Sự Lựa Chọn Kinh Hoàng (Kinh Tủng Thẳng Sính)

Chương 50: Dễ thương và cặn bã




Gì đây, thấy khách cũ khiếu nại nên tính mở chương trình khuyến mãi mua ba tặng mười sẵn tiện đập hộp hộ hả?

Haha, cảm ơn, nhưng ai mướn?

Đột nhiên Úc Dạ Bạc khom lưng núp sau hàng ghế. Cậu ngoảnh đầu thấy Lý Thi Nhân bị dọa sững người đứng như trời trồng liền vươn tay kéo chú.

Ngờ đâu vừa mới kéo nhẹ một cái, chân Lý Thi Nhân như bị vắt cạn sức lực mềm oặt ngã xuống bậc thềm. Cũng may dưới sàn trải thảm nên không phát ra tiếng động. 

Bấy giờ chú mới hồi hồn, nhớ lại khung cảnh vừa thấy mà đáy lòng phát rợn, tay chân run rẩy, mồ hôi túa ra ướt đẫm người.

Lý Thi Nhân toan mở miệng nói chuyện nhưng nhanh chóng bị Úc Dạ Bạc ra dấu im lặng. Hai người vểnh tai nghe ngóng tình hình phía trước.

Rạp chiếu phim im ắng đến đáng sợ, bóng tối giương nanh nuốt chửng cảnh vật xung quanh, tưởng như chỉ một cây kim rơi thôi cũng đủ vang dội khắp phòng.

“……”

Mười giây trôi qua, một tay Úc Dạ Bạc nắm bùa định thân, tay khác vịn lưng ghế trước mặt từ từ ưỡn thẳng người, hai mắt ló ra từ sau lưng ghế.

Hơn chục bóng người màu trắng vẫn ngồi phía trước, dáng ngồi nghiêm chỉnh, bóng lưng thẳng tắp, dường như vô cùng chuyên chú theo dõi diễn biến bộ phim câm đen trắng. Nom không khác khán giả bình thường là bao – nếu bỏ qua hai kẻ mất đầu xen lẫn trong đó.

Úc Dạ Bạc chợt nhớ tới bộ phim kinh dị từng xem cách đây khá lâu. Vai chính đang ngồi xem phim thì ngủ thiếp đi, đến khi tỉnh dậy phát hiện người xem xung quanh đã về hết trơn, màn hình đang phát một bộ phim kỳ quái không biết tên.

Ban đầu hắn vốn không thèm để ý, bình tĩnh cất bước rời đi. Lúc toan bước xuống bậc thang, nhân vật chính vô tình ngoảnh đầu nhìn lại, không biết từ lúc nào, hàng ghế ngồi xem rỗng tuếch đã chật kín người!

Có nam có nữ có già có trẻ, tất cả đều khoác trên mình bộ quần áo liệm sặc sỡ, hai mắt dán chặt vào màn hình, ngồi im bất động.

Ánh sáng trong phim hắt lên mặt họ, trắng đến phát xanh – giống hệt cảnh tượng lúc này!

Úc Dạ Bạc không cần đứng đối diện nhìn cũng có thể mường tượng ra khung cảnh rùng rợn kia.

Cậu ngồi khom lưng trốn về chỗ cũ. Mặt Lý Thi Nhân mướt mát mồ hôi, chú làm khẩu hình: Chúng ta mau rời khỏi đây.

Úc Dạ Bạc gõ điện thoại hồi âm: “Nhanh chóng tìm blind box.”

Lý Thi Nhân giật mình, đoạn gõ chữ đáp: “Cậu vẫn muốn tìm blind box hả? Nếu lỡ lại mở ra quỷ thì sao?”

Lần trước còn có thể may mắn trốn thoát, nhưng bây giờ trước mặt hai người là cmn một đống quỷ, chỉ việc ngồi yên một chỗ ở đây thôi đã tốn biết bao nhiêu dũng khí, ai mà biết chúng nó có tự dưng lên cơn điên không?

Nếu bị phát hiện…. 

“Chết là cái chắc!”

Úc Dạ Bạc: “Bình tĩnh nào, chú thử đổi cách nhìn nhận khác xem. Hầu hết tất cả các hộp đã được mở ra, cái còn dư lại chính là hộp mù chúng ta muốn tìm.”

Hơn mười con quỷ ngồi hàng ghế đầu đã đủ kinh khủng, Úc Dạ Bạc không tin Nhiệm vụ kinh dị còn đào thêm mấy cái hố bẫy họ.

