Sự Kì Diệu Của Tình Yêu (The Magic Of You)

Chương 27




Amy đang dần trở nên điên cuồng. Gần một tuần lễ đã trôi qua từ lần cuối cô gặp Warren tại vũ hội quan trọng đó. Cô đã gần như chắc chắn rằng lần này anh sẽ không vắng mặt, nhưng đó đúng là những gì anh đang làm. Và chú James cũng chẳng nói thêm một lời nào về anh. Georgina cũng thế. Cả hai người bọn họ đều tỏ ra như thể họ không hề quan tâm nữa về quyết định chiến thắng Warren của cô, điều mà Amy sợ rằng sẽ chẳng có hồi kết. Phải chăng họ biết điều gì đó mà cô không biết ? Hay Warren đã thay đổi kế hoạch của anh và đã rời khỏi nước Anh rồi ?

Lo lắng cuối cùng đã đưa cô thẳng đến chỗ em gái của Warren để mà hỏi rõ, "Anh ấy ở đâu ? Thím có nghe gì về anh ấy không ? Hay thuyền của anh ấy đã nhổ neo rồi ?"

Georgina đang tính toán ngân sách của gia đình trong phòng chờ. Cô vẫn tiếp tục làm công việc của mình và bỏ lại cho Amy thêm nhiều thời gian để mà lo lắng.

Rồi cô đặt chiếc bút của mình xuống và hỏi dò, "Thím cho rằng cháu đang hỏi về Warren ?" Amy dường như trừng mắt với câu trả lời này. "Ồ, đó là một câu hỏi không cần thiết, phải không ? Và không, Warren chưa nhổ neo đâu. Anh ấy đang khá là bận, thuê và huấn luyện nhân viên cho văn phòng mới."

Điều đó nghe có vẻ hợp lý, hơn cả hợp lý. "Chỉ làm việc ? Không có gì khác nữa chứ?"

"Thế cháu nghĩ đến cái gì ?"

"Rằng anh ấy đang lẩn tránh cháu."

"Thím xin lỗi," Georgina nói. "Nhưng có lẽ anh ấy cũng đang làm như thế."

"Thím có nghe gì về anh ấy không ?"

"Anh ấy thường xuyên gửi thư thăm hỏi."

Georgina cũng muốn nói thêm nhiều điều nữa, để gợi lên một vài hy vọng, nhưng ông anh bất lương của cô cũng đang lẩn tránh cả cô. Cô đồng ý rằng Amy là sự lựa chọn hoàn hảo cho Warren, nhưng có lẽ cô không nên thừa nhận chuyện này với James. Phản ứng của anh sẽ trở nên không dễ chịu chút nào. Thực tế, anh đã nói với cô rằng nếu cô giúp Amy bằng bất kỳ cách nào, anh sẽ li dị cô. Cô chẳng tin điều đó có thể xảy ra dù chỉ trong một phút, nhưng vì anh đã nói thế, và bằng kinh nghiệm của mình cô nhận ra rằng anh sẽ giận cô nhiều hơn nếu cô chống lại anh trong chuyện này.

Vì vậy trong thời gian vừa qua, cô chẳng làm gì cả. Amy sẽ phải tiếp tục chiến dịch như khi bắt đầu, bằng chính sức mình. Nhưng những lời nguyện cầu của Georgina sẽ ở bên Amy.

"Dù sao đi nữa, trụ sở Skylark mới ở đâu vậy ?" Amy đột nhiên hỏi.

"Gần hải cảng, đó không phải là một nơi an toàn để ghé thăm đâu, vì vậy đừng hòng nghĩ đến chuyện đó."

Thực ra, Amy không hề muốn gặp Warren trong tình cảnh đó, với người làm của anh ở quanh. Cô chỉ đơn thuần hiếu kỳ thôi. Nhưng câu trả lời của Georgina khiến cô nghĩ đến một cách khác.

Georgina, tuy nhiên, chú ý đến vẻ trầm tư của cô. "Cháu không được tới đó, Amy" , cô nhấn mạnh.

"Cháu sẽ không."

