Sống Lại Làm Nữ Thổ Phỉ

Chương 40




Yến thế tử thật vất vả mới thuyết phục được Mạnh lão đầu. Hai bên bàn bạc chi tiết xong, Yến thế tử lại bóng gió một hồi về việc chiêu an. Mạnh lão đầu dù chưa hứa chắc, nhưng đã có vẻ lung lay, nói muốn bàn lại với các huynh đệ trên núi rồi mới quyết định.

Yến thế tử thấy chuyện này coi như đã thành, trong lòng rất vui mừng, chào Mạnh lão đầu xong, lập tức muốn tìm Hạ Quân Bình chia sẻ chuyện vui. Yến thế tử chạy đi tìm vài vòng, hỏi hết mấy người, mới thấy Hạ Quân Bình đang nói chuyện vui vẻ với Trác Vân trong sân nhỏ.

“Cứ thế này, sợ rằng một ngày một đêm cũng không đủ ngươi nói!” Yến thế tử vừa cười vừa đi vào sân nhỏ, nhìn Hạ Quân Bình với vẻ chế nhạo, lại cợt nhã chắp tay nói với Trác Vân, “Đa tạ Vân muội muội giúp đỡ, nếu không nhờ Vân muội muội lén tiết lộ ‘thiên cơ’ với Bình ca nhi, sợ là lúc này ta còn đang phải vòng vo với Mạnh lão đầu rồi!”

Trác Vân làm như không biết, cười híp mắt nói “Không biết thế tử nói chuyện gì? Đúng rồi, ngài và Mạnh tiền bối đã bàn xong?”

Yến thế tử cười gật đầu “Sáng mai sẽ mang người lên núi. Thật ra ta muốn chiêu an, nhưng Mạnh lão đầu nói phải bàn bạc với các huynh đệ đã, nhưng có vẻ sẽ thành!” Trong lòng Yến thế tử rất vui mừng, đây là lần đầu tiên hắn lãnh binh ra ngoài làm việc, nếu có thể không tốn chút sức nào đã chiêu an được núi Võ, sẽ là công lao rất lớn, có thể trấn áp được vị đại ca có dã tâm bừng bừng của mình.

Trác Vân nghe vậy, khẽ cau mày, nhắc nhở “Tính tình nhị đương gia của núi Võ không được tốt lắm, không những cố chấp, mà còn luôn nhìn chằm chằm vị trí Đại đương gia từ lâu, thế tử phải đề phòng hắn mới được!” Kiếp trước, Mạnh tiền bối vừa qua đời, Quách nhị đương gia này đã lập tức ngồi lên vị trí Đại đương gia, khổ nỗi hắn lại không thể chấp nhận được việc thuộc hạ giỏi hơn mình, nên chỉ trong mấy tháng đã khiến núi Võ sụp đổ.

Yến thế tử cười nói “Chuyện trên núi có Mạnh lão đầu lo, ta chỉ cần chờ Mạnh lão đầu cho câu trả lời chắc chắn là được. Dù sao dưới chân núi còn có quân của chúng ta, bọn họ chắc chắn sẽ suy xét kỹ trước khi quyết định!”

Trác Vân nghe vậy, không nhắc nhở gì thêm nữa. Nói chuyện một lúc Yến thế tử đã muốn xuống núi. Trác Vân bèn đứng lên nói, “Để ta đưa hai người xuống!” Trong lòng nàng luôn có dự cảm không tốt, có lẽ mọi chuyện sẽ không thuận lợi như tưởng tượng, chưa tới phút cuối, vẫn không thể yên lòng được, nên nhất định phải đi theo mới yên tâm.

Hạ Quân Bình nghe vậy, mừng thầm, chỉ biết cười ngây ngô, nói, “Hay là, ngươi theo ta xuống núi rồi thì đừng lên lại nữa! Mấy ngày tới, chờ chuyện bên này xong xuôi, đi Nghi Đô với ta đi!” Hắn muốn dẫn Trác Vân về cho mẫu thân gặp mặt.