Từ trước đến nay mục đích tồn tại của app không phải vì dồn người chơi vào con đường chết. 

Nói thì nói vậy, nhưng biết rõ trước mắt có hơn mười con quỷ mà còn phải giữ vững bình tĩnh tìm hộp mù thì chẳng khác nào một bài kiểm tra tố chất tâm lý cực kỳ nặng đô.

Mắt thấy không còn đường lui, Lý Thi Nhân đành cắn răng gật đầu.

Vì sợ bị đám quỷ ngồi trước phát hiện nên cả hai ngồi xổm xuống đất, cẩn thận lết qua lối nhỏ giữa các hàng ghế.

Hai người chia nhau tìm kiếm, từ mặt đệm đến tay vịn hai bên, thậm chí gầm ghế cũng không bỏ qua, nơi có thể tìm đều tìm một lượt.

Bởi vì vóc người khá to khiến việc ngồi xổm của Lý Thi Nhân không mấy thuận tiện, cộng thêm nỗi sợ ảnh hưởng cũng khiến tốc độ của chú chậm hơn rất nhiều. Đợi chú soát xong một hàng, Úc Dạ Bạc và Tần Hoài Chu đã lục lên đến hàng thứ hai. 

Nhưng hàng cuối cùng này lại ở ngay sau lưng lũ quỷ!

Úc Dạ Bạc nhổm người ghé lên lưng ghế lén lút nhìn phía trước. Lũ quỷ vẫn nghiêm chỉnh ngồi xem, từ đầu đến cuối chưa hề động đậy.

Ánh sáng xám trắng lập lòe hắt lên người chúng, bởi vì khoảng cách đôi bên ngày càng kéo gần khiến Úc Dạ Bạc thấy rõ mồn một quần áo đám quỷ đang mặc.

Có đồng phục bệnh nhân, đồng phục y tá, thậm chí là cả áo blouse.

Cuối cùng cũng nhìn thấy bác sĩ.

Úc Dạ Bạc liếc thêm vài lần.

Rất giống những gì họ từng bắt gặp, người mặc quần áo bệnh nhân đều là phụ nữ, ngay cả người khoác áo blouse trắng cũng là nữ chiếm đa phần.

May mà đám quỷ vẫn chăm chú “ngồi xem” phim, tựa hồ không biết đến sự tồn tại của họ.

“Tần Hoài Chu.” Úc Dạ Bạc mấp máy môi khẽ gọi một tiếng. 

Sau khi nhận được tín hiệu, cậu từ từ ngồi xổm lê bước về trước, nín thở đi vào hàng ghế sau lưng đám quỷ.

Được rồi, gầm giường cũng núp đầu giường cũng lục, chẳng có nhẽ giờ lại không dám vụng trộm sau lưng hơn chục con quỷ.

Bóng tối tĩnh mịch, chỉ có ánh sáng từ màn hình không ngừng chớp lóe, không khí nặng nề áp lực tới cực điểm. Giữa không gian tăm tối, tấm thảm đỏ nơi phòng chiếu hiện sắc đỏ thẫm như nhuốm máu.

Khoan đã, có gì đó không ổn.

Úc Dạ Bạc hơi nhấc nhẹ chân, đồng tử chợt co rụt. Hai bên đế giày bị nhuộm đỏ, ngay cả không khí cũng phảng phất mùi máu tanh tưởi khiến người buồn nôn.

Cậu lần theo mùi máu quay đầu tìm kiếm, bấy giờ mới phát hiện… chỗ dựa lưng hàng ghế trước dính đầy máu tươi, dòng máu đặc sánh không ngừng rỉ ra từ các khe hở, tí tách rơi xuống thảm đỏ.

Thật kinh tởm.

Úc Dạ Bạc cố nén cảm giác buồn nôn chực trào, cậu căng da đầu nghiêng người sang phải, cố gắng không chạm vào đống máu dính trên lưng ghế và cũng tận lực tránh xa đám quỷ phía trước, phòng khi chúng quay đầu xiên cho một nhát.

Thật ra Úc Dạ Bạc cũng khá khó chịu khi phải chen chúc giữa hai hàng ghế. Tuy cậu gầy đấy nhưng lại sở hữu một đôi chân dài, hiển nhiên đi kiểu khom lưng bó gối sẽ không thoải mái. Cũng may nhờ cặp mắt cú vọ của Tần Hoài Chu nên dọc đường đi cậu gần như không cần dừng lại.

