Sớm Muộn Gì Em Cũng Là Của Anh

Chương 7: Tình bạn giữa bác sĩ và cảnh sát




“Đi mau! Chuẩn bị xe đẩy! Thông báo có một bệnh nhân chấn thương do ngã từ trên cao!”

“Mau! Đi thông báo với bác sĩ Triệu!”

Hai phút sau, cửa sảnh khoa cấp cứu vang lên tiếng còi xe cảnh sát, xe cấp cứu, sau đó là bánh xe giường bệnh lao nhanh tới, tiếng bước chân của y tá và cảnh sát đưa bệnh nhân tới bệnh viện.

“Tránh ra! Tránh ra! Tránh ra hết!”

Cùng lúc đó, Triệu Tế Thành và Đoàn Thanh người trước kẻ sau chạy tới phòng cấp cứu.

“Tình hình thế nào?” Y tá Lý nhìn bệnh nhân nằm trên giường lúc này mặt mũi đều đầy máu, đau đớn co rúm người lại, vội vã vừa đẩy vào phòng cấp cứu vừa hỏi.

“Trời ạ! Chúng tôi dừng xe dưới lầu đi bắt phạm nhân, không ngờ thẳng nhóc thối tha đó đường cùng ôm cả người anh em này nhảy xuống lầu! Lầu thì không cao nhưng hình như cậu ấy bị đập vào đầu thì phải? Sao mà máu chảy nhiều trên mặt thế, bác sĩ? Mau cứu cậu ấy với!”

Y tá không hơi đâu trả lời anh ta, mau chóng bảo những người phía trước tránh đường, đẩy thẳng bệnh nhân vào phòng cấp cứu.

Triệu Tế Thành bình tĩnh thoáng nhìn anh cảnh sát mặc đồng phục, vẻ mặt lo âu, trên đường cũng bê bết máu, lên tiếng:

“Ra ngoài đợi!”

Lúc y tá cắt quần áo bệnh nhân ra để dán điện cực lên, bỗng sực thấy người kia có hơi quen mắt, lại quay sang nhìn cảnh sát đang trên giường bệnh, máu me đầm đìa không nhìn rõ gương mặt, giọng bỗng chốc cao lên, gọi anh ta lại, hỏi:

“Bên đội của Lâm Thừa Viễn đúng không? Có sao không?”

“Ừm… vâng, Lâm đội không sao, anh ấy sẽ tới ngay, bác sĩ anh phải cứu người anh em này của tôi nhé! Tháng trước cậu ấy mới kết hôn thôi.”

Triệu Tế Thành gật đầu, sự chú ý lại dồn vào bệnh nhân, xem xét tình trạng toàn thân rồi hỏi mấy câu để xem ý thức của bệnh nhân có còn tỉnh táo hay không, bảo Đoàn Thanh đăng ký chụp CT để kiểm tra tình trạng xuất huyết đầu, rồi quay lại nói với y tá phòng cấp cứu:

“Đợi có kết quả chụp phim thì lập tức gọi người bên khoa Ngoại thần kinh và Xương khớp tới.”

Triệu Tế Thành nhìn số liệu trên màn hình, huyết áp và nhịp tim vẫn còn ổn, anh đưa tay lấy đèn pin để xem phản ứng đồng tử của bệnh nhân, cũng không có vấn đề gì lớn. Anh cúi xuống xem xét kỹ vết thương luôn chảy máu trên mặt và đôi mắt sưng khá nặng của bệnh nhân, rồi nói:

“Xương vành mắt có thể bị gãy, phần mặt và đầu không có vết thương ngoài nào rõ rệt, một số vết trầy xước mà thôi, phần mặt có nhiều mạch máu nên chảy máu nhiều. Tiểu Lý, rửa sạch vết thương cho cậu ấy nhé.”

“Bác sĩ… bác sĩ, vai tôi đau quá!”

“Có chóng mặt không? Còn thấy đau chỗ nào nữa?”

“Không, không có… đầu… đầu không cảm thấy gì, chỉ là vai…”

Người nằm trên giường bệnh đau đớn quá, Triệu Tế Thành nhìn động tác vai co giật méo mó của anh ta, phán đoán chắc là còn chỗ xương gãy nào khác, nhưng nhiệm vụ cấp bách là cần phải xem xem người này có bị chấn thương cột sống hay không.