“Ta làm gì có thời gian đi Nghi Đô,” Trác Vân cười nói “Đi lâu như vậy, sợ rằng trong nhà đang rất lo lắng. Ông chủ Tống sẽ thành thân vào cuối tháng này, ngươi không có mặt, chẳng lẽ ta cũng không? Chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà đều giao cho đại ca, ta không yên tâm lắm!” Nàng nói rất có lý, không có vẻ gì là cố tình từ chối cả, mặc dù Hạ Quân Bình rất không cam lòng, nhưng chỉ đành thở dài, nói nhỏ “Chờ ông chủ Tống thành thân xong, khoảng tháng chín ta sẽ về.”

Trác Vân cười nói “Đến lúc đó ta sẽ đi đón ngươi.”

Hạ Quân Bình nghe vậy, lập tức cười vui vẻ lại.

Trác Vân không thấy Tiểu Vũ, cũng lười kiếm nàng nói một tiếng, bèn dẫn Yến thế tử và Hạ Quân Bình đi dọc theo đường cũ xuống núi, không hề hay biết, lúc này trên núi Võ đang rất hỗn loạn.

“Ta không đồng ý!” Quách nhị đương gia hét lớn “Lời nói của quan phủ há có thể tin? Cứ bắt tên thế tử kia làm con tin, buộc bọn lính dưới chân núi phải lui quân. Để xem ai dám không nghe!”

“Sau đó thì sao?” Mạnh lão đầu hỏi, ánh mắt sắc như dao nhọn, “Xong lần này, còn lần tới? Mấy trăm huynh đệ trên núi có thể địch nổi binh cường tướng mạnh của quân Yến? Bắt Yến thế tử, mệt ngươi nghĩ ra được! Ngươi trói thế tử lại, mấy trăm người trên núi Võ này có thể yên bình sao?”

Mặt Quách nhị đương gia đỏ bừng, vẫn cố chấp như cũ, hung hăng dậm chân một cái, cả giận nói “Dù sao đi nữa ta cũng không đồng ý!” Dứt lời, giận đùng đùng đạp cửa mà đi.

Mạnh lão đầu lạnh lùng nhìn theo bóng lưng của Quách nhị đương gia, chậm rãi lắc đầu, lại nhìn khắp mọi người trong phòng, hỏi “Các vị huynh đệ nghĩ sao?”

Mọi người đều nhìn nhau, châu đầu lại bàn bạc.

Lại nói, Quách nhị đương gia sau khi ra khỏi sảnh lớn, càng nghĩ càng cảm thấy không cam, Mạnh lão đại càng lớn tuổi càng không có nhiệt huyết, nhất là mấy năm nay, cứ chần chần chừ chừ, quả thật không có chút khí phách nào của lúc ban đầu. Nếu thật sự nghe theo lời Mạnh lão đại chấp nhận chiêu an, chẳng phải về sau phải nhìn sắc mặt của bọn quan phủ kia mà làm việc? Không thể chấp nhận được!

Không làm thì thôi, đã làm thì phải tới nơi tới chốn! Chỉ cần bắt Yến thế tử lại, xem hắn còn chiêu an bằng cách nào! Quách nhị đương gia quyết định thật nhanh, rồi lập tức tìm mười mấy tên thuộc hạ thân tín, cầm binh khí, đi theo đường tắt, đuổi theo Yến thế tử.

Trên đường về Hạ Quân Bình luôn tìm cách không cho Yến thế tử có cơ hội nói chuyện với Trác Vân, theo sát bên cạnh nàng, tìm đủ chuyện chọc nàng vui, mỗi lần Yến thế tử lại gần, thì lập tức trừng Yến thế tử một cái, thỉnh thoảng lại nhấc chân muốn đá. diẽndươafnlequ/'ycodongc Yến thế tử tự biết mình không phải đối thủ của Hạ Quân Bình, đành bất đắc dĩ lui về sau hai bước, nhưng miệng thì vẫn không chịu thua, luôn chen vào nói mấy câu, khiến Hạ Quân Bình giận đến nghiến răng.