Ngay khi mới lết được nửa đường, điện thoại bỗng chốc rung lên.

Tần Hoài Chu: “Tìm thấy rồi, ở ngay dưới chỗ ngồi bên cạnh.”

Bên cạnh? Trong lúc Úc Dạ Bạc rơi vào tự hỏi thì Tần Hoài Chu đã nhẹ xoay đầu cậu sang phải, thanh niên thuận thế cúi đầu nhìn qua.

Quả nhiên ở ngay bên dưới có một hộp blind box màu đen đóng chặt, chính là thứ họ luôn kiếm tìm. Nhưng giờ phút này Úc Dạ Bạc không nhếch miệng cười nổi.

Bởi ngay sau nó là một “cặp giò” máu me be bét!

Úc Dạ Bạc thầm niệm mười nghìn câu “Giao hợp mẫu thân cả nhà mày” trong đầu.

Con app chết tiệt không có tình người không ngừng khiêu chiến giới hạn của cậu, luôn khiến cậu rơi vào tình trạng mắc ói chả khác méo gì phụ nữ mang thai.

Bọn họ đã từng thử qua, ngoại trừ việc không thể hiện thân trong lúc làm nhiệm vụ thì Tần Hoài Chu còn có hai hạn chế.

Anh không thể chủ động lấy vật phẩm mục tiêu nhiệm vụ, ví dụ blind box ở nhiệm vụ lần này hay gấu nhỏ của nhiệm vụ đầu tiên, trừ phi do Úc Dạ Bạc lấy được đưa cho.

Hơn nữa Tần Hoài Chu cũng không thể cất nó vào không gian tùy thân.

Cho nên dù Úc Dạ Bạc không muốn cũng đành cắn răng tự mình đi nhặt, mà đi lấy cái của nợ này đồng nghĩa với việc phải quỳ chân xuống, là phải quỳ gối trên đống máu tươi đấy!!!

Tuy rằng Úc Dạ Bạc không mắc bệnh sạch sẽ nhưng cái đống ghê tởm này ai chịu cho nổi. Úc Dạ Bạc nhắm tịt hai mắt, sau một hồi đấu tranh tư tưởng cuối cùng vẫn khuỵu gối.

Ngay khi gần chạm mặt đất, một bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy gối của cậu, dưới sự đè ép của sức nặng, đôi tay kia trở thành tầng ngăn tấm thảm dính máu.

Là Tần Hoài Chu! 

Úc Dạ Bạc cảm thấy ấm áp lạ thường.

Nhìn hàng lông mày nhíu chặt của cậu thanh niên từ từ giãn ra, độ thiện cảm +2.333.

Tức thì chút giận hờn của Tần Hoài Chu biến mất không còn manh giáp. Bad boy cái gì, ai nói Úc Dạ Bạc bad boy thế hả? Cục cưng nhà anh còn lâu mới thế, em ấy phải là bé bi đáng yêu mới đúng!

Chẳng những không giận, Tần Hoài Chu còn dùng một cánh tay khác nâng tay Úc Dạ Bạc.

Thời điểm làm động tác này, thậm chí Tần Hoài Chu còn liên tưởng nó với một đoạn video từng xem.

Trong video, bởi vì cặp chân bé mèo quá ngắn không ăn được đồ nên người chủ đã dùng tay nâng cặp móng nhỏ giúp bé đánh chén dễ dàng.

Hình ảnh đó quá đỗi đáng yêu. 

Giờ phút này, mái tóc mềm mại của Úc Dạ Bạc nom chả khác gì đám lông tơ bông xù của mèo nhỏ.

Nhưng đây không phải lúc rảnh rỗi đứng nghịch tóc Úc meo meo.

Úc Dạ Bạc nín thở quỳ rạp dưới đất, ngay khi cánh tay sắp chạm tới hộp mù, trước mắt đột nhiên tối sầm!

Nguồn sáng duy nhất của phòng chiếu phim – bộ phim trên màn hình đã kết thúc lúc nào không hay.

Chớp mắt một cái, màn hình tắt ngúm.

Hai người trở tay không kịp.

Nhưng Úc Dạ Bạc ngẩn người chưa đến hai giây, nhanh chóng vươn tay chộp lấy blind box, sau đó giơ đèn pin điện thoại ngẩng phắt đầu nhìn lên trên.