"Hứa chứ ?"

"Chắn chắn đấy."

Nhưng Amy không định hứa là sẽ không đi tìm Warren ở những nơi khác, và chỉ còn một địa chỉ duy nhất mà cô biết để tìm anh: khách sạn anh đang ở. May thay, nơi đó chẳng có tý nguy hiểm nào, không như chuyến thăm quan của cô đến The Hell and Hound. Warren đang ở một khách sạn đàng hoàng tại khu vực vô cùng đàng hoàng của thành phố. Amy và mẹ cô thậm chí đã ăn trưa ở đó nhiều lần.

Đương nhiên, Amy chưa từng tới đó một mình vào buổi tối, thời điểm hợp lý mà cô hy vọng có thể tìm thấy Warren ở đó. Nhưng cũng chẳng có sự xúc phạm nào trong việc này. Vấn đề của cô là lén lút và ra khỏi nhà lần nữa, nhất là bây giờ Georgina không còn dành cả buổi tối của dì ấy ở trong phòng ngủ nữa.

Thực ra thì, cũng còn một vấn đề nữa. Cô không thể nhớ số phòng của anh. Drew đã từng nhắc đến nó khi họ cùng đến dự bữa tối, khi anh ta trêu chọc Boyd về việc quên mất số phòng của chính mình. Tất cả bọn họ đều có phòng ở tầng hai, cô chỉ cần gõ cửa từng phòng. Việc hỏi tại quầy tiếp tân không được tính đến, điều đó sẽ khiến một vấn đề tưởng chừng như vô hại trở thành một xì căng đan đáng chú ý.

Amy không hề tốn thời gian để phiền não về việc cô nên hay không nên đi. Ý tưởng đã được đưa ra và không thể gạt đi được. Nhưng cô băn khoăn về việc cô sẽ nói gì với Warren khi cô xuất hiện tại cửa phòng anh. Một lời chào đơn giản sẽ không có tác dụng. "Em có thể hiểu được rằng anh đang hưởng thụ một chuyến phiêu lưu khác" khá là hay ho đấy, dù rằng cô đã học được rằng sẽ đơn giản hơn nếu cô trung thực nhắc anh cho anh nhớ là cô đã hứa sẽ đến chỗ anh nếu anh tiếp tục lờ cô hoàn toàn.

Cô cũng dành nhiều thời gian cho vẻ ngoài của mình nhưng rồi sau đó, cô lại tiêu tốn quá nhiều thời gian, chờ cho dì và chú của mình đi ngủ. Chiếc váy ban ngày với chiếc áo len ngắn đồng bộ cùng màu không hề quá loè loẹt để khiến người khác chú ý đến cô, nhưng cô tháo đi dải ren viền trên vạt trên áo, là cho cổ áo có vẻ sâu hơn những cái áo cô thường mặc. Chắc chắn rằng chẳng có gì Warren không nhìn thấy trước đây, nhưng anh chưa từng nhìn thấy nó trên người cô.

Những thứ này được gọi là quân trang bổ sung, theo quan điểm của cô. Warren có lẽ sẽ không đồng ý, nhưng cô phải làm gì đó để làm đứt cái tính nết ương ngạnh của anh. Anh có muốn cô. Cô chỉ cần làm anh quên đi một lúc rằng hôn nhân có liên quan đến điều đó. Đương nhiên, những chuẩn bị của cô sẽ trở nên vô dụng nếu cô không thể bước vào phòng anh được, và có một khả năng vô cùng rõ ràng rằng anh sẽ đơn giản là đóng sầm cửa lại ngay khi anh nhìn thấy cô. Cô tự hỏi nếu cô bắt buộc phải đi đôi giày ống và dùng chân chặn cửa...

Cô đến khách sạn Albany ngay sau một giờ sáng. Warren chắc chắn đã có đủ thời gian để làm bất kỳ điều gì anh định làm trong suốt buổi tối, và giờ đây chắc đã lên giường rồi. Một ý nghĩ không dễ chịu đi đôi với một ý nghĩ dễ chịu khác - cô đẩy cả hai ra khỏi tâm trí và nhanh chóng bước lên những bậc thang để lên tầng hai.