Hạ Quân Bình nhớ tới chuyện Lục Phong, muốn mở miệng hỏi, lại sợ Trác Vân đau lòng, rối rắm hồi lâu vẫn không biết phải nói gì. Trác Vân thấy vẻ mặt do dự của Hạ Quân Bình, bèn hỏi “Ngươi muốn nói gì à? Sao mặt cứ như ăn phải khổ qua vậy?”

Hạ Quân Bình nghĩ một chút, rốt cuộc nhịn không nổi, hỏi nhỏ “A Vân, ngươi và biểu ca ta, à, ý ta là Lục Phong, quen biết nhau sao?”

Trác Vân đột nhiên dừng bước, Yến thế tử theo sát sau lưng nàng, không kịp ngừng theo, trực tiếp nhào tới người nàng, Hạ Quân Bình đưa tay níu cổ áo Yến thế tử lại, kéo vài vòng mới ổn định được thân hình của Yến thế tử. Yến thế tử che cổ thở hồng hộc, “Ngươi nhẹ một chút khong được à? Ta thở không nổi!”

Nhờ câu nói của Yến thế tử mà không khí không nặng nề như lúc nãy nữa. Trác Vân cười nhẹ, nói “Biết! không phải đã nói ta lén nói xấu hắn, bị hắn bắt gặp sao? Bởi vậy mới phải tránh đi một đoạn thời gian. Ngươi không biết biểu ca ngươi ở Ích Châu uy phong tới cỡ nào đâu, ngay cả Đại thiếu gia nhà Thứ Sử cũng phải cung kính với hắn!”

“Hừ…..” Yến thế tử phát ra một tiếng châm biếm, “Nhà họ Lục thật là có bản lĩnh!”

Trác Vân tất nhiên hiểu ý Yến thế tử, có điều giả vờ làm bộ nghe không hiểu, cũng không hỏi tới, giống như Lục Phong và nàng chẳng có bất kỳ quan hệ nào. Hạ Quân Bình nhìn nàng không chớp mắt, thấy vẻ mặt nàng vẫn thản nhiên như không, chẳng biết vì sao, chợt cảm thấy nhẹ nhõm, tâm tình vui vẻ hơn nhiều.

“Không sao,” Hạ Quân Bình cười nói với Trác Vân “Tuy ta đã lâu không gặp Lục Phong biểu ca, nhưng có vẻ Lục Phong biểu ca cũng không phải là người hẹp hòi. A Vân nếu lo lắng bị trả thù, về sau ít tiếp xúc với Lục Phong biểu ca là được!”

Trác Vân cười, “Cho nên ta mới phải đi khỏi Ích Châu một thời gian!”

Ba người vừa đi vừa nói chuyện, chợt sau lưng bỗng truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Trác Vân nhếch mày, quay đầu lại nhìn, quả nhiên thấy Quách nhị đương gia đang dẫn theo mười mấy người đuổi về phía này, vừa chạy vừa hô to “Đứng lại! đứng lại hết cho ta!”

Yến thế tử còn đang cười ha ha chưa kịp phản ứng, đã bị Trác Vân đẩy “Chạy……”

“Cái gì?” Yến thế tử lảo đảo một cái, suýt té đập mặt xuống đất, chờ đứng vững lại, đã thấy Hạ Quân Bình và Trác Vân xông vào đánh nhau với bọn người kia. Yến thế tử trợn to mắt nhìn, há miệng run rẩy nói “Không….. không phải đã nói rồi sao? Còn……” Yến thế tử chưa kịp dứt lời, đã có một đại hán râu quai nón vung đao to bổ tới, Yến thế tử cuống quít né tránh, rồi nhanh chóng chạy xuống chân núi như một làn khói.

Ai ngờ mới chạy một đoạn ngắn, đằng trước lại xuất hiện hai hán tử, Yến thế tử vội vàng ngưng bước, quay đầu lại, chạy ngược về phía Hạ Quân Bình.