Dưới chùm sáng trắng chiếu rọi, Úc Dạ Bạc thấy rõ mồn một, từng khuôn mặt tái nhợt ở hàng ghế đầu nhất loạt quay lại.

Từng tròng mắt sung huyết ngập tràn oán hận nhìn cậu chằm chằm!

Tựa như hàng vạn kim châm giáng xuống, nỗi sợ hãi dày đặc bị đè nén, Úc Dạ Bạc hít sâu một hơi, tim đập liên hồi, cơ thể như muốn nổ tung.

Bọn chúng thấy cậu!

Không cần đợi lệnh, Tần Hoài Chu bế thốc cậu lên, một tay nắm chặt hàng ghế phía sau nhảy qua.

Úc Dạ Bạc hô to: “Chú Lý, chạy mau!”

Lý Thi Nhân vội vàng đứng dậy đuổi theo. Tốt xấu gì chú cũng thuộc dạng cường hóa thân thể, tuy không nhanh bằng Tần Hoài Chu nhưng cũng có thể nhảy nhót qua lại giữa mấy hàng ghế.

“Chờ tôi với!”

Chú phóng như bay theo sau Úc Dạ Bạc.

Cũng may phòng chiếu phim bình thường đều có hai lối ra, hơn nữa cửa thoát hiểm bên này đã được mở sẵn. Ngay khi Tần Hoài Chu muốn ôm thanh niên lao ra Úc Dạ Bạc chợt hô to: “Khoan đã!”

Tần Hoài Chu phanh gấp dừng bước.

Lý Thi Nhân suýt chút đâm trúng hai người, chú vội hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Úc Dạ Bạc nhìn chằm chằm cánh cửa rộng mở, dáng vẻ mười phần nghiêm trọng, nhẹ giọng nói: “Ban nãy tôi còn tự hỏi vì sao cùng là ngoẹo cổ, một bên thì tông cửa như trâu như bò, còn ver 2.0 mới húc qua loa mấy cái đã bỏ cuộc chơi, hình như bây giờ tôi biết lý do rồi.”

Lời vừa mới dứt, một bàn tay tái nhợt thò qua, móng tay bén nhọn nắm chặt mép cửa.

“Xoạt xoạt…”

Âm thanh phát ra từ bên mép cửa khiến người dựng đứng tóc gáy. Ngón tay gầy guộc vặn vẹo tựa như con nhện khổng lồ bò ra từ sau ván cửa, nữ quỷ ngoẹo cổ cũng ló đầu ra, tròng mắt tròn xoe trợn trừng nhìn Úc Dạ Bạc, môi nở nụ cười méo mó dữ tợn đến cực điểm.

Tại sao ả ta không tiếp tục đập cửa? Tất nhiên là vì cánh cửa bên này đã được mở sẵn chứ sao!

Nếu khi đó Úc Dạ Bạc cứ thế lao thẳng ra ngoài sẽ đâm trúng ả!

Lúc này, màn hình của phòng chiếu đột nhiên sáng lên, Lý Thi Nhân quay đầu nhìn qua, mười mấy con quỷ lẳng lặng tiến sát gần họ lúc nào không hay.

“Chúng, chúng, bọn chúng tới…” Lý Thi Nhân không khống chế được cơ thể, nói năng lộn xộn, phải cố lắm mới dằn được nỗi sợ từ tận đáy lòng và đôi chân phát run.

Cái này được gọi là trước có sói sau có hổ ư?

“Chạy!”

Úc Dạ Bạc không kịp nghĩ nhiều nắm bùa định thân đập lên nữ quỷ ngoẹo cổ ver 2.0. Ngoẹo cổ né tránh công kích, đợi đến khi ả đuổi theo thì bọn họ đã vọt vào trong hành lang.

Khoảnh khắc bước vào, Úc Dạ Bạc thầm than không ổn. Khung cảnh trước mắt biến ảo, thế quái nào bọn họ lại lạc vào bệnh viện khủng bố kia!

Vốn dĩ kế hoạch ban đầu của Úc Dạ Bạc là chạy về đường cũ, nhưng dựa theo những gì cậu từng nhìn thấy thì chỉ có duy nhất một con đường an toàn dẫn đến rạp chiếu phim tầng ba, mấy chỗ còn lại đều biến mất trên màn hình giám sát, hiển nhiên tất cả đã bị lũ quỷ cắn nuốt.