Anh đến cuối giường bệnh, đưa tay ra sức ấn vào ngón chân anh ta, sau đó hỏi:

“Có cảm giác không?”

Cùng lúc ánh mắt ra hiệu cho Đoàn Thanh đứng ở cạnh chân bên kia, làm cùng một động tác.

“Có, có!”

Bệnh nhân gật đầu, nói to. Loại bỏ được nguy hiểm bị thương cột sống dẫn đến liệt người, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, cùng lúc đó có người đến thông báo:

“Bác sĩ Triệu, phòng CT nói đã sẵn sàng.”

Triệu Tế Thành gật đầu, ra hiệu cho Đoàn Thanh vốn xuất thân từ khoa Ngoại thần kinh đi thẳng đến chỗ máy tính phòng CT xem kết quả rồi báo cáo cho anh biết có hiện tượng xuất huyết não hoặc có điểm xuất huyết nào hay không, đừng nói là xuất huyết não do chấn thương, chỉ sợ tình trạng xuất huyết não chậm, như vậy cũng đủ nguy hiểm rồi, cho dù bây giờ người này trông có vẻ khá hơn tình trạng chấn thương do té ngã bình thường.

“Gọi cảnh sát đi theo bệnh nhân vào đây.”

Triệu Tế Thành cúi xuống điền vào bảng biểu, đợi bệnh nhân chụp phim xong quay lại, viên cảnh sát bước vào phòng cấp cứu đã không phải là người ban nãy, anh ngẩng lên nhìn, quả nhiên là Lâm Thừa Viễn.

“Cậu ta thế nào rồi?”

Lúc này hàng lông mày của Lâm Thừa Viễn nhíu chặt lại, xảy ra chuyện này đương nhiên là xót cho người của mình, nhưng vì bác sĩ điều trị chính là Triệu Tế Thành, anh ta cũng bớt lo đi một nửa.

“Đợi phim chụp, nhưng bước đầu phán đoán chắc là gãy xương vai, trên mặt cũng gãy xương vành mắt, nên mới sưng đỏ xuất huyết, nhưng cái đó không cần xử lý, đợi nó tự lành là được. Bây giờ xem bên Ngoại Thần kinh phán đoán có nội thương sọ hay không, nếu loại bỏ được thì chắc không có gì nguy hiểm đến tính mạng. Buổi chiều ra khỏi phòng cấp cứu chuyển sang khoa Xương khớp.”

Anh dứt câu thì liếc nhìn Lâm Thừa Viễn với vẻ căng thẳng viết rõ trên gương mặt, lãnh đạm bổ sung:

“Làm đội trưởng, cậu có thể nào bình tĩnh hơn không?”

Lâm Thừa Viễn giãn lông mày ra, nhưng cố gắng kiềm chế không lườm anh một cái, nói:

“Cậu còn không biết tôi à, chuyện này thực sự là đáng lo.”

Phán đoán bước đầu của Triệu Tế Thành đã làm anh ta yên tâm hơn nhiều, Lâm Thừa Viễn nói xong thì quay người chạy tới phòng CT đợi người anh em của mình, đợi kết quả.

Kết quả chụp phim đã có, bác sĩ khoa Xương khớp đã xem kỹ, xác định là gãy xương bả vai, những chỗ khác không có vấn đề gì lớn, Đoàn Thanh cũng chạy như bay lại, nói rằng bác sĩ khoa Não đã xem rồi, không có điểm xuất huyết rõ rệt, xương sọ cũng không gãy, lại cảm thán rằng người này quá may mắn, rồi sau đó lại vội vàng chạy đi làm phiếu với người bên khoa Xương khớp.

Triệu Tế Thành làm những công tác đơn giản cuối cùng, viết phiếu bảo người bên khoa Xương đưa bệnh nhân đi, công việc chữa trị sau đó không còn liên quan nhiều đến phòng cấp cứu của anh nữa. Bận rộn hết mọi thứ thì vừa hay qua giờ cơm trưa, anh cũng không đói lắm, chuẩn bị thu dọn rồi tiếp tục viết bệnh án thì nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia lại vụt qua trước mặt, cười nói:

“Căng thẳng chết đi được, cảm ơn cậu nhé.”