Mấy năm trước Trác Vân và Hạ Quân Bình đi theo xe hàng của Đồng An Đường đã đánh thắng không biết bao nhiêu trận, nên đối mặt với mười mấy người này, mặt cũng không đổi sắc.

Mấy tên kia tuy vóc dáng cao to, nhưng đều là thôn dân cùng đường ở vùng quanh núi, chưa từng học quyền cước gì, chỉ ỷ vào bản thân có sức, bình thường hay kéo bè kéo cánh xuống núi hù dọa những đội buôn nhỏ, chứ đã bao giờ gặp những người đánh nhau liều mạng như Hạ Quân Bình và Trác Vân đâu.

Tuy Trác Vân và Hạ Quân Bình cũng không muốn giết người, chỉ đánh ngã, nhưng bị quật ngã máu me nhầy nhụa trông cũng đã rất dọa người rồi. Còn lại mấy người thấy vậy, chần chừ, không dám tiếng lên. Quách nhị đương gia bèn tức giận rống to, “Nhìn làm gì, xông lên làm thịt hai con thỏ kia cho ta! Chúng ta đông người, chẳng lẽ còn đánh không lại hai tiểu quỷ chưa đủ lông đủ cánh này?”

Mấy tên kia bị mắng, cố lấy hết can đảm xông về phía trước. Trác Vân đặc biệt chọn đánh vào chân, chủy thủ chợt lóe, là lập tức có người ngã xuống che bắp chân gào khóc. Yến thế tử trốn sau gốc cây thấy vậy, mắt trợn to đến mức sắp rớt ra.

Lần trước, Yến thế tử núp sau bức tường, không nhìn rõ Hạ Quân Bình ra tay thế nào, chỉ thấy Hạ Quân Bình nhoáng lên một cái, thì Trần Thanh Tùng đã suýt nữa đã bị rạch bụng, nên không rõ ràng lắm Hạ Quân Bình giỏi tới mức nào, đến giờ, khi tận mắt thấy khuôn mặt đầy sát khí của hai người mới ngộ ra, hai người này giỏi hơn hắn tưởng tượng rất nhiều.

Yến thế tử cũng từng được học một ít võ công và cỡi ngựa bắn cung, chiêu thức nhìn thì rất đẹp mắt, tự nhiên lưu loát khiến người ta phải khen hay, nhưng giờ mới chân chính biết thế nào gọi là người biết võ công, chiêu thức của Hạ Quân Bình và Trác Vân đều đơn giản trực tiếp, lại có thể đạt được hiệu quả cao nhất, động tác vừa độc vừa cực kỳ lưu loát. dien/;xdafnlenqu.,mydon Nhất là Trác Vân, khuôn mặt bình thường rất xinh đẹp, vào lúc này lại giống như Tu La dưới địa ngục, đôi mắt lóe lên ánh lạnh, giống như trước mắt nàng đều là vật chết, mỗi một lần ánh đáo lóe lên, là kèm theo một mảnh máu, tàn nhẫn và quyết tuyệt.

Quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong! Yến thế tử xoa xoa mồ hôi trên trán, thầm nghĩ.

“Các ngươi thật to gan, dám cãi lời Đại đương gia? Chẳng lẽ muốn tạo phản?” Trác Vân đã sớm đoán được Quách nhị đương gia sẽ bí mật ra tay, vừa đánh nhau vừa cố ý hét hỏi.

Động tác của mấy người kia quả nhiên bỗng chậm lại, Quách nhị đương gia tức giận hét lớn một tiếng, nhào tới Trác Vân. Không ngờ còn chưa tới trước mặt Trác Vân, đã bị Hạ Quân Bình chặn lại, lạnh lùng mắng “Chỉ bằng ngươi, còn chưa xứng đánh nhau với a Vân!” Dứt lời, vung tay phải lên, đâm thẳng đao ngắn vào cổ họng Quách nhị đương gia.

