một lần, tính xấu vẫn như cũ không hề thay đổi.

Hiện giờ tất cả mọi người đều cùng một giuộc về phe Phù Lạc.

Thẩm Kỳ Khi nuốt nuốt nước miếng, rơi vào lưỡng nan.

Lúc này nàng nên đứng ra phủi sạch quan hệ với đám pháo hôi, hay là làm cá mặn cái gì cũng không biết, xoay người yên lặng rời đi?

Liễu Sương nhưng thật ra cảm thấy không có việc gì, dù sao đồ vật cũng chỉ là nhị giai linh khí mà thôi, không có tác dụng gì với nàng hết.

Nàng cô độc đứng giữa đám người, mặt mày thanh lãnh, thân ảnh cao dài, đôi tay đặt ở sau người, bạch y thuần tịnh của Thanh Lễ Phái mặc trên người nàng càng tăng thêm vẻ xa cách, ngăn nàng với đám pháo hôi ầm ĩ này.

Liễu Sương hơi ngẩng đầu lên, một tia nắng dừng ở trên người, đón những ánh mắt không có hảo ý chung quanh, hắc ám trong lòng nàng vô pháp ức chế mà bành trướng.

Thật tình, đám người này vẫn là nên chết thì an tĩnh hơn.

Bỗng nhiên nàng nghe tiếng Thẩm Kỳ Khi, xuyên qua tầng tầng lớp lớp thanh âm, xuyên qua náo nhiệt cùng cô liêu, giọng nói vang lên dõng dạc có lực: "Khoan đã!".

Liễu Sương ngơ ngẩn, nàng Thấy Thẩm Kỳ Khi bước vào giữa đám người, cùng chính mình vai sóng vai mà đứng yên.

Thẩm Kỳ Khi thật sự là nhìn không được! Cái đám này không có trái tim sao! Chỉ vì trò vui nhất thời mà về sau bị chặt đứt tứ chi người không ra người, ném đi sinh mệnh, thật sự không đáng a!

"Ngọc lược của Lục sư tỷ là cha ta đưa, lúc ấy ta cũng ở bên cạnh, có thể làm chứng cho nàng." Thẩm Kỳ Khi đứng ôm ngực, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, "Các ngươi a, không có chứng cứ liền nghi ngờ bậy bạ? Còn đòi tiến vào khuê phòng nữ nhi? Không cảm thấy rất kỳ cục sao!".

Đoàn người đờ đẫn, trợn mắt há mồm nhìn  Thẩm Kỳ Khi thao thao bất tuyệt.

Liễu Sương cũng dán mắt vào thiếu nữ bên cạnh, con ngươi đen nhánh không hề động, cảm thấy rất có hứng thú.

Thẩm Kỳ Khi vậy mà đứng ra giúp ta? Nữ nhân này rốt cuộc đang đánh ý đồ gì?

Nàng động động ngón tay, xâm nhập vào thế giới nội tâm của Thẩm Kỳ Khi, nhìn đến hai phiên bản mini Thẩm Kỳ Khi đang bị thẩm vấn trước công đường.

Một tiểu nhân thét to: "Sao ngươi tự dưng lại đứng ra! Ngươi như vậy sẽ khiến cho nàng chú ý có biết hay không!".

Một tiểu nhân khác vỗ án hô to: "Ngươi có thể trơ mắt nhìn mỹ nhân chịu oan uổng sao! Bảo hộ! Ta cần phải bảo hộ trả lại công bằng!".

"Ngươi câm miệng! Ngươi cái đồ nhan cẩu, suốt ngày hoa si!"

"Ngươi còn nói ta? Ngươi với ta không phải là một sao! Ngươi dám nói vừa rồi không có ngắm đến mê muội sao!"

Hai tiểu nhân không ai nhường ai, đều không tin phục đối phương, cuối cùng giống như hai con hổ đói lao vào đánh nhau.

Liễu Sương: ..... Quá ồn.
Nàng đỡ trán, quyết đoán lui ra ngoài.

Phù Lạc cùng Phó Thanh hai mặt nhìn nhau, rõ ràng thấy sự khiếp sợ trong mắt nhau.

"Tiểu sư muội như thế nào lại đột nhiên giúp Liễu Sương!?"

Phù Lạc nhăn mày: Chẳng lẽ tiểu sư muội muốn đổi phương pháp chơi, trước tranh thủ đạt được tín nhiệm, sau đó hung hăng đẩy nàng ta vào bùn?

Nàng không khỏi rộng mở suy nghĩ: Diệu a, chiêu này thật sự tàn nhẫn độc ác! Ta lĩnh ngộ!

Phó Thanh cũng nhíu chặt mày: Bệnh rối loạn tâm thần của tiểu sư muội lại phát tác, ngay cả tính tình cũng sửa đổi? Quá là kỳ quặc!

Nhất thời một người vui vẻ một người ưu tư.

Phù Lạc một bên đưa ánh mắt kính nể nhìn Thẩm Kỳ Khi, một bên dịu dàng cười nói: "Tiểu sư muội nói rất đúng, chúng ta cứ thế nghênh ngang tiến vào phòng Liễu Sương sư muội, đích xác có chút không ổn."