Cô đi qua hai người trên hành lang, cả hai đều là nhân viên khách sạn, và hiếm khi chú ý đến cô, có lẽ họ cho rằng cô là khách đang trở về phòng mình, cô hy vọng như thế. Không hỏi han. Cô đã có đủ những câu hỏi để phải trả lời chỉ trong vòng vài khoảnh khắc.

Cô đã nhớ ra số phòng anh. Cô dừng lại khi cô cuối cùng cũng đã đứng trước cửa phòng. Ý nghĩ rằng anh đang trên giường, đang ngủ, còn hơn cả những gì cô mong đợi. Liệu đó có phải là lợi thế của cô ? Nếu cô có thể cám dỗ anh trước khi anh hoàn toàn tỉnh giấc... tim cô bắt đầu đập mạnh vào xương sườn. Tối nay, nó sẽ xảy ra vào tối nay...

Cô gõ một cách khéo léo lên cánh cửa, để chắc chắn rằng âm thanh sẽ đánh thức anh. Cô không hề ngờ rằng cánh cửa ngay lập tức bị giật mở ra, kéo theo bốn cánh cửa khác ngay gần đó. Má cô bắt đầu ửng hồng vì đã tạo ra một đám đông khách khứa thế này, nhưng sự xấu hổ của cô vội vàng chuyển thành sự bối rối ngạc nhiên khi cô liếc nhìn cả hai bên phải trái và chỉ thấy một người đàn ông Đông phương thấp bé đứng ở hành lang, và trước mặt cô, có một người khác.

"Xin lỗi", cô thốt lên, ngay trước khi cô bị kéo vào nơi đáng ra phải là phòng của Warren.

Cô được thả ra, nhưng cánh cửa đằng sau lưng cô đã bị khép lại. Cô quay lại để đối diện với tên thủ phạm bé nhỏ, ông ta cũng chẳng cao hơn cô là mấy, nhận thấy chỉ có hai người. Người kia đang đứng ở phía đối diện cánh cửa. Có phải họ đang canh phòng nó? Đó là lý do tại sao nó lại được mở nhanh như vậy ? Và những cánh cửa khác ? Liệu có phải những người đàn ông này đang canh giữ gì đó không ? Trời, cô đã phạm phải sai lầm ngớ ngẩn gì đây ?

Những người này chắc phải bảo đảm toàn bộ tầng lầu này cho mục đích của họ, điều này có nghĩa là Warren có lẽ đang ở một tầng khác, quản lý chắc đã đề nghị anh đổi phòng để làm vừa lòng đám đông. Giờ đây, làm sao cô có thể tìm anh mà không phải hỏi thăm bàn tiếp tân ?

"Tôi tin rằng tôi đã..."

"Yên lặng, quý cô."

"Nhưng tôi đã phạm..."

"Xin yên lặng, quý cô." Một lần nữa, cô bị ngắt lời bởi cùng một gã, lần này nhấn mạnh hơn.

Sự phẫn nộ của cô đột nhiên tăng cao. Amy đang định nguyền rủa gã ta với sự phẫn nộ của mình thì một thứ ngôn ngữ Đông phương được phát ra từ phía giường với một tông giọng thậm chí còn phẫn nộ hơn cả cô. Amy liếc về phía đó và thấy một người đàn ông khác, đang ngồi dậy. Khá là trẻ, mà cũng có thể là không phải. Thật khó để nói được. Ông ta mặc một chiếc áo lụa trắng đang che phủ ông ta từ cổ đến phần dưới. Và một bím tóc đen cực kỳ dài đang rơi trên vai. Ông ta có vẻ giận dữ, nhưng đôi mắt đen lại gắn chặt vào Amy với một sự thích thú rõ ràng.

Cô đưa mắt rời khỏi ông ta để quay lại với thằng cha thô lỗ ban nãy. "Nhìn này, tôi xin lỗi vì đã đánh thức ông ta", cô thì thầm. "Nhưng tôi có thể rời đi được chưa ?, tôi hiển nhiên đã phạm phải một sai lầm."