Quách nhị đương gia có thể đứng thứ hai ở núi Võ, tất nhiên phải có chỗ hơn những lâu la kia, không chỉ tiếp một chiêu này của Hạ Quân Bình, mà còn ỷ vào mình có sức, đẩy đao ngắn của Hạ Quân Bình về lại.

Yến thế tử thấy vậy, mặt mũi đã trắng bệch. Mặt Hạ Quân Bình lại thản nhiên như không, hơi thu người lại, lệch người sang một bên, dễ dàng tránh khỏi, đao ngắn vốn cầm bên tay phải lại ném sang tay trái, đặt lên cổ Quách nhị đương gia. Động tác này nói thì chậm, nhưng xảy ra thì rất nhanh, gần như chỉ trong nháy mắt, đến khi Yến thế tử phục hồi lại tinh thần thì Hạ Quân Bình đã bắt được Quách nhị đương gia.

Những người còn lại vốn nghe Trác Vân nói xong câu kia đã hoảng sợ, nay thấy Quách nhị đương gia bị bắt, nào còn ý chí chiến đấu, lập tức ném vũ khí liều mạng chạy lên núi.

Yến thế tử thấy bọn họ đều chạy xa hết, mới lấy hết can đảm nhảy ra khỏi lùm cây, hung hăng vả miệng Quách nhị đương gia một cái, mắng “Dám bắt bản thế tử?! Tự nhìn lại mình đi! Chỉ bằng chút võ công như mèo quèo của ngươi, ngay cả một tiểu cô nương như Vân muội muội còn không đánh lại, đừng nói chi là thị vệ số một bên cạnh ta!”

Hạ Quân Bình đen mặt nhắc nhở “Thế tử, hình như ta không phải là thị vệ của ngài!”

Yến thế tử tức giận liếc Hạ Quân Bình một cái, nói “Ngươi không thể giả bộ một lúc hay sao? Thật là…..” Dứt lời, lại nặn ra một nụ cười, chắp tay với Trác Vân nói “Vẫn là Vân muội muội giỏi nhất, Bình ca nhi cũng không bằng!”

Yến thế tử không nhát gan như bọn A Bành, gặp máu là lắp bắp không nói nên lời, thấy Trác Vân mạnh mẽ như vậy, chỉ hận không thể mời nàng về phe mình. “Vân muội muội và Bình ca nhi đã cứu ta một mạng, ngày sau khi trở về Nghi Đô, ta nhất định sẽ nói cho phụ vương ban thưởng cho hai người. Công lớn nhất vậy, nhất định phải thưởng to!”

Trác Vân liếc Quách nhị đương gia một cái, thấy Quách nhị đương gia vẫn cứng cổ không phục, phất tay một cái đánh cho hắn bất tỉnh, rồi mới nói với Yến thế tử “Ta là nữ nhi, cần những danh tiếng đó làm gì? Nếu thế tử muốn thưởng, hãy thưởng hết cho Bình ca nhi là được!”

“Không được!” Yến thế tử đã có tính toán trong đầu, Hạ Quân Bình để ý nhất là Trác Vân, ngày sau nhất định không phải nàng thì không cưới. Sau khi Ngô tướng quân cưới Triệu thị, Hạ Quân Bình chắc chắn sẽ bị mọi người chú ý, hơn nữa bản thân Hạ Quân Bình lại có thực lực, tiền đồ sáng lạn, không biết sẽ có bao nhiêu người muốn gả nữ nhi cho hắn.

Trác Vân xuất thân từ hộ buôn, dù Triệu thị có đồng ý, sợ rằng Trác Vân cũng sẽ bị người chỉ trỏ. Nhưng nếu nàng lập công lớn, để ngay cả Yến vương phi cũng phải khen thì việc hôn nhân của hai người sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.

Yến thế tử có lòng lôi kéo, tất nhiên muốn tìm cách giúp cho hai người, bèn cười nói “Một là một, hai là hai, Vân muội muội và Bình ca nhi đều có công, đừng đùn đẩy cho nhau!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.