Nhưng dựa vào tình huống vừa rồi, dù bọn họ không muốn đi vào cũng không còn cách nào khác.

Nào ngờ lần này hai người khá may mắn, hóa ra nơi đây chính là phòng bệnh đầu tiên Úc Dạ Bạc từng đến.

Cũng chính là căn phòng mà nữ quỷ chải tóc bị quẳng đến chiều không gian khác. 

“Phù… Chỗ này an toàn rồi.” Úc Dạ Bạc thoát khỏi cái ôm của Tần Hoài Chu, ném hộp mù trong tay xuống đất.

Blind box vang lên tiếng khóc nỉ non của trẻ nhỏ, máu tuôn xối xả từ khe hộp, mặt đất xuất hiện dòng chữ bằng máu.

“Khu trò chơi điện tử.”

“A, là khu trò chơi tầng hai.” Lý Thi Nhân phấn khích nói, “Tôi biết đường đến chỗ đó!” Nhưng mà nói xong chú lại nhíu mày, vẻ mặt buồn khổ.

Chú biết thì có ích gì? Bây giờ họ đang bị mắc kẹt trong bệnh viện.

“Không sao, hiện tại mới chỉ có 1/3 khu thương mại biến thành bệnh viện, chúng ta thử nhiều lần thế nào cũng ra ngoài được.” Úc Dạ Bạc không mấy bận tâm, cậu kéo ngăn tủ bên cạnh giường bệnh ra.

Ban nãy cậu đang định điều tra thì bị đầu đinh cắt ngang, sau đó ma quỷ liên tục xuất hiện làm cậu không thể dừng chân tìm kiếm manh mối.

Trong tủ chứa đồ đạc cũ của người bệnh, Úc Dạ Bạc cầm chiếc túi xách kiểu nữ ở ngăn cuối ra.

Bên trong là một xấp hóa đơn bệnh viện, Úc Dạ Bạc kiểm tra, tìm thấy tên bệnh viện ở phía cuối.

“Ngày 24 tháng 7 năm 1996, Bệnh viện Phụ sản Xuân Thiên.”

“Quả nhiên trước đây nơi này không phải bệnh viện tâm thần mà là một bệnh viện phụ sản.” Úc Dạ Bạc đưa tờ hóa đơn cho Lý Thi Nhân.

Vì vậy nên bệnh nhân ở đây đều là phụ nữ, còn có không ít phụ nữ mang thai và số lượng bác sĩ nữ chiếm phần đông.

Vậy những người mặc quần áo bình thường khả năng cao là bạn bè hoặc người thân.

Cho nên hộp mù sẽ mở ra gia đình ba người.

Tai nghe là sai, tất cả tin đồn đều là giả.

Lý Thi Nhân ngạc nhiên nói: “Hóa ra là bệnh viện phụ sản à, thật sự không thể nào ngờ được!”

Người làm nhiệm vụ lần này tất cả đều là mấy tên đàn ông cao lớn thô kệch, ngoài Lý Thi Nhân thì toàn người độc thân, kể cả Lý Thi Nhân cũng chưa có con, xưa này chưa từng bén mảng đến bệnh viện phụ sản, cho nên làm sao nghĩ được chỗ này ngày xưa là bệnh viện phụ sản? 

“Vậy có thể nói cái suy đoán mấy đứa trẻ này bị tà giáo hiến tế của chúng ta là chính xác không? Nơi này là cứ điểm tà giáo, bọn chúng âm thầm lên kế hoạch tổ chức nghi thức, ai ngờ không khống chế tốt, quái vật xuất hiện giết sạch toàn bộ người trong bệnh viện?” Nói đến đây, Lý Thi Nhân rùng mình, đột nhiên nói: “Úc Dạ Bạc, cậu có nhớ cảnh đứa bé bị giết trong giấc mơ lần trước không? Hôm qua tôi cũng nằm mơ, phòng mổ đó… có phải là nơi hiến tế không? Con quái vật sẽ không có ở đó chứ?”

Cũng có khả năng.

Nhưng mà, tai nghe không đúng, vậy mắt thấy có thật sự là sự thật không?

Úc Dạ Bạc mơ hồ có chút suy đoán, manh mối mới xuất hiện ngược lại giống như đang chứng minh kết quả suy đoán này.”

Chúng ta trước hết đi tìm blind boxtiếp theo đi, có lẽ chờ đến khi gom đủ là biết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.