Nói xong định móc gì đó trong túi áo ra, Triệu Tế Thành không ngẩng lên đã biết anh ta định làm gì, lạnh lùng bảo:

“Ra ngoài hút.”

“Tôi biết,” Lâm Thừa Viễn làm sao lại không biết ý như vậy, thẳng thừng giật lấy cây bút trên tay Triệu Tế Thành, sau đó nói:

“Bận rộn cả buổi sáng rồi, lên sân thượng hút một điếu với tôi được không? Đúng lúc cậu cũng nghỉ trưa.”

Vẻ chê bai trong mắt Triệu Tế Thành đã hiển hiện quá rõ rệt vào giây phút anh ta giật lấy cây bút, Lâm Thừa Viễn thấy anh lấy từ túi áo blouse trắng ra một cây bút nữa, thầm nghĩ mình đúng là thất sách, có bác sĩ nào lại không gài một dãy bút viết trên ngực áo đề phòng làm mất đâu, lần sau cứ che luôn bệnh án lại thì nhanh hơn nhiều.

Chỉ nghe anh vừa tiếp tục viết, vừa thong thả trả lời:

“Được.”

Sân thượng.

Triệu Tế Thành bình thường không hút thuốc, Lâm Thừa Viễn biết thường ngày anh lên sân thượng chính là để ngắm cảnh, hít thở không khí, cho dù nơi này có hàng rào rất cao làm mất thẩm mỹ, nhưng đứng trên này nhìn ra xa là thói quen của anh.

Lúc này, trong đầu hai người đều nghĩ đến cùng một ký ức, ký ức về hai năm trước Lâm Thừa Viễn nằm trên giường bệnh, chảy máu gấp mấy lần cậu cảnh sát ban nãy, lâm vào tình trạng rất nguy hiểm.

Lúc đó anh ta được cử đến nhận nhiệm vụ trợ giúp tổ trọng án A, trong quá trình bắt tội phạm, không hiểu từ đâu lại nổi lên cơn thịnh nộ và hung hãn dữ dội mà tên tội phạm hiếm khi xuất hiện, hung ác cực độ này khi muốn chạy thoát và gi.ết chết con tin, hắn đã từ một bên đá văng con tin, bổ nhào lên người anh ta.

Cơ thể ăn ba phát súng, một phát gần tim cắt đứt xương sườn, mảnh xương vỡ găm vào nội tạng làm chảy máu rất nhiều, ngoài ra trên đầu cũng bị ăn mấy cú báng súng đập vào, mơ mơ hồ hồ ngất đi tại chỗ.

Triệu Tế Thành còn nhớ hôm đó cũng là lúc anh luân chuyển ca trực sang phòng cấp cứu, người cảnh sát lúc tỉnh lúc mê này trông còn rất trẻ, không ngừng hỏi tình hình con tin và bắt được tội phạm hay chưa, sau đó thì không biết gì nữa, nhịp tim và huyết áp cứ giảm liên tục.

“Chưa từng thấy ai ngốc như cậu.”

Triệu Tế Thành lúc nào nhớ lại cũng đều nói câu này bằng vẻ mặt vô cảm, Lâm Thừa Viễn đã quen rồi, anh ta rất muốn đá lại một câu “dù ngốc mấy thì cũng được cậu cứu rồi”, nhưng anh ta không nói.

Anh ta biết tình hình bản thân khi đó rất xấu, từ xe cấp cứu đến phòng cấp cứu đã loáng thoáng nghe câu này rất nhiều lần:

“Người này chảy nhiều máu quá, có lẽ không ổn rồi.”