Câu trả lời của cô đến từ phía chiếc giường, dù cô không thể hiểu được một chữ nào. Và cô quá xấu hổ để mà nhìn về phía đó một lần nữa. Bất kể người đàn ông này là ai, cô đã làm phiền giấc ngủ của ông ta. Ông ta vẫn đang nằm trên giường. Tình thế cực kỳ không thích hợp, không nghi ngờ gì cả.

Người đàn ông vô cùng thô lỗ ban nãy chiếu cố nói chuyện với cô lần nữa. "Tôi là Li Liang, quý cô. Tôi phát ngôn thay cho Vương gia của mình. Quý cô đang tìm một thuyền trưởng người Mĩ ?"

Amy chớp mắt. Họ không thể nào là một phần trong thủy thủ đoàn của Warren, phải không ? Không, ý nghĩ này quá ngớ ngẩn. Nhưng có lẽ họ biết anh đã chuyển đi đâu, điều này có thể giúp cô khỏi phải ghé thăm bàn tiếp tân.

"Liệu các ngài có biết thuyền trưởng Anderson ?" cô hỏi.

"Ông ta quen biết chúng tôi, phải" Li Liang đáp lời. "Ông ta cũng quen biết cô ?"

Nói thật hay nói dối, và nếu là lời nói dối, chồng hay hôn phu đây ? Họ không biết cô. Cô sẽ không bao giờ gặp lại họ lần nữa vì vậy bất kỳ điều gì cô nói bây giờ cũng không thể bị bác bỏ. Một lời nói dối, cũng được, để cứu cô khỏi bị xấu hổ hơn nữa.

"Anh ấy là hôn phu của tôi." Nào, anh ấy sẽ, trong tương lai.

Có gì đó được nói ra từ phía vị Vương gia đang ngồi trên giường trước khi Liang nói. "Vô cùng vinh hạnh cho chúng tôi khi được biết điều đó. Cô có thể nói cho chúng tôi biết nơi tìm ông ấy."

Amy thở ra, nghĩ đến viễn cảnh cô phải quay lại đối mặt với bàn tiếp tân. "Tôi vừa định hỏi các vị điều đó. Đây là phòng anh ấy, tôi chắc chắn là các vị cũng nhận ra. Tôi cho rằng anh ấy đã chuyển đến một tầng khác."

"Ông ta không còn ngủ tại khách sạn này nữa."

"Anh ấy đổi khách sạn ?" Rồi cô nói, với chính mình nhiều hơn, "Hay nhỉ, tại sao em gái anh ấy không đề cập điều đó với tôi ?"

"Cô biết gia đình ông ta ?"

Cô chú ý đến sự phấn khích trong giọng của ông ta, nhưng không thể xác định nguyên do. "Chắc chắn là tôi biết gia đình anh ấy. Em gái anh ấy đã lấy chú của tôi."

Vị Vương gia trên giường được lắng nghe lần nữa. Li Liang nói, "Điều này khiến chúng tôi còn hài lòng hơn nữa."

"Được rồi, tôi chịu thua. Tại sao tôi khiến ông vui vẻ như vậy ?"

Cô không có được câu trả lời, nhưng thay vào đó lại là một câu hỏi khác. "Em gái của vị thuyền trưởng sẽ biết nơi tìm ông ta ?"

"Tôi chắc rằng thím ấy biết" Amy càu nhàu. "Và thím ấy sẽ giúp tôi khỏi vướng vào rắc rối nếu thím ấy chịu đề cập đến điều này. Bây giờ tôi xin phép và để cho Vương gia của ông quay lại với giấc ngủ. Tôi xin lỗi lần nữa vì đã quấy rầy ông ấy."

"Cô không thể rời đi, quý cô."

Amy ngước lên một cách cứng nhắc. Điều đó làm cho cô cao cái thằng cha nhỏ bé một inch, và chiều cao trịnh thượng này đi kèm với vẻ kiêu ngạo. Hiển nhiên rằng người đàn ông không hề giỏi tiếng Anh như ông ta nghĩ.

