Sủng Phi Của Vương Gia Thần Bí

Chương 14: Ân Dạ Ly Không Giống Như Vậy






Trên Lãm Nguyệt Lâu, thanh phong, minh nguyệt, đêm thật yên tĩnh, người càng an tĩnh hơn
Ân Dạ Ly nằm trên ghế, tầm mắt khép hờ, nhìn vầng trăng ở trên cao, im lặng không nói gì. Hôm nay, mùng ba tháng bảy, trăng không tròn cũng không sáng, vầng trăng cố gắng thoát khỏi mây đen bao phủ, lộ ra nửa gò má ngượng ngùng
Phượng Khinh Vũ ngồi ở đối diện, chỉ có thể thấy được nửa khuôn mặt nhìn nghiêng của Ân Dạ Ly, thấy hắn đã ngắm trăng một lúc lâu nhưng không nói gì, không khỏi có chút bực mình
Uy, ta tốt xấu gì cũng là khách a~….!
Đây chính là đạo đãi khách của Chiến vương ngươi sao?
Bực mình, bực mình quá, nàng cũng không phải là người thích so đo, cho nên ngẩng đầu lên “ thưởng” trăng
“ Ngươi có cảm thấy đám mây đen đó rất đáng ghét hay không?” Ân Dạ Ly đột nhiên lên tiếng, mắt vẫn chăm chú nhìn ánh trăng như cũ

“A! Ngươi hỏi ta sao?” Phượng Khinh Vũ ngạc nhiên, hỏi ngược lại
Ân Dạ Ly khẽ nghiêng đầu, liếc mắt nhìn nàng ý nói “ không phải hỏi ngươi, chẳng lẽ ta hỏi quỷ sao?” sau đó lại tiếp tục ngắm trăng
Này, này, ngươi có cần lạnh lùng như vậy không?. Cổ nhân chính là cổ nhân, luôn thích đưa lưng để nói chuyện với người khác
Phượng Khinh Vũ không khỏi nghĩ đến 《 Tầm Tần ký 》, lúc Đào Phương đưa lưng về phía Hạng Thiếu Long, dĩ nhiên nàng không phải là Hạng Thiếu Long, đi qua vỗ vai Ân Dạ Ly sau đó nói :
“ Này Này, cổ nhân các người luôn thích đưa lưng về phía người khác a! Bộ dạng như vậy rất vô lễ a!”
Bởi vì nàng không phải Hạng Thiếu Long, mà Ân Dạ Ly cũng không phải Đào Phương. Nhưng mà nghĩ đến Hạng Thiếu Long, Phượng Khinh Vũ lại không ngừng bật cười
“ Câu hỏi của bổn vương rất buồn cười?” Vẻ mặt Ân Dạ Ly giận hờn
"Khụ, khụ, " Phượng Khinh Vũ vội vàng dừng lại cười, hắng giọng một cái, nói, "Hôm nay mới mùng ba tháng bảy, trăng sáng dĩ nhiên không tròn á!"
Ân Dạ Ly không khỏi liếc nhìn nàng một cái. Hắn chỉ nói ra một câu ghét nhìn đám mây đen đang bao phủ mặt trăng, nàng liền biết mình muốn nói về trăng tròn, quả nhiên là một cô gái thông minh.
Ngần ấy trôi qua, cũng cùng một câu hỏi, nhưng thông nhi chỉ thuận theo lời nói của hắn mà trả lời : Ừ, A thúc ghét mây này, Thông nhi trưởng thành sẽ bay lên trời hái nó là được . Nghe câu trả lời trẻ con như thế, trong lòng hắn mặc dù cảm thấy ấm áp, nhưng chỉ cười một tiếng mà thôi. Lời như vậy đã nghe bao nhiêu năm, 10 năm, 20 năm, hay 100 năm, hắn cũng đã quên. Người hỏi vẫn là hắn, người trả lời cũng từ một ấu nhi biến thành lão nhân tóc bạc
Trăng, vẫn còn đó, nhưng người, vẫn cô đơn
"Phượng tiểu thư, ngươi thích trăng sáng sao?" Trong lòng thở dài một tiếng, Ân Dạ Ly hỏi
"Không thích!" Phượng Khinh Vũ trả lời
"Tại sao?"
“ Bởi vì, chỉ làm ta thêm nhớ nhà! Trăng tròn nhưng không có người cùng ngắm, càng nhìn càng thêm thương cảm” Phượng Khinh Vũ nghĩ đến mình xuyên qua, từ nay về sau không được gặp lại ba mẹ thương yêu hay càu nhàu của nàng nữa trong lòng cảm thấy mất mát
Ân Dạ Ly giống như bị lời nói này của nàng làm cho chấn động, thân thể khẽ động, thiếu chút nữa bật dậy, hắn hít sâu một hơi, sau đó nhìn nàng thật sâu, giọng nói tiêu điều : “ Ta cũng không thích”

