Sưởi Ấm Trái Tim Anh

Chương 54




Lãng phí thời gian của mình là tự sát, làm lãng phí thời gian của người khác chính là mưu sát mạn tính! Còn làm lãng phí thời gian Cổ Trạch Sâm và Lâm Tâm Nguyệt nói chuyện yêu đương chính là tự tìm đường chết!

Đây chính là cảm nhận sâu sắc của Boss tổ pháp chứng và tổ trọng án cùng toàn thể lớn nhỏ nhân viên của hai tổ. Bọn họ nhìn thấy con ngươi dịu dàng của người nào đó đều phản xạ có điều kiện…chạy trối chết, tốc độ nhanh đến có thể tham gia thế vận hội.

Trong lúc nhất thời, mọi nhân viên ưu tú của tổ trọng án và tổ pháp chứng của Tây Cửu Long đều làm trạch nam trạch nữ trong phòng làm việc của mình. Thi hành nguyên tắc lẩn tránh và không trêu chọc, rất sợ vô tình lắc lư ở bên ngoài sẽ gặp phải bác sĩ Cổ của chúng ta. Như vậy, chắc chắn sẽ chết không nơi chôn thân. Bây giờ, bọn họ hận không thể đào cái hố đem chính mình chôn đi. Chỉ cầu bác sĩ Cổ giơ cao đánh khẽ tha cho bọn họ một lần. Tâm linh nhỏ bé của tiểu nhân vật chúng tôi không chịu đựng nổi tổn thương đâu.

Khi Cổ Trạch Sâm đến tổ pháp chứng đón Lâm Tâm Nguyệt, trước khi đi còn quay đầu lại cười khiến cho cả bộ pháp chứng rùng mình nổi da gà: “Hôm nay tôi và Tâm Nguyệt phải về nhà ăn cơm, cho nên…” Các ngươi trốn được bao xa thì cứ trốn, nếu không các người tự gánh hậu quả.

Mọi người trong bộ pháp chứng lập tức đứng thẳng người hành lễ, bộ dạng nghiêm túc giống như chiến sĩ nhận quân lệnh ra chiến trường, trong lòng hối hận đến muốn khóc.

Huhuhu…đây chính là uy hiếp trắng trợn, bác sĩ Cổ anh đừng có mang thù như vậy, chúng tôi chỉ là nhân vật nhỏ nghe lời cấp trên thôi mà, huhuhu… Sớm biết xui xẻo như vậy, chúng tôi sẽ không tích cực như vậy đâu, không được, có phúc cùng hưởng, không thể để cho mấy tên kia được hời.

Vì tương lai của bọn họ, vì vậy trong thời gian tra án, lần đầu tiên tổ trọng án và tổ pháp chứng đồng tâm hiệp lực ----- Đề phòng người nào đó không có mắt đi làm bóng đèn, ngay cả Lương Tiểu Nhu và Cao Ngạn Bác cũng không ngoại lệ, có thể thấy rõ người phúc hắc đáng sợ biết chừng nào.

Đối với ‘công lao vĩ đại’ của chồng yêu mấy hôm nay, Lâm Tâm Nguyệt đều thấy. Đối với cầu xin của bọn người Thẩm Hùng, Lâm Tâm Nguyệt biểu lộ rất bản thân mình rất vô tội, đơn thuần xem trò vui, làm bọn Thẩm Hùng tức giận đến hộc máu.

Hừ, đừng quên bản tiểu thư cũng là một trong số người bị quấy rầy, cô không châm ngòi thổi gió, bỏ đá xuống giết là may lắm rồi, vì oán khí hừng hực của bản tiểu thư, các người gánh chịu một chút đi.

Bởi vậy đám người Thẩm Hùng vừa xúi quẩy lại thêm bi ai. Trải qua cuộc sống ‘dễ chịu’ biết bao nhiêu.

Cổ Trạch Sâm và Lâm Tâm Nguyệt một lòng một dạ chuẩn bị lễ cưới. Nhà ở vừa được trang trí xong, bọn họ liền đem đồ dùng dọn vào, căn nhà này đã thật sự trở thành gia đình của hai người. Mặc dù, Lâm Nhã Nguyệt kiên quyết muốn Lâm Tâm Nguyệt kết hôn xong mới được dọn vào, nhưng vừa ra quyết định này xong liền bị trên dưới Lâm gia đồng loạt khinh bỉ: Trẻ con, có người nào sau khi kết hôn mới dọn nhà à. Vì vậy, hiếm khi Lâm đại thiếu gia của chúng ta bị đả kích, buồn bực chui vào góc tường vẽ vòng tròn.

Lần này, Cổ Trạch Sâm vui vẻ dẫn Lâm Tâm Nguyệt về nhà của bọn họ, suy nghĩ một chút sẽ không có người đến quấy rầy thế giới hai người của bọn họ nữa. Nụ cười trên môi Cổ Trạch Sâm rực rỡ đến chói mắt, oán khí trước kia đã biến mất không thấy tăm hơi.

Ngồi trên xe, Lâm Tâm Nguyệt thấy sắp về đến nhà, vội vàng quay sang nói với Cổ Trạch Sâm: “Sâm, lát nữa tới siêu thị anh để em xuống, em vào mua thức ăn, bằng không tối nay chúng ta sẽ uống gió tây bắc á.”