“Này này, tôi chỉ chọn cách bất đắc dĩ nhất lúc đó thôi mà, hơn nữa cậu nhìn tôi bây giờ đi! Nhờ phúc của cậu mà sức khỏe hồi phục nhanh không nói làm gì, mà Cố Đình Thâm đội trọng án tổ A còn đích thân viết thư khen ngợi, hê, cậu không biết đâu, người đó là thần tượng của tôi đấy, hồi tôi tốt nghiệp trường cảnh sát kiểu gì cũng muốn ở lại thành phố B là vì thế! Chính là hôm đó trên tivi…”

Triệu Tế Thành nhìn Lâm Thừa Viễn đang thao thao bất tuyệt, mày mắt sáng rỡ, dáng vẻ hào hứng sinh động tâng bốc thần tượng của mình, thế mà anh vẫn tỏ vẻ lạnh nhạt, nghe anh ta kể xong thì hỏi:

“Sức khỏe dạo này có gì bất ổn không?”

Lâm Thừa Viễn biết đây là câu hỏi thăm thông thường, lần nào gặp nhau Triệu Tế Thành cũng sẽ hỏi về tình trạng sức khỏe của anh ta.

Điều này bất giác khiến anh ta nhớ lại lúc đầu, nghe nói mạng sống anh ta như một sợi chỉ mỏng manh, cán cân sinh mạng đã nghiêng hẳn về cái chết, Triệu Tế Thành giúp anh giữ lại lúc đó mồ hôi đầm đìa, mọi người đều cảm thấy sắp đến giờ phút anh ta nhờ vào máy hồi sức tim phổi, và sẽ tuyên bố thời gian tử vong khi nghe tiếng máy tít tít vang lên.

“Ổn lắm, haizzz, ban nãy quên hoi, sao cậu lại ở phòng cấp cứu thường xuyên vậy? Trước kia không phải đang yên ổn ở khoa Ngoại sao?”

“Chút biến động thôi.”

Dáng vẻ thản nhiên của Triệu Tế Thành giống như đang nói về một chuyện nhỏ nhặt vậy, nhưng với sự nhạy bén của cảnh sát thì anh ta biết sau lưng chuyện này chắc chắn là có vấn đề, nhưng nếu Triệu Tế Thành đã không để tâm thì anh ta cũng chẳng hỏi căn nguyên làm gì.

Hút xong điếu thuốc thì giờ nghỉ trưa cũng kết thúc, Triệu Tế Thành đưa tay lên xem đồng hồ, dùng một cách biểu đạt cực kỳ nhanh gọn “dập đi, cút xéo” để bảo anh ta mau chóng ra về, đồng thời dập tắt thuốc lá rồi ném vào thùng rác, sau đó quay lưng đi ra lối cầu thang, không chậm trễ một giây nào.

Nếu như không quen với tính tình của anh thì hẳn là Lâm Thừa Viễn khi đối mặt với phần tử tội phạm luôn tỏ ra nóng nảy, chắc chắn đã gào to một câu:

“Lão đây dù sao cũng là cảnh sát từng lập chiến công, thế mà tại sao phải đi hầu hạ một kẻ tính khí xấu xa như vậy chứ!”

Nhưng Triệu Tế Thành là ân nhân cứu mạng thật sự về danh nghĩa của anh ta, hơn nữa mấy năm nay, anh ta luôn cảm thấy con người Triệu Tế Thành tuy nhiều bí mật, thích tỏ vẻ lạnh lùng, ít nói lại còn hay phớt lờ anh ta, không giống những huynh đệ khác suốt ngày ở bên nhau, móc ruột móc gan ra tâm sự, nhưng cũng…

Rất tốt.

Vẫn chần chừ ở lại trên sân thượng, ánh mắt Lâm Thừa Viễn nhìn phóng ra rất xa, anh ta nhớ lại buổi sáng lúc mình tỉnh lại, một đám đông vây quanh giường bệnh, tiếng hoan hô không thể đè nén nghe rõ sự sung sướng, mặc kệ anh ta có bị tiếng ồn làm cho đau đầu hay không, ai cũng nói đây đúng là một kỳ tích! Nước mắt của bạn bè người thân và sự quan tâm của các đồng nghiệp nhất thời đều bao vây lấy anh ta.

Nhưng Lâm Thừa Viễn biết, cũng nhận ra rất rõ, người đang đứng ở nơi xa giường bệnh nhất, tỏ ra bình tĩnh nhất, thực ra là người đó…

Cho dù bị nghi ngờ cũng chưa từng bỏ cuộc, mới cứu được anh ta. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.