Phượng Khinh Vũ đang nhớ người nhà, không chú ý đến lần đầu tiên ở trước mặt nàng hắn không còn tự xưng bổn vương
“ Uống rượu đi!” Phượng Khinh Vũ càng nghĩ càng buồn, sau đó rót đầy ly rượu cho 2 người, cũng không đợi Ân Dạ Ly, đã ngửa đầu uống cạn
Rượu mạnh vào cổ, Phượng Khinh Vũ không khỏi sặc, ho khan vài tiếng
Choáng nha, ai nói thời cổ rượu không gắt .
Phượng Khinh Vũ ho đến mặt hết đen rồi đỏ, rốt cuộc cũng cảm thấy dễ chịu hơn 1 chút, lại thấy Ân Dạ Ly ngồi dậy, hai ngón tay thon dài cầm ly rượu lên, nhìn ly rượu thật sâu, hồi lâu chưa từng từng thay đổi tư thế.
Vương gia thân mến, ngươi nha, thật là thân sĩ không có phong độ!. Thấy một nữ sĩ phong thái lỗi lạc như ta sặc rượu, không phải nên lịch sự tới đây giúp ta vỗ lưng sao, sau đó sẽ tựu thành một đoạn nhân duyên tốt đẹp sao?
Phượng Khinh Vũ oán thầm xong, khẽ khom người, nhìn Ân Dạ Ly đang bất động như pho tượng điêu khắc : “ Vương gia, người đang thưởng rượu sao?”
Ân Dạ Ly giương mắt nhìn nàng.
“ Chẳng lẽ vương gia không phải đang ngửi hương thơm tinh khiết của rượu sao?” Thế tại sao không uống a!
Ân Dạ Ly đặt ly rượu xuống, sau đó lại nhìn về phía trăng sáng : “ Nàng không thích ta uống rượu” Dứt lời, không nói gì thêm nữa
Nàng, là người yêu của hắn sao?
Phượng Khinh Vũ không khỏi cảm thấy căng thẳng.
Rượu mạnh sặc hầu quá khó chịu, Phượng Khinh Vũ cũng không dám uống nữa Trong lúc nhất thời, hai người cũng trầm mặc ngắm trăng
Đám mây đen kia càng lúc càng dày, cho đến khi vầng trăng bị nuốt mất, trả lại bóng tối cho màn đêm yên tĩnh. Trên đài cao, cũng vì thế mà trở nên buồn bã
Phượng Khing Vũ rõ ràng cảm thấy trong mắt Ân Dạ Ly xẹt qua một tia ưu thường, hô hấp nàng nhất thời căng thẳng, có chút không đành lòng, trong đầu lóe lên ý tưởng, ngay sau đó nàng cười ngọt ngào, nói với hắn :

“ Muốn nghe chuyện xưa không?"
Con ngươi thâm thúy của Ân Dạ Ly nhìn nàng, không nói gì, Phượng Khinh Vũ hiểu ý tứ của hắn. Nàng bắt đầu kể về chuyện của Ngưu lang và Chức nữ
“ Vì vậy, sau này người đời sau đem ngày mùng bảy tháng bảy định thành đêm thất tịch, cũng là lễ Valentine của Trung Quốc”
Phượng Khinh Vũ nghĩ đến Ngưu Lang và Chức nữ ở 2 phương trời cách biệt, chỉ có thể gặp nhau trong đêm thất tịch, không nhịn được khẽ thở dài
“ Một đôi uyên ương hữu tình” Một người luôn luôn lãnh đạm, nhưng hôm nay Ân Dạ Ly lại xúc động quá sâu, hắn bỗng nhiên nện một quyền xuống thạch kỹ, bàn đá gãy làm đôi, thức ăn và rượu rơi đầy trên đất. Hắn nhìn về phía đêm tối vô biên, mang theo vô vàn tức giận :
“ Vương mẫu đáng chết, người đàn bà ác độc, thế nhưng lại không cho nàng chết thật tốt”
“Vương gia bớt giận, chẳng qua chỉ là một câu chuyện xưa thôi mà” Vương gia, ngươi phản ứng cũng thái quá đi!. Chẳng lẽ ngươi cũng giống như ngưu lang, bị một người giống như vương mẫu nương nương, phá hư hảo nhân duyên?
Ân Dạ Ly cũng ý thức được mình hành động quá khích, hắn thu lại tâm tình, nằm tựa vào ghế, hai mắt mê ly, nhỏ giọng nỉ non
Phượng Khinh Vũ chỉ nghe được 1 đoạn, “ Ngưu lang Chức nữ mỗi năm chỉ được thấy nhau một lần, nhưng….. không phải sợ khó khăn…. Năm tháng vô tình a!”
Thanh âm nỉ non thấp dần, cuối cùng không còn nghe thấy được gì. Phượng Khinh Vũ liếc mắt nhìn hắn, thấy Ân Dạ Ly nhắm chặt 2 mắt . Nàng nhất thời đi cũng không được, mà không đi cũng không xong, lại ngồi yên thêm nửa canh giờ, dạ phong phất qua, tay áo bị thổi tung, nàng nắm lại tay áo, nhưng thấy Ân Dạ Ly vẫn chưa tỉnh, nàng đứng dậy, cầm lấy áo choàng để trên kệ, đắp lên cho hắn
Đây là lần đầu tiên nàng nhìn hắn ở khoảng cách gần như vậy, chỉ thấy lông mi hắn rất dài, đen như mực, hình cánh quạt, môi mỏng mà hồng, tựa như quả anh đào chín mùi, dạ thị trong suốt như ngọc thạch, không nhìn thấy lỗ chân lông, tóc bạch kim trắng như tuyết, theo ghế nằm phủ xuống, ngân diện hình ưng, càng tăng thêm cảm giác thần thần bí bí
Thân thể nàng bất động, hô hấp cũng nhưng lại, ngón tay run run, hướng về phía ngân diện bao quanh khuôn mặt hắn…..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.