“Yên tâm, ngày hôm nay chúng ta sẽ không ăn không khí đâu, bởi vì anh đã chuẩn bị hết rồi.” Cổ Trạch Sâm nở nụ cười như đã đoán trước.

“Chuẩn bị rồi?” Lâm Tâm Nguyệt quay đầu, ánh mắt khó hiểu nhìn Cổ Trạch Sâm.

“Ừ, cho nên chúng ta trực tiếp về nhà là được rồi.”

“À.” Lâm Tâm Nguyệt cười đến ngọt ngào, chồng yêu của mình biết săn sóc như vậy, đương nhiên cô vui vẻ rồi. (Con gái hắn có âm mưu đó, có âm mưu!!! Giọng nói dịu dàng của Cổ Trạch Sâm vang lên từa sau lưng: Cô nói cái gì, tôi không nghe rõ. Bạn tác giả lập tức lấy lòng: Không có, tôi nói anh rất dịu dàng lại biết chăm sóc, đối xử với con gái của tôi rất tốt. Bạn Sâm: cái này không tệ!)

Lái xe vào bãi đỗ xe, hai người về đến nhà, Lâm Tâm Nguyệt để túi xách xuống, quay đầu cười nói với Cổ Trạch Sâm: “Anh ngồi chơi một chút đi, em đi nấu cơm.” Xoay người muốn vào phòng bếp, lại bị Cổ Trạch Sâm cản lại.

“Bữa tối hôm nay sẽ do anh làm, em chỉ cần ngồi chờ ăn là được rồi.” Cổ Trạch Sâm kéo Lâm Tâm Nguyệt, đáy mắt hiện lên thâm ý khác, đem cô ấn xuống ghế sô pha, nghiêm mặt nói với cô.

“Anh, nói thật!” Lâm Tâm Nguyệt đánh giá Cổ Trạch Sâm, có chút không xác định rõ dò hỏi, thậm chí còn có chút tương phản. Cũng không phải nàng muốn đả kích chồng chưa cưới của mình, mà là vì Cổ Trạch Sâm rất ít xuống phòng bếp, chứ đừng nói là nấu cơm. Lâm Tâm Nguyệt rất lo anh sẽ đem phòng bếp vất vả trang hoàng xong…phá nát. Phải biết rằng, cô em gái Đinh Đinh của cô cũng có năng lực như vậy.

“Đương nhiên là được, em đó, vào phòng tắm rồi thay đồ khác, ra liền có thể ăn, à nhớ mặc đẹp một chút.” Cổ Trạch Sâm dịu dàng nhìn Lâm Tâm Nguyệt, thúc giục đẩy cô đi, bản thân lại xoay người vào nhà bếp.

“Mặc đẹp? Ở nhà?” Lâm Tâm Nguyệt nghi ngờ đứng ở đó, nhìn bóng người luống cuống tay chân trong phòng bếp, nghi ngờ trong đáy mắt càng lớn hơn. Thật sự không có chuyện gì chứ, có nên chuẩn bị bình chữa cháy trước không nhỉ, hay là báo nguy trước? Aiz, cô nên tin tưởng chồng chưa cưới của mình một chút, anh là bác sĩ pháp y tài giỏi mà. (Tác giả: cô xác đinh nhiều như vậy để làm gì, còn nữa chuyện làm bác sĩ pháp y giỏi liên quan gì tới việc bếp núc, chẳng lẽ cô hi vọng Tiểu Cổ coi nguyên liệu nấu ăn là xác chết mà giải phẩu hả, cô xác định cô sẽ nuốt trôi hử? Tác giả gào rít thảm thiết ~ )

Cổ TRạch Sâm cầm dao nhìn đống đồ ăn trước mặt, âm thầm cổ vũ chính mình. Mày có thể mà, chỉ là đống nguyên liệu nấu ăn thôi, mày luyện tập nhiều lần như vậy rồi, sợ gì chứ? Thi thể mày còn không sợ, sợ đống nguyên liệu này làm gì. (Tác giả: Tiểu Cổ, anh thật sự coi chúng là thi thể để giải phẫu sao sao saoooooo)

Lâm Tâm Nguyệt đang tắm đột nhiên nghe tiếng lốp bốp ở bên ngoài, giật mình khiếp vía.

Nhưng lúc cô thay quần áo xong rồi đi ra, không nhìn thấy hiện trường bi kịch như trong tưởng tượng, đèn trong phòng khách đều đã tắt, trên bàn ăn có hai cây nến nhỏ lung linh nhảy nhót, hai đĩa bít tết phản chiếu ánh sáng trong bóng đêm, kết hợp với Cổ Trạch Sâm cũng đã thay âu phục, tay cầm chai rượu vang đỏ. Tất cả tạo nên một bữa tối lãng mạn dưới ánh nến.

Lâm Tâm Nguyệt chớp chớp đôi mắt to, trên đầu nổi lên dấu chấm hỏi to đùng, chuyện này là thế nào?

Cổ Trạch Sâm đem chai rượu lộn ngược xuống, đặt vào thùng đá, đi tới khẽ kéo ghế, ngẩng đầu híp mắt long lanh, nụ cười tất dịu dàng: “Mời ngồi.”

“À, cám ơn.” Lâm Tâm Nguyệt nghe Cổ Trạch Sâm nói mới hoàn hồn, đi tới cái ghế được kéo ra, ưu nhã ngồi xuống, vẫn dùng vẻ mặt ‘em rất tò mò, em rất nghi hoặc’ nhìn Cổ Trạch Sâm.

“Xem ra, nếu anh không thỏa mãn lòng hiếu kì của em, chắc chắn em không chịu yên lòng cùng ăn cơm với anh.” Cổ Trạch Sâm ngồi xuống ở ghế đối diện, bất đắc dĩ nhìn vẻ mặt tò mò của Lâm Tâm Nguyệt, cười nói: “Muốn hỏi cái gì thì hỏi đi.”

“Em chỉ đi vào trong phòng tắm một lúc thôi, anh đã làm ra một bữa ăn lãng mạn dưới ánh nến hoàn hảo như vậy, từ khi nào anh trở nên lợi hại thế kia????”

“Đó là vì chồng em đã có dự tính từ trước, đã sớm đem mấy thứ này chuẩn bị xong. Khi về đây chỉ cần làm thịt bò là được.” Cổ Trạch Sâm không chút khiêm tốn tự khen ngợi bản thân, thậm chí còn bày bộ dạng muốn được thưởng.

“Bảnh chọe!” Lâm Tâm Nguyệt chun mũi, nhớ tới tiếng động lúc nãy nghe được, hỏi: “Vừa nãy em nghe tiếng lộp bộp là gì thế?” Chỉ chiên thịt bò thôi mà, sao lại có âm thanh như vậy? Ánh mắt Cổ Trạch Sâm có chút mất tự nhiên, cái này càng khiến Lâm Tâm Nguyệt tò mò.

“Cái đó, cái đó…” Cổ Trạch Sâm xấu hổ sờ sờ mũi, có chút không thú vị nói: “Anh không biết cái chảo để chiên thịt để ở chỗ nào.”

Im lặng, im lặng, chính là im lặng. Không bao lâu liền truyền tới tiếng cười khẽ.

Phốc! Lâm Tâm Nguyệt cúi đầu cười trộm, cô cảm thấy chồng yêu của mình rất ‘đáng yêu’. Anh chuẩn bị mọi thứ xong xuôi hết, nhưng vì không tìm được chảo mà luống cuống tay chân, ngâng đầu lên, con ngươi vòng vo nghịch ngợm nói: “Aiz, vậy sau này chuyện rửa chén do anh làm mới được, anh không được trốn đâu. Nếu không về sau chả cần lo lắng không tìm thấy chảo há.”

“Không thành vấn đề, sau này chuyện rửa chén cứ giao cho anh. Bà xã đại nhân chỉ cần ngồi hưởng thụ là được.” Cổ Trạch Sâm gật đầu.

Lâm Tâm Nguyệt thản nhiên cười: “Ok!”

“Hiếm có ngày chúng ta không bị cả đám bóng đèn làm phiền. Tối nay, chúng ta hãy tận hưởng thế giới ngọt ngào của hai người nhé.” Cổ Trạch Sâm cầm ly rượu lên, nhẹ nhàng chạm vào ly của Lâm Tâm Nguyệt, âm thanh thanh thúy vang lên.

Hai người nhìn nhau cười, cùng hưởng thụ thế giới yên tĩnh ấm áp hiếm có này, cảm nhận tình ý dạt dào của đối phương.

Bữa cơm kết thúc trong ánh nến lãng mạn, Cổ Trạch Sâm mở nhạc êm dịu, đi tới trước mặt Lâm Tâm Nguyệt vươn tay ra, mắt nhu hòa nhìn Lâm Tâm Nguyệt: “Tiểu thư, có thể nhảy với tôi một bản hay không?”

“Đương nhiên.” Lâm Tâm Nguyệt chớp chớp mắt phượng, môi anh đào duyên dáng nhếch lên, đem tay nhỏ đặt vào tay Cổ Trạch Sâm, tựa như lúc đầu nguyện ý nhận lời cầu hôn của anh, hạnh phúc lại ngọt ngào.

Hai tay Cổ Trạch Sâm ôm eo Lâm Tâm Nguyệt, con ngươi đen như hắc diệu thạch gợn sóng, Lâm Tâm Nguyệt ôm gáy anh, nhìn thẳng anh, hai người nhẹ nhàng chuyển động theo điệu nhạc.

Ôn hương nhuyễn ngọc ở trong tay có mấy người không động lòng? Đặc biệt là người phụ nữ mà mình yêu nhất, Cổ Trạch Sâm si mê nhìn đôi môi tủm tỉm của Lâm Tâm Nguyệt.

Ánh mắt nóng cháy của anh khiến cả người Lâm Tâm Nguyệt cũng nóng rần lên, không nhịn được vặn vẹo mình, nhưng mà cái khẽ xoay người này lại thành công… châm ngòi nổ!

Ánh mắt si mê của Cổ Trạch Sâm dần trở nên thâm thúy mà sâu thẳm, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng kia, đầu lưỡi nhẹ nhàng trượt vào miệng cô, Lâm Tâm Nguyệt đáp lại nhu tình mật ý của anh, môi lưỡi triền miên.

“Ưm…ưm…” Lâm Tâm Nguyệt vô ý thức rên rỉ, cô cảm thấy yêu thương nồng nàn say đắm dịu dàng mà tinh tế bao vây lấy mình, khiến cho cô trầm luân, hô hấp dồn dập.

Cổ Trạch Sâm rời khỏi đôi môi ướt át kiều diễm của cô, tròng mắt đén nhánh bừng lên ngọn lửa, ôm lấy Lâm Tâm Nguyệt, làm cô hơi kinh hãi, vội ôm lấy cổ anh, lông mi chậm rãi giơ lên, đôi con ngươi như châu như ngọc nhìn chăm chú vào tầm mắt đen như mực của người đàn ông trước mặt. Dung nhan xinh đẹp của cô hiện lên một tầng đỏ bừng, không chờ Lâm Tâm Nguyệt thở dốc, ánh mắt sương mù vẫn chưa rút đi mây mù, đã bị ai đó đặt trên giường lớn mềm mại trong phòng ngủ, thân thể nóng cháy cũng nhanh chóng ấp xuống, nhẹ nhàng mà tinh tế phủ xuống, một tay vuốt ve thân thể của Lâm Tâm Nguyệt, tay còn lại khẽ xoa nắn bộ ngực của cô, để cô thở gấp, khẽ ngâm.

Tay Lâm Tâm Nguyệt không tự chủ bấu víu vào lưng anh, cùng anh dây dưa, quần áo trên người hơi nới lỏng, trên da thịt trắng nõn in từng dấu màu đỏ.

“Tâm Nguyệt…” Hơi thở Cổ Trạch Sâm trở nên gấp gáp, nhưng vẫn ngấm ngầm chịu đựng, đơn giản là vì trân trọng cô, âm thanh mang theo nhè nhẹ cẩn thận hỏi: “Có thể chứ?”

Lâm Tâm Nguyệt mở đôi mắt đầy sương mù, thấy người đàn ông này tới hiện tại cũng vì cô mà lo lắng, khóe miệng vung lên, trực tiếp hôn lên môi anh, nói cho anh biết đáp án.

Ngoài cửa sổ, bóng đêm càng nồng đậm, nùng tình mật ý trong phòng cũng tăng lên, một mảnh kiều diễm…

Ánh nắng như mật rót lên người đôi nam nữ, cánh tay chắc khỏe của người nam đem cô gái ôm vào lòng, trên môi hơi mỉm cười.

“Ừ…” Môi anh đào khẽ ngâm, khi Lâm Tâm Nguyệt mơ hồ mở mắt mới phát hiện eo mỏi lưng đau, cả người đau nhức giống như bị xe nghiền nát, chân mày chau lại. Cảm nhận được nhịp tim trầm ổn là có lực, hơi thở đều đều của người nằm bên cạnh, nhớ lại mọi chuyện ngày hôm qua, kí ức mắc cỡ lại ngọt ngào.

“Tỉnh rồi à?” Biết người trong ngực đã thức dậy, gương mặt Cổ Trạch Sâm tràn ngập nhu tình, con ngươi hiện lên sự nuông chiều nhìn cô. Hơi ngồi dậy, hôn xuống đôi môi anh đào no đủ của Lâm Tâm Nguyệt: “Còn khó chịu không?” Anh dùng tay nhẹ nhàng xoa bóp thân thể đau nhức của cô.

Lâm Tâm Nguyệt biết Cổ Trạch Sâm đã giúp cô tắm rửa rồi, nhưng nghĩ đến việc anh hại cô thê thảm như vậy, không nhịn được trợn mắt lườm anh một cái. Ở trong lòng đánh tiểu nhân, là ai hại cô thành như vậy? Là ai đòi hỏi cả đêm không ngừng? Cái tên đầu sỏ không biết xấu hổ này còn dám hỏi. Lần nữa oán hận trừng mắt nhìn Cổ Trạch Sâm.

“Xin lỗi.” Nhìn dáng vẻ khó chịu của Lâm Tâm Nguyệt, Cổ Trạch Sâm đau lòng vô cùng. Vì để Lâm Tâm Nguyệt hả giận, anh hầu hạ cô như nữ hoàng.

Còn Lâm Tâm Nguyệt biết, nếu để người ngoài nhìn thấy bộ dạng này của cô, nhất định sẽ bị họ chế giễu, cho nên cô dứt khoát xin nghỉ phép, ở nhà làm sâu gạo.

Từng ngày trôi qua, Lâm Nhã Nguyệt vì em gái bảo bối chuẩn bị hôn lễ có một không hai, quyết đinh dời ngày cưới lại hai tháng, mà quyết định này khiến ông nội Lâm hết sức ủng hộ, cả nhà họ Lâm đều tán thành, Cổ Trạch Sâm và Lâm Tâm Nguyệt hoàn toàn không thèm để ý tới người phát ngôn chia rẻ đôi uyên ương bọn họ, dứt khoát vung tay áo rời đi.

Bây giờ, Lâm Tâm Nguyệt có một hứng thú, chính là ngày ngày chạy đến cửa hàng sưu tầm tinh phẩm lâu năm (N: tinh phẩm: vật tinh hoa, tốt nhất) dạo một vòng, ngồi một chút.

Hôm nay cũng như mọi ngày, cô đến cửa hàng sưu tầm tinh phẩm này, cô vô tình phát hiện cửa hàng này từ sau lần cô vẫy tay không thèm quan tâm chuyện ở nhà nữa, cô thích sự yên tĩnh ấm áp ở nơi này, còn có lão Lưu khỏe mạnh hào khí giống như ông nội của cô nữa. Lâm Tâm Nguyệt quen thuộc chào hỏi với ông chủ: “Ông chủ, cháu lại tới quấy rầy ông nè!!!”

“Tiểu Nguyệt tới rồi à? Vẫn là trà hoa lài như cũ đúng không?” Lão Lưu chính là chủ của cửa hàng này, lúc còn trẻ ông thích đi nhiều nơi, thích sưu tập những đồ vật tinh xảo có ý nghĩa, sau này ông về hưu, liền mở một căn tiệm sưu tập như thế này. Người có chung sở thích sẽ đến đây để chia sẻ đủ loại chuyện xưa, bên trong cửa hàng còn có chỗ ngồi uống trà, để người ta có thể nhấm nháp tinh tế vị chua ngọt đắng cay, Lâm Tâm Nguyệt chính là khách hàng quen thuộc của ông chủ, lão Lưu cũng rất thích cô gái cởi mở thường xuyên đến cửa hàng này.

“Chỗ ngồi của con suýt nữa bị người ta chiếm mất đó, nhưng ông đã bắt cậu ta ngồi chỗ khác. Vị trí đó ông giữ lại giùm con rồi, để cho con có thể tiếp tục ngắm chúng nó.” Lão Lưu cố ý nháy mắt trêu chọc cô, cười ha ha nói.

“Cám ơn lão Lưu, con qua đó trước.” (N: tui thấy gọi ‘lão Lưu’ nghe thân thiết hơn ‘ông Lưu’, ý kiến riêng mọi người thích hay không thì tùy nha.)

Lâm Tâm Nguyệt đi tới chỗ ngồi của mình, vừa nhìn thấy người xém giật vị trí của mình, mừng rỡ kêu lên: “Sâm, sao anh lại ở đây?”

“Thì ra em chính là ‘Tiểu Nguyệt’ mà ông chủ luôn miệng khen không dứt.” Cổ Trạch Sâm cũng rất kinh ngạc, cô gái được ông chủ cửa hàng này khen lại là vợ chưa cưới của mình. Anh biết, gần đây vợ anh rất thích đến chỗ này ngồi một lúc, vì vậy anh mới đến đây thử xem. Anh đứng dậy chuyển đến ngồi đối diện với Lâm Tâm Nguyệt, trêu chọc cô: “Xem ra chúng ta tâm linh tương thông nhỉ?”

“Anh còn chưa nói em biết, sao anh lại ở đây?” Lâm Tâm Nguyệt cũng ngồi xuống, một tay chống cằm, bơ đi giọng điệu trêu chọc của anh, thản nhiên hỏi.

“Bởi vì mỗi lần em đi qua đây đều nhìn lại mấy lần, hơn nữa khi rãnh rỗi sẽ chạy đến đây, anh rất tò mò ở đây có thứ gì khiến em quyến luyến không quên. Ít khi được dịp nhàn rỗi, anh mới tới đây nhìn một chút, không ngờ cửa hàng này lại thú vị như thế, khó trách em thích đến đây ngồi chơi, hại anh có chút ghen tỵ.” Trên môi anh lộ nụ cười thản nhiên, ánh mắt nuông chiều nhìn Lâm Tâm Nguyệt.

“Để cho cô ấy quyến luyến không muốn về, không chỉ có cái này đâu.” Lão Lưu cầm ly trà hoa lài đi tới, đặt trước mặt bọn họ. Lão Lưu rất biết nhìn người, thấy ánh mắt nuông chiều, lời nói thân mật của Cổ Trạch Sâm, làm sao ông không đoán ra quan hệ của bọn họ.

“Ô, còn thứ gì hấp dẫn cô ấy?”

“Chính là búp bê sau lưng cậu đó, nhưng Tiểu Nguyệt lại nhìn trúng chính là câu chuyện đằng sau búp bê đó.” Lão Lưu đặt trà xuống, ra hiệu Cổ Trạch Sâm nhìn búp bê làm bằng thủ công tinh xảo kia, trong mắt đầy hoài niệm, đặc biệt tới gần Cổ Trạch Sâm, nhỏ giọng than nhẹ: “Tiểu Nguyệt là cô gái tốt, cậu nên giữ chặt cô ấy.”

“Lão Lưu, tôi đã nắm chắc cơ hội rồi, bởi vì hai tháng sau, chúng tôi sẽ kết hôn.” Cổ Trạch Sâm đưa tay cầm tay Lâm Tâm Nguyệt, mặt mày cười thỏa mãn tựa như có được cả thế giới, nhưng anh vẫn cám ơn ý tốt của ông lão.

“Thật hả?” Lão Lưu vui vẻ hô to, sau đó làm bộ tức giận nhìn Lâm Tâm Nguyệt: “Con bé này, kết hôn cũng không thèm nói cho lão Lưu nghe, có còn xem lão Lưu là bạn nữa không hả?”

“Oan ức nha, lão Lưu, con chờ trễ một chút rồi nói cho ông biết mà.” Lâm Tâm Nguyệt liếc xéo Cổ Trạch Sâm, quay đầu nhìn lão Lưu kéo dài giọng như làm nũng.

“Coi như con bé này còn có lương tâm, lão Lưu cũng không keo kiệt.” Lão Lưu úp úp mở mở: “Đến ngày con kết hôn, lão Lưu sẽ tặng con một món quà, chúc các con trăm năm hạnh phúc.”

“Như vậy bọn con cám ơn lão Lưu trước nhé.” Lâm Tâm Nguyệt cũng không thèm kiểu cách làm chi cho mệt.

“Thôi, lão Lưu đi đây, không cản trở hai người trẻ tuổi các con nữa.” Mặt lão Lưu mang nụ cười mờ ám, hì hì rời đi.

“Anh nghe nói, đằng sau búp bê kia còn có ẩn chứa một câu chuyện xưa, vậy bây giờ em có thể đem chuyện xưa kia kể cho anh nghe được không?”

“Lúc em vừa đến cửa hàng này, liếc mắt liền thích con búp bê đó, khi ấy em định mua nó. Nhưng lão Lưu nói, búp bê này chỉ để trưng bày chứ không bán, bởi vì búp bê này là một người bạn của ông tặng. Là món quà rất đặc biệt lại quý giá.” Lâm Tâm Nguyệt kể rõ ý nghĩa của búp bê: “Búp bê này thật ra có hai đôi. Từng nét trên búp bê đều biểu thị tình cảm của người làm ra nó, búp bê là một nam một nữ đại biểu cho vợ và chồng. Người nghệ nhân này đem 1 đôi búp bê tặng cho vợ mới cưới của ông. Đôi còn lại ông ấy tặng cho lão Lưu và vợ ông khi hai người họ đi hưởng tuần trăng mật. Bởi vì lão Lưu và vợ ông vì đôi búp bê này mà quen biết rồi yêu nhau, vợ của nghệ nhân làm ra búp bê này bắt ông khắc ‘Chấp tử tay, dữ tử giai lão' (N: mỗi câu lên một con) lên hai con búp bê, bọn họ hi vọng người nhận được búp bê này sẽ hạnh phúc đến già. Tiếc là… mấy năm trước vợ lão Lưu qua đời vì tai nạn, nhưng lão Lưu vân giữ kĩ đôi búp bê này. Bởi vì chúng nó không chỉ là vật phẩm ông sưu tầm, mà còn là hồi ức hạnh phúc của ông cùng vợ…”

“Thì ra là như vậy, nhưng anh cảm thấy chúng ta nhất đinh sẽ hạnh phúc hơn họ, bởi vì em vẫn ở bên cạnh anh.” Cổ Trạch Sâm nắm chặt tay Lâm Tâm Nguyệt, cười hạnh phúc, chắc chắn chúng ta sẽ nắm tay nhau, cùng đi tới già.

Nụ cười ngọt ngạo mang theo chút dịu dàng hiện lên trên gương mặt xinh đẹp của Lâm Tâm Nguyệt. Đúng vậy, chúng ta nhất định hạnh phúc hơn bọn họ!

Nhưng lúc này, Lâm Tâm Nguyệt không biết cô rất có duyên với hai đôi búp bê kia. Còn hạnh phúc của cô suýt chút cũng như đồ sứ mong manh, rơi xuống liền vỡ tan tành.

…………….

Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm chính là cặp cô dâu chú rể thoải mái nhất từ xưa tới giờ. Cái gì cũng không cần quan tâm, mọi thứ đều được người khác giúp bọn họ chuẩn bị. Bọn họ chỉ cần xuất hiện đúng lúc trong ngày cưới là được, ngay cả áo cưới của Lâm Tâm Nguyệt, Lâm Nhã Nguyệt cũng giúp cô chuẩn bị xong xuôi, bọn họ chỉ cần thử đồ là được. Ngay cả Lương Tiểu Nhu và Mã Quốc Anh cũng ghen tỵ vì vận khí của cô thật tốt.

Lương Tiểu Nhu và Cao Ngạn Bác nhàn rỗi quá mức nên quyết định mang các cấp dưới của mình đi ‘sống mái với nhau’. Mọi người đừng hiểu lầm, ‘sông mái’ này không phải là kiểu sống mái như các băng đảng hay chơi, chỉ là đánh dã chiến mà thôi. Bác sĩ pháp y ưu tú Cổ Trạch Sâm không thuộc tổ nào hết, cuối cùng bị Cao Ngạn Bác đá sang tổ trọng án, Lâm Tâm Nguyệt bày tỏ nhất đinh sẽ vì nghĩa diệt thân.

Vì vậy, cuộc tranh tài giữa hai tổ ưu tú chính thức bắt đầu, không ai chịu nhường ai, một bên dùng trí tuệ để ứng chiến, một bên dùng kinh nghiệm để lấy chiến thắng.

Cao Ngạn Bác cư nhiên lấy Lương Tiểu Cương làm mồi nhử, muốn dẫn dụ người chị hết mực thương em trai – Lương Tiểu Nhu. Tiếc là, hôm nay, Lương Tiểu Nhu học theo Lâm Tâm Nguyệt quyết đinh đại nghĩa diệt thân, trực tiếp bắn chết em trai. Lâm Đinh Đinh thấy vậy đau lòng muốn chết, lập tức xông lên muốn báo thù cho bạn trai mình, nhưng… cô không có kế hoạch, không có kĩ thuật, không thể nhẫn nại, người thành viên của bộ pháp chứng trở thành vong hồn dưới đạn của Lương Tiểu Nhu.

Thế là, hai bên bắt đầu chiến đấu kịch liệt, đạn BB bay khắp nơi, Lâm Tâm Nguyệt rất không nể tình bắn vào người Cổ Trạch Sâm.

“Ê, ê, ê, anh là chồng chưa cưới của em, có cần tàn nhẫn như vậy hai không?” Cổ Trạch Sâm vừa né tránh đạn BB của Lâm Tâm Nguyệt vừa la to.

“Anh chưa nghe nói chiến trường không cha con à? Tiểu Nhu còn không nể tình bắn chết em trai cô ấy, huống chi anh là chồng chưa cưới của em, em đã hứa với sếp Cao sẽ đại nghĩa diệt thân!!!” Lâm Tâm Nguyệt ngoài miệng hay động tác trên tay cũng đều rất là vô tình.

“Nếu đã như vậy, anh cũng không cần nể nang gì nữa.” Cổ Trạch Sâm cũng bắn về phía Lâm Tâm Nguyệt.

Lần này đến lượt Lâm Tâm Nguyệt rối loạn, đạn BB bắn trúng ngón tay khiến cô la oai oái: “Ui da, đau quá, nếu tay em bị thương, không thể mang nhẫn cưới, em coi anh làm sao đây.” Lâm Tâm Nguyệt quăng khẩu súng, ôm tay bĩu môi nói.

“Thật sao, đưa anh xem.” Cổ Trạch Sâm nghe vợ yêu kêu đau, còn ‘run run’ thế kia, lập tức chạy đến kiểm tra tay bị thương của cô, thấy Cổ Trạch Sâm tới gần, đôi mắt tức giận của Lâm Tâm Nguyệt hiện lên chút giảo hoạt, cô lấy súng lục ở bên hông ra, nhắm ngay ngực anh mà bóp cò.

“Em…” Cổ Trạch Sâm thấy ngực mình bị trúng đạn, không biết làm sao, anh liền biết vợ yêu của anh đâu có yếu ớt như vậy chứ.

“Sếp Cao nói, cái này là binh bất yếm trá.” Lâm Tâm Nguyệt tiêu sái đem súng lục cất, giảo hoạt nói. Giọng điệu còn mang theo chút đắc ý.

Sếp Cao, sếp Cao, cái tên đầu sỏ thối tha này vì muốn thắng mà dạy hư vợ anh, anh muốn tiêu diệt anh ta!!!!

Bác sĩ Cổ vĩ đại, hình như bản thân anh đã quên anh bị vợ yêu dấu của anh đại nghĩa diệt thân rồi, anh còn muốn báo thù? Cũng không nhìn xem người bao vây anh có đồng ý hay không nha.

Bên này, bác sĩ pháp y xuất sắc của chúng ta bắt đầu hiểu rõ kiến thức già mồm át lẽ phải, bắt đầu phản kích hỗn chiến. Bên kia, Cao Ngạn Bác đã cứu được con tin, tuyên bố trò chơi kết thúc.

Vì vậy, Cổ Trạch Sâm chỉ lo tán gái mà không biết tiến thủ, để đội địch thắng cuộc, nên bị đám người Lương Tiểu Nhu quần ẩu. Đương nhiên Lâm Tâm Nguyệt liền đi đến bảo vệ cho anh, nói chơi à, chồng yêu của cô chỉ có cô mới có quyền bắt nạt, người ngoài ư? Mơ cũng không có cửa đâu. Nếu Cổ Trạch Sâm nghe được tiếng lòng của Lâm Tâm Nguyệt, nhất đinh anh càng thấy bi ai hơn.

Lúc này, trong khu vực dã chiến có tiếng kinh hô: “Cứu mạng, có người chết rồi!”

Tổ trọng án và tổ pháp chứng lập tức chạy tới, Cổ Trạch Sâm bước tới kiểm ra người trúng đạn ngã trên mặt đất, bởi vì mất máu quá nhiều mà chết, bọn người Lương Tiểu Nhu đều để lộ thân phận của mình, phong tỏa hiện trường.

Lâm Tâm Nguyệt nghe tiếng hô ‘Bắn chết người’ liền giật mình hoảng hốt, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại, đi theo Cao Ngạn Bác đến sau xe lấy dụng cụ.

Lúc bọn Thẩm Hùng đi chung quanh lấy khẩu cung, nhóm Lâm Tâm Nguyệt chia nhau đi làm việc, sưu tập chứng cứ. Cao Ngạn Bác phát hiện trên người chết có một loại độc tính.

Khi phong tỏa hiện trường điều tra, có một cảnh sát phát hiện một người mặc đồ chú hề bị thương hôn mê. Lương Tiểu Nhu lập tức chạy đến, Cao Ngạn Bác phát hiện chú hề bị hôn mê là bị đạn chì bắn trúng, phỏng đoán chú hề và người chết đều bị một hung khí gây thương tích.

Lâm Tâm Nguyệt và Cao Ngạn Bác đều để ý nơi này rất nhiều ruồi. Đồng thời, cảm thấy đàn ruồi này rất khác thường, bay xa xa.

“Sếp Cao, mấy con ruồi này hình như tới quá sớm. Hơn nữa, chúng nó hình như không phải bay đến vì người chết ở đây.” Lâm Tâm Nguyệt nhìn về phía đám ruồi kia bay xa, ánh mắt nghiêm túc nhìn Cao Ngạn Bác nói.

“Chúng ta đi qua bên đó xem.”

Cao Ngạn Bác và Lương Tiểu Nhu chạy về phía đám ruồi, kinh ngạc nhìn thấy xác chết trong chuồng thú, hơn nữa trời bắt đầu chuyển xấu, rất nhanh sẽ có mưa, nước chính là kẻ địch của pháp chứng. Mặc kệ là tìm kiếm chứng cứ hay là khám nghiệm tử thi, cũng cần có thời gian, để nước mưa không thể đem chứng cứ quan trọng rửa đi. Lương Tiểu Nhu gọi đội phòng cháy chữa cháy căn lều lên, vì vậy mới tra ra người chết là Vương Chính Hồng, thời gian chết là tối hôm qua. Cũng xác định nơi này chính là hiện trường xảy ra án mạng, không có liên quan gì đến vụ án bên trận dã chiến, cũng đúng lúc sưu tập xong chứng cứ. Bởi vì bọn họ phát hiện trên người Vương Chính Hồng có vết máu của người khác.

Madam cao cấp Mã Quốc Anh bên tổ phòng chống tội phạm ma túy – vốn dĩ phải đi làm phù dâu, vừa nhận được tin báo lập tức đến hiện trường. Vì để thuận tiện cho việc đi lại, sau khi xuống xe lập tức đem váy lễ phục xé xuống, đội mưa đi vào bên trong lều, nghe Lương Tiểu Nhu bảo Cao Ngạn Bác giao bản báo cáo cho cô ấy, Mã Quốc Anh đúng lúc đi vào.

“Vậy làm phiền anh cũng giao cho tôi một phần.” Mã Quốc Anh lạnh lùng mở miệng, cho dù toàn thân ướt đẫm, cũng không hề làm giảm đi anh khí trên người cô.

Cao Ngạn Bác, Lương Tiểu Nhu và Cổ Trạch Sâm đều kinh ngạc nhìn cô gái đột nhiên xuất hiện này, Lâm Tâm Nguyệt cũng không yên lòng, nếu như án mạng dã chiến cô còn không nhớ, nhưng khi thấy Mã Quốc Anh xuất hiện cô liền khẳng định ‘Pháp chứng 2’ bắt đầu rồi.

Sau_khi Mã Quốc Anh lấy ra thẻ cảnh sát chứng minh thân phận của mình, liền trực tiếp đem đám người Thẩm Hùng đuổi ra ngoài, khiến Thẩm Hùng tức muốn hộc máu, nhưng Lương Tiểu Nhu không có nổi cáu, cái này cũng khó trách lúc Mã Quốc Anh trở thành cấp trên của Thẩm Hùng, Thẩm Hùng luôn luôn làm trái ý cô ấy. Suy cho cùng, mọi chuyện cũng là do lần đầu gặp mặt Mã Quốc Anh đã ‘ra oai phủ đầu’ anh ta như vậy mà. Tuy rằng cái chuyện ‘ra oai phủ đầu’ này chỉ là nguyên tắc phải làm của Mã Quốc Anh.

Khi Mã Quốc Anh thấy Lâm Tâm Nguyệt cũng có mặt, ánh mắt cô ấy hiện lên chút ngạc nhiên, nhưng nhớ đến công việc của Lâm Tâm Nguyệt cô ấy liền thả lỏng, gật đầu chào cô. Trong mắt còn mang theo một chút nhu hòa, hết thảy đều bị đám người Cao Ngạn Bác nhìn thấy.

Mã Quốc Anh chào hỏi với Lâm Tâm Nguyệt xong, ánh mắt cô ấy liền lạnh lùng liếc Cao Ngạn Bácvà Cổ Trạch Sâm: “Bọn họ là ai?”

Lương Tiểu Nhu giới thiệu thân phận của nhóm Cao Ngạn Bác, cô không hi vọng bọn họ bị đuổi ra ngoài như nhóm Thẩm Hùng đâu. Nếu bị đuổi, cô làm sao tra án đây: “Bọn họ là chuyện gia xét nghiệm cao cấp Cao Ngạn Bác – sếp Cao và Lâm Tâm Nguyệt, người còn lại là bác sĩ pháp y Cổ Trạch Sâm – Dr. Cổ, bọn họ đều có phần tham gia điều tra vụ án này.”

Mã Quốc Anh cho biết người chết là Vương Chính Hồng, người đưa tin của cô ấy, có liên quan đến một vụ buôn bán thuốc phiện lớn. Tổ điều tra phòng chống tội phạm ma túy yêu cầu giữ bảo mật, không thể để lộ thân phận của Vương Chính Hồng, yêu cầu Lương Tiểu Nhu phối hợp với tổ của cô ấy, đem mọi tư liệu có liên quan đến vụ án cho cô ta, rồi rời đi.

Giọng điệu ra lệnh, thái độ hống hách của Mã Quốc Anh, khiến Cao Ngạn Bác và Lương Tiểu Nhu đều có chút bất mãn. Ngoại trừ Lâm Tâm Nguyệt, người biết rõ tính cách Mã Quốc Anh.

Một cuộc thi đấu dã chiến vui mừng nhưng phải ngừng lại vì có án mạng xảy ra, còn Lâm Tâm Nguyệt sau khi thấy Mã Quốc Anh xuất hiện liền không ngừng hoảng hốt, vẻ mặt ngưng trọng quay về nhà họ Lâm, một đêm mất ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.