"Xin nhắc lại cho ?"

Ông ta thử lại lần nữa. "Cô sẽ ở lại đây cho đến khi thuyền trưởng đến đây cùng chúng tôi."

Điều đó ném thẳng vào cô. "Các vị đang chờ anh ấy ? Tốt thôi, tại sao các vị không nói vậy ?"

Li Liang nhìn thất vọng. "Chúng tôi trông đợi ông ta sẽ đến ngay khi ông ta biết cô ở đây. Đầu tiên ông ta phải được báo đã."

"Oh. Tốt, chạy vòng quanh hay gần như thế. Tôi cho rằng tôi có thể chờ đợi một lúc", cô thừa nhận. Tất nhiên, gặp anh trong đám đông thế này không phải những gì cô nghĩ trong đầu. "Nghĩ lại, tôi tin rằng tôi có thể đợi để gặp anh ấy vào lúc khác."

Cô bước một bước về phía cửa. Cả hai người đàn ông bé nhỏ đều di chuyển đứng chắn trước cánh cửa.

Amy nheo mắt lại. "Có phải tôi nói quá nhanh đối với ngài ? Ngài không hiểu rõ ?"

"Chúng tôi đề nghị cô sẽ gửi một bức thư cho em gái của thuyền trưởng để cô ta có thể báo tin cho ông ta về nơi có thể tìm thấy cô."

"Quỉ tha ma bắt ông đi. Làm phiền thím George vào thời điểm này trong đêm ? Chú tôi sẽ không thích điều này, và chú ấy không phải loại người mà các vị muốn gây hấn đâu."

"Sự khó chịu của Vương gia của tôi cũng rất đáng sợ."

"Tôi chắc là như vậy, nhưng có điều chắc chắn rằng các vị nên đợi đến những giờ lịch sự", cô nói lý lẽ. "Hoặc các vị không nhận ra đây là giữa đêm ?"

"Thời gian không quan trọng."

"Thật may mắn cho ông làm sao, nhưng thời gian nghỉ ngơi trong cuộc sống của chúng tôi đều dựa vào đồng hồ. Không thương lượng, ngài Liang."

Ông ta dần mất kiên nhẫn. "Cô sẽ tuân theo hoặc..."

Một loạt những phương ngữ phương Đông tới tấp phát ra đã cắt ngang ông ta. Amy liếc về phía chiếc giường lần nữa. Vị Vương gia vẫn ở đó, vẫn ở trong cái vị tư thế nửa nghiêng về đằng sau đó, nhưng chẳng có chút dễ chịu nào trên vẻ mặt của ông ta.

Amy lưỡng lự nói. "Có lẽ có ai đó có thể giải thích tất cả chuyện này là gì không."

Vị Vương gia trả lời cô, dù Li Liang là người phiên dịch. "Ta là Zhang Yat-sen. Tên người Mỹ đã đánh cắp một báu vật gia truyền của ta."

"Đánh cắp ?" Amy nói một cách nghi ngờ. "Điều đó nghe không giống Warren chút nào."

"Bất kể bằng cách nào ông ta đến, ta bị mất danh dự cho đến khi nào ông ta trả lại nó."

"Liệu ngài có thể chỉ hỏi anh ấy trả lại nó ?"

"Ta dự định như vậy. Nhưng ông ta cần động lực để làm theo."

Amy bắt đầu cười. "Và ngài nghĩ tôi có thể là cái động lực đó ? Tôi ghét phải nhắc đến điều này, nhưng tôi đã thổi phồng thái quá một tý xíu về việc anh ấy là hôn phu của tôi. Tôi có tất cả tự tin để tin rằng một ngày nào đó anh ấy sẽ trở thành như vậy, nhưng hiện tại anh ấy chiến đấu với cả răng nanh và móng vuốt để tránh đời sống hôn nhân. Thực ra thì, anh ấy có lẽ sẽ thích thú nếu như tôi biến mất."

"Rõ ràng đó là một khả năng có thể xảy ra, quý cô, nếu ông ta không đến vì cô", Li Liang nói một cách đe doạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.