A Bảo không hiểu ý, không phục mà gào lên: "Sao có thể! Ta rõ ràng thấy! Khẳng định là nàng......".

Thẩm Kỳ Khi hừ giọng, "Nếu đã như vậy, ngươi thử nói ngươi thấy mặt trên chiếc lược đó có gì đặc thù, để Lục sư tỷ nghe xem có đúng không?".

A Bảo ngây ra một lúc, ấp úng nói: "Ta...Ta không thấy rõ, cách quá xa."

Thẩm Kỳ Khi nghiêm mặt: "Ngươi đã không thấy rõ thì dựa vào đâu mà nói đó là của Phù Lạc sư tỷ?".

"Này, này...... Bởi vì......" A Bảo bối rối, vốn dĩ chỉ là nói bừa tạo loạn, hiện giờ không biết nên nói cái gì cho phải.

Đúng lúc này, Phù Lạc nhẹ giọng cắt ngang: "Được rồi A Bảo, có lẽ là ngươi ở xa quá nhìn lầm rồi."

"Phù Lạc sư tỷ......" A Bảo cắn chặt môi, đồng tử chợt phóng đại, quay đầu nhìn Phù Lạc. Vì cái gì sư tỷ giữa chừng không giúp mình?!

"Tốt rồi." Phó Thanh vẫn luôn im lặng, lúc này đứng ra giảng hoà, "Một khi đã vậy, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi, giải tán đi."

Mọi người ngượng ngùng gật đầu, xoay người muốn đi. Vừa rồi bức bách Liễu Sương, hiện tại bị nói vậy cũng thấy xấu hổ.

Thẩm Kỳ Khi thầm nghĩ: Tốt cái gì mà tốt! Lúc nãy xem náo nhiệt khoái chí lắm mà, bây giờ thấy không xong liền muốn chạy?

"Chậm đã, oan uổng người còn muốn chạy sao?" Thẩm Kỳ Khi gọi các nàng dừng bước, trừng mắt nhìn A Bảo đang ấm ức bên cạnh Phù Lạc, "Các ngươi vô cớ vấy bẩn người trong sạch, có phải là nên nói lời xin lỗi cùng Liễu sư tỷ rồi mới rời đi hay không?".

Liễu Sương thoáng liếc nhìn Thẩm Kỳ Khi. Bỗng nhiên nàng nở nụ cười, khuôn mặt quạnh quẽ cũng trở nên sinh động, tựa như muôn ngàn lê hoa lần lượt nở rộ, cánh hoa bay múa như tuyết trắng.

Thật thú vị, Thẩm Kỳ Khi tựa hồ thay đổi rất nhiều.

Thẩm Kỳ Khi thì lại cứng người: Tiên nữ!
...Thật sự quá đẹp, gương mặt này! Rất khó để không động tâm!

A Bảo hoảng hốt, vội vàng nhìn Phù Lạc cầu cứu, ngoài ý muốn Phù Lạc chỉ mỉm cười đứng đó, không hề có ý định giúp đỡ. A Bảo xuất thân ngoại môn, quyền thế thấp kém, hoàn toàn là vì lấy lòng Phù Lạc mới làm ra trận khôi hài này, ai ngờ Phù Lạc không hề phối hợp, rũ bỏ trách nhiệm.

A Bảo không khỏi cúi đầu, cắn chặt khớp hàm, từ kẽ răng nhanh chóng phun ra mấy chữ yếu ớt: "......Xin lỗi, Liễu Sương sư tỷ."

Thẩm Kỳ Khi đắm chìm trong u mê, cuối cùng cũng phục hồi tinh thần, che giấu ho khan hai tiếng, nhìn quần chúng vây xem xung quanh, "Các ngươi thì sao?".

Bọn họ mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, cúi đầu ủ rũ nói: "Liễu Sương sư tỷ, thật xin lỗi."

Thẩm Kỳ Khi hài lòng gật gật đầu, tựa như chủ nhiệm đứng chống nạnh lên lớp học sinh: "Tạm được, ai về nhà nấy đi, về sau không có chứng cứ thì không được lấy ra oan uổng người tốt."

Mọi người hậm hực tản đi, duy độc Liễu Sương một người đứng tại chỗ, không chớp mắt mà nhìn Thẩm Kỳ Khi.

Thẩm Kỳ Khi bị nàng xem đến nóng cả mặt, duỗi tay gãi gãi đầu: "Liễu sư tỷ......"

Liễu Sương rủ mắt, nhẹ giọng nói: "Đa tạ tiểu sư muội hỗ trợ."

"Chuyện nhỏ không tốn sức gì...... A!"

Thẩm Kỳ Khi mắt hạnh trợn tròn, ngơ ngác nhìn Liễu Sương cúi người về phía nàng, thậm chí có thể ngửi được thanh hương nhạt như sương tuyết trên người đối phương, trong đầu tức khắc trống rỗng.

Giờ phút này con ngươi Liễu Sương ám tối nhưng không ai thấy được.

Nàng ở bên tai Thẩm Kỳ Khi nhẹ giọng nói: "...Ngươi đến cùng suy nghĩ cái